Chiêu Hà đứng tần ngần ngoài lan can lầu . Trời ơi ! Sao cuộc sống củanàng cứ chao đảo vì Vọng Quân thế này ? Cách đây vài hôm thôi, nàng cảmthấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trên cõi đời chỉ vì một lá thư của anh . Còn bây giờ thì nàng cảm thấy bị tê liệt cả người.
Nàng bỏ về đã hai ngày mà anh chẳng thèm gọi điện hỏi han . Anh xem nhưchẳng có gì quan trọng . Ừ, làm sao mà quan trọng cho được khi nàng dikhỏi sẽ có Đông Sa đến thay . Họ sẽ cùng nhau dùng cơm do chính tay nàng nấu, và anh sẽ nói với Đông Sa rằng: “Do cô người ở của anh làm đấy .”
-Lại buồn nữa . Thật tình mày buồn tao chẳng vui tí nào . Nhưng mày thì chẳng chịu nói ra, tao không biết phải làm sao giúp mày
Chiêu Hà mỉm cười chua chát . Nàng buồn ư ? Đúng, nàng buồn, nhưng nàng cònbiết rõ nàng buồn vì ai ? Còn Tư Thục, nó đang sống trong một vỏ bọchạnh phúc với một người tình xấu xa, bỉ ổi.
Nàng không biết cónên nói cho Tư Thục nghe chuyện Du Nam đến đây toan giở trò với nàng hay không ? không nói thì nàng cảm thấy không yên, còn nói ra thì nàng erằng Tư Thục sẽ đau khổ lắm.
Một bụi hồng nho nhỏ nằm ngay thành lan can . Nàng quyết định lặt lá của nó để quyết định.
Ngắt một chiếc lá nàng bảo “Nói”, và một chiếc lá khác nàng bảo “không” . Cứ như thế, nàng tiếp tục khi chiếc lá hồng cúi cùng rơi vào chữ “Nói“.
Nàng quyết định nói rõ cho Tư Thục biết.
Nàng chưa kịp nói gì thì Tư Thục la lên:
- Trời ơi ! Đất ơi ! Ngó xuống, ngó lên mà coi . Nhỏ bạn của tôi nó bịkhùng rồi nè . Trời ơi ! Cái bụi hồng đẹp cực kỳ lại chuẩn bị ra hoa màDu Nam đã mua tặng tao, sao mày đè đầu nó ra mà lặt lá cho thỏa cơn buồn của mày vậy chứ ?
Nhìn thẳng Tư Thục, Chiêu Hà điềm đạm nói;
- Tư Thục này ! Mày bước lại gần tao thêm một chút.
Tư Thục tròn mắt ngạc nhiên, pha lẫn sợ sệt . Cô đưa tay sờ trán của Chiêu Hà, đùa:
- Trời ơi ! Mày đừng có đè đầu tao ra mà nhặt hết tóc của tao đấy nhé.
Chiêu Hà hậm hực:
- Tao không đùa đâu . Tao không thể đùa nổi trong lúc này . Mày bước lại gần đây, tao có chuyện quan trọng muốn nói với mày
Tư Thục tiến lại gần bạn . Nhỏ nhẹ, cô hỏi:
- Kìa ! Chuyện gì mà trong gương mặt của mày có vẻ hình sự thế ?
Không chần chừ, Chiêu Hà nói ngay:
- Là chuyện của Du Nam.
- Du Nam ?
- Phải.
- Chuyện gì ?
- Tao không muốn mày quen với Du Nam nữa.
Tư Thục nói ngay:
- Trời ơi ! Mày muốn làm nữ tu sĩ thì mày làm một mình mày đi . Mày muốn bắt tao phải làm nữ tu theo mày hay sao chứ ?
Chiêu Hà quay phắt sang phía bạn . Nhìn thẳng vào mắt Tư Thục, cô hét lên:
- Phải, tao muốn mày làm nữ tu đó thì sao ? Thà làm nữ tu còn hơn là đi quan với hạng sở khanh như Du Nam.
Tư Thục run giọng:
- Mày... mày nói gì vậy Chiêu Hà ?
- Tao bảo là mày khùng, mày mù quáng mới đi quen với cái hạng người như Du Nam . Hắn là một người không tốt.
Tư Thục bịt kín hai tai và hét lên:
- Nói láo, mày nói láo . Mày có bằng chứng gì mà nói xấu anh ấy như vậy ?
Chiêu Hà nhếch môi cười:
- Bằng chứng gì à ? Mày cứ đi hỏi hắn rồi sẽ biết . À ! Thôi khỏi, để tao nói luôn . Hắn là bạn mày mà dám đến đây giở trò sàm sỡ với tao
Tư Thục từ từ lùi xa Chiêu Hà :
- Trời ơi ! Vậy là điều Du Nam nói với tao hôm qua chẳng sai . Anh ấy nói mày trước sau cũng tìm cách chia cắt bọn tao . Mày cũng yêu anh ấy,nhưng không được nên tìm cách trả thù.
Chiêu Hà tái xanh mặt mày:
- Trời ơi, Tư Thục ! Mày tin lời hắn nói à ? Trời ơi ! Yêu quá nên đâm ra mù quáng rồi.
- Tao không mù quáng . Chính Lam Giang nó cũng điện thoại tâm sự với tao mà.
- Nó nói với mày cái gì kia chứ ?
Tư Thục đĩnh đạc nói:
- Chiêu Hà à ! Mày đẹp gái, thiếu gì đàn ông yêu mày, sao mày lại khôngyêu mà lại chuyển đi yêu người yêu của người khác vậy chứ ? Nhất là ngay cả người yêu của bạn mày, mày cũng không tha.
Chiêu Hà tiến lại gần bạn . Thẳng tay, cô tát thẳng vào má Tư Thục một cái như nảy lửa :
- Tao cấm mày !
- Phải . Mày cứ đánh đi . Ngày mai mày sẽ không còn có dịp để đánh taonữa đâu . Thoạt đầu, Lam Giang nói, tao chẳng tin, lúc nào tao cũng bênh vực mày . Mày ác thật ! Đi phụ bạn thân làm bếp có hai ngày mà mày đãlàm cho gia đình người ta xào xáo . Quân Phát tối nào cũng nằm mộng gọitên mày . Mày đê tiện lắm ! Từ nay, tao không muốn ở chung với mày nữa.
Tư Thục bước nhanh vào trong, nhanh tay cho quần áo vào chiếc va li . Cô bước nhanh ra cửa.
Chiêu Hà kêu gào:
- Mày đừng bỏ tao trong lúc này, Tư Thục ơi . Tao cần bọn mày mà.
Nhưng Tư Thục chẳng màng đến lời kêu gào của Chiêu Hà . Cô bước ra ngoài mà chẳng thèm ngoái cổ nhìn lại .