Tôi giữ lại tấm danh thiếp của La Minh Hi. Bất kỳ nguồn lực nào có thể phục vụ cho mình, tôi đều sẽ tận dụng tốt.
Sau ba ngày đắm chìm trong sách vở ở thư viện, tôi mới nhận ra Tống Tập Dã đã không liên lạc với tôi.
Có lẽ anh ta lại bận rộn với công việc.
Tống Tập Dã là một người đàn ông nghiện công việc, khi bận rộn thì ngay cả điện thoại của mẹ ruột cũng không nghe.
Tối đó, khi tôi rời thư viện, điện thoại anh ta vang lên.
"Tích Triều, mấy hôm nay em thế nào? Anh mới công tác từ Nhật Bản về, vừa xuống máy bay đã gọi cho em."
"Em vẫn ổn, anh vất vả rồi."
"Nhớ anh không?"
"Anh bảo em nhớ, thì em nhớ. Anh bảo em không được nhớ, thì em không nhớ."
"Đừng ngoan như vậy được không? Ra ngoài đi, anh đưa em đi ăn tối."
Tôi tưởng rằng lần này sẽ là bữa tối lãng mạn dành cho hai người, nhưng khi đến nơi thì phát hiện ra có khá nhiều người khác, tất cả đều là bạn bè xã giao của Tống Tập Dã.
Tống Tập Dã giới thiệu tôi với họ, mỗi người gặp tôi đều sáng cả mắt.
Sau khi có chút tiền, tôi đã chăm sóc bản thân, trở nên rạng rỡ hơn trước.
Khi rượu đã qua ba vòng, có người đến muộn.
Đó là La Minh Hi.
Anh ấy thấy tôi thì hơi giật mình, có lẽ chính anh ấy cũng không nhận ra, ánh mắt của mình đã trở nên dịu dàng.
"Bạn học Tích Triều, xin chào."
"Luật sư La, chào anh."
Tôi buồn chán nghịch đôi đũa trên đ ĩa thức ăn, nghe họ bàn luận về những người và việc không liên quan đến mình.
Buổi hẹn hò như thế này, thật là chán.
Tôi nói với Tống Tập Dã.
"Em xuống lầu dạo một chút, ở đây hơi bí."
"Đi đi."
Tống Tập Dã véo nhẹ vào eo tôi, nhỏ giọng nói.
"Xin lỗi nhé, toàn là đối tác trong công việc, không thể không tiếp họ."
Tôi rùng mình một cái.
"Không sao."
Anh ta không biết bản thân đã chạm vào điểm nhạy cảm của tôi.
Đúng vậy, điểm nhạy cảm của tôi là ở eo.
Đó là điều La Minh Hi phát hiện ra vào đêm đó.
Anh ta thấy nó rất thú vị, cười tủm tỉm không ngừng chạm vào eo tôi, khiến tôi không còn sức kháng cự.
Tôi đến quầy bar dưới lầu, gọi một ly Whiskey Sour, từ từ thưởng thức.
Một lúc sau, có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Cho tôi một ly giống cô ấy."
Anh ta nói.
Tôi quay đầu lại.
"Luật sư La cũng thích uống Whiskey à?"
"Khá ổn. Nhưng tôi thích hơn khi được uống Champagne cùng em."
Tôi nhớ lại đêm đầu tiên gặp mặt, anh đã mở cho tôi một chai Champagne.
Khoảnh khắc ấm áp náo nhiệt đó, đã làm ấm lại trái tim lạnh giá của tôi.
Tôi chạm ly với anh.
"Luật sư La, tôi có một vấn đề pháp lý muốn tham khảo ý kiến của anh."
"Em cứ nói."
"Đêm đó... chúng ta có tính là mua d.â.m không?"
La Minh Hi đang uống rượu, nghe thấy câu hỏi của tôi thì bị sặc.
Tôi phân tích.
"Chúng ta đã xảy ra qu.a.n h.ệ, sau đó anh đã chuyển tiền cho tôi, rất giống với việc mua d/â/m."
La Minh Hi đặt cốc rượu xuống, dùng khăn giấy lau miệng.
"Trước hết, chúng ta không có ý định về việc mua d/â/m từ trước, tôi coi em như bạn gái mới và có quan hệ với em.”
“Thứ hai, việc chuyển tiền sau đó, là do tôi tự nguyện tặng, không phải là tiền mua d/â/m."
"Anh coi tôi là bạn gái?"
Điều này thực sự khiến tôi ngạc nhiên.
"Tôi cứ tưởng anh coi tôi là gái g/ọi."
"Ha ha."
Anh cười, đôi mắt như cong lại thành một đường.
"Dù là gái g/ọi hay không, tôi vẫn có thể phân biệt được. Nhưng, em là lần đầu, nằm ngoài dự đoán của tôi...”
“Tôi đã quyết định muốn có một mối quan hệ lâu dài với em. Tiếc rằng, em coi tôi như tình một đêm."
Tôi lắc đầu.
"Gặp mặt lần đầu đã coi người ta là bạn gái, anh quá dễ dãi."
Anh ấy cũng lắc đầu.
"Gặp mặt lần đầu đã coi người ta là bạn tình, em mới dễ dãi."
"Nhưng, tôi vẫn phải cảm ơn anh."
Tôi nói.
"Cảm ơn tôi cái gì?"
"Ngày đó, tôi mang theo cephalosporin, dự định uống say rồi nuốt xuống, kết thúc mọi chuyện.”
*Cephalosporin: Một loại thuốc kháng sinh“Ai ngờ anh lại đến bắt chuyện, làm rối tung kế hoạch của tôi."