Kể từ ngày nhận được nụ hôn cháy bỏng đó, hồn Ngải Điềm liền chạy hơn phân nửa. Thật may là công tác của cô ở công ty chỉ là một nhân viên nhỏ, ngày ngày làm những chuyện vặt vãnh, nhưng lại rất nhiều việc cần làm khiến cho cô mệt đến độ không còn như sức lực để nghĩ linh tinh.
Sau đó, thời gian rãnh rỗi cũng đến, ngày gặp hội bạn học cũng đã cận kề.
Đoạn thời gian này cô không có liên lạc cùng Zack nữa, anh nói anh họ Tề, cho tới tên thật cũng không tiết lộ, cô có thể lý giải, đây đại khái là luật lệ của giới trai bao....
Trong đại sảnh sân bay, thời tiết mặc dù lạnh, nhưng Ngải Điềm vẫn mặc quần áo ngắn và mỏng, nghĩ đến mấy phút sau nghênh đón cô chính là ánh mặt trời nóng bỏng và biển xanh thẳm, trong lòng liền hưng phấn.
Kéo chiếc va-li nhỏ đến địa điểm tập hợp, hơn mười người đang đứng đợi cô, xa xa Ngải Điềm đã nhìn thấy sắc mặt khinh ghét của mọi người hướng về phía mình.
Thái Vi và cô mãi mãi là tình địch của nhau.
Nói như vậy cũng không phải lắm, trời sinh phụ nữ có từ trường ganh tỵ rất mạnh, từ nhỏ đến lớn các cô đều dựa vào từ trường này để phán đoán đối phương là đối thủ hay sẽ kết bạn với nhau, những chuyện này nó sẽ trở thành vòng tròn luẩn quẩn không dừng.
Loại từ trường này lại vô chừng, không có căn cứ phán đoán, cũng không có tính logic, thuần túy chính là một loại trực giác, giác quan thứ sáu; không nhất định là con gái mới có, ngay cả đàn ông cũng có, có thể nói đây là một từ trường vô hình, khiến hành động của con người trở thành không có tình, không có lý.
Những điều này cũng có thể giải thích, tại sao sự ghen ghét lại như một món ăn yêu thích, ăn mãi không chán, hơn nữa không giới hạn tuổi tác.
Những ngày đầu tiên trở thành sinh viên đại học, đôi mắt của Thái Vi liền có từ trường này, và nhanh chóng đem cô liệt vào danh sách đen, từ đó hai bên gặp nhau chẳng còn vui vẻ gì, trong đó ân oán về chuyện tình cảm đã khiến cô đau lòng nhất
Lớn nhất là sự việc bị truy tố ở năm hai, khi ấy cô dùng tất cả tâm tư và nổ lực để theo đuổi một bạn học, ai ngờ Thái Vi lại mượn hai tiếng “thất tình”, cố ý hẹn người bạn học đó uống rượu đến nữa đêm. . . . . . Hôm sau, Thái Vi cùng người bạn học ấy trở thành một đôi, chính thức trở thành người yêu của nhau.
Điều này cũng bình thường thôi, ai ngờ, sau một thời gian cô dẹp tâm dẹp mộng, lại nghe tin đồn Thái Vi xinh đẹp đã đá người bạn học kia, còn lén lút buông lời nói, ban đầu chính là vì không muốn để cho cô quen người bạn học đó, mới cố ý hẹn bạn học kia đi uống rượu, sau đó nhân cơ hội tỏ tình.
Cô tức bể bụng! Cho dù chuyện quá nhiều năm, hôm nay nhớ tới tâm vẫn còn đau đớn, cảm giác mình và người bạn học kia đều bị Thái Vi mang ra làm trò chơi.
Đúng là đồ con gái lòng dạ thối nát, lúc ấy bởi vì không cẩn thận tiết lộ tin tức, cơ hồ tất cả bạn cùng lớp cũng biết cô thầm mến người bạn học kia, tình yêu còn chưa bắt đầu liền thất bại, từ đó mọi người đều đem chuyện tình này của cô ra nhạo báng.
Từ đó trong lòng cô vĩnh viễn mang Thái Vi làm thành kẻ thù số một của mình!
Cực kỳ căm hận, Thái Vi lại vẫn bí mật cười nhạo cô, nói người đàn ông tốt vĩnh viễn không thể coi trọng cô, còn cố ý nhăn mày nhíu mặt, dùng giọng đùa giỡn để nói về chuyện tình ngày xưa của cô.
Đây cũng lý do tại sao lúc này cô cần phải dùng hết mưu trí, mang một người đàn ông vô cùng hoàn mỹ để gặp bạn học cũ, trước mặt bọn họ làm chủ một phen.
Nội tâm Ngải Điềm phấn kích cuồng phát, mang trên mặt nụ cười giả tạo, bước chân thong thả đến bên cạnh mọi người.
- Điềm Điềm, cô không phải nói muốn dẫn bạn trai mới của mình cùng tham gia sao?
Thái Vi kéo mép tóc màu đen huyền, khoác tay chồng mình Phú Nhị Đại nói vào trọng điểm vấn đề, cười đến vui vẻ như cá gặp nước.
Nổi điên coi như xong, duy trì nụ cười tê dại, cô còn đang muốn giết chết cái người kia, căn bản là cố ý làm cô khó chịu đây mà.
Vui vẻ, vui vẻ! Ngải Điềm cười giễu cợt, mặt ngoài cười trong lòng không cười.
- Ha, ha. . . . . anh ấy có sự nghiệp lớn, thời gian là vàng bạc, anh ấy đang bàn giao một số việc ở công ty, sau đó sẽ trực tiếp tới đây sân bay.
Thật may là tối hôm qua cô đã cùng anh ta thảo luận một ít về gia cảnh của anh, đến lúc đó máy móc lấy ra dọa người cũng không sao, sẽ không có gì phải lo lắng
- Oa, bạn trai cô nhất định là ông chủ lớn. - người bạn học bên cạnh khoa trương cười to.
- Điềm Điềm, cô nói dối.
- Tôi đâu rãnh hơi đi lừa gạt người khác?
- Tôi đoán, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, vợ trước sinh con nên bị bỏ rơi..., bụng có chút lớn, đầu hối, diện mạo có chút giống người cổ đại. . . . . .
- Cô nói sai hoàn toàn. Ánh mắt Điềm Điềm sao có thể kém thế? Tôi đoán người đàn ông kia phải là cả người dưới toàn chướng ngại vật mới đúng, nói thí dụ như không có năng lực ....
Nghe xong câu nói của Tổng Tổng, Ngải Điềm tức đến bể mạch máu.
Bạn học thời đại học của cô đều là đệ tử của Chưởng Môn Nhân hết sao?. Trong đó chỉ có Rhona là bạn tốt nhất của cô, từ thời đại học đã thân đến khi ra xã hội vẫn còn dính lấy nhau.
Cực kỳ khó chịu à, tối hôm qua cô nhận được điện thoại của Rhona, nói tạm thời sang Thượng Hải công tác, chuyến du lịch này không thể đi được, muốn chính cô đi vui vẻ, còn dặn dò cô cẩn thận chớ bởi vì giận dỗi nhất thời mà bị bọn kia tiện miệng đâm chọt hư huyết não.
- Điềm Điềm, sao cô không nói lời nào vậy? - Miêu đến gần thấy Ngải Điềm ngậm chặt miệng, sắc mặt khó coi, Thái Vi rất tốt bụng lên tiếng chuyển sự chú ý tới người cô.
Mẹ nó! tất cả bọn họ đều là kẻ đê tiện, cô còn nói cái gì.
- Yên tâm, bạn trai tôi bảo đảm không phải như các người nghĩ đâu.
Không muốn ở trước mặt bạn học cũ lại tức giận, Ngải Điềm hời hợt nói.
Mọi người ngượng ngùng nhìn cô, tâm trạng rất mong chờ xem trò vui, tán gẫu dẫu có vui, cũng không bằng xem trò vui sắp đến.
Thời gian chầm chậm trôi, thời gian phải lên máy bay chỉ còn mười lăm phút, trên trán Ngải Điềm nhô ra từng viền mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt chảy xuống tai.
Chết! chết rồi! ngày hôm qua trước lúc ngủ cô chỉ có gửi cho anh ta một tin nhắn, đơn giản báo cho Zack hôm nay tập họp lúc mấy giờ; địa điểm tại đâu, cũng không có thấy anh xác nhận lần cuối, chẳng lẽ anh lừa cô sao?
Thời điểm đáy lòng cô gần như tuyệt vọng, một bạn học cũ đứng bên cạnh đột nhiên vỗ vỗ bả vai cô, chỉ về đằng trước.
- A, có phải bạn trai của bạn tới không?
Trong lòng Ngải Điềm như có cái đó kích động, lập tức hất đầu nhìn sang, liền thấy một người mặc quần sọc ngắn, gắp chân kéo, đầu bóng, mặt dơ bẩn, hai mắt vô hồn, bụng bia, trong nháy mắt dạ dày của cô liền trỗi dậy, rất muốn nôn ra.
- Làm ơn! Đó mới không phải là bạn trai của tôi - Ngải Điềm cố gắng kiềm chế hỏa nơi bao tử.
- Ngại Điềm, tôi muốn hỏi có phải người đàn ông hướng bên này không?, cho nên. . . . . .
Thật là đủ rồi! Điều kiện cô kém thế sao? Nếu không phải là cùng những người ở đây là bạn học đã quen biết từ lâu, cô thật muốn hất đầu rời đi.
Chỉ là trong đầu vẫn còn chút yếu đuối, nên cô mới không làm được!
Hít sâu mấy chục cái, Ngải Điềm máy móc xoay người, nghĩ sẽ nói một câu cho đỡ tức, bên cạnh bỗng nhiên lại ồn ào.
Mệt! lại đem người đàn ông nào làm thành bạn trai cô? Cái miệng nhỏ đã chuẩn bị hàng trăm câu nói, Ngải Điềm hướng về bạn học cũ đang không ngừng thảo luận gì đó
Đúng là một soái ca.
Không chỗ nào chê được, họ muốn rớt cả cằm. Khi Tề Trọng Khải một thân hàng hiệu đi về phía Ngải Điềm, tại chỗ đám đê tiện . . . . à không, đám bạn học cũ, cằm bọn chúng như muốn rơi xuống đất, mắt muốn lòi ra ngoài, hàm răng không thể ngậm lại, lời nói cũng không chen ra được.
Chỉ có mặt Ngải Điềm là vui vẻ, nắm tay áo Tề Trọng Khải, âm lượng đè thấp.
- Anh điên sao?! Chúng ta là muốn đi đảo Luân Lý chơi, không phải Zehder Sicily, anh mặc đồ như sát thủ là sao?
- Anh mới vừa rồi có chuyện cần giải quyết, không kịp về nhà thay quần áo.
Tề Trọng Khải nói sơ qua. Ba mươi phút trước anh mới vừa cùng với giám đốc phát triển tập đoàn Thiêm Thự đàm phán số tiền đầu tư cho một hợp đồng lên đến hơn một tỷ.
Ngải Điềm còn muốn mắng đôi câu, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông luống cuống tay chân đem một cái valy đen kéo tới đây, rất cung kính cúi đầu nói với Tề Trọng Khải.
- Tổng giám đốc, hành lý của ngài.
Ha ha, thoải mái! Cô xoay mặt, quả thật nhìn thấy sắc mặt Thái Vi đang hầm hầm, ưmh, không sai biệt lắm với một kênh rạch bị phóng uế bốc mùi hôi thối.
Tâm tình thật sự rất thoải mái.
Từ Đài Bắc bay thẳng ra đảo Luân Lý là năm giờ, khóe miệng Ngải Điềm thủy chung vẫn giữ nguyên nụ cười.
Thái Vi càng khó chịu, cô càng thoải mái, ha ha! Mọi người đối với Zack của cô tò mò chết rồi; những bạn học ngồi trước, ngồi sau không ngừng thăm quan, từng cây hoa si đang nở, muốn cùng Zack trò chuyện. Trong lòng Ngải Điềm không ngừng hưng phấn.
- Phụ nữ ham hư vinh thật đáng buồn. – Cô gái bên cạnh vẫn thủy chung yên lặng quan sát biểu tình biến hóa của Tề Trọng Khải, thế mà anh lại lạnh lùng khạc ra câu này.
Ngải Điềm đang ăn bữa phụ do máy bay cung cấp, thiếu chút nữa nghẹn chết. Cô không muốn chết yểu, thiếu chút nữa đã quên cô phải tốn khá nhiều tiền để che miệng người đàn ông này, so với những gì mấy người bạn học thuộc phái Chưởng Môn Nhân nói ra, thì miệng người con trai này phải gọi là cao thủ thuộc hàng Võ Lâm Minh Chủ.
- Cô tốn tiền mướn đàn ông chính là muốn xem bộ mặt thối của tình địch mình hả?
Tề Trọng Khải ăn nói lịch sự ưu nhã, vừa thấy còn tưởng rằng anh đang hưởng thụ bữa tiệc lớn, mùi vị nhỏ trên máy bay cũng bị anh ngửi thấy, thật giỏi.
Ngải Điềm len lén trừng với anh.
- Âm thanh trên máy bay không được tốt, ngộ nhỡ bị người khác nghe, tôi rất xấu hổ à.
- Tầm mắt cô thật nhỏ.
- Đúng rồi, thế giới của phụ nữ chỉ nhỏ như thế thôi. Đối với phụ nữ mà nói, mặt mũi là quan trọng nhất, anh có hiểu hay không?! Nhất là khi phải đứng trước mặt một đám bà tám, thua so chết còn thảm hại hơn nhiều, anh hiểu chưa?
Không, đàn ông vĩnh viễn không hiểu!
Bọn họ không thể giải thích vì sao phụ nữ lại thích hư vinh, lòng háo thắng, lòng đố kỵ, lại càng không rõ ràng tại sao phụ nữ vĩnh viễn không ngừng thù hiềm nhau, đến chết cũng không thể nhận thua.
Bọn họ càng không cách nào hiểu, bên trong lòng của phụ nữ cấu tạo rất đặc biệt, mặc dù một giây nữa sẽ chết, giá trị sinh mạng chỉ còn lại một phần trăm, nhưng trong một giây đó chỉ cần tình địch đứng ở trước mặt, trong nháy mắt sẽ sống lại, lực chiến đấu lên cao tột đỉnh, tình nguyện oanh liệt chết trong trận, cũng không thể thua mất mặt!
Cái này gọi là phụ nữ!
Cô vĩnh viễn không quên được gương mặt của Thái Vi trong một phút ấy, nhìn cô ta ôm khư khư cuốn sách, khoe khoang chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh, bộ dạng kia phách lối người người nhìn, người người hâm mộ, cô liền tức đến hộc máu!
Giáo dục Tề Trọng Khải xong, Ngải Điềm cầm khăn giấy lên tùy tiện chùi miệng, từ trong bao rút ra một kịch bản.
- Cái này cho anh xem qua đề phòng trường hợp xấu.
Tề Trọng Khải hạ thấp tầm mắt, nhìn kịch bản được ghi chú rõ ràng, khóe miệng muốn giương lên lại co quắp đi vô cùng xấu xí.
- Cô còn thay tôi tạo dựng một thân phận giả?
Cô dùng ánh mắt giết người cảnh cáo anh phải giảm nhỏ âm lượng trong giọng nói, Ngải Điềm vừa cắn bánh mỳ Ý vừa nói:
- Rất vất vả mới nghĩ được bao nhiêu đó, anh nên cảm ơn tôi đi.
- Cô nghĩ tôi là Tổng giám đốc của Tập đoàn Nguyệt Hoa ư? - khóe miệng Tề Trọng Khải giương lên độ cong nhất định, lòng không ngừng cười trộm.
- Đúng vậy, anh không phải có giới thiệu mình họ Tề sao? - Thật đúng là nhờ anh giới thiệu họ làm cô có linh cảm này. Dù sao anh cũng là một người thần bí, quả thật cũng với người trong ảnh họa trong có nhiều khác biệt, xem qua tướng mạo giống anh càng không khác nhiều, ngay cả tại trang web tập đoàn cũng không có để hình ảnh, cho nên rất an toàn, cộng thêm phong thái của anh, không thể nào là giả vờ.
Tề Trọng Khải cười.
Cô lại muốn quyến rũ anh, đem Tề Trọng Khải còn có tài liệu của Tập đoàn "Nguyệt Hoa" tập đưa tới trước mặt anh? Chuyến du lịch này thật là ngoài mong được.
Máy bay hạ cánh, sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh, làng du lịch đã phái người tới đón, mọi người sẽ ở trong khách sạn Bvlgari nổi tiếng của đảo Luân Lý.
Khách sạn Bvlgari tọa lạc tại bờ biển, bên cạnh sườn đồi, dung hợp giữa phong cách truyền thống với phong cách hiện đại. . . . . .
Chỉ là hiển nhiên mọi người đối với người đàn ông bên cạnh cô còn có hứng thú, từ quầy lễ tân của khách sạn lên đến phòng ngủ vẫn bị quấy rầy; bọn họ dường như không muốn tha cho người đàn ông này.
- Anh sao quen biết Điềm Điềm vậy? - Hoa si thứ nhất hỏi.
- Lúc đi thị sát một quán ăn, đúng lúc đó cô đến “Gió Đông Say” dùng cơm, tôi đặc biệt bị cách dùng cơm của cô ấy hấp dẫn.
Mẹ nó! Điều này cũng có thể sao?! Xem ra cô không cần phải lo lắng về kế hoạch quyến rũ anh.
Ngải Điềm ngồi ở trên ghế sa-lon, dựa lưng vào nệm êm, uống chút nước trái cây do nhân viên khách sạn cung cấp, còn có thể ăn chút kẹo ngọt hay đậu phộng miễn phí. Ưmh, rất ngọt, ăn thật ngon!
- À quên nữa! Chúng ta thật vinh hạnh có thể cùng tổng giám đốc công ty lớn đi du lịch. - Hoa si số hai bắt đầu chân chó.
- Anh Tề, tôi có thể gọi anh là Zack không? - Hoa si số ba bắt đầu nghĩ rút ngắn khoảng cách.
- Xin lỗi, chỉ có bạn gái của tôi mới có thể như vậy gọi tôi như vậy.
Thái độ Tề Trọng Khải thủy chung không mặn không lạt, nếu như không phải là bận tâm đến lời nói Ngải Điềm, thua so chết còn thảm hơn, cái miệng “hư hỏng” của anh đã sớm rục rịch ngóc đầu dậy, muốn nói lời nào phải làm cho người ta nội thương rồi.
Tâm hư, khí hỏng “bành” một cái liền nổ tung, ha ha ha. Ngải Điềm vui vẻ đến ngọt ngào như đang ăn kẹo đường, ngọt đến cười đến cả hàm răng còn cảm thấy đau, một ánh nhìn cũng có thể phun ra mật.
- Bạn thật rất lợi hại nha. Nhanh chóng có thể làm bạn gái Tổng giám đốc Tập đoàn “Nguyệt Hoa”. - Thái Vị chợt nói qua, ánh mắt căm hận nhìn trừng trừng cô.
- Ha ha, xin lỗi, thật xin lỗi, Zack nhà tôi nếu đem so sánh với chồng của cô chỉ là cao hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, tóc nhiều hơn một chút, mắt to hơn một chút, lỗ mũi cao hơn một chút, bụng nhỏ hơn một chút, bắp thịt nhiều hơn một chút. . . . . . Ừ, không sai biệt lắm.
Ngải Điềm nghĩ cái này rất đáng! Cô gái này rất phách lối. Quả thực làm Thái Vi giận đến sầm mặt lại.
- Cũng chỉ là đùa vui một chút mà thôi, cô đừng tưởng là thật, bối cảnh nạm vàng như Tề Trọng Khải và Phú Nhị Đại có ở cạnh cô cũng không có kết quả tốt đâu.
- Vui đùa một chút cũng rất thoải mái. Ít nhất tôi có thể cùng người đẹp trai từng có một đoạn tình cảm như thế, thật là quá tốt đẹp rồi. - Ngải Điềm căn bản không đau không nhột, dù sao Zack vốn cũng không phải là Tề Trọng Khải à..., Dừng lại.
- Cô chắc chắn sẽ bị lây bệnh qua đường sinh dục.
- Được rồi, được rồi. . . . . . tôi hiểu biết rõ cô đố kỵ với tôi vì bữa tối cô không được ôm người đẹp trai như anh ấy ngủ, chờ tôi dùng xong sẽ cho cô biết cảm giác của mình. Được chứ?
- Đê tiện! – Thái Vi giận đến hất đầu bỏ đi.
Ngải Điềm đứng đó cười đến miệng muốn tét ra, tiền này bỏ ra đúng là thật không uổng phí! Không hổ danh là trai bao cấp tiêu chuẩn, ha ha ha, thoải mái quá.
- Nhìn ra được, cô rất vui vẻ phải không?. - Ngồi ở trên xe tiến về phía biệt thự, Tề Trọng Khải luôn nhìn cô gái bên cạnh không ngừng ôm bụng cười.
- Nhờ có anh, cuối cùng tôi cũng có thể tìm lại chút mặt mũi. Zack, tôi thật sự yêu anh chết đi được! - Ngải Điềm cười đáp, khóe mắt phun lệ, kích động giơ hai cánh tay ra ôm chầm lấy Tề Trọng Khải.
Cái ôm đó đơn giản là cái ôm bạn bè, ôm cảm kích, thế nhưng thân thể của anh lại nổi lên phản ứng cổ quái, thậm chí có điểm nóng ran. Cô vẫn đắm chìm trong vui sướng, không biết cử chỉ thân mật của mình làm cho người ta hiểu lầm.
Cho đến khi anh ấn cô vào lồng ngực, hơi thở phái nam nồng nàn thổi vào tai cô, khiến tim cô liền đập nhanh hơn, cô mới thất kinh, vừa rồi cô chỉ lo tâm tình vô cùng sảng khoái của mình, quên rằng nhiệt độ cơ thể của anh đang tăng cao.
- Zack, em chỉ nói giỡn với anh thôi. . . . . .
- Anh không có để ý em cứ tiếp tục. – Anh cố ý hướng đến lỗ tai trắng noãn cô thổi khí, ngoài ý muốn đánh trúng vùng mẫn cảm của cô.
Cả người Ngải Điềm ngồi phịch ở trong ngực anh, hai chân đều không ngừng run rẫy. Trời!, sức tấn công thật là đáng sợ!
- Tiền gửi ngân hàng của tôi chỉ có sáu con số. Không có tiền vốn bao nuôi anh đâu. . . . . . - Cho nên xin anh buông cô ra a a a a a!
- Bây giờ anh là bạn trai em, tự nhiên có nghĩa vụ phải chăm sóc khách hàng, tạo sự hài lòng cho khách hàng. - Bờ môi của anh như đang rà soát vành tai của cô, hài lòng nhìn bên má cô đang dần chuyển màu sắc.
- Tôi đang rất vui vẻ, đến nổi trái tim muốn nhảy múa. - Thật là kỳ quái, cũng không phải là lần đầu ôm ấp bạn trai, như khi bên cạnh anh nhiệt độ cơ thể bỗng lớn hơn rất nhiều.
- Chẳng lẽ cô không có kinh nghiệm?
- Kinh nghiệm là cái gì?, tôi chỉ biết kỳ kinh nguyệt mà thôi – Cô cười khúc khích, đùa bỡn ngu ngốc.
Cho nên anh tin chắc rằng cô không có kinh nghiệm. Tề Trọng Khải đối với chuyện này càng nghe tâm tình càng tốt hơn, trên môi vẻ ra độ cong nhất định, bàn tay đặt trên lưng cô êm ái lướt qua, trong thoáng chốc đã làm toàn thân cô run rẩy.
- Chúng ta thử một chút xem sao.
- Thử cái gì?
- Làm bộ chúng ta đang làm người yêu thật sự của nhau, tất cả thử nghiệm qua một lần. Không được phép từ chối. - Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả anh cũng cảm thấy kinh ngạc về chính mình.
Những lời này tự nhiên lại bật thốt ra, anh chưa từng suy nghĩ nhiều như thế, giống như đã sớm muốn đề nghị như thế với cô, một cỗ khó nói lên lời, khiến cơ thể kích động đến co rút.
Anh đối với hai tiếng "tình yêu" không có kinh nghiệm, nhưng anh biết, mình đối với cô gái này, trong lòng nảy xin rất nhiều cảm giác thầm kín.
- Anh điên rồi sao? – Tình yêu nam nữ?! Cô mới không cần cùng người yêu đống giả này lên giường!
- Cô không phải đã nói muốn thử qua tôi một chút xem thoải mái ra sao ư? - Không biết duyên cớ vì sao, anh chính là rất xấu tâm muốn trêu chọc cô, nhìn cô ngượng ngùng, thẹn thùng, làm cho bộ ngực của anh dần nóng lên, tâm tình vui vẻ khác thường.
- Đây chẳng qua là muốn chọc giận Thái Vi, chứ tôi không có. . . . . . - Được rồi, được rồi, cô đúng là có ảo tưởng qua cùng anh trên giường lăn lộn, cô là một cô gái có tinh thần khỏe mạnh, ảo tưởng một cái không quá đáng chứ?
Lòng gái ế chua xót không biết phải nói gì.
- Tôi nguyện ý không thu thêm phí dùng thử của cô.
Không thu phí ư?! trong chốc lát cô gái nhỏ có chút kích động vì nghĩ đến món lời lớn lại có thêm tiện nghi này.
- . . . . . . Vậy suy nghĩ lại một chút… như thế cũng tốt lắm.
Cô lộ ra một nụ cười gian trá, cười đến đôi mắt to ngập nước biến thành trăng rằm, nhưng suy nghĩ nhanh chóng chuyển một cái, rồi lại đột ngột như mùa thu tiêu điều.
Không! Không! không! Quá nguy hiểm! cô tự nhiên lại bị anh dụ dỗ!
Quả thật là người càng đẹp càng nguy hiểm, đàn ông cũng không ngoại lệ, cô thật là sơ suất quá.
Ngải Điềm vội vàng đổi lời nói:
- Ách, chuyện tôi suy tính chỉ là đùa giỡn mà thôi . . . . . anh . . . . anh . . . . . anh. . . . . ngàn vạn đừng tin là thật nha. Chúng ta giữ quan hệ như bây giờ là tốt rồi
Tề Trọng Khải cười cười, ngưng rót nụ cười vào tai cô, đôi mắt tối dần, ngực cổ động không rõ tâm tình gì. Trong lòng anh hiện lên một cỗ dự cảm, trò đóng giả này, nói không chừng có lẽ sẽ thay đổi hoàn toàn thế giới của anh. . . . . .
Bvlgari không hổ danh là khu nhà nghỉ cao cấp, nơi này có năm mươi villa chính tất cả đều do những kiến trúc sư hạng nhất thiết kế, bên trong mọi căn phòng đều là một không gian tuyệt vời.
Đập vào mắt có thể thấy được hàng mây tre hoặc là gỗ lim cao cấp, tràn đầy phong cách phương Nam, phong cảnh hữu tình, Ngải Điềm vừa đi vào cửa liền bước đến chiếc ghế nằm giữa nhà, thả lỏng tâm tình, bắt đầu cảm nhận sự mệt mỏi của tứ chi.
Chạy đi ngắm qua căn phòng, cô chợt sửng sốt một chút. Cái gì thế, phòng tắm tự nhiên không có cửa! Mặc dù trong phòng có một cái tủ treo quần áo, nhưng chỉ cần ngồi ở phòng khách hơi nghiêng đầu tìm tòi, liền thấy được cảnh xuân sắc bên trong
Ngải Điềm đang điên tiếc, liếc mắt vừa đúng nhìn thấy Tề Trọng Khải cởi quần áo ra, tháo cà vạt xuống, nhiệt độ trong phòng do đó dần nóng lên, anh mặt đồ vest nặng nề thế mà một giọt mồ hôi cũng không chảy, thực không phải người thường mà.
Không chỉ hiên ngang, mạnh mẽ; toàn thân cao thấp cũng rất nhẹ nhàng, khoan thai, áo sơ mi nền trắng áp kim tuyến không tìm được một dẫu chỉ một giọt mồ hôi rơi rớt.
Từ . . . từ . . . từ . . . . từ! Anh đang mở nút áo sơ mi ra? Ngải Điềm sợ ngây người, cái miệng nhỏ nhắn mở to ra.
Ánh mắt của cô nóng lên, nhìn Tề Trọng Khải mở ra nút áo cuối cùng, động tác đơn giản thanh và thanh thoát cởi chiếc áo sơ mi ra, sáu múi thịt hùng hậu và căng đầy ở lồng ngực không hề che dấu, hoàn toàn hiện ra trước mặt cô.
Quá, quá hoàn mỹ rồi! Vóc dáng người đàn ông này không có chỗ nào bắt bẻ được, này thân rắn chắc, bắp thịt cuồn cuộn tuyệt đối không phải vài giây vài phút có thể tạo ra, anh đem việc tập thể dục làm thành thú vui giải trí sao?
- Cẩn thận, nước miếng của cô đang chạy ra kia. - Đang giải chuẩn bị cởi dây nịt, Tề Trọng Khải chợt quay mặt lại, khóe miệng nâng lên, ánh mắt đùa giỡn nhìn cô.
Ngải Điềm vội vàng lấy mu bàn tay lau miệng, lại phát hiện căn bản không lau được nửa giọt nước miếng.
Người đàn ông này thật xấu tính, căn bản là cố ý làm cô xấu hổ.
Tề Trọng Khải cười oang oang, cố ý đi về phía cô, đem hai cánh tay vòng ra chỗ vịnh phía sau lưng ghế, đem cô vây dưới cơ thể mình.
- Quái thú cút ngay! - Tâm của cô như đang có một cuộc chiến tranh nhỏ, thế nhưng cơ thể lại xông lên một sự mong đợi, cô không ngừng hoài nghi mình có phải là cô gái chính trực không?
- Sợ cái gì, tôi chưa muốn ăn cô đâu. – Anh nhìn cô, bất giác cười to, cô gái này bị anh tùy tiện trêu chọc lại trở thành nghiêm túc thế, nếu cô biết anh là Tề Trọng Khải thật, phản ứng của cô sẽ ra sao nhỉ?
Đúng, đầu tiên cô ấy nên có một phản ứng nào đó vô cùng khoa trương, hình như là cô chưa từng chung đụng với người đàn ông nào khác. Cô còn là xử nữ(*) đó nhé, không được làm như vậy.
(* Xử nữ: Xử nữ ý chỉ những cô gái còn Trinh, chưa từng lên giường với bất cứ người đàn ông nào)
Đều do anh vóc dáng rất xinh đẹp, giọng nói lại rất hư thối, hơi thở quá mạnh mẽ, làm cho thần kinh của cô không ngừng căng thẳng, cô lại vừa ngồi máy bay mất năm giờ cũng có đi tiểu vài lần, nếu không cô cho là bàng quang của mình đã nhiễm trùng rồi.
- Anh...anh không phải muốn đi tắm sao?
- Một người tắm rất buồn tẻ, hay cô tắm cùng tôi đi. . . . . . - có hơi dừng lại, tròng mắt anh nhìn xuống phần ngực nhô cao của cô.
- Ánh mắt anh để chỗ nào thế - Cô nổi giận.
- Tôi hoài nghi nếu tắm rửa cùng với cô, có thể tôi tắm cả đêm cũng không có ra ngoài. Nhưng cũng chỉ là dự tính mà thôi. Vì nhìn cô vô cùng yếu đuối – Miệng người đàn ông này thật quá hư hỏng
- Tôi không tin. Phải kiểm tra mới biết
Chú ý! Cô gái này có một nhược điểm nặng ký là không chịu được bị người ta nói khích; đặc biệt là rất dễ tức giận khi ai đó bảo mình là “gái ế”, nói về vóc người hoặc thể lực của mình. Trong đầu Ngải Điềm vừa nhớ tới cái người bạn trai cũ bắt cá hai tay, cũng là bởi vì ngực của Tiểu Tam đầy đặn hơn cô, lần này nghe đến giận càng thêm giận.
- Tốt, kiểm tra thì kiểm tra, ai sợ ai. – Cô dùng tay cởi áo bên ngoài xuống, lộ ra chiếc áo ngực màu đen bên trong, tuy không to lớn như những cô gái khác nhưng cũng có một đường kênh rạch nhỏ coi như khá sâu. . . . . .
Ừ, khụ khụ, tuy nói rằng cô cố ý mua áo ngực nhỏ hơn một số để có thể đánh lừa tri giác con người, thế nhưng cái này lại giống như một giọt nước mưa đầy đủ và căng tràn!
Tề Trọng Khải giương vai lên, con mắt nhìn sâu xuống, ánh mắt sáng quắc quét qua vùng da trắng nõn như tuyết, bụng dưới bắt đầu căng thẳng, nổi lên một đoàn nhiệt hỏa.
Thân là một người đàn ông khỏe mạnh và đang ở tuổi trưởng thành, đương nhiên anh biết đoàn hỏa kia là cái gì, từ lâu anh bận bịu với cuộc sống để rồi quên đi dục vọng của chính mình.
Cũng thật là lạ, bao cô gái xinh đẹp chủ động bò lên giường đều không thể khơi gợi được ham muốn của anh; thế nhưng cái cô gái vô tình gặp, định vui chơi qua đường lại hợp khẩu vị với anh; thì ra đây chính là cái gọi là cuộc sống chợt có lúc mất đi khống chế, vả lại con người không cách nào nắm trong tay những thứ mình muốn.
- Thấy không, sau khi cởi áo ra, một giây liền thay đổi, xem anh mới là người không đứng đắn. - Thấy mắt anh cứ mãi nhìn xuống dưới, Ngải Điềm không khỏi lo lắng, càng ra sức nâng ngực mình cao lên.
- Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. – Anh hừ nhẹ.
- Thúi lắm! - Cô không phục nên tức giận, căm giận liếc nhìn cơ thể cường tráng của anh, trợn mắt nửa ngày không nghĩ ra cách nào có thể công kích anh.
Buồn bực quá. Trên cơ thể người đàn ông này không có chỗ nào không hoàn mỹ, chẳng dư tỳ vết nào, cũng không thiếu sót, trừ từ đẹp ra, không nghĩ ra từ nào khác để diễn tả, cô bị môi người đàn ông này đùa giỡn? Căn bản là cảm thấy.
Ngải Điềm trút giận, trong miệng lén nói thầm.
- Được, anh được lắm, so với anh tôi chỉ xem là miễn cưỡng tạm chấp nhận. - Thân thể không bằng anh, nhịn.
- Cô thật rất biết tự giác – Con mắt Tề Trọng Khải nhìn chằm chằm lồng ngực không ngừng căng phồng lên xuống của anh, anh cười thầm, nghĩ trêu chọc cho cô càng ngày càng tức, tức đến vỡ phổi cũng được.
- Thân thể anh quả thực rất tốt. . . . . . Nhìn quần lót nam bên trong cũng đủ hiểu, những thứ kia là thứ yêu thích nhất cũng mấy quý bà triệu phú. – Cô chớp cũng không chớp mắt. Nhìn lướt qua cơ ngực hơi gồ ghề, cơ bụng bình thản hơn nữa căng đầy, tiêu chuẩn của hình thể sáu múi, da thịt bóng loáng tràn đầy nhựa sống, căn bản là người đàn ông cực phẩm.
Rhona từng nói đùa, cuộc đời của một người phụ nữ, có thể lên trên giường với một người đàn ông vừa đẹp vừa dũng mãnh dù chỉ một lần thì chết cũng không tiếc.
Lúc ấy cô nghe còn không quan tâm, từ đáy lòng còn có điểm khinh thường, chỉ là nói thật, Zack chính là người đàn ông mà Rhona từng tưởng tượng qua.
Vóc người của anh căn bản là tác phẩm nghệ thuật, quá đẹp! là người mà bao cô gái phải ước mơ, đừng trách anh đói khát rồi bị mấy quý bà kia mà hư, thái độ ngạo mạn lại tự phụ, miệng cũng xấu muốn chết, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là phong độ tráng sĩ.
Nhưng tại sao anh muốn làm cái loại trai bao đó? Chọn nó làm kế mưu sinh sống qua ngày. Chẳng lẽ chưa bao giờ anh thật lòng yêu một ai sao? Hay là nói, anh nghĩ dựa vào vẻ đẹp bề ngoài, đùa bỡn với cái thế giới này?
Có phải như vậy không? Người đàn ông càng đẹp trai, càng tận tình làm những chuyện xấu xa, bọn họ chính là trời cao tạo ra nhằm để thuần phục phụ nữ, khiến cho phụ nữ phải cung phụng họ.
Thật muốn biết cái gì là những người phụ nữ dùng tiền nắm giữ lòng của người đàn ông anh tuấn.
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô chợt một hồi chua xót. . . . . . Thế nhưng cô hâm mộ khi nghĩ đến chuyện anh sẽ đối đãi với một người phụ nữ nào đó, bởi gì họ có nhiều tiền, thật là quá hoang đường.
- Cô biết ánh mắt của tôi rất phạm quy sao? - Tề Trọng Khải đưa mắt lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, bởi vì nhiệt tình của cô dừng lại quá lâu, làm cho cả người của anh căng thẳng, khát vọng trong cơ thể kêu gào.
- Anh... vóc anh của anh dễ khiến người ta sai phạm hơn tôi. - Ai tới đâm mù mắt của cô đi! Cô chính là không nhịn được mà nghĩ muốn kiện người đàn ông này ra tòa.
Tất cả tâm tư của cô đều trần truồng bày tại trên mặt, vừa chịu hấp dẫn, lại lo lắng. . . . tất cả đều hiện ra bên ngoài, toàn bộ để khiến cho anh cảm thấy thật đáng yêu, mỗi lần thấy, đều làm anh càng muốn trêu chọc cô.
Vô luận là cô tức giận hay cao hứng, mọi một hành động của cô đều hấp dẫn tâm tư của anh, để cho anh không nhịn được nghĩ đem lực chú ý đặt ở trên người cô, không nhịn được quan sát từng cử động của cô.
Cô gái này làm anh nãy sinh ý định cả đời day dưa, từ lần đầu tiên cô đem anh nhận làm bạn trai giả mạo của mình, đã khiến anh tương đối có hứng thú với cô, thậm chí còn để xuống cao ngạo của mình, nhận là bạn trai giả nhận tiền sống của cô.
Chẳng lẽ đây là ông trời đang khảo nghiệm anh sao?
Biết rõ anh đối với chuyện tình yêu nam nữ chẳng có mấy hưng thú, lại mang đến cho anh một cô gái từ trên trời nhảy xuống, rồi nhảy đến trước mặt của anh, khiến cho tâm tình của anh khởi động.
Đúng, tim của anh chuyển động, bởi vì cô.
- Tôi muốn hôn em, không cần cự tuyệt. - Anh chân tình nhìn vào đôi mắt đen của cô, như muốn cuốn tất cả tâm tư của cô vào đáy lòng anh, mỉm cười xấu xa, chầm chậm tiến đến gần môi cô.
- Không. . . . . . – Cô hoảng hốt thét lên.
Trong nháy mắt sau, tiếng nói liền chấm dứt, đôi môi cô đỏ thắm như hoa hồng quấn lấy đôi môi anh, hơi thở hút vào phổi, tất cả đều là hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ, như một chất kích thích trong cồn rượu, làm u mê lý trí con người.
Cô căn bản không cách nào kháng cự sự chiếm đoạt của anh, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ.
Được, thật là người đàn ông cường bạo! Cô hoàn toàn không là đối thủ của anh. Rốt cuộc việc cô ở bên cạnh người đàn ông xinh đẹp và hư hỏng này là đúng hay sai? Ưmh, cô thật là hồ đồ. . . . . .