Tôi hỏi anh ấy định giam giữ tôi bao lâu, anh ấy nói phải đợi đến khi đứa bé được năm tháng, sau đó mới để tôi quyết định có giữ đứa trẻ hay không.
Tôi cười.
"La Minh Hi, dù đứa bé phát triển đến tám tháng, em vẫn có thể cho nó sinh ra non, dù nó có khóc lóc sống sờ sờ ở đó, em cũng không hối hận."
"Ừ, tôi biết em làm được những chuyện như thế."
La Minh Hi khinh bỉ nhìn tôi một cái, khóa cửa rời đi.
Tôi phải tìm cách thoát ra.
Các tiết học của học kỳ này rất quan trọng, tôi cần nhanh chóng giải quyết cái "thứ" trong bụng này và quay lại trường học.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi gọi điện cho Tống Tập Dã.
May mắn thay, Tống Tập Dã biết mật khẩu, trước đây La Minh Hi thường tổ chức tiệc tùng ở đây.
Trên đường lái xe đến bệnh viện, anh ta hỏi tôi.
"Em sợ sao?"
"Tôi rất sợ nếu nó ở lại trong cơ thể mình."
"Yên tâm, chỉ một lát nữa thôi."
"Anh biết rõ vậy à?"
"Ừm, tôi vừa đi phá thai với Ôn Nghênh."
Anh ta nói không sai, thật sự chỉ một lát là xong.
Y tá tiêm thuốc mê vào tĩnh mạch của tôi, tôi liền mất ý thức.
Khi tỉnh dậy, bác sĩ nói với tôi rằng ca phẫu thuật đã hoàn tất.
Không cảm thấy đau đớn gì, chỉ hơi chóng mặt, Tống Tập Dã đến giúp đỡ tôi dậy và nằm xuống sát ở phòng bệnh bên cạnh.
"Tích Triều, tôi hỏi em một câu, đừng đánh tôi."
"Tôi không đủ sức đánh anh... thuốc mê chưa hết tác dụng."
"Em vẫn muốn làm bạn gái tôi chứ?"
Tôi thực sự giơ tay muốn đánh anh ta.
"Chuyện với Ôn Nghênh, tôi đã giải quyết triệt để. Cô ta sẽ không quay lại làm phiền chúng ta nữa.”
“Anh cũng không vội vàng muốn kết hôn với em nữa, chỉ muốn cùng em có một mối quan hệ tình yêu trong sáng, để mọi thứ tự nhiên phát triển."
"Tại sao vậy?"
Tôi hỏi anh.
"Vì, tôi thích em."
Cuối cùng anh ta cũng nói ra ba từ này.
"Anh thích điểm gì ở tôi? Ngoại hình đẹp? Bên cạnh Tống tổng chắc chẳng thiếu phụ nữ xinh đẹp."
"Anh thích sự quyết đoán của em, thích sự lạnh lùng của em, thích lý trí của em, thích sự tàn nhẫn của em, dù với bản thân hay với gia đình."
"Sao cứ nghe như anh đang mắng tôi vậy? Những điều này đâu phải là phẩm chất tốt."
"Dù có phải là phẩm chất tốt hay không, dù sao anh cũng thích. Anh thích kiểu phụ nữ như vậy.”
“Ở bên cạnh một người phụ nữ như vậy, anh sẽ cảm thấy không an toàn, cảm thấy muốn chinh phục, cảm thấy lo lắng và bối rối, cũng không biết phải làm sao với cô ấy. Nhưng chính điều này khiến anh mê đắm."
Tôi nói.
"Tống Tập Dã, anh đúng là một kẻ bi3n thái."
Nhưng tôi biết, anh ta và tôi, chúng tôi là cùng một loại người.
Không lâu sau, La Minh Hi đến và bắt đầu ẩu đả với Tống Tập Dã.
Tống Tập Dã cũng không phải là dạng vừa, vài đòn phản công đẹp mắt, làm vỡ kính của La Minh Hi.
Cuộc chiến leo thang, hai người đàn ông danh giá, chiến đấu không phân thắng bại.
"Thẩm Tích Triều! Người phụ nữ độc ác!"
La Minh Hi vừa đánh vừa chửi tôi.
"Con gái bất hiếu với cha mẹ, chị gái xấu với em trai, kẻ g.i.ế.c con tôi! Em có còn là người không? Em có còn là con người không?"
Cuối cùng, Tống Tập Dã thắng lợi trong nguy hiểm.
Tôi nâng tay anh ta lên, tuyên bố.
"Tống Tập Dã, từ bây giờ, anh là bạn trai của em!"
Có lẽ, tôi chỉ muốn làm La Minh Hi tức giận.
Tống Tập Dã ôm lấy tôi, đi qua La Minh Hi.
Không biết tôi có nhìn nhầm không, ánh mắt họ gặp nhau, mang theo một tia quỷ quyệt?
13Đêm thất tịch, tại quán bar Long Time No Love.
Tống Tập Dã và La Minh Hi ngồi trên tầng hai, uống rượu và bàn công việc.
La Minh Hi hỏi.
"Sao hôm nay, cậu không đi cùng Ôn Nghênh?"
Tống Tập Dã lướt tay qua những viên xúc xắc, lạnh lùng nói.
“Tôi định sẽ cắt đứt hoàn toàn với cô ấy. Không phải vì ba mẹ tôi không chấp nhận, mà là bản thân tôi cảm thấy có điều gì đó khác biệt.”
“Có vẻ như... trong suốt bảy năm này, tôi luôn phát triển, còn cô ấy thì đứng yên tại chỗ. Chúng tôi càng ngày càng không hiểu nhau.”
La Minh Hi gật đầu.
“Đúng là cậu nên tìm một cô gái khác. Dành bảy năm cho Ôn Nghênh, cậu cũng quên cách tán gái rồi nhỉ?”
“Xời, đừng nói linh tinh, nào, trong quán bar này, cậu chọn một cô gái bất kỳ, xem tôi làm sao giải quyết trong một giờ.”
La Minh Hi đeo kính, quan sát một lúc, chỉ vào một cô gái đang uống rượu một mình ở góc quán.
“Cô ấy đó.”
“Trông cũng khá xinh, không có bạn trai chứ?”
Tống Tập Dã hỏi.
“Đi uống rượu một mình vào dịp thất tịch, hoặc là không có, hoặc là vừa chia tay.”
“Được, để tôi thử xem.”
Tống Tập Dã xoa xoa tay, đứng dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống.
“La Minh Hi, chúng ta tăng độ khó cho game hơn một chút, đặt thêm giải thưởng, thế nào?”
“Cậu muốn làm thế nào?”
Hai người bắt đầu bàn bạc và một trò chơi được đưa ra.
La Minh Hi sẽ tiếp cận cô gái trước, nếu trong một giờ chưa lấy được số liên lạc của cô ấy thì Tống Tập Dã sẽ vào cuộc.
Nếu La Minh Hi thắng, anh ấy sẽ nhận được 2% hoa hồng trong vụ kiện hợp đồng với Tống Thị.
Nếu Tống Tập Dã thắng, La Minh Hi sẽ miễn phí phí kiện tụng Tống Thị.
Số tiền của cả hai cá cược, đều là hàng triệu, rất hấp dẫn.
Trò chơi bắt đầu.
La Minh Hi tiếp cận cô gái.
Anh ấy rất thông minh, mở một chai champagne đắt tiền, khiến cô gái rất xúc động.
La Minh Hi không ngờ rằng cô gái muốn đi với mình, thậm chí muốn lên giường với mình.
Chiến thắng này quá dễ dàng.
Khi dẫn cô gái rời khỏi quán bar, La Minh Hi quay đầu nhìn lại Tống Tập Dã, ánh mắt như muốn nói.
"Cậu đã thua."
Nhưng Tống Tập Dã đáp lại bằng ánh mắt.
"Chưa chắc."
La Minh Hi không ngờ được rằng, ngày hôm sau cô gái đã xóa số mình, anh ta tìm cô ấy mãi mà không thấy.
Nửa năm sau, cô ấy xuất hiện tại công ty của Tống Tập Dã.
Khi Tống Tập Dã dẫn cô ấy đến quán Karaoke gặp La Minh Hi, sự ngượng ngùng của cô, khiến hai người đàn ông diễn kịch phải nén cười đến tức ngực.
Sau đó, cô ấy chia tay với anh, cô ấy ở bên anh, cô ấy lại chia tay với anh, và hai người họ lại quay lại với nhau...
Giải thưởng cho trò chơi vẫn treo lơ lửng, không biết cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
Vòng này ở bệnh viện, La Minh Hi đã thua.
Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, vẫn còn những vòng tiếp theo.
Anh thích thú với điều này.
(Hết)