Cuộc sống chính là cho dù quá khứ có đau khổ và trắc trở bao nhiêu chăng nữa, chỉ cần sau khi mặt trời dâng lên thì tất cả mọi người đều phải nghênh đón một ngày mới.
Buổi sáng Nghê Cảnh Hề vẫn ngồi xe Hoắc Thận Ngôn đến công ty, nhưng trước khi xuống xe, cô hỏi: “Buổi tối anh có xã giao không?”
Hoắc Thận Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, rồi ngẩng đầu nhìn Đường Miễn ngồi trên ghế lái phụ ở phía trước: “Đêm nay có hành trình không?”
Đường Miễn làm trợ lý bên cạnh anh lâu như vậy, sớm đã dưỡng thành thói quen thuộc lòng hành trình của anh, trực tiếp mở miệng nói: “Có tiệc với Hàn tổng của Khải Huy ạ.”
“Đẩy đi.”
Nghê Cảnh Hề ở bên cạnh nghe thấy câu này, liền nói: “Đừng.”
Cô còn chưa nói chuyện gì, người này lại trực tiếp muốn đẩy hành trình đã hẹn sẵn.
Hoắc Thận Ngôn lại xoay đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe: “Không phải em có việc sao?”
Nghê Cảnh Hề nhìn anh một lúc, mở miệng nói: “Dị ứng trên người anh đừng nghĩ không sao, đêm nay dọn về biệt thự ở thôi.”
Hoắc Thận Ngôn khẽ cau mày, vừa mở miệng nói hai chữ: “Không cần……”
“Em dọn cùng anh.” Nghê Cảnh Hề đã mở miệng cắt ngang lời anh.
Vẻ mặt Hoắc Thận Ngôn bình tĩnh, rất lâu mới mở miệng: “Tinh Tinh, lời mẹ anh em không cần để trong lòng đâu.”
Hôm qua Chung Lam nói về sự bao dung giữa hai vợ chồng, không làm cho Hoắc Thận Ngôn nghe lọt, bây giờ xem ra lại khiến Nghê Cảnh Hề để tâm.
Thái độ Nghê Cảnh Hề bình tĩnh, cô nói: “Lời mẹ anh cũng không phải yêu cầu vô lý. Bà nói đúng, chúng ta ở cùng nhau không thể vĩnh viễn chỉ để anh bao dung em, nhượng bộ em mãi được. Mấy ngày nay cơ thể anh không thoải mái, em cũng không biết, vốn là lỗi của em.”
Hoắc Thận Ngôn không ngờ cô sẽ nói nhiều như vậy, trong lòng khẽ động.
Anh đưa tay để ở bên tóc mai Nghê Cảnh Hề, lòng bàn tay hơi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, còn có lỗ tai tuyết trắng. Trái tai Nghê Cảnh Hề rất xinh đẹp, dày dặn trắng như tuyết, sờ vào giữa ngón tay cũng có cảm giác mịn màng.
Hoắc Thận Ngôn yên lặng giây lát, trầm giọng nói: “Em không cần nhượng bộ, bởi vì anh có thể luôn lùi về sau.”
Trên người người đàn ông này luôn có loại cảm giác xa cách không lưu luyến hồng trần, nhưng lúc này mở miệng thì lại nói ra lời khiến người ta ấm áp tận đáy lòng. Hơn nữa Nghê Cảnh Hề biết rõ, anh xưa này không chỉ là nói suông.
Một người ngạo mạn như thế ở cùng cô trong căn nhà cũ, cũng chưa từng nhíu mày phút giây nào.
Anh xưa này đều dùng hành động để cô an tâm.
Nghê Cảnh Hề: “Bố em rời đi lâu như vậy, cũng không chắc sẽ vừa khéo trở về trong những ngày này đâu.”
Hoắc Thận Ngôn không nói gì, đưa tay ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ sau lưng cô rất lâu, lúc này mới thấp giọng nói: “Ông ấy sẽ trở về. Ngôi sao nhỏ của ông còn ở đây kia mà.”
Mặt Nghê Cảnh Hề dựa vào bả vai dày rộng của anh, trong lòng mềm mại và ấm áp đến rối tinh rối mù.
Cho dù bà ngoại từng nói thẳng với cô rằng, bố cô sẽ không trở về nữa, nhiều năm như vậy ông cũng không về, nơi ông đi lại là nơi nguy hiểm thế kia.
Mà sau khi bố mất tích, những lời như thế này Nghê Cảnh Hề cũng từng nghe vô số lần.
Cho dù biết họ đang ôm suy nghĩ hy vọng cô có thể nhìn về phía trước, nhưng cô vẫn sẽ để ý.
Lâu như vậy đến nay cũng chỉ có cô tin bố cô sẽ trở về, cho đến khi Hoắc Thận Ngôn xuất hiện, bắt đầu từ khi anh biết chuyện này, anh sẽ luôn nói cho cô biết, anh sẽ cùng cô đợi bố cô trở về.
Có rất nhiều người đều nói với cô rằng nên từ bỏ đi.
Nhưng mà một mình cô kiên trì lâu như vậy, rốt cuộc cũng có người sẵn lòng đợi cùng cô.
*
Có lẽ là vì thứ sáu, nên người hôm nay đến muộn càng nhiều. Đặc biệt là chỗ quẹt thẻ ngay cửa, đều phải xếp hàng. Mắt thấy sắp qua giờ, người phía sau gấp gáp đến giậm chân.
Lúc Hoa Tranh đeo ba lô đến bàn vẫn còn thở hồng hộc.
Khi Nghê Cảnh Hề xoay đầu lại nhìn cô ấy, thì thấy cô nàng hít sâu mấy hơi mới khóc tang nói: “Mười hai tầng, tớ một mạch leo lên hết mười hai tầng đấy.”
Tòa nhà làm việc của tòa soạn Nhân dân Thượng Hải có chút niên đại, thang máy tổng cộng vài cái.
Mỗi sáng dưới lầu đều là người xếp hàng vào thang máy, nếu đúng giờ đi làm thì mười hết tám chín người không đuổi kịp.
May mà Nghê Cảnh Hề luôn có thói quen rất tốt, sẽ đến trước công ty hai mươi phút.
Lúc Hoa Tranh nói chuyện, Ngô Mộng Ni mặc một chiếc váy liền thân ôm eo cầm túi Chanel chậm rãi từ bên cạnh đi tới. Cô ta cùng một đồng nghiệp khác đi vào.
Đồng nghiệp kia nói to: “Chị Mộng Ni, túi Chanel này của chị đẹp quá, màu sắc rất hợp với bộ đồ của chị nha.”
Ngô Mộng Ni giọng điệu không để ý nói: “Để phối với bộ đồ nên tôi đặc biệt đeo cái túi này đấy.”
Khi Ngô Mộng Ni từ bên này đi qua còn đặc biệt liếc nhìn Nghê Cảnh Hề, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng đáy mắt lại cất giấu ý xấu.
Mãi cho đến cuộc họp buổi sáng trong tổ, vốn đều là chuyện công, mọi người ngồi bên bàn họp với một cái máy tính không mặn không nhạt lắng nghe.
Nào biết lúc sắp kết thúc, lão Trương tổ trưởng nhìn quanh một vòng, nhã nhặn nói: “Đúng rồi, nhiệm vụ phỏng vấn mà bộ phận quảng cáo đề xuất sao còn chưa hoàn thành.”
Mọi người dừng lại.
Ngày nay ngành công nghiệp truyền thông giấy quả thực là sa sút quá mức, đến nỗi các nhà quảng cáo không những không nhiều như trước mà tất cả còn trở thành ông lớn. Những ông lớn này chỉ cần đưa ra yêu cầu, chỉ cần không quá đáng thì bên bộ phận quảng cáo đều sẽ thỏa mãn tất cả.
Nhiệm vụ phỏng vấn lần này chính là như thế, một ông chủ của công ty chăm sóc sức khỏe muốn tòa soạn viết cho ông ta một bài phỏng vấn.
Chuyện này không tính là gây khó khăn gì, vì thế bên bộ phận quảng cáo hoàn toàn nhận lời.
Ném nhiệm vụ phỏng vấn qua, nhưng Ôn Đường chuyên làm phỏng vấn đương nhiên không xem trọng loại văn hóa thấp này, trong lòng rất ghét bỏ, căn bản không muốn đi.
Sự việc đương nhiên kéo dài.
Trái lại hôm nay không biết thế nào mà tổ trưởng Trương lại nhắc đến.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau không biết phải nói gì, nói thật loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe này có mười thì hết chín là lừa đảo, đương nhiên muốn nói người ta là lừa đảo, thì người ta còn có số sản phẩm chăm sóc sức khỏe chính quy do nhà nước phát hành.
Nhưng ai cũng biết nghề này là thế nào.
Có vài phóng viên theo đuổi sự thật, cũng không muốn làm dơ bẩn cuộc sống này.
Lão Trương nhìn quanh mấy vòng đang muốn mở miệng, thì Ngô Mộng Ni đang ngồi vén tóc cười nói: “Tổ trưởng, tôi đưa ra ý kiến được không?”
“Cô nói đi.” Lão Trương luôn treo từ dân chủ trên miệng, có người đưa ra ý kiến ông ra đương nhiên vui vẻ.
Ngô Mộng Ni cười bẽn lẽn: “Tôi cảm thấy, loại phỏng vấn này nên giao cho người trẻ tuổi trong tổ, thứ nhất có thể rèn luyện họ, thứ hai cũng để người mới giúp đỡ chia sẻ với các tiền bối một chút. Tránh có những người vào tổ lâu cũng chỉ chạy chân việc vặt.”
Vốn Nghê Cảnh Hề luôn ngồi ở trong góc, yên lặng lắng nghe họ thảo luận.
Chỉ là sau khi Ngô Mộng Ni nói xong lời này, những đồng nghiệp khác đều nhìn về phía cô, trong mắt có đồng tình, cũng có vui sướng khi người gặp họa.
Chuyện Nghê Cảnh Hề đắc tội Ôn Đường mọi người đều biết, mặc dù không biết đắc tội thế nào, nhưng gần đây Ôn Đường đều cử cô chạy đủ chân việc vặt.
Không ngờ không những làm khó cô trong công việc, mà cuộc họp này còn muốn lấy chuyện chạy việc này khiến người ta ghét bỏ cô.
Phải nói Nghê Cảnh Hề là sinh viên tốt nghiệp đại học A nổi tiếng, năng lực hơn hẳn những người vào tòa soạn cùng lúc, ngoại trừ cô ra không chọn được người thứ hai, ngay cả người so vai với cô cũng không có.
Ngô Mộng Ni trên miệng cố ý ghét bỏ cô, thực tế năng lực nghiệp vụ lại thua xa cô gái vừa vào tòa soạn một năm.
Nhưng mọi người biết Ngô Mộng Ni chỉ là một đầy tớ, người chân chính muốn chỉnh Nghê Cảnh Hề vẫn là Ôn Đường.
Cuối cùng Hoa Tranh quả thực không nhịn được mở miệng nói: “Năng lực của Cảnh Hề mọi người đều quá rõ ràng, trước đây ngay cả tổng biên cũng từng khen cậu ấy viết bản thảo tốt đấy.”
Rốt cuộc vẫn là cô gái trẻ, dễ kích động.
Ngô Mộng Ni liếc xéo cô ấy cười nói: “Tôi nói tiểu Nghê sao? Cô đừng đổ oan cho tôi nha.”
Hoa Tranh tức giận nhìn cô ta, luận về thủ đoạn ghê tởm người khác thì loại người lăn lộn lâu trong xã hội như bọn họ, quả thực chèn ép mình.
Nghê Cảnh Hề cầm bút mực trong tay vẽ vòng tròn, trên mặt bình tĩnh, vẫn như cũ không hề nói một lời.
Ngô Mộng Ni cảm thấy mình chiếm thế thượng phong, một lòng muốn ra oai phủ đầu Nghê Cảnh Hề, nói tiếp: “Tôi cảm thấy người trẻ tuổi trong tòa soạn chúng ta bây giờ đều có hơi xốc nổi, nghĩ đến năm đó ai trong chúng ta không phải chịu đựng từng chút. Tôi thấy người mới nên có dáng vẻ của người mới, khiêm tốn học tập, nghe nhiều nhìn nhiều đừng luôn nghĩ đến bàng môn tà đạo gì đó.”
Mọi người đều không nói chuyện, cả phòng họp tưởng như là buổi diễn thuyết riêng của Ngô Mộng Ni.
Cho đến khi một tiếng “Bộp” vang lên lanh lảnh, tất cả mọi người gần như trong nháy mắt chuyển tầm mắt đến chỗ phát ra tiếng động.
Bút mực Nghê Cảnh Hề cầm trong tay cắm trên bàn họp.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ngô Mộng Ni, hơi nheo mắt: “Vào lúc lấy tấm gương tiền bối rắm chó gì đó ra, thì ít nhất phải học làm người trước đi.”
……
Cả phòng họp đều chìm vào yên lặng như chỗ chết, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ kinh ngạc không dám tin.
Ngay cả chính Ngô Mộng Ni vậy mà cũng không nhảy dựng lên trước tiên.
Không kỳ lạ khi mọi người chưa từng thấy bộ mặt thành phố, quả thực là cô gái này quá không đi đường bình thường. Ở nơi làm việc loại người ỷ mình vào công ty sớm mấy năm, thì bày ra tư thế chuyện người cũ dạy dỗ người mới không phải quá nhiều.
Rất nhiều người mới đều im lặng chịu đựng cho qua, cuối cùng mọi người còn giả vờ hòa hợp êm thấm.
Thế cho nên khi trên mặt trong mắt Nghê Cảnh Hề bày ra tư thế ‘Chị là cái rắm’, mọi người đều mù mờ, hoàn toàn sững sờ.
Huống hồ cô cho dù là giọng điệu hay ánh mắt đều rất thích hợp, thật sự cho người ta một loại cảm giác ngàn vạn đừng nên trêu chọc cô.
Lúc Hoa Tranh hoàn hồn lại xoay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề, cảm thấy trước đây mình đã uổng phí quen biết chị gái này.
Cô ấy vốn cảm thấy Nghê Cảnh Hề là người có tính cách hơi ngầu, bây giờ xem ra con mẹ nó chỗ nào hơi ngầu đâu, đây chính là nữ vương đại nhân đấy.
Cuối cùng Ngô Mộng Ni cũng hoàn hồn, cô ta đứng bật dậy khỏi ghế, bởi vì đứng dậy quá gấp mà bánh xe trên ghế trượt ra sau, đập rầm vào tường.
Cô ta tức muốn hộc máu nói: “Cô nói ai đấy? Ai cho cô tư cách nói tôi, cô kiêu ngạo như vậy, cô tưởng cô là gì……”
Ngô Mộng Ni thật sự bị tức điên, nói chuyện cũng bắt đầu nói năng lộn xộn. Cô ta quả thực là lão làng trong tòa soạn, chỉ đáng tiếc năng lực bình thường, Ôn Đường là người được trọng dụng trong tòa soạn, cô ta chỉ có thể lưu lạc đến thỉnh thoảng nhỏ thuốc nhỏ mắt cho người mới.
Nào biết hôm nay lại có cảm giấc lật thuyền trong mương, cho rằng người để mặc cô ta xâu xé, sẽ ở trước mặt người khác cho cô ta một cái bạt tai.
Nghê Cảnh Hề căn bản không để ý thái độ của cô ta, vào lúc Ngô Mộng Ni chưa kịp lên tiếng, cô đã nhìn đối phương: “Nếu trong công việc tôi có sai sót, có thể chỉ thẳng ra. Nhưng có những trò vặt không cần chơi nữa, bởi vì ai cũng rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Cũng đừng thật sự cảm thấy mình có thủ đoạn gì lợi hại, đó là vì mọi người đều đang xem các người giở trò khỉ mà thôi.”
Phì phì, một tiếng cười quả thực không nhịn được vang lên.
Giờ phút này trên mặt Ôn Đường lộ ra vẻ tức giận, bởi vì Nghê Cảnh Hề nói là các người, chứ không phải cô.
Chuyện cô ta ở sau lưng sai khiến Ngô Mộng Ni giày vò Nghê Cảnh Hề, người trong tổ đều nhìn ra được.
Ngô Mộng Ni còn muốn nói chuyện, nhưng lão Trương tổ trưởng luôn không lên tiếng giờ phút này lại ho nhẹ hai tiếng, pha trò nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta là họp chứ không phải đến để các cô cãi nhau. Cho dù các cô có ý kiến gì, tôi cảm thấy quan trọng nhất vẫn là công việc, công việc phải xếp vị trí đầu tiên, đừng cả ngày tham gia vào những chuyện có không kia nữa.”. harry potter fanfic
Nhất thời sắc mặt mọi người đều lộ ra đủ màu sắc.
Lời này của lão Trương nhìn như chủ trương công bằng, kì thực là đang giúp đỡ một bên. Nghê Cảnh Hề nói có người giở tiểu xảo, bên này ông cũng nói đừng cả ngày tham gia vào những chuyện có không kia, đây không phải là đang âm thầm chỉ trích bọn Ôn Đường gây chuyện ư.
Mặc dù Ôn Đường là người được trọng dụng trong tòa soạn, nhưng cô ta là người của tổ lão Trương, bình thường làm việc kiêu ngạo càng có điệu bộ nói một không hai, thời gian dài người tổ trưởng như lão Trương có tượng đất đi nữa, cũng có tính khí vài phần.
Lần này đúng lúc, ông ta nhân cơ hội mỉa mai Ôn Đường.
Huống hồ so với Ngô Mộng Ni cả ngày gây xích mích năng lực nghiệp vụ lại bình thường, thì cô gái xinh đẹp có năng lực còn không lắm lời như Nghê Cảnh Hề, quả thực là khiến người người yêu thích.
Có đôi khi lão Trương nghĩ nếu con gái nhà mình cũng thế này thì tốt biết bao.
Nhưng thỉnh thoảng nhìn Nghê Cảnh Hề lại cảm thấy cô gái này rất đầy đủ khí thế, đặc biệt là dáng vẻ vừa rồi, thôi bỏ đi, con gái nhà ông sẽ không được vậy đâu.
Sau khi tan họp, mọi người rời khỏi phòng họp.
Trong lòng Hoa Tranh chừng như có trăm ngàn chữ muốn bộc lộ, mặc dù bình thường cô ấy khoe khoang, có chuyện gì cũng nhìn thì như xông đến trước phản kích, nhưng cô ấy cảm thấy mình chỉ là con hổ giấy, một tờ giấy tinh khiết.
Vừa về đến bên bàn làm việc, Hoa Tranh liền sáp lại, không nhịn được hỏi: “Cảnh Hề, cậu lợi hại ghê nha. Sao cậu dám mắng chị ta vậy?”
Nghê Cảnh Hề nhấp nhấp chuột, in vài phần bản thảo.
Đến khi cô thả chuột ra định đứng dậy đi lấy bản thảo, vẻ mặt còn rất thả lỏng, nhàn nhạt đáp một câu: “Tớ mắng chị ta, tòa soạn sẽ đuổi tớ hả?”
Hoa Tranh chớp chớp mắt, đương nhiên sẽ không.
Nghê Cảnh Hề: “Vậy sao tớ phải nhịn chị ta.”
Hoa Tranh: “……”
Wow, nói rất có lý, rất đúng à.