Kỷ Lăng tìm được HạThải Chi ở một nhà hàng năm sao, tìm được cô ta thật ra thì cũng khôngkhó khăn, chỉ là muốn cô rời đi Đài Loan lại là chuyện không dễ.
Biết cô ta nói dối với Mạn Nhu rằng bọn họ đã đi chụp ảnh cưới, còn sắp kếthôn, anh tức giận không dứt, đáng tiếc lúc này Mạn Nhu không nghe anhgiải thích, anh chỉ có thể trước tiên dọn dẹp Hạ Thải Chi.
Vìvậy, Kỷ Lăng trù hoạch một cái cục. Anh đặc biệt thuê một trai bao, tốnchút tâm tư lấy được tín nhiệm của cô ta, sau đó sẽ tìm lý do khiến haingười đồng thời xuất hiện ở khách sạn, chính anh lại liên lạc với cácphóng viên truyền thông, muốn bọn họ đến khách sạn chụp những hình ảnhđặc sắc.
Mặc dù Hạ Thải Chi ở Đài Loan cũng không nổi tiếng,nhưng những tấm hình này một khi truyền ra ngoài, danh dự của cô ta sẽmất hết, trong gia tộc cũng đừng nghĩ ngẩng đầu ưỡn ngực nữa, thậm chí,tài sản của Hạ gia cũng rất có thể dùng hết. Mà đoạn thời gian này anhcũng không nhàn rỗi, trừ tích cực thúc đẩy Trường Canh phát triển trungtâm nghiên cứu công nghệ y sinh học, còn có thuyết phục chủ cho thuê nhà của Nguyên Mạn Nhu, bán căn nhà đó cho anh.
Dĩ nhiên, trong thời gian này, Nguyên Mạn Nhu xin phép công ty cho nghỉ dài hạn, cũng khôngvề nhà, tự nhiên cũng không biết Kỷ Lăng đang bận gì.
Trong nhà hàng ——
"Đây không phải là thật! Anh họ, anh phải tin tưởng em." Hạ Thải Chi nhìn hình, vội vã giải thích.
"Đừng cùng tôi nói đó không phải là cô! Tôi tốn không ít tiền mua những bức hình này về."
Thấy anh một chút cũng không tin mình, cô sửa lời nói: "Đó, đó cũng chỉ làtình một đêm mà thôi, tình một đêm rất bình thường mà!"
"Nhưngngười khác cũng không giống như cô bị chụp trộm đúng không? Còn để chotôi tiêu tiền lấy danh dự của cô về, cô thật là không có thuốc nào cứuđược rồi." Kỷ Lăng lắc đầu, cố làm đáng tiếc.
"Anh họ. . . . . . Anh tha thứ em một lần đi. . . . . ."
"Muốn tôi tha thứ cô, không đem chuyện nói ra, có thể, rời khỏi Đài Loan."
Hạ Thải Chi sửng sốt: "Đây mới là mục đích chủ yếu mà anh mua những bức hình này về phải không?"
"Tôi vốn không hi vọng cô tới Đài Loan, còn làm ra chuyện như vậy!"
". . . . . ." Cô không nói gì, cô không nên đến PUB chơi, còn cùng ngườiđàn ông không biết tên kia đi khách sạn chơi tình một đêm. . . . . .
Cô lúc này cực kỳ hối hận!
Suy nghĩ của cô lấp đầy sự hối hận, hồn nhiên không hay chuyện này là do Kỷ Lăng sắp đặt.
"Mười giờ sáng mai ở sân bay, tôi tự mình dẫn cô trở về Newyork." Anh nói lời không cho nhượng bộ xong, mang theo một xấp hình rời đi.
"Cái gì? Anh họ, anh họ. . . . . ." Mặc kệ Hạ Thải Chi kêu thế nào, Kỷ Lăng cũng không quay đầu lại.
Bây giờ hình ở trên tay anh, cô không rời đi Đài Loan cũng không được, vậycũng là cho cô một bài học, ai biểu cô đã tạo hiểu lầm giữa Mạn Nhu vàanh.
Mạn Nhu. . . . . . Chờ anh trở lại đi!
Lần sau quay về đưa cho em, chính là một hôn lễ.
Kỷ Lăng nắm chặt những bức hình trong tay, hứa hẹn trong lòng như một lời thề.
Nghe nói bởi vì Kỷ thị tích cực chuyển sản nghiệp sang bảng tinh thể lỏng,nhân viên ở kỷ thị sắp bị giảm biên chế. . . . . . Tin tức này vừa ra,đưa tới một lớp khủng hoảng.
Trùng hợp, chủ đạo cái vụ án này làPhó Tổng Tài Aaron lại không ở Đài Loan, vì vậy, dưới tình huống tất cảtin tức không chiếm được chứng thật, lời đồn ào ào mà lên, cũng là tiêuđiểm của tất cả tạp chí kinh doanh trong tháng này.
"Tốt nhất là sụp đổ." Mã Thư cần đã từ chức, cho nên vui vẻ xem tin tức mỗi ngày truyền tin xấu về Kỷ thị trên ti vi.
"Không nghĩ tới Aaron lần này trở về chính là xử lý chuyện này." Vương Thiên Thu cũng tán thành.
Nguyên Mạn Nhu chỉ xem ti vi, không nói gì.
Chuyện Kỷ thị chuyển sang mô hình khác, cô đã biết, cũng biết Kỷ Lăng thànhlập trung tâm nghiên cứu Nhất Vấn về mặt y học, cho nên, thấy thấy tintức này cũng không có phản ứng bao nhiêu, cô đang tính chính là. . . . . .
Anh luôn như vậy sao?
Đùa bỡn mọi người một chút, lại phủi mông chạy lấy người, đây chính là tác phong từ trước tới nay của anh sao?
Nếu anh cuối cùng muốn phất phất ống tay áo rời đi, ban đầu cần gì tới?
Tội gì muốn đóng quân ở nhà cô? Đem toàn bộ đồ thuộc về của cô chia ra làmhai, để lại đồ của anh chiếm cứ một bộ phận nhà của cô, cũng chia đi nửa trái tim của cô, sau đó, cái gì cũng không mang đi.
Hôm nay, trái tim không thể thu lại, mà chất đống ở nơi nào gì đó càng thêm thời khắc nhắc nhở cô anh từng tồn tại.
Hay cho một thằng đàn ông đáng hận!
Là như vậy không cho chống đối cố chấp đóng quân ở khu vực của cô, lại tiêu sái rời đi.
Hay cho một thằng đàn ông đáng ghê tởm!
Ngay cả khi rời đi đều làm cho người ta không oán được anh, chỉ có thể trách mình tự mình đa tình.
Nếu như anh không trở về thì tốt.
Không trở về, cô sẽ không bị thương tổn một lần nữa. Nhưng không trở lại, côsẽ không cảm thụ được hương vị ngọt ngào khi được che chở, sẽ không hoàn thành được giấc mộng cùng chung tổ ấm với anh. . . . . .
Ngốc quá! Một phụ nữ có thể ngốc đến cái loại trình độ này?
Giống cô ngốc nghếch như vậy, đủ ngu xuẩn đi?
". . . . . . Đến bài phỏng vấn độc nhất vô nhị của chúng tôi, bây giờ KỷLăng phó tổng giám đốc của Kỷ thị người đang ở Newyork. . . . . ." Độtnhiên, phát thanh viên tin tức nói.
"Mạn Nhu, mau nhìn. . . . . ."
Thật ra thì hình ảnh chỉ có phát thanh viên và một đồ án của máy điện thoại, tỏ vẻ đang trong kết nối.
"Kỷ Phó Tổng Tài, xin hỏi ngài có ý định bán tổng tài sản của Kỷ thị ở Đài Loan ra, chuyện này có thật không?"
"Đó là lời đồn, thay vì nói là bán ra, không bằng nói là thay Kỷ thị tìm được đường ra tốt hơn. . . . . ."
"Nói như vậy Kỷ thị sẽ không chấm dứt kinh doanh, cũng sẽ không thỉnh Hạ thị giúp đỡ đúng không?"
"Dĩ nhiên sẽ không." Âm điệu khẳng định của Kỷ Lăng truyền qua, như có lực lượng ổn định lòng người.
"Vậy đối với giá cổ phiếu hai ngày nay không ổn định, kỷ Phó Tổng Tài liệu có cách gì giải quyết tốt không?"
"Tôi chỉ có thể nói đây là tổn that của người đầu tư. . . . . ."
Anh vẫn là tự tin như vậy, bình tĩnh, cho dù là gặp phải sóng gió lớn, vẫnduy trì ngữ điệu tỉnh táo anh quen có. . . . . . Nguyên Mạn Nhu nghĩ tới đây, tim hơi đau đau, mắt cũng thật chát, một cỗ đau lòng thế nào cũngkhống chế không xong.
Cô cho rằng trải qua mấy ngày cố ý lãngtránh, có thể phai nhạt đi vết thương của cô, nhưng cho tới bây giờ cômới biết là không được.
Có lẽ cô cần lâu hơn, lâu hơn thời gian bốn năm. . . . . .
"Nghe nói lần này ngài khẩn cấp trở về Newyork là vì chuẩn bị kết hôn, là cóchuyện này sao?" Thăm hỏi đến một giai đoạn, phát thanh viên xoay lờinói, đưa ra chủ đề mà các phái nữ chưa cưới quan tâm nhất.
"Đúng vậy."
"Cái gì? Anh ta thực sự bắt cá hai tay! Cái ngày đó thực nên đá『LP』của anhta!" Mã Thư cần không nhịn được la ầm lên. (LP: nơi đó của đàn ông)
"Cô đang nói gì thế?" Vương Thiên Thu nghe được sương mù thắt chặt.
Mà vẫn trầm mặc Nguyên Mạn Nhu lại là mặt trắng bệch.
". . . . . . Đối tượng kết hôn của tôi dĩ nhiên không phải là người ngoạiquốc, cô ấy là người Đài Loan, cũng là đàn em thời đại học của tôi."Thanh âm trên TV tiếp tục truyền đến.
"Vậy tình yêu của hai người đã trải qua nhiều năm rồi! Có thể tiết lộ tên họ của cô ấy không?"
"Dĩ nhiên có thể, tên của cô ấy là, Nguyên như 1 đồng 2 đồng, Mạn trong mạn thôn thôn (chậm rì rì), Nhu trong bất ôn nhu (không thùy mị). . . . ."
"Wow! Đây là chuyện gì xảy ra a?" Vương Thiên Thu quá sợ hãi, đây không phải là tin đồn của các đồng nghiệp sao? Lại là thật!
Phó Tổng Tài công khai tỏ tình với cô kìa!
"Ủa? Không phải cô em họ." Mã Thư Cần cũng kinh ngạc, dĩ nhiên kinh ngạckhông bằng Nguyên Mạn Nhu rồi, cô chỉ xác định mình có nghe lầm khôngthôi.
Nhưng hình ảnh xê dịch qua liền sau sẽ không lại làm lại rồi, nghĩ cũng mang lảng tai càng thêm không thể nào.
"Mau nói cho mình biết đi! Mạn Nhu cô nói. . . . . ."
"Quái lạ, không phải muốn kết hôn với em họ sao? Có phải nghe lầm không đây?"
"Mạn Nhu và Aaron ở chung một chỗ là thật sao? Cùng —— đàn em thời đại học?Từ thời đại học hai người đã cùng nhau à! Thật là khoảng cách xa lại khá dài yêu. . . . . ."
"Mới vừa rồi cũng không có nhắc tới cô em họ, cái cô em họ đó có phải giả không?"
Mã Thư Cần trong phòng khách một mảnh ầm ỉ cháy phừng phựt, cho nên, thăm hỏi đến khi kết thúc, cũng không có người chú ý tới.
Trải qua thời gian dài ngồi trên máy bay, Nguyên Mạn Nhu rốt cuộc đặt chân tới Newyork.
Sau khi trên TV phát ra tin tức kia ở ba ngày trước, tất cả các nhà truyềnthông không khỏi sử ra cách đào bới, bắt đầu tìm kiếm người tên NguyênMạn Nhu trong miệng Kỷ Lăng là cái nhân vật gì!
Hơn nữa anh lạiđem tên cô giải thích rõ ràng như thế, còn nói là đàn em thời đại họccủa anh, chỉ cần điều tra ra Kỷ Lăng đi học ở đại học nào, rất nhanh tìm thấy cô, không chỉ cô, ngay cả cha mẹ cô cũng bị phỏng vấn qua, hại côchỉ có thể vội vàng dọn dẹp hành lý, đáp chuyến bay gần nhất tớiNewyork.
Cô muốn hỏi rõ anh có ý gì, tại sao muốn hãm hại cô như vậy?
Điều kỳ quái nhất chính là, khi nhân viên soát vé thấy hộ chiếu và vé máybay của cô thì hỏi cô đến Newyork là đi gặp Kỷ Lăng phải không, có thểlen lén kết hôn ở Newyork không.
Anh tám phần là chỉnh cô đến nghiện, mới có thể ở trước mặt truyền thông nói giỡn.
Nhưng lần này anh thật là thật là quá đáng!
Đến lúc cô bị anh lui hôn, mất mặt chính là ném xuống toàn thế giới rồi.
Cho nên lần này cô tới, tuyệt đối phải bày ra "Quyết đoán" , muốn anh biếtrõ cô cũng không thể mặc cho người khác tùy tiện đùa bỡn như vậy.
". . . . . . Mạn Nhu, sẽ không ai đùa giỡn như vậy đâu! Bạn nghĩ lại xem có phải bạn hiểu lầm rồi?"
Bỗng dưng, cô nhớ tới lời nói của Thư Cần.
Đáy lòng dĩ nhiên hy vọng là hiểu lầm, nhưng, bức ảnh cưới mà Hạ Thải Chiđưa tới không phải là giả, nếu không phải chuẩn bị kết hôn, nếu khôngphải là có cảm tình nhất định, tại sao lại có thể có ảnh cưới đây?
Nghĩ tới đây, tim cô đau xót, kiềm lại thống khổ, cô kiên cường chống đỡ rasân bay, đón một chiếc tắc xi đi thẳng tới Kỷ thị. Dù đau lòng thế nào,cũng muốn đem chuyện làm rõ ràng. . . . . . Cô thầm nói ở trong lòng.