Bạn trai đại gia đưa tôi đến quán Karaoke gặp đối tác kinh doanh, và không ngờ đối tác đó lại là bạn tình cũ của tôi…
Vừa bước vào phòng, tôi chưa kịp nở nụ cười chuẩn mực thì đã ngu người…
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, là người đàn ông đầu tiên của tôi!
Tôi cảm thấy bối rối đến nỗi da đầu tê dại.
Anh ấy lại nhìn tôi với ánh mắt đầy ý vị hàm xúc, lịch sự bắt tay tôi:
"Lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ nhiều hơn."
1.Tôi không ngờ rằng đời này mình còn có cơ hội gặp lại anh ấy.
Anh là người đàn ông đầu tiên của tôi.
Nhưng tôi không biết tên anh.
Chúng tôi chỉ qua đêm với nhau một lần.
Sau đó anh ấy còn chuyển khoản cho tôi…
Thật là không thể tin nổi.
Nếu trời cho phép tôi g.i.ế.t một người.
Thì tôi sẽ chọn g.i.ế.t anh ấy.
Bởi vì anh biết quá nhiều.
Anh biết lần đầu tiên của tôi đã được bán đi. Và anh chính là người mua.
Anh biết rằng tôi trên giường chỉ như một cỗ máy.
Điều đáng ghét nhất là, anh biết điểm nh.ạ.y c.ả.m nhất trên cơ thể tôi ở đâu…
Những chuyện này, tuyệt đối không thể để bạn trai đại gia của tôi biết được.
Dù sao, bây giờ tôi vẫn đang giữ hình tượng một nữ sinh đại học trong sáng, ngây thơ và mơ màng.
Đại gia không phải dạng vừa, nếu anh ta biết tôi lừa dối.
Tôi sẽ xong đời.
Trên mặt tôi nở nụ cười khách sáo.
Nhưng không bắt tay anh ấy đưa ra.
Anh nhìn tôi đầy thú vị, ánh mắt như chứa đựng muôn vàn lời muốn nói.
Ngồi xuống, chúng tôi cùng chạm ly, anh ấy hỏi bạn trai đại gia của tôi:
"Tống tổng, cô gái xinh đẹp như vậy, hai người quen biết nhau như thế nào?"
Bạn trai đại gia mím môi cười, vòng tay qua vai tôi, nói:
"Tích Triều mới học năm hai, là sinh viên giỏi của Khoa Luật Đại học Nam Kinh, học lực và đạo đức đều xuất sắc, dịp nghỉ đông vừa qua thực tập pháp chế tại công ty tôi, rất chăm chỉ."
Sau đó anh ta quay sang nói với tôi:
"Đây là La tổng, La Minh Hi, đối tác của Văn phòng Luật sư Vĩnh Tân, một luật sư doanh nghiệp rất nổi tiếng ở thành phố Nam Châu, em có thể để anh ấy chỉ dẫn cho em."
Tôi nhướng mày.
Gì cơ? Bạn tình cũ của tôi lại chính là luật sư nổi tiếng La Minh Hi?
Tôi còn đã đọc sách và luận văn của anh ấy nữa…
"Cô Thẩm."
La Minh Hi đưa cho tôi một tấm danh thiếp:
"Chào mừng đến thực tập tại văn phòng của tôi."
Tâm trạng của tôi lúc này, vô cùng phức tạp.
2Lần đầu tiên tôi gặp La Minh Hi, là vào thất tịch năm ngoái.
Ngày đó, tâm trạng tôi tồi tệ đến mức muốn nhảy lầu.
Chuyện này còn phải bắt đầu từ cặp đôi "long phượng" của nhà tôi.
Sau khi tôi lên đại học, không hiểu sao họ lại quyết định sinh thêm một người nữa.
Tin tốt: Sinh được một bé trai.
Giải quyết được vấn đề cơ bản về việc không có người kế vị cho "ngai vàng" của gia đình tôi.
Tin xấu: Bé trai bị bại não.
Họa vô đơn chí, gặp phải cơn bão chứng khoán, ba tôi giống như hàng triệu nhà đầu tư lẻ khác, bị thị trường "nuốt" sạch sành sanh, tài sản tiêu tan.
Từ đó, gia đình tôi, vốn dĩ không giàu có, lại càng chìm sâu vào khủng hoảng.
Ba mẹ bắt đầu cắt đứt sinh hoạt phí của tôi.
Đến khi kết thúc năm nhất, họ tuyên bố: Không còn khả năng chi trả học phí nữa, hoặc là tôi phải bỏ học, hoặc là tự tìm cách.
Tôi biết tìm cách nào bây giờ? Bán mình sao? Dù sao họ cũng chẳng quan tâm.
Trong lòng họ chỉ có người thừa kế "ngai vàng" bị bại não kia.
Tôi từng nghĩ sẽ tận dụng kỳ nghỉ hè năm nhất để đi làm thêm, thực tập kiếm đủ học phí.
Nhưng "dây thừng luôn đứt ở chỗ yếu", tai ương thường tìm đến những người khổ cực.
Tôi bị lừa qua điện thoại, mất sạch sẽ.
Đó chính là bối cảnh bi đát của cuộc đời tôi.
Đêm Thất tịch, không còn lựa chọn nào, tôi đã đến một quán bar gần trường tên là Long Time No Love, đêm nay miễn phí cho phụ nữ, tôi quyết tâm không say không về.
Khi đã say, có một quý ông mặc vest, đeo kính râm vàng ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Đêm Thất tịch, cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại say sưa một mình thế này?"