Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 320 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
THẬT KHIẾN NGƯỜI YÊU THÍCH!
Khoảnh khắc Kiều Mục đón lấy Lăng Tử Hoan thì trong lòng anh ta liền cảm thấy thật ổn định, thoải mái.
Là cô nhóc của anh!
Lăng Tử Hoan nhỏ bé ôm lấy cổ của Kiều Mục, dường như đeo dính trên người anh ta.
Nơi đất khách quê người đột nhiên nhìn thấy người thân, cảm xúc này có dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói hết được.
“Chú Hai, sao chú lại tới đây!” Lăng Tử Hoan vẫn còn ôm lấy anh ta, từ trong lòng anh ta ngước mắt lên. Đôi mắt sáng trong ngậm nước nhìn anh ta, cả gương mặt đỏ bừng cũng viết đầy niềm vui mừng và sự kích động.
Kiều Mục ôm lấy cô nhóc, xoa cái đầu nhỏ tóc tai lộn xộn của cô, “Tôi đi công tác, cũng tiện thể thăm nhóc luôn!”
“Vậy chú phải đi công tác bao lâu?”
Lăng Tử Hoan buông anh ta ra, xoay người vừa thu xếp lại sách vở trên bàn, vừa tranh thủ nhìn anh ta.
Nhóc muốn bao lâu cũng được hết!
Trong lòng Kiều Mục trả lời như vậy nhưng gương mặt với đường nét rõ ràng lại ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Một lát sau anh ta mới thốt lên câu trả lời mà chính bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc, “Ít nhất là nửa tháng.”
“Òa!” Lăng Tử Hoan vui mừng hò reo thành tiếng, nhét sách vở vội vàng vào trong cặp sách rồi kéo Kiều Mục đi.
Ở sau lưng, Cận An Thừa trợn mắt há hốc mồm.
Bây giờ quan hệ giữa cháu gái và chú đều thân thiết như vậy sao?
Thậm chí Lăng Tử Hoan cũng không lên tiếng chào hỏi mà đã kéo Kiều Mục rời khỏi thư viện rồi.
Nhìn thấy cô nhóc một lòng một dạ nhào vào lòng mình mà trái tim Kiều Mục mềm mại tới nỗi rối tinh rối mù.
Thật khiến người yêu thích!
***
Mười một giờ trưa, tại tòa cao ốc Đế Tôn.
Trong tòa kiến trúc cao nhất Đế Kinh này, cho dù là ở sảnh lớn hay là hành lang, trong thang máy cũng hoặc là phòng làm việc, khắp nơi đều có nhân viên bận rộn qua lại như thoi đưa.
Công ty bất động sản chi nhánh của Tần thị nằm ở tầng năm mươi bốn, đứng trước cửa sổ sát đất là có thể nhìn thấy trọn vẹn đường phố CBD sầm uất bên ngoài cửa sổ.
Cảnh quay của Nghiên Thời Thất ở Đế Kinh đã kết thúc. Đúng như lời cô nói, trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, dường như cô đều đeo dính Tần Bách Duật như sam.
Ngày hôm qua, sau khi rời khỏi biệt thự Đế Cảnh, hai người họ cũng không quay lại khách sạn Thủy Trấn, mà ngủ lại ở khách sạn thuộc sở hữu Tần thị bên cạnh đường Tam Hoàn.
Vì như vậy Tần Bách Duật sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian đi đường nếu anh muốn tới công ty.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lúc này là mười một giờ trưa, anh đang họp trong phòng họp cách vách, Nghiên Thời Thất thì ngồi trên ghế xô pha trong phòng làm việc của anh cầm điện thoại đi động lướt Weibo.
Trong mấy ngày này, khu vực bình luận của Lâm Mặc Nhi rất yên tĩnh.
Bởi vì lúc trước cô ta cố ý dẫn dắt người hâm mộ để mọi người tưởng cô ta và Liên Trinh là tình nhân, sau đó lại tự vả mặt mình. Bây giờ ngày nào các anti fan cũng đăng Weibo tag cô ta, không ngừng luận thuyết vinh quang và sỉ nhục cô ta.
Rõ ràng là ảnh hậu có kĩ năng diễn xuất xuất chúng, nhưng lời đồn đãi lại xấu vô cùng. Đúng là trừ Lâm Mặc Nhi ra thì trong giới chẳng tìm được người thứ hai.
Ngay lúc Nghiên Thời Thất đang định thoát ra khỏi trang Weibo của Lâm Mặc Nhi để tìm đọc những tin tức khác gần đây trong giới thì điện thoại di động khẽ rung lên, có tin nhắn gửi tới.
Cô nhìn thử, là Tống Kỳ Ngự.
Nội dung tin nhắn là hỏi khi nào cô kết thúc quay phim.
Nghiên Thời Thất suy nghĩ một lúc, rồi trả lời đơn giản: [Bây giờ còn chưa xác định được, sau cảnh quay ở Đế Kinh còn phải đến khu Hoa Nam nữa.]
Chẳng bao lâu sau, Tống Kỳ Ngự lại gửi tới một tin nhắn khác: [Nhớ luyện tập nghệ thuật pha trà thường xuyên đấy.]
À, thì ra là nhắc nhở cô chuyện học nghệ thuật pha trà.
Nghiên Thời Thất đáp lại một câu cảm ơn thì đối phương cũng không trả lời lại nữa. Cô ngồi trên ghế xô pha nhìn điện thoại đờ người ra, suy nghĩ hơi bay xa.
Đã hơn một tháng kể từ khi cô học lớp trà đạo, mặc dù vẫn còn nhớ các bước đại khái nhưng khó tránh khỏi sơ sót.
Đã nói là muốn pha trà siêu ngon cho anh, thế mà gần đây hình như cô hơi lười biếng rồi.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng làm việc được mở ra.
“Tổng Giám đốc, cá nhân tôi cho rằng phương án này không thích hợp lắm, hay là chúng ta làm lại một bản nữa đi?”