Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 152




Trong nháy mắt, Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đã ly hôn gần một năm.


Một năm này trôi qua rất nhanh, ít nhất thì Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy như vậy. Cuộc sống xa hoa lãng phí trong quá khứ dường như đã là chuyện của kiếp trước.


Cuộc sống của cô sau khi ly hôn tốt hơn so với tưởng tượng của nhiều người, ngoài việc cô lạc quan hơn thì có không ít những mối quan hệ trước đây giúp đỡ cô. Phó Lễ Hành và Vạn Lâm Gia, thậm chí là Tùy Sách cũng đều góp mặt.


Trong năm qua, số lần gặp mặt của cô và Phó Lễ Hành cũng không tính là ít, riêng tư hay trong các bữa tiệc đều có. Hành động của anh trong hôn lễ của Tô Vận và Thịnh Diệp Châu khiến nhiều người quan tâm phải suy nghĩ lại, muốn bỏ đá xuống giếng hay giễu cợt cô, thậm chí muốn nhân cơ hội làm chút gì đó đều phải yên lặng xem xét động thái tiếp theo của anh. Mà Phó Lễ Hành cũng không để cho bọn họ thất vọng, từ khi tin đồn “đêm khuya Phó Lễ Hành lái xe đến dưới nhà Đồng Vũ Vụ” truyền ra, vốn dĩ mọi người còn nghi ngờ đối với tin đồn này, nào ngờ một năm nay, bên cạnh anh không hề xuất hiện người phụ nữ nào khác… Thời gian dài, mọi người cũng bắt đầu hiểu được, một năm qua Đồng Vũ Vụ cũng xem như được yên tĩnh.


Cô cùng Vạn Lâm Gia cũng đã gặp mặt và dùng cơm vài lần, Vạn Lâm Gia trở thành khách hàng bên A của cô, là khách hàng trung thành và lớn nhất. Kể từ khi cô thiết kế trang sức cho bà Vạn, Vạn Lâm Gia thỉnh thoảng cũng sẽ đặt những đơn hàng khác, ví dụ như nhờ cô thiết kế mẫu trang sức cho dì của mình. Hai người cứ như vậy, có lẽ Vạn Lâm Gia che giấu cũng không tệ lắm, hiện tại vẫn chưa truyền ra tin đồn rằng anh ta đang theo đuổi cô. Mọi người đều cho rằng Phó Lễ Hành đã nhờ bạn bè chiếu cố công việc kinh doanh của Đồng Vũ Vụ. Nếu đã có thể làm đến trình độ này thì đương nhiên quan tâm cô vì là vợ cũ rồi.


Về phần Tùy Sách… Anh ấy dường như đã trở thành người bay trong không trung, đi đi về về giữa Anh quốc và Yên Kinh, quần chúng ăn dưa cũng biết bên cạnh Đồng Vũ Vụ có một hộ hoa sứ giả vừa đẹp trai lại còn rất giàu có. Tùy Sách không có bối cảnh quá lớn ở Yên Kinh, dù sao thì cha mẹ của anh ấy cũng đã qua đời, anh ấy còn lớn lên ở Anh, nhưng điều này cũng không ngăn được những kẻ ăn dưa điều tra thông tin của Tùy Sách, tra ra được cũng khiến mọi người hoảng hốt. Tùy Sách có sản nghiệp cả trong và ngoài nước, tài sản đứng tên anh ấy nhiều đến mức tiêu xài không hết.


Lục Nhân Nhân nhắc lại những chuyện bát quái này với Đồng Vũ Vụ, trong giọng nói cũng có chút hâm mộ: “Tại sao vận đào hoa của cậu lại tốt như vậy chứ? Chia cho mình một ít đi!”


Đúng lúc Đông Vũ Vụ vừa thiết kế trang sức xong, cô lấy một chiếc hộp từ trong túi xách ra và đưa cho Lục Nhân Nhân: “Đây là trang sức của bộ sưu tập Phương Phỉ mà mình thiết kế vào mấy tháng trước, chiếc vòng tay này rất hợp với cậu, tặng cho cậu đeo thử đó.”


Hoa đào! Còn có một cái tên khác là Phương Phỉ!


Sẽ rất đơn giản, thô lỗ và thẳng thắn khi dùng từ hoa đào làm tên của bộ sưu tập.


Lục Nhân Nhân mở hộp ra, chỉ thấy có một chiếc vòng tay nằm bên trong hộp, thiết kế rất đặc biệt, đeo trên tay trông vừa nhỏ vừa trắng. Một chút thủy tinh hồng nhạt có thể nói là điểm nhấn hoàn thiện, mang lại cảm giác mùa hè.


“Đẹp thật đó!”


Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân đã quen biết nhau lâu như vậy, cô có thể nhận ra đối phương là thật sự yêu thích hay chỉ là giả vờ thích món đồ này.


Thấy Lục Nhân Nhân thật sự rất thích chiếc vòng tay này, lúc này Đồng Vũ Vụ mới cảm thấy yên tâm.


Đây là cô đã dựa vào linh cảm của mình để thiết kế.


Đồng Vũ Vụ rất thích mấy lời khen ngợi thổi phồng của Lục Nhân Nhân, nhưng cô vẫn không quên dặn dò bạn mình: “Tỷ muội tốt của cậu lúc này không có tiền, nếu có người hỏi cậu đây là nhãn hiệu gì thì cậu nhớ quảng bá giúp mình nhé. Nhưng cũng đừng khoa trương quá kẻo lại phản tác dụng.”


“Mình biết, mình làm việc mà cậu còn không yên tâm sao?” Lục Nhân Nhân dừng một chút và hỏi cô: “Cậu hết tiền rồi à? Còn thiếu bao nhiêu, mình vẫn còn một số tiền tiết kiệm nè.”


Chỉ có vài người biết sau khi Đồng Vũ Vụ ly hôn chỉ lấy được mấy trăm vạn tệ, mà Lục Nhân Nhân chính là một trong số đó.


Lục Nhân Nhân cũng không rõ lắm về tình hình tài chính của Đồng Vũ Vụ, hai người vẫn sống chung với nhau như trước. Hôm nay cô trả tiền bữa ăn thì ngày mai đến lượt người kia trả…


Đồng Vũ Vụ lắc đầu: “Hiện tại mình không thiếu tiền, nói không chừng mình còn có nhiều hơn tiền tiết kiệm của cậu đấy!”


Lục Nhân Nhân: “?” Đau lòng quá!


Lúc Đồng Vũ Vụ kết hôn, Đồng đại bá đã cho cô một ít cổ phần, đây là hợp đồng ký kết giấy trắng mực đen, cuối năm cô đều được chia một khoản hoa hồng. Tuy đây không phải là một số tiền lớn nhưng cũng đủ để cô sống tốt, khi cha mẹ qua đời cô cũng nhận được một số tiền bảo hiểm lớn, nhưng lúc ấy công việc làm ăn buôn bán của cha cô thiếu hụt rất nhiều, bỏ vào phần lớn vốn liếng, cho nên tài sản dưới danh nghĩa của cô cũng không nhiều lắm, nhưng so với người bình thường mà nói thì cũng đủ cơm ăn áo mặc cả đời.


Đồng Vũ Vụ đứng tên hai ngôi nhà, một căn cô đang ở, còn một căn thì cô đã cho thuê cách đây không lâu.


Tiền mặt rải rác cũng có hơn mười triệu nhân dân tệ.


Công việc kinh doanh của phòng làm việc cũng không tệ lắm, lợi nhuận một năm qua cũng xem như khá ổn, nhiều hơn so với những gì cô tưởng tượng. Nhưng còn chưa đủ.


Đối với người bình thường mà nói, có xe có nhà không vay mượn gì, lại còn có một khoản tiền lớn, vậy thì nằm mơ cũng phải bật cười tỉnh dậy. Nhưng đối với cô mà nói thì vẫn còn quá ít, ít đến mức hiện tại số lần mà cô có thể mua một chiếc túi cũng không nhiều!


Cuộc sống không dễ dàng á, Đồng Vũ Vụ thở dài.


So với việc bắt đầu một mối quan hệ tình cảm với nam nhân thì bây giờ cô quan tâm đến việc khi nào mình có thể kiếm được nhiều tiền, để cô có thể thoải mái mua bất cứ đồ vật gì mình muốn?


Đồng Vũ Vụ mời một tiểu tỷ tỷ ít nói và kiên quyết làm vệ sĩ, thân thủ nhanh nhẹn, kỹ năng quan sát cực tốt, có cô ấy ở bên cạnh, Đồng Vũ Vụ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trước đây không lâu, Tần Dịch lên cơn điên đến tìm cô, nói phải giải thích chuyện của Liễu Vân Khê, cũng nhờ vệ sĩ này đã cản lại trước mặt Đồng Vũ Vụ, không để Tần Dịch có cơ hội tiếp cận cô.


Qua vài ngày nữa là đến sinh nhật của Lục Nhân Nhân.


Sau bữa tiệc sinh nhật, Lục Nhân Nhân đã dẫn Đồng Vũ Vụ đến một quán bar.


Quán bar này cũng không phải nơi tùy tiện hư hỏng, cả trai lẫn gái nhảy nhót khắp nơi, nhưng vẫn có chút không khí văn nghệ. Sau khi hai người tìm được một vị trí và ngồi vào đó, Lục Nhân Nhân mới hưng phấn nói: “Đây là quán bar do Nguyên Cánh mở ra, cậu có biết Nguyên Cánh không?”


Nguyên Cánh? Đó là chú hai của bạn học cũ Nguyên Tông của Đồng Vũ Vụ, tuy rằng là thân phận chú cháu nhưng tuổi tác cũng không chênh lệch lắm. Nguyên Cánh này không thừa kế công ty mà ngược lại trở thành một nghệ thuật gia nổi tiếng trong giới.


“Phải.” Lục Nhân Nhân chỉ về phía sân khấu: “Nguyên Cánh thật sự rất giàu có, quán bar của anh ta đều là hội viên lịch sự, cho nên anh của mình rất yên tâm khi mình đến đây chơi, bởi vì khách khứa ở đây trên cơ bản đều là những người trong giới quý tộc. Cậu thấy những dụng cụ âm nhạc trên đó không, thế mà lại không có ca sĩ hát ở đây. Nguyên Cánh đề ra một quy tắc chính là khách khứa có thể lên sân khấu hát, chỉ cần người đó đạt 92 điểm thì có thể chạy bảng đèn LED trên building của Nguyên thị. Tuy nhiên, từ khi mở quán bar này, hình như cũng chỉ có ba người đạt được 92 điểm, đa số đều chưa đạt được 90 điểm, cũng có vài người 91 hoặc sắp 92 mà thôi.”


Đồng Vũ Vụ chống cằm, nghe được câu rõ câu không.


Lục Nhân Nhân lại nói: “Năm trước, vị hôn phu của Hoa Giai Mộc vì cô ấy hát một ca khúc, mình đoán là có chuyện mờ ám, vậy mà lại vừa đúng 92 điểm. Qua tối hôm sau, tòa nhà của Nguyên thị bắt đầu chạy mấy dòng chữ “Hoa Giai Mộc, em gả cho anh đi”. Quê mùa cực kỳ!”


“Cậu đang chảy nước miếng vì ghen tỵ kìa!” Đồng Vũ Vụ không nể nang gì nói.


Lục Nhân Nhân tức giận đến mức muốn đánh cô: “Aaa, đừng vạch trần mình chứ!”


Đồng Vũ Vụ cũng biết giữa Lục Nhân Nhân và Hoa Giai Mộc có sự va chạm rất sâu sắc.


“Cậu rất ghen tỵ với cô ấy sao?” Đồng Vũ Vụ không đợi Lục Nhân Nhân trả lời, cô lập tức đứng dậy: “Vậy mình sẽ lên hát tặng cậu một bài, xem như là món quà sinh nhật thứ hai đi.”


Lục Nhân Nhân hoảng sợ nhìn cô, khi thấy Đồng Vũ Vụ thật sự xoay người bước lên sâu khấu thì cô ấy vội vàng hét lớn: “Bảo bối Vũ Vụ, mình yêu cậu!”


Hu hu hu, không đợi được nghe đám cẩu nam nhân kia hát vì mình, ngược lại có thể nghe chị em tốt hát nha.


Một năm này, Lục Nhân Nhân vẫn luôn ở bên cạnh cô. Là Lục Nhân Nhân đã cùng Đồng Vũ Vụ vượt qua giai đoạn thăng trầm kia.


Tình bạn giữa bọn họ cũng thăng hoa hơn trong một năm này.


Khi Đồng Vũ Vụ bước lên sân khấu và nói với nhân viên quán bar mình muốn hát bài gì thì một số khách khứa trong quán đã nhận ra cô. Mọi người đều là người trong giới quý tộc, cho dù bọn họ chưa từng nói chuyện qua thì nhất định cũng đã gặp nhau tại một bữa tiệc nào đó.


Phó Lễ Hành đang đánh bài cùng vài người bạn trong phòng riêng, có người bước vào nói gì đó vào tai Chu Trì. Anh ta ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.


Trong phòng riêng lập tức yên tĩnh lại.


“Lão Phó, vừa rồi quản lý của quán bar nói với tôi, vợ cậu, à không, không đúng, vợ cũ của cậu đến đây chơi với bạn, lúc này đã chuẩn bị lên sân khấu ca hát.” Chu Trì sách một tiếng: “Sao lại trùng hợp như vậy! Không được, tôi muốn ra ngoài xem một chút, xem có phải cô ấy sẽ phá được kỷ lục 93 điểm của tôi không?”


Chu Trì cũng là một Mạch Bá, trên căn bản nếu ra ngoài ca hát, chỉ cần anh ta cầm được micro trong tay thì người khác cũng đừng hòng giật lại được.


Chu Trì thường nói, nếu không phải thừa kế gia sản thì trong giới âm nhạc Hoa Ngữ nhất định sẽ lưu lại tên tuổi của anh ta.


Trên căn bản, mỗi một lần đến đây, Chu Trì đều phải hát một bài, hoàn toàn xem nơi này là phòng karaoke riêng của mình.


Tuy nhiên, nơi này thật sự cũng là phòng karaoke riêng của nhóm phú nhị đại, không quan trọng việc có được thưởng hay không, chỉ thuần túy là muốn cất cao giọng hát mà thôi.


Phó Lễ Hành cũng đứng dậy, anh khẽ liếc nhìn Vạn Lâm Gia, phát hiện đối phương không hề có ý định rời khỏi sô pha.


Anh không nói gì, chẳng qua vị trí của anh gần cửa hơn Vạn Lâm Gia, anh đương nhiên là người đầu tiên rời khỏi phòng riêng. Phòng riêng này ở tầng hai, đứng trên hành lang nhìn xuống là có thể nhìn thấy sân khấu.


Vạn Lâm Gia là người thứ hai bước ra ngoài.


Nhìn từ trên xuống là có thể thấy được Đồng Vũ Vụ! Cô đang ngồi trên cái ghế cao, cho dù phải ngồi như vậy thì lưng của cô vẫn thẳng tắp, trên người không có dấu vết của sự lười biếng.


Đồng Vũ Vụ vẫn để tóc dài uốn xoăn, mặc một chiếc váy lộ vai mỏng màu đen, da trắng như tuyết, dù chỉ cách một khoảng nhất định cũng có thể mơ hồ thấy được cái nhíu mày và mỉm cười của cô.


Đồng Vũ Vụ chọn một bài hát tiếng Quảng Đông.


Giọng hát của cô rất ngọt ngào lại trong trẻo, vừa mở miệng đã khiến cả khán phòng đều an tĩnh lại.


“May mắn bao nhiêu khi được anh yêu thương, tiếng hát nhẹ nhàng rung động bên tai em…”


Ngay cả nhân viên công tác cũng hiểu được tâm tư trong bài hát “Bầu trời đầy sao” này, họ thậm chí còn tạm thời đổi ánh đèn trong quán bar thành ngôi sao lấp lánh. Ánh sao chiếu vào trên người cô, dường như cả người Đồng Vũ Vụ cũng bao phủ một tầng sương mù, như ẩn như hiện, nửa thật nửa giả, khi cô ca hát thật nhập tâm, khuôn mặt cũng động lòng người.


Chu Trì luôn ồn ào huyên náo cũng trở nên yên tĩnh.


Phó Lễ Hành chưa từng nghe cô hát bao giờ, đây là lần đầu tiên anh nghe được giọng hát này.


Cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc của bài hát, trong mắt vẫn còn vương lại chút tình cảm.


Phó Lễ Hành hơi sửng sốt.


Vào lúc này, lòng bàn tay của anh thật sự rất nóng.


Giờ khắc này, giây phút này, dường như anh đã có câu trả lời cho tất cả những sai lầm trong một năm qua.


Đêm khuya, Phó Lễ Hành trằn trọc không ngủ được.


Thật ra một năm này, anh rất ít khi được ngủ say, anh đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, một điều mà lẽ ra anh vốn đã quên đi.


Trước khi ly hôn, dường như có một ngày cô đã từng nói với mẹ Tôn, nói rằng một trong những đôi khuyên tai yêu thích của cô đã bị rơi ra và không thể tìm được.


Anh không ngủ được nên dứt khoát đứng dậy, thật ra anh cũng không biết sau đó cô có tìm thấy chiếc khuyên tai kia hay không.


Anh đã tìm từ một giờ sáng đến ba giờ sáng, cuối cùng Phó Lễ Hành cũng tìm thấy nó trong góc tấm thảm ở phòng thay quần áo. Anh nhìn chiếc khuyên tai trong lòng bàn tay, có thể vì cảm thấy bản thân quá mức buồn cười nên đã thật sự mỉm cười.


Năm giờ sáng, trước khi bình minh ló dạng, anh cất khuyên tai vào một phong thư giấy, sau đó lái xe đến dưới nhà cô và bỏ phong thư vào hộp thư trước cửa.