Người Đàn Ông Của Tôi - Rachel Gibson

Chương 10




Người đàn ông của tôi:

Không có bạn gái khác (đặc biệt là những cô bạn gái mảnh khảnh)

Conner buông tay Autumn ra và ấn nút thang máy. Tay bên kia thằng bé cầm một chiếc hộp nhỏ có một cái bánh cupcake bên trong. Một cái bánh nướng màu nâu với những con giun bằng kẹo dẻo và vụn sô-cô-la mà sáng nay họ cùng làm và Conner đã tự mình trang trí. Cửa khép lại và hai người đi thang máy lên căn hộ ở tầng mười. Lúc này là hơn mười giờ sáng. Thường thì giờ này Conner đang đi học, nhưng sau tối qua, thằng bé cần gặp bố mình.

Thằng bé đã khóc đến khi thiếp đi vào hơn một giờ sáng. Cậu cứ đinh ninh rằng Sam sắp chết. “Người ta đã đưa bố đi bằng xe cư-ứ-u thương,” thằng bé đã nức nở như vậy.

“Chỉ vì như thế sẽ dễ chịu hơn mà thôi,” cô nói dối, cố xoa dịu cậu. Không lâu sau khi Sam rời khỏi sân băng, một người ở Chinooks đã tìm Autumn và Conner, bảo họ rằng Sam đang được chuyển đến Harborview để kiểm tra và chụp X-quang.

“Con khô-không nghĩ thế đâu, mẹ ạ.”

Conner ngày càng lớn và khó lừa hơn, và lúc họ nhìn Sam nằm soài trên mặt băng là những giờ phút khủng khiếp với Conner. Thằng bé đã òa ra khóc một cách hoảng hốt, và Autumn phải thừa nhận rằng, dù đã nhiều lần cô ước Sam bị thương, thực tế vẫn khiến cô không yên lòng.

“Con muốn gặp b-bố.”

“Đến sáng mẹ sẽ đưa con đi gặp bố,” cô đã hứa như vậy, dù đến nhà Sam gần như là điều cuối cùng cô muốn làm.

Thang máy mở ra và họ đi vào một hành lang ngắn. “Nhớ rằng chúng ta sẽ không ở lâu đâu đấy. Chỉ đủ để con thấy rằng bố con vẫn khỏe mà thôi.” Conner ấn chuông, và trong vài giây ngắn ngủi, Faith Savage ra mở cửa, cao ráo, tuyệt đẹp và đang có thai. Autumn không biết ai ngạc nhiên hơn nữa. Cô hay bà chủ đội Chinooks.

“Chà, xin chào, Autumn. Cô biết Sam à?”

“Phải. Chúng tôi có với nhau một đứa con trai.”

“Tôi không biết điều đó.” Cô hạ mắt xuống nhìn mái tóc vàng của Conner.

“Không nhiều người biết mà.” Cô đặt tay lên đầu con trai. “Chào cô Savage đi.”

“Cháu chào cô ạ.” Conner rướn người sang trái để nhìn vào căn hộ được rõ hơn. “Cô thế nào ạ?”

Faith mỉm cười. “Cô khỏe, cảm ơn cháu.” Cô bước sang một bên và Conner lao vụt qua người cô.

“Bố!”

Autumn đi vào hành lang và đóng cửa lại sau lưng. “Sam thế nào?”

“Cáu kỉnh lắm.” Faith nhìn qua vai. “Tôi mừng khi có cô ở đây.”

Rõ ràng là cô ấy không biết về mối quan hệ của cô và Sam. “Cô thế nào?” cô hỏi Faith khi họ đi vào một phòng khách đầy những món đồ da quá khổ, đồ giải trí hiện đại và một bức tường bằng kính nhìn ra thành phố. Cả không gian thật rộng rãi và xếp đầy những đồ trang trí cùng đồ nghệ thuật đắt tiền. Đúng là hang ổ của gã độc thân mà cô trông chờ ở Sam.

“Giờ thì tốt. Ba tháng đầu tiên có hơi khó khăn. Tôi không thể tưởng tượng nổi nó phải khủng khiếp thế nào với những người phụ nữ khốn khổ ốm yếu suốt cả chín tháng đó.”

Autumn bật cười và giơ tay lên. “Tôi là một trong những người phụ nữ đó đây, và nó đúng là đã khủng khiếp lắm.” Cô cởi khóa áo khoác bằng lông cừu màu đen của mình khi hai người họ đi vào căn bếp, nơi Sam và Conner đứng ở góc. “Cô biết mình có con trai hay con gái chưa?”

“Vẫn chưa. Chúng tôi mới chỉ có được hình siêu âm đầu tiên thôi.”

“À. Tôi nhớ cái đó. Conner trông như một cục thịt gà nghiền vậy.” Cô cười lớn. “Đó là lý do vì sao chúng tôi gọi thằng bé là Vàng Con.”

Sam rời mắt khỏi cái bánh trên kệ đá hoa cương. Bên ngoài chiếc áo phông trắng, anh đeo dây nẹp xương tám mối trên vai, cánh tay trái nằm trong băng nẹp buộc chặt ở ngực. Thân áo phải được giắt vào một cái quần gió thể thao, trong khi bên còn lại rủ xuống hông anh. Tóc anh rối bù, những sợi râu màu vàng sậm phủ sẫm cả má và cằm. “Tôi cứ tưởng em gọi thằng bé là Vàng Con vì nó được mang thai ở Vegas.”

Cô liếc nhìn Faith qua khóe mắt và lắc đầu. Cái đêm Conner được thụ thai ở Vegas thậm chí còn không phải là một chuyện mà cô muốn nghĩ đến, chứ đừng nói là bàn tán đến. Cô và Sam chưa bao giờ trò chuyện về khoảng thời gian đó, và cô không muốn bắt đầu vào lúc này. Đặc biệt là trước mặt Faith Savage.

“Tôi sẽ để anh tận hưởng khoảng thời gian ở cùng con trai mình,” Faith nói khi đi về phía ghế bar lấy chiếc áo khoác bằng lông cừu đỏ và túi xách Hèrmes của cô. “Sam, nếu anh cần gì thì hãy cho tôi biết nhé.”

“Cảm ơn vì đã ghé qua. Tôi sẽ tiễn cô.” Anh đi về phía cô, nhưng cô giơ một tay lên.

“Tôi tự ra được mà. Anh nghỉ ngơi đi.” Cô mỉm cười với Autumn. “Rất vui được gặp lại cô.”

“Tôi cũng vậy.”

Và rồi Faith đi mất, bỏ lại hương nước hoa đắt tiền phía sau. Cánh cửa khép lại sau lưng cô, và Autumn ở một mình cùng Sam. Trong căn hộ của anh. Trong lãnh địa của anh.

“Bố có cử động được tay không?” Conner hỏi bố nó.

“Có,” Sam trấn an Conner. “Bố bị gãy xương đòn.” Anh chỉ vào xương đòn của mình. “Bố chỉ đeo băng nẹp để cố định cánh tay mà thôi.”

Conner ngước lên nhìn anh và lắc đầu. “Con đã thấy chú đó làm đau bố.”

“Cơn đau này chẳng là gì khi so với lần bố bị gãy cổ chân. Ít nhất lần này bố có thể đi lại được.”

Cô đặt chiếc túi Hèrmes nhái từ Target lên ghế đẩu cùng áo khoác Old Navy của Conner. Cô vẫn mặc áo khoác vì cô sẽ không ở lâu đến khi cảm thấy dễ chịu. “Nhưng bố có nên đi lại không?” Autumn thích ở cạnh Sam trong ngôi nhà của cô hơn. Nơi cô cảm thấy mình có chút kiểm soát. Mặc dù với Sam, kiểm soát luôn chỉ là ảo tưởng.

“Có chứ. Nhưng bố chuẩn bị ngồi xuống đây.” Anh chỉ vào bánh cupcake. “Bố sẽ ăn con giun màu đỏ. Con ăn con màu xanh nhé.”

“Được ạ.” Conner cầm lấy một con giun và tống nó vào miệng.

“Lát nữa cơ.” Anh đóng nắp hộp bánh lại như thể nhìn thấy giun chui ra từ một cái bánh cupcake trông-bẩn-thỉu khiến anh buồn nôn. “Bố không chắc con giun sẽ hợp với chỗ thuốc bố vừa uống.” Anh từ tốn đi qua chỗ cô, và Conner nối gót theo sau. Có lẽ cô nên rời đi. Quay lại trong một tiếng nữa. Cô không thuộc về nơi đây. Trong hang ổ độc thân của Sam.

“Autumn, em có thể lấy một túi đậu ra khỏi ngăn đá cho tôi không?”

“Được chứ.” Cô đi trên sàn đá tới một tủ lạnh hai ngăn bằng inox và mở cửa ra. Luồng gió lạnh toát đầu tiên đập trọn vào mặt và hõm cổ cô khi cô nhìn vào nước quả đông lạnh, một hộp Toaster Sticks và khoảng mười túi đậu đông lạnh. Cô cầm lấy túi đậu ở trên cùng và rời khỏi bếp. Sam ngồi trên một cái ghế sô pha bằng da, Conner ngồi bên cạnh. Với cánh tay bị buộc lại và dây nẹp đeo quanh vai, trông anh gần như yếu ớt. Chà, trông yếu ớt như một bức tường cơ bắp cao một mét chín, nặng hơn chín mươi cân có thể.

Cô đưa anh túi đậu. “Tôi có nên gọi Natalie cho anh không?”

“Để làm gì?” Anh đặt túi đậu lên vai và hít mạnh vào một hơi.

“Cô ấy không phải là ‘trợ lý’ của anh sao? Có lẽ cô ấy sẽ trợ giúp anh.”

“Cô ấy chủ yếu là bảo mẫu của Conner. Tôi không cần bảo mẫu.”

Nhìn thấy Sam đau đớn, trông anh không chỉ yếu ớt, mà còn thật sự không hề khớp với hình ảnh của anh trong cô. Hình ảnh mà cô đã giữ nhiều năm qua về một người đàn ông có vô số bạn gái và thậm chí còn nhiều bạn tình hơn cả thế. Anh trông như một người đàn ông bình thường. Chà, hơi giống thôi. Một người đàn ông bình thường với bộ râu mới mọc lôi thôi trên cái cằm đẹp như diễn viên điện ảnh. “Anh còn cần gì nữa không?”

“Không.” Anh lắc đầu và ngước nhìn cô qua đôi mắt xanh dương ngái ngủ. Cô không biết anh mệt hay bị say thuốc. Chắc là do cả hai.

Cô liếc nhìn đồng hồ ở mặt trong cổ tay. Năm phút nữa.

“Bố ơi, thụ thai là gì?”

Cả Autumn và Sam nhìn Conner, rồi nhìn nhau.

“Gì cơ?”

“Bố nói con đã được thụ thai. Điều đó có nghĩa là gì?”

“Chà...” Sam ấp úng và liếc mắt sang nhìn con trai. “Điều đó có nghĩa là khi hai người... điều ấy có nghĩa là...” Anh xê dịch túi đậu trên vai. Đối với một người hay được luyện tập cách làm người khác mang thai, chắc chắn là anh đang quá vất vả để giải thích được nó. Dù vậy cô cũng không muốn thử giải thích nó. Đặc biệt không phải trước mặt Sam. Khi phải “nói chuyện,” cô không muốn có khán giả nào hết. “Chà, đó là khi...” Anh nhăn mặt như thể mình đột ngột đau đớn đến không thể chịu nổi và không nghĩ được gì. “A ui. Vai bố đau quá. Hỏi mẹ con đi.”

“Tôi à?”

Anh chỉ vào xương đòn của mình. “Cho tôi nghỉ ngơi chút đi. Tôi đang rất đau đây này.”

Điều đó không thể lấy ra làm cớ được. “Được thôi.” Đằng nào cô cũng có thể trả lời câu hỏi này tốt hơn Sam. Câu trả lời của cô sẽ an toàn hơn, ở mọi cấp độ. Cô ngồi xuống ghế và quay mặt sang nhìn Conner. “Nó có nghĩa là được tạo ra.” Thấy chưa, dễ không.

“À.” Đôi mắt màu xanh dương đang ngước nhìn cô giống mắt bố nó đến mức phát rồ. “Con đã được tạo ra ở Las Vegas?”

“Phải.”

“Ồ.” Thằng bé nuốt nước bọt, và cô gần như có thể thấy các bánh xe chuyển động trong bộ não nhỏ xíu của nó. “Bằng cách nào?”

Cô vẫn luôn biết rằng một ngày nào đó mình sẽ phải trả lời câu hỏi này. Cô đã chuẩn bị sẵn. Cô đã nghĩ đi nghĩ lại về nó trong đầu vài lần, nhưng trong trí tưởng tượng của cô chưa bao giờ có cảnh Sam ngồi cách đó vài mét, một túi đậu đặt trên vai, nhìn như thể chính anh cũng muốn biết câu trả lời. “Chà, khi hai người làm tình, thỉnh thoảng họ tạo ra một em bé.”

“Ồ.” Autumn nín thở, chờ cho câu “bằng cách nào” kế tiếp. Các câu hỏi sẽ chỉ có khó hơn. Thằng bé quay người và nhìn Sam. “Con ăn con giun của bố có được không?”

“Đi lấy đi.”

Conner nhảy cẫng lên và chạy vào bếp nhanh hết mức đôi giày thể thao nhỏ xíu của thằng bé có thể đưa nó đi.

Một tiếng thở dài thoát khỏi phổi khi cô chà tay lên mặt. “Tôi có cảm giác như thể mình vừa tránh được một viên đạn vậy.”

“Tôi khá hào hứng muốn xem em sẽ trả lời các câu hỏi đang sục sạo khắp đầu óc thằng bé như thế nào đấy.”

Cô cau mày và thả tay xuống. “Anh chẳng giúp được gì hết.” Cô cúi người tới trước để chắc chắn Conner vẫn ở trong bếp rồi nói, “Thằng bé đã hỏi anh đấy chứ, và chắc chắn là anh biết thụ thai có nghĩa gì. Chúa nhân từ, anh là kẻ ăn chơi trác táng nhất hành tinh.”

Anh bật cười, không hề xấu hổ. Tất nhiên là không rồi. Anh là Sam mà. “Không phải nhất.”

“Cũng ngay sát thôi.”

“Đó là lý do mà có lẽ tôi không nên trả lời những câu hỏi tế nhị như vậy.”

Conner quay lại, nhai tóp tép một con giun dẻo màu đỏ. Các bánh xe bé xíu trong đầu thằng bé vẫn đang chạy. Chỉ vì nó nghỉ đi ăn giun không có nghĩa là nó sẵn sàng buông tha chủ đề đó.

“Được rồi.” Autumn nhảy bật dậy trước khi Conner kịp đặt câu hỏi. “Chúng ta tốt nhất nên đi ngay bây giờ.”

“Mình vừa mới đến đây mà.”

“Chúng ta đã nói về chuyện này rồi, Conner. Con biết là chúng ta sẽ không ở lại lâu mà. Bố con cần nghỉ ngơi.”

“Thứ tôi cần là được tắm.”

Cô bắt đầu đi vào bếp. “Hãy lấy áo khoác của con nào.”

“Tôi cần sự giúp đỡ của em.”

Câu nói đó làm cô khựng lại, và cô từ từ quay lại nhìn Sam. Anh đang nhìn cô. “Tôi à? Anh cần tôi giúp anh tắm sao?”

Anh cười khẽ và dùng bàn tay lành lặn đẩy mình đứng dậy. “Không. Trừ phi em nhất quyết muốn.” Anh ném túi đậu lên bàn cà phê và chỉ tay vào dây nẹp. “Có người đã móc thứ này ở sau lưng, và tôi không thể cởi nó ra.” Anh đi qua người cô, tự nhiên mặc định rằng cô sẽ giúp anh cởi ra. “Tôi còn không chắc là mình có cần nó không nữa.”

“Con ăn bánh cupcake của bố nhé?”

“Tự nhiên đi, nhưng nhớ là con phải ăn ở quầy bar đấy. Hôm nay bố không thể lôi máy hút bụi DustBuster ra sau khi con đi đâu.” Anh ngoái qua vai nhìn Autumn. “Thôi nào.” Khi cô không di chuyển, anh dừng bước và quay lại nhìn cô. “Không phải tôi đang cố ra lệnh cho em đâu. Tôi chỉ cần được giúp đỡ chút ít mà thôi.”

Đó không phải là lý do làm chân cô dính chặt vào thảm nhà anh. Giúp anh cởi dây nẹp ra sẽ là hơi quá thân mật. Hơi quá gần gũi.

Như thể đọc được ý nghĩ của cô, anh hỏi, “Em nghĩ tôi sẽ cố làm gì em à?”

Giọng anh có vẻ lố bịch đến mức cô chỉ còn một thứ để làm. Cô lắc đầu và cởi cái áo khoác lông cừu ra. Cô ném nó lên trên túi của cô và theo sau Sam. “Tất nhiên là tôi không nghĩ thế.” Họ dời gót sang một hành lang quanh co và đi ngang qua một căn phòng chỉ có thể là phòng Conner.

“Thế là tốt, bởi vì điều kiện hiện tại không cho phép tôi bắt đầu một hành động mà tôi không thể kết thúc,” anh nói qua vai. “Bất kể em van xin thống thiết đến đâu.”

Nếu không phải anh đang bị đau và di chuyển hơi chậm chạp, cô hẳn rất muốn đánh anh. Thay vào đó, cô tập trung vào dây nẹp tám mối màu xanh sậm trên lưng áo phông trắng và quai nẹp màu be của anh. Anh nói đúng. Dây nẹp tám mối và thanh nẹp dính chặt lấy nhau ở sau lưng.

Cô đi theo anh vào phòng ngủ chính khổng lồ với tầm nhìn ra vịnh Eliot ngoạn mục. Giường vẫn lộn xộn nhàu nhĩ sau buổi đêm hôm trước, và một đôi tất, quần cùng hai miếng đệm khúc côn cầu đã bị đá sang một bên. Phòng thay đồ cũng lớn như phòng tắm của cô ở nhà, còn phòng tắm thì lớn như nhà bếp của cô. Có điều đẹp hơn. Đẹp đẽ hơn nhiều.

Anh bật một công tắc lên bằng bên tay lành lặn và một ngọn đèn chùm bằng nikel sáng mờ cùng các hàng đèn trên trần chiếu sáng xuống nền đá hoa cương đen trắng. Buồng tắm có thể thoải mái chứa một gia đình sáu người, được bao quanh bằng kính và đá granit đen có những đốm bạc nhỏ li ti.

Anh dừng lại ở chính giữa một tấm thảm da ngựa vằn. Cô khá chắc chắn rằng nó chỉ là một tấm da bò nhuộm giống da ngựa vằn, nhưng vẫn hơi thấy ghê người.

Anh quay lại đối mặt với cô. “Sao?”

Cô lướt mắt dọc lên chân anh, qua eo anh, qua cánh tay bị ghim chặt ở ngực rồi tới mặt anh. “Tấm thảm đó hoàn toàn là da bò.”

“Ừ?”

Cô lắc đầu. “Anh không bị nó làm khó chịu à?”

“Tôi không thấy khó chịu với nó nhiều hơn với đôi giày bằng da của em đâu.”

Với cô, nó không hẳn là như nhau. Đôi giày của cô phục vụ cho một mục đích đáng giá, và cô nghĩ dùng da động vật chẳng để làm gì hơn ngoài trang trí thật sởn tóc gáy. Như sọ, đầu, và sừng. Khiếp, cảm xúc của cô không cần phải có vẻ hợp lý đối với bất kỳ ai, trừ cô. Cô vòng qua anh và vươn tay lấy cái khóa ở ngay trên bả vai phải của anh. “Conner đã thấy nó chưa?”

“Rồi.”

Các khớp tay cô chạm nhẹ qua lớp cotton ấm áp trên áo sơ mi. “Thằng bé có khóc không?”

“Không, nhưng nó không thích bước chân lên đó.”

Đó mới đúng là con trai cô. “Thằng bé có một trái tim nhân hậu. Nó không thích làm tổn thương người hay động vật.” Điều này đưa cô đến với một chủ đề mà cô vẫn muốn nói chuyện cùng anh. “Tối qua, thằng bé đã vô cùng sợ hãi khi thấy anh như vậy.” Cô kiễng chân lên và cố chạm vào anh ít hết mức có thể. Cô nhẹ nhàng đặt một lòng bàn tay vào giữa lưng anh để chống tay trước khi đẩy một sợi dây qua vai. “Nó thực sự làm thằng bé buồn.”

“Tôi biết, nhưng bị đòn đau là rủi ro mà tôi chấp nhận chịu mỗi lần bước lên mặt băng.” Cô đi vòng quanh anh khi anh từ từ hạ cánh tay xuống. “Tối qua chỉ là một tai nạn bất thường.”

Cô cẩn thận kéo sợi dây nẹp màu be ra khỏi cánh tay Sam, trượt nó qua khuỷu tay anh. Cô muốn Conner tạm ngừng xem khúc côn cầu, nhưng cô cho rằng chủ đề này tạm thời không cần nhắc tới. Ít nhất là cho tới khi Sam quay lại mặt băng. “Từ chỗ tôi ngồi, nó có vẻ có tính toán đấy.” Cô liếc lên nhìn nét nhăn nhó đóng đô trên miệng anh. Cô ở gần đến mức có thể đếm được từng sợi lông tơ trên cái cằm lởm chởm của anh.

“À, cú đánh đó là có chủ ý.” Anh hít mạnh vào một hơi và nhìn vào mắt cô. “Chấn thương mới là một tai nạn bất thường. Tôi đã bị đập vào tường một cách ác ý.”

Cô đặt dây nẹp lên mặt bồn rửa mặt bằng đá granite đen, rồi lại một lần nữa di chuyển ra sau anh. Cô xé băng dính dán trên băng gạc tám mối và trượt nhẹ các ngón tay xuống bên dưới.

“Chết tiệt.”

“Anh ổn chứ?”

“Tôi từng bị đau hơn thế này nhiều.”

Cô trượt băng gạc ra khỏi vai anh và đặt nó cạnh dây nẹp.

“Conner sẽ học được rằng bị ăn đòn chỉ đơn thuần là một phần của khúc côn cầu. Nó sẽ ổn thôi.”

Cô nghi ngờ điều ấy và một lần nữa lại di chuyển để đứng trước mặt anh. “Thằng bé yêu hòa bình.”

“Nó là người nhà LeClaire.”

Thằng bé cũng là người nhà Haven. Không bạo lực. Chậc, trừ anh Vince. “Conner là một người giàu lòng yêu thương, không phải một kẻ thích đánh đấm.”

Sam tóm lấy vạt áo phông của mình bằng bên tay lành lặn và cởi nó ra. “Nghe em nói cứ như thể thằng bé nhất định phải là một trong hai vậy. Thằng bé mang họ LeClaire.” Anh ngước lên, và một nụ cười từ tốn kéo cong môi anh. “Chúng tôi có tài năng thiên phú ở cả hai lĩnh vực.”

Cô lắc đầu. “Thậm chí sau chừng ấy năm, tôi vẫn kinh ngạc trước tính tự kiêu khổng lồ của anh.”

“Nó không phải là tự kiêu.” Anh ra dấu cho cô giúp anh cởi áo phông ra. “Không phải nếu nó là sự thật. Tôi chỉ không bị mắc tính e thẹn giả vờ thôi.”

Hay bất kỳ tính e thẹn nào. Cô bước lại gần một bước và nắm lấy mép vải cotton mềm mại. Cô toàn cởi áo cho Conner. Chuyện này chẳng có gì khác biệt. Nó chỉ là một chuyển động cơ học mà thôi. Có gì đáng kể đâu. Cô nhấc áo anh qua eo rồi lên ngực anh. Thấy chưa. Không có gì đáng kể. Chẳng có gì ghê gớm. Không - Đức mẹ vĩ đại ơi! Cô đã quên béng mất những cơ bắp lượn sóng, sáu múi, và dải lông ngực trông thế nào khi nhìn gần. Miệng cô khô khốc và cô nuốt nước bọt thật mạnh. “Anh có kéo tay mình ra được không?” Cô không thích anh. Cô không ghét anh. Về mặt cảm xúc, cô chẳng cảm thấy gì hết. Không có tiếng tim đập rộn rã, nhưng về mặt thể xác... về mặt thể xác, cô có cảm giác như thể mình vừa bị một quả bóng dục vọng đang cháy hừng hực đập thẳng vào dạ dày. Lần đầu tiên nhắc cô nhớ lại sau một thời gian dài rằng cô không chỉ là mẹ của Conner. Cô còn là một phụ nữ ba mươi tuổi đã không làm tình trong hơn năm năm.

Anh nắm lấy tay cô và ép lòng bàn tay kia vào lồng ngực anh. Lồng ngực ấm áp, rắn chắc, trần trụi của anh. Ngày xưa, cô đã nếm thử lồng ngực ấy. Rê miệng lên xuống phần bụng trần ấy như thể anh là một bữa buffet mà cô-có-thể-ăn-được-hết. “Tôi làm anh đau à?” Khi anh không trả lời, cô ngước mắt lên. Qua bàn tay anh đặt trên tay cô. Qua cổ họng vạm vỡ, qua môi, và nhìn vào đôi mắt xanh của anh.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em,” anh nói, “tôi đã nghĩ em có mái tóc đẹp nhất mà mình từng nhìn thấy.”

Gì cơ? Trong khi cô đang nghĩ đến phần bụng rắn chắc của anh, anh lại đang nghĩ đến tóc cô. “Anh say thuốc à?”

Anh cười toe toét. “Rất say ấy chứ.”

Anh đang mụ mị vì thuốc giảm đau và yếu ớt vì bị chấn thương. Cô thì chẳng có lời biện hộ nào cho những suy nghĩ vẩn vơ của cô hết.

“Tôi vẫn nghĩ tóc em rất đẹp.”

Đó rõ ràng là lời nói của kẻ say thuốc. “Nào, đừng có nói điều gì sẽ làm anh xấu hổ vào sáng mai đấy.”

Anh lướt nhẹ ngón tay cái qua mu bàn tay cô. “Sao tôi lại thấy xấu hổ chứ?”

“Bởi vì anh không thích tôi.”

“Tôi thích em.”

Anh nâng bàn tay lành lặn của mình lên và trượt lòng bàn tay ấm áp ngang vai cô rồi tới cổ cô. Đột nhiên, có vẻ như anh chẳng hề mụ mị hay yếu ớt. “Sam.”

“Em thơm quá. Như mùi cupcake vậy.” Anh hạ mặt xuống và ép trán vào trán cô. “Tôi thích cupcake.”

Cô hơi bật cười, tay cô bấu vào áo phông của anh. “Anh chưa bao giờ ăn bánh cupcake của tôi mà.”

“Em yêu, tôi đã ăn bánh cupcake của em rồi.” Tay anh vùi vào tóc cô, giữ lấy đầu cô trong tay.

Giọng cô nghe thật hụt hơi và căng thẳng khi cô nói, “Tôi không có ý đó.”

Ngược lại, giọng anh chẳng hề hụt hơi chút nào. “Tôi thì có đấy.”

“Bố ơi?”

Khi nghe giọng Conner, Sam ngẩng đầu lên và Autumn nhảy lùi ra sau. Tay cô buông thõng xuống.

“Gì đấy con trai?” Sam rê mắt khắp mặt và tóc Autumn rồi tay của anh cũng thả xuống.

“Chuông cửa reo.”

“Chắc là chú Howie đấy. Ra mở cửa cho chú ấy vào đi.”

“Bố mẹ đang làm gì đấy?” giọng nói bé xíu từ ngưỡng cửa hỏi.

“Trò chuyện.” Autumn đi qua Sam. “Và mẹ chỉ đang giúp bố cởi dây nẹp ra để bố có thể tắm mà thôi.”

“Ồ.” Thằng bé nhìn từ bố sang mẹ. “Vâng ạ.” Rồi thằng bé quay gót giày và biến mất.

“Howie là ai?” Autumn hỏi để không phải suy nghĩ, về cơ bụng, cupcake, con trai cô đi vào và nhìn thấy... gì nhỉ? Mẹ và bố nó đang trò chuyện à? Phải rồi, trò chuyện về bánh cupcake.

“Một trong các huấn luyện viên của Chinooks. Hôm nay anh ấy sẽ ghé qua để kiểm tra tôi và giúp gỡ dây nẹp ra.”

Cô ngước qua vai nhìn anh. Áo của anh đã trượt xuống ngực, nhưng dấu ngón tay cô vẫn làm nhăn vải cotton trên cơ ngực bên phải của anh. “Vậy anh thậm chí cũng không cần tôi?”

“Chắc chắn là có chứ. Tôi biết anh ta sẽ đến, nhưng không biết lúc nào. Mà tôi hôi hám lắm rồi.”

Anh đâu có hôi. Dù vậy cô ước là anh thế thật. Ước gì anh hôi hám khó chịu đến mức cô sẽ nghĩ về bánh xà phòng thay vì cơ bụng của anh. “Chà, tôi bảo đảm là anh ta biết rõ công việc của mình và có thể giúp anh cởi áo tốt hơn tôi.”

“Chắc thế, nhưng anh ta không có mái tóc xinh xắn của em.” Anh cười toe toét. “Và anh ta không có mùi giống cupcake.”

“Sam?”

Mắt Autumn bắn thẳng ra ngưỡng cửa và nhìn người phụ nữ lộng lẫy đang đứng đó như thể cô ta vừa bước ra khỏi một tạp chí thời trang.

Autumn nhận ra cô ta ngay lập tức.

Thật từ tốn, Sam quay người lại. “Veronica? Em đang làm gì ở đây?”

“Em đã đến ngay khi nghe tin anh bị thương.”

“Đáng ra em phải gọi điện.”

“Em đã cố.” Đôi mắt màu nâu sậm của cô ta rời khỏi mặt Sam nhìn xuống Autumn. Trong một cái chớp mắt, cô nàng siêu mẫu đánh giá Autumn và loại bỏ khả năng cô là một mối đe dọa nào đó. Autumn thấy buồn cười nhiều hơn là thấy bị xúc phạm. Thật sự, cô không hề quan tâm cho tới khi Veronica hỏi, “Cô là một trong mấy cô trợ lý à?”

Cô chợt nóng chợt lạnh cùng một lúc, và cô nặn ra một nụ cười. “Đến lúc tôi phải đi rồi. Giờ thì anh đã có người giúp.” Cô ra khỏi phòng tắm và lướt qua người phụ nữ cao ráo mảnh khảnh ở ngưỡng cửa. Cô không biết là các nhà thiết kế lại thiết kế quần jeans phụ nữ bằng cỡ trẻ con 6X đấy. “Tôi xin phép nhé.”

“Autumn,” Sam gọi to tên cô nhưng cô vẫn bước đều chân. Cô có thôi thúc cực lớn là muốn ở bất cứ đâu trừ nơi đây, và cô nắm lấy tay Conner khi cô đi qua cậu ở hành lang. “Bố con có bạn đến thăm, và chúng ta phải đi thôi.”

“Chúng ta có thể tới McDonald trên đường về nhà không. Con đói quá.”

“Không phải con vừa ăn bánh cupcake của bố sao?” Cô cầm lấy áo khoác của họ và túi của cô ở trên ghế.

“Vâng, nhưng trong suất Happy Meal có khủng long đấy.”

“Con có nhiều khủng long rồi mà.” Cô có thể cảm thấy má mình nóng bừng. Cô không tức giận. Chẳng có gì để mà tức giận hết. Cô thấy xấu hổ.

“Chờ đã.” Sam bắt kịp họ ở cửa và giơ bên tay lành lặn của anh ra. “Ôm tạm biệt bố đã nào,” anh bảo Conner. Anh cẩn thận ôm Conner vào người, rồi ngước lên nhìn Autumn. “Sao em lại tức giận vậy?”

“Đâu có.”

“Em đang lao ra khỏi đây như thể em giận dữ đấy.”

Cô xỏ tay vào áo khoác. “Tôi chỉ không đánh giá cao việc một trong vô số các cô bạn gái của anh nhầm tôi thành một cô bạn gái khác trong vô số các cô bạn gái của anh mà thôi.”

“Natalie không phải bạn gái của tôi.” Anh hạ thấp giọng xuống. “Cả Veronica cũng không. Cô ấy chỉ là...”

“Sam, tôi không quan tâm,” cô ngắt lời và giơ bàn tay lên để ngăn anh lại.

“Trông em có vẻ quan tâm lắm đấy.”

“Không đâu. Đây là nhà anh. Chắc chắn anh có thể tiếp đãi mọi phụ nữ anh thích ở đây. Cũng như tôi có thể tiếp đãi bất kỳ ai tôi thích ở nhà tôi.” Cô đeo chiếc túi rẻ tiền của cô lên vai. “Chỉ là tôi không thích bị nhầm với một trong những người phụ nữ của anh. Tôi thích nghĩ rằng trông mình khôn ngoan hơn thế. Rằng tôi khôn ngoan hơn thế.” Cô thật sự cũng khôn ngoan hơn thế.

Chà, chỉ trừ vài giây trước khi cô đứng trong phòng tắm nhà anh ve vuốt cơ ngực rồi nghĩ đến cơ bụng của anh, và trò chuyện về bánh cupcake của cô. Ngã gục trước những lời nhảm nhí kia nữa. Cô cũng đã biết thế là không tốt. Từ kinh nghiệm đau đớn cô biết rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp đến từ việc ngã quỵ dưới, phủ phục trên người, hay ngồi lên trên những lời nhảm nhí của LeClaire hết.