Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 158




Tiểu Thanh Dịch mập mạp là thám tử nhí trong nhà.


Cậu bé có một khả năng quan sát nhạy bén phi thường, ngoại trừ việc luôn tìm được những đồ ăn vặt đã bị Lạc Ý giấu đi. Ngay cả khi Lạc Ý ăn vụng một hộp kem thì cậu nhóc cũng sẽ chạy tới hiện trường đầu tiên.


Lúc Lạc Ý đang trốn trong nhà kho để thưởng thức vị ngon của món kem vani này thì đột nhiên một cậu bé mập mạp chui vào, nhìn cô bé đầy mong đợi.


Lạc Ý: “?”


Tại sao, tại sao mỗi lần cô bé ăn kem thì tên nhóc mập này đều phát hiện ra chứ?


Có thể cho chị gái thân yêu một chút riêng tư được không?


Khi Thanh Dịch nhìn thấy người khác đang ăn cái gì đó thì đôi mắt sẽ nhìn họ chằm chằm không chớp, cả cơ thể như muốn nói một từ —— Thèm.


Dù sao thì Lạc Ý cũng lớn hơn Thanh Dịch mấy tuổi, mặc dù cô bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng vẫn biết hiện tại em trai mình không thể ăn kem.


Dù em trai rất muốn nhưng cô bé vẫn bình tĩnh nói dối. Giây trước còn đang là vẻ mặt thỏa mãn trước độ ngon của hộp kem, giây sau đã lập tức nhíu mày giống như hộp kem là thứ khó ăn nhất trên đời. Cô bé thè lưỡi nói với Thanh Dịch: “Chị đang bị bệnh, phải uống thuốc mà nó lại rất đắng. Thanh Dịch, đây là thuốc. Em không bị bệnh, chị không thể cho em ăn được.”


Thanh Dịch rất thông minh, cậu bé hiểu những gì chị gái nói.


Nhìn chị gái ăn hộp kem trông rất đau khổ, cậu bé chần chừ, cũng không định đòi ăn nữa. Thậm chí cậu bé còn vươn bàn tay mũm mĩm của mình ra an ủi chị gái, sau đó xoay người rời khỏi nhà kho.


Lạc Ý thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng hơi áy náy.


Đồ ăn ngon như vậy lại không chia sẻ với em trai, cô bé lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Chờ đến lúc em trai có thể ăn được kem, cô bé nhất định sẽ dẫn em trai đi ăn nhiều hơn, còn mình sẽ ăn ít lại.


Đồng Vũ Vụ cũng thích ăn kem, nhưng cô rất kiềm chế, loại đồ ăn nhiều calo này cô chỉ ăn nhiều nhất vài lần trong một năm.


Tối hôm nay, đột nhiên cô rất muốn ăn kem, đúng lúc Phó Lễ Hành tăng ca ở công ty, Lạc Ý thì đi học khiêu vũ. Cô lập tức mở tủ lạnh lấy một que kem, vui vẻ ngồi trên ghế sofa chuẩn bị vừa thưởng thức món ngon vừa xem phim truyền hình.


Nào biết bảo mẫu đưa Thanh Dịch ra ngoài đi dạo đã trở lại, cậu bé vừa tới cửa đã nhanh chóng chạy đến ghế sofa.


Thanh Dịch không còn ấn tượng với món kem này nữa.


Bởi vì lần trước Lạc Ý ăn là loại đóng hộp, còn Đồng Vũ Vụ lại ăn loại hình ống. Hình dáng khác nhau nên cậu bé cũng không thể phân biệt được.


Nhìn thấy con trai mong đợi nhìn mình, Đồng Vũ Vụ rất muốn cho cậu bé nếm thử. Nhưng cô đã kịp thời nghĩ tới tính cách của nhóc con này, nếm một miếng là không thể dừng lại được, đời này cũng không thể nào. Nếm được một miếng thì sẽ muốn có miếng thứ hai, nếm miếng thứ hai thì lại muốn ăn tiếp, không cho ăn sẽ khóc ầm ĩ… Sau đó có thể sẽ bị Phó Lễ Hành phát hiện, nói không chừng ăn kem xong còn bị đau bụng. Lần trước Lạc Ý ăn kem xong cũng bị đau bụng, bọn họ còn bị bác sĩ gia đình âm thầm khiển trách một trận.


Đồng Vũ Vụ quả quyết ngã vật ra sofa, ra vẻ đau đớn: “Con trai, mẹ bị bệnh không dễ chịu. Đây là thuốc rất đắng, mẹ không thể cho con ăn được.”


Cô tự thấy chính mình rất có năng khiếu diễn xuất.


Nếu không làm một bà chủ giàu có đã hạn chế sự phát triển của cô thì có lẽ Đồng Vũ Vụ đã gia nhập làng giải trí trở thành một diễn viên tuyến 18.


Đương nhiên Thanh Dịch tin vào màn diễn xuất của mẹ mình, không còn hứng thú với que kem trên tay.


Cậu bé vẫn còn đang lo lắng mẹ bị ốm không thoải mái nên hôn lên mu bàn tay của mẹ: “Mẹ ơi, không đau.”


Điều này khiến đáy lòng Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy áy náy.


Cô ôm Thanh Dịch dỗ dành: “Mẹ hứa với con, chờ đến lúc con ăn được kem, mẹ sẽ dẫn con đi ăn một bữa no nê.”


Khi cậu bé lớn hơn một chút, tình cờ nghĩ đến chuyện này thì thấy vô cùng kỳ lạ. Một đứa trẻ không nên nhớ về những gì đã xảy ra vào lúc hơn một tuổi, nhưng cậu bé cũng không biết vì sao bỗng nhiên lại nghĩ đến. Cuối cùng rút ra một kết luận, những cô gái càng xinh đẹp thì càng thích nói dối.


Cậu bé nói kết luận này cho ba nghe, hy vọng ba có thể đứng cùng phe với mình. Nhưng ba chỉ liếc nhìn cậu bé và hỏi: “Con là Trương Vô Kỵ à?”


Trương Vô Kỵ, là ai vậy?


Trong đầu bạn nhỏ Phó Thanh Dịch có rất nhiều câu hỏi. Trương Vô Kỵ là ai? Cậu bé họ Phó, rõ ràng là Phó Thanh Dịch.


***


Trong một năm Lạc Ý đi học tiểu học đã xảy ra một chuyện.


Đầu đuôi là do Lạc Ý đi theo một bạn nữ cùng lớp đến sân thể dục, nhưng bạn nữ bị nam sinh lớp 3 va phải ngã xuống đất, đầu gối bị trầy xước. Vốn dĩ nếu nam sinh thành thật xin lỗi, sau đó đưa bạn nữ đến phòng y tế xử lý vết thương thì chuyện này có thể đã kết thúc. Nhưng nam sinh này rất vô lý, không những không xin lỗi, trái lại còn mắng mỏ Lạc Ý và bạn nữ, thậm chí còn nói câu “Chó ngoan không cản đường”. Nhìn Lạc Ý có vẻ ôn nhu, nhưng thật ra tính tình rất nóng nảy. Cô bé tranh luận với nam sinh nhưng đối phương lại tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn hất tay Lạc Ý ra.


Vì thế Lạc Ý đã cùng nam sinh đánh nhau một trận.


Tuy Lạc Ý rất mạnh, nhưng so với nam sinh lớn hơn mình hai tuổi thì cô bé không chiếm được thế thượng phong. Hai người bất phân thắng bại, Lạc Ý mở cờ trong bụng.


Từ Hạc Minh chạy tới từ phía sau, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, lao vào đánh nam sinh kia một trận.


Hai đánh một, vì vậy ba mẹ của nam sinh bắt đầu gây khó dễ.


Lúc Đồng Vũ Vụ tới thì Phó Lễ Hành đã giải quyết xong chuyện này.


Từ Hạc Minh vẫn còn khó chịu, nói với Đồng Vũ Vụ: “Mẹ nuôi, mẹ có thể cho Lạc Ý đi học võ cùng con. Em ấy có sức mạnh nhưng không biết đánh nhau...”


“Đợi đến lúc con học sơ trung, Lạc Ý vẫn còn học tiểu học, con không thể bảo vệ em ấy mọi lúc được.”


Đồng Vũ Vụ ngẫn người.


Đến độ tuổi như Lạc Ý, một số ba mẹ sẽ cho con gái đi học võ. Dù sao tiểu học cũng không có nhiều bài tập, vẫn có thời gian tìm hiểu vài sở thích. Nhưng từ trước đến giờ Đồng Vụ Vũ chưa từng có ý nghĩ cho Lạc Ý đi học võ.


Nói thẳng ra là do hệ thống, cô cảm thấy miễn là hệ thống tạo ra bất kỳ nhiệm vụ gì, chỉ cần tạo thêm sức mạnh cho con của cô thì những việc như này sẽ không xảy ra.


Nhưng liệu cô có quá tự đại rồi không?


Cô lại có thể quên dạy đứa nhỏ của mình cách để tự vệ.


Nếu không có sức mạnh hệ thống cấp cho, cô nhất định sẽ không quên chuyện này, cô nhất định sẽ dạy các con của mình.


Nhưng đúng là cô đã quên mất.


Kể từ lúc làm mẹ, lần đầu tiên cô tự hỏi, hệ thống nuôi dạy con cái có thật sự cần thiết không?


Cô có thật sự đúng không?


Bởi vì có những tình trạng bẩm sinh, có những con đường tắt, cho dù hiện tại không xem nhẹ nó thì tương lai liệu cô có cho rằng con gái mình có được sức mạnh ưu việt nên chắc chắn sẽ không gặp phải nguy hiểm không? Một ngày nào đó, cô sẽ buông lỏng cảnh giác, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Lạc Ý có thể chống đỡ được không?


Lúc Đồng Vũ Vụ suy nghĩ về vấn đề này, Phó Lễ Hành cũng gặp phải một vấn đề khác.


Học trưởng thời đại học của anh đến Yên Kinh để tìm một bác sĩ tâm lý giỏi.


Có lẽ từ thời sinh viên đại học đã phải làm ba nên hiện tại đứa nhỏ cũng đã mười lăm tuổi, anh ta vừa lo lắng vừa buồn rầu: “Khi con gái còn nhỏ rất thân thiết với tôi, nhưng sau đó có lẽ tôi quá bận rộn với công việc nên không theo sát con bé được, cũng không quan tâm xem con bé suy nghĩ thế nào, chỉ nghĩ bù đắp cho con bé về phương diện vật chất. Kết quả đứa nhỏ này đến thời kỳ nổi loạn, tôi nói gì cũng không chịu nghe. Năm nay đã khá hơn rồi, nhưng tôi thấy tâm trạng của con bé có vẻ không ổn nên đã đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ nói con bé mắc chứng trầm cảm nhẹ.”


“Làm ba thật sự quá khó”. Học trưởng còn ngưỡng mộ nói: “Hai đứa trẻ nhà cậu vẫn còn nhỏ, đừng đi theo vết xe đổ của tôi.”


Từ đó, Phó Lễ Hành chợt nghĩ đến một chuyện khác.


Anh có thừa tự tin rằng mình sẽ không vì công việc mà bỏ bê các con, bỏ bê gia đình.


Bọn trẻ rất thích anh, nhưng hiện tại anh cũng có chút nghi ngờ. Rốt cuộc là do anh làm ba cũng không tệ lắm nên bọn trẻ mới thích anh, hay do anh đã hoàn thành các nhiệm vụ của hệ thống, điều này làm tăng sự yêu thích của bọn trẻ đối với anh? Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, liệu đây có phải là một hình thức gian lận trong bài kiểm tra nhân sinh không?


Việc đạt được sự yêu thích bằng cách thực hiện các nhiệm vụ của hệ thống đơn giản hơn nhiều so với việc phải chung sống hòa hợp.


Như vậy có công bằng với bọn trẻ không?


Làm ba mẹ thật sự có thể đi đường tắt sao?


Nếu có thì đó có thật sự là một con đường tắt hay không?


Tối hôm đó, hai vợ chồng cùng nằm trên giường nhưng không ai nói với ai câu gì.


Cả một ngày bọn họ đều rơi vào trạng thái mờ mịt: Liệu kiểu gian lận như vậy có đúng không? Đối với sự phát triển của đứa trẻ có thật sự tốt không?


Đến nửa đêm, hai người đều cho rằng đối phương đã ngủ say.


Hai người một trước một sau cùng lúc đưa ra quyết định gỡ cài đặt hệ thống trong tâm thức của họ.


Trên thực tế, việc đưa ra quyết định này thật sự khó khăn đối với bậc cha mẹ. Ba mẹ nào cũng mong muốn con mình thông minh, khỏe mạnh, nóng lòng muốn đem kinh nghiệm cả đời truyền lại cho các con. Một khi có được thủ đoạn gian lận như vậy thì liệu có bao nhiêu bậc cha mẹ sẵn sàng từ bỏ?


Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, khi họ chắc chắn sẽ gỡ cài đặt hệ thống, thì trên trang bìa đột nhiên xuất hiện vài dòng chữ ——


[Xin chúc mừng người chơi đã đủ điều kiện nhận chứng chỉ sơ cấp trong việc làm ba mẹ!]


[Từ khi chương trình này phát triển, có rất nhiều người chơi đã bỏ lỡ sự trưởng thành của con cái vì hệ thống.]


[Làm ba mẹ là việc khó khăn nhất trên đời, không quá khi nói ngắn gọn đây là cuộc thi có độ khó cao nhất. Một khi có vũ khí gian lận thì thật sự rất khó để từ bỏ.]


[Hy vọng người chơi nhớ kỹ, cho dù là tình thân, tình yêu hay tình bạn thì đều không có con đường tắt.]


[Nuôi dưỡng con cái đòi hỏi nghị lực và tính nhẫn nại của cả đời người. Những con đường tắt mà ba mẹ thực hiện đối với con cái là vực sâu vạn trượng.]


[Xin chúc mừng người chơi đã nhận được gói quà trứng phục sinh lớn nhất kể từ khi chương trình được tạo ra! Phần thưởng là được quay về quá khứ trong một giờ, hãy tận hưởng hành trình này, hy vọng người chơi cũng có thể phát hiện ra những giá trị tốt đẹp đã bị lãng quên trong quá khứ.]








Đồng Vũ Vụ thầm mắng trong lòng: Cái hệ thống đê tiện này, chắc chắn đã đào sẵn hố chờ cô nhảy xuống.


Quả nhiên là thế, cũng may cô kịp thời tỉnh dậy, nếu không thì chẳng phải cô đã sai mà vẫn không biết sao?


Quay lại quá khứ một tiếng?


Một tiếng sao có thể đủ dùng được chứ.


Nhưng cô cũng rất hứng thú, cô rất muốn gặp ba mẹ mình, nhìn xem ba mẹ còn sống như núi Thái Sơn.


Cô thật sự muốn trở thành cô công chúa nhỏ của ba mẹ một lần nữa dù chỉ là một giờ, không, dù chỉ một phút thôi cũng được.


Khi Phó Lễ Hành tiến vào mộng đẹp, ý thức của anh rất mơ hồ, như thể đang nằm mơ vậy.


Khi tỉnh dậy, anh đang ngồi ở ghế sau, lúc này cửa xe đã bị người khác mở ra.


Các nhân viên của Cẩm Thành Hoa Đình đang cung kính chờ ở một bên. Anh bước xuống xe, nhìn vào đồng hồ ở sảnh khách sạn. Thật sự đã trở về ngày này sao, đây rốt cuộc là mơ hay là thật?


Là ngày 6 tháng 9.


Hôm nay là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Đồng Vũ Vụ.