Ngày Tống Tương hạ sinh là vào cuối thu mát mẻ.
Nhờ vào công nghệ y học hiện đại phát triển, Tống Tương cũng không đau đớn khi sinh đẻ, trong khoảng thời gian cô ấy mang thai thì Từ Diên Thanh đã cấm cô ấy xem bất cứ một bộ phim truyền hình hay điện ảnh nào có tình tiết sinh nở, sợ Tống Tương sẽ có bóng ma tâm lý. Hai nhà Từ - Tống ở Yên kinh đều là những gia đình có máu mặt, của cải sung túc, đây cũng là đứa cháu đầu tiên của hai nhà nên đương nhiên là vô cùng xem trọng, bệnh viện được chọn cũng nổi tiếng trong nước về khoa phụ sản, từ doula (*) đến bác sĩ, toàn bộ phải trải qua mấy vòng sàng lọc, tất cả đều là tinh anh trong tinh anh.
(*) bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp. Giới y học nước ngoài thường gọi những người phụ nữ đã có kinh nghiệm sinh sản, tận tụy và đỡ đẻ là “Dou Le”, chuyên hướng dẫn sản phụ sinh con thuận lợi, tự nhiên.
Trong thời gian mang thai, cô ấy còn được bác sĩ dinh dưỡng tận tình phối hợp thực đơn ngày 3 bữa nên ở phương diện cân nặng được kiểm soát rất tốt.
Ngoài ra, hiện nay việc giảm đau khi sinh nở cũng rất phát triển, cộng hết thảy mọi thứ lại, trong toàn bộ quá trình khi sinh của Tống Tương đều không phải chịu bất cứ một đau khổ nào.
Chẳng qua là sau khi hài tử sinh ra, y tá ôm cục cưng đến trước mặt cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Đứa nhỏ là bé trai hay bé gái?”
Tống Tương không còn chút sức lực nào, thầm mắng đứa bé là trai hay gái chẳng phải cô còn rõ hơn tôi à? Tại sao còn muốn đến hỏi nữa, cô ấy mệt mỏi đáp: “Con gái.”
Y tá: “… Từ phu nhân, người mau mở mắt nhìn xem.”
Tống Tương chỉ đành mở mắt, cục cưng trần truồng đang khép chặt đôi mắt khóc to, đứa nhỏ được y tá ôm tựa như một viên thịt tròn vo, sau khi nhìn thấy bộ vị quan trọng nhất của cục cưng thì người một giây trước còn rất yếu ớt, một giây sau đã hận không thể bật người đứng dậy, cô ấy không thể tin được hỏi: “Tại sao là con trai?! Tại sao là con trai!! Con gái của tôi đâu??”
Y tá và bác sĩ: “…”
Tống Tương sinh được một bé trai, bất luận là trưởng bối của Từ gia hay Tống gia đều không để ý đến giới tính của thai nhi, dẫu sao thì đây cũng là đứa cháu đầu tiên của hai nhà, đứa nhỏ là trai hay gái thì bọn họ đều rất vui mừng, chỉ có Tống Tương... Ngày đầu tiên sau khi sinh con xong, cô ấy liền giải thích cái gọi là “Một lần mang thai khờ ba năm”, cô ấy còn tự hỏi, liệu có thể nào xảy ra việc trao nhầm con như trong phim truyền hình hay không.
Đồng Vũ Vụ bị cô ấy nói tới nói lui đến mức phiền lòng, “Phụ nữ sinh con xong nỡ lòng đánh tráo, chứ đứa trẻ ra đời rồi cũng không thể tự mình đánh tráo, cậu nghĩ thế nào. Lúc ấy trong phòng sinh chỉ có một mình cậu đang sinh đứa nhỏ, bên ngoài có lão công, cha mẹ chồng, ông bà nội và ba mẹ cậu cũng canh giữ ở bên ngoài, ai dám đánh tráo chứ! Đứa trẻ vừa sinh ra được ấn dấu chân, còn đeo vòng tay, cậu tỉnh táo chút đi.”
Tống Tương ủy khuất, “Mình rõ ràng đã nằm mơ thấy một tiểu cô nương mà, chẳng lẽ mình mang thai không phải là con gái sao?”
May mắn là Tống Tương rơi vào trạng thái “Con gái của tôi đã chạy đi đâu” cũng không quá lâu. Mặc dù cô ấy thật sự thích con gái nhưng Tống Tương đã mang thai đứa nhỏ của mình và Từ Diên Thanh mười tháng, bất luận là trai hay gái thì cũng đều yêu thương cả. Chẳng qua bao lâu, Tống Tương lập tức bước vào niềm vui sướng khi được thăng cấp lên chức mẹ.
Nhìn thấy Tống Tương đã lên chức làm mẹ, Đồng Vũ Vụ sờ vào vùng bụng phẳng lì và săn chắc của mình, trong lòng vô cùng xúc động.
Mấy tháng này cô và Phó Lễ Hành đều không dùng biện pháp an toàn nhưng vẫn chưa thấy tin tốt đâu cả. Hai người đã kiểm tra toàn diện trước khi chuẩn bị mang thai, thân thể đều rất tốt, chỉ là mãi chưa hoài thai thôi.
Rất may bọn họ cũng không quá vội vàng, nga, không đúng, nói chính xác là cô không gấp, còn Đồng Vũ Vụ không biết Phó Lễ Hành đang nghĩ gì.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ nhìn thấy con trai của Tống Tương thì Nguyệt tẩu đang rửa mông và thay tã cho đứa nhỏ, khi nhìn đến vệt chất thải màu xanh đậm trên tã, cô lập tức kinh ngạc hỏi: “Sao lại thế này, sao lại có màu sắc như vậy?”
Nguyệt tẩu là một người rất hiền hậu, bà ấy bật cười một tiếng, “Cục cưng sau khi sinh sẽ thải ra phân su, chất thải chính là có màu sắc như vậy, sau này sẽ tốt thôi.”
Đồng Vũ Vụ nhìn thấy phân tiểu của cục cưng trên tã thì nhịn không được nôn khan, sau đó vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi bước ra hốc mắt vẫn còn đỏ hoe.
Tống Tương kéo tay cô lại nói: “Là mẹ nuôi của đứa nhỏ thực làm khó cậu rồi.”
Đồng Vũ Vụ: “…”
Cô hẳn là không xứng đáng với chức mẹ nuôi rồi?
Cục cưng à, xin lỗi con nhiều.
Tối hôm đó, Đồng Vũ Vụ lại nằm mộng.
Trong mộng vẫn là trên bãi cỏ kia, một bé trai mặc quần yếm đội mũ lưỡi trai ngồi trên bãi cỏ khóc rống phát giận, cậu nhóc nãi thanh nãi khí lên án ——
“Tại sao chị lúc nào cũng đối xử với con như vậy, giật tóc còn đánh cả con, con chỉ là muốn làm anh trai một lần thôi mà!”
“Tại sao lúc nào con cũng là người bị bắt nạt? Trước kia chính là như vậy, cha còn gạt con nói rằng chị là con gái, con là con trai, nam tử hán đại trượng phu phải bảo vệ nữ nhi... Chị giống con gái chỗ nào chứ, so với con càng giống con trai hơn đấy! Mỗi ngày chị ấy ở nhà trẻ đều đánh nhau với người khác, đánh Từ Hạc Minh đến mức chảy máu mũi. Vậy mà Từ Hạc Minh còn nói chị ấy là con gái, phải bảo vệ chị ấy, bảo vệ cái gì chứ!”
“Mẹ, chị đánh con, chị còn mắng con, hung dữ với con…”
Cậu nhóc lên án rất nhiều.
Tỷ như tại sao tiền tiêu vặt của chị lại nhiều hơn mình.
Tỷ như tại sao mẹ chỉ tắm rửa cho chị mà không tắm cho mình, lại để cha tắm cho.
Ở phía xa đột nhiên truyền đến giọng nói của một cô bé ——
“Lại cáo trạng, lần kia không phải là do em chọc giận mẹ nên mẹ mới dạy dỗ em à.”
Bé trai giật mình, sau đó lại mím môi, xấu hổ liếc nhìn mẹ một cái rồi nói: “Thật ra khi người khác bắt nạt con cũng là chị giúp con... Mẹ, chỉ là con rất muốn làm anh trai thôi.”
Đồng Vũ Vụ không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cùng cậu nhóc ngồi xổm trên bãi cỏ.
Nói xong, nước mắt cũng ngừng, lại kéo tay áo Đồng Vũ Vụ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ nhất định không được quên con, nhất định nhớ mang con đi, con ở chỗ này chờ mẹ…”
Mãi cho đến khi Đồng Vũ Vụ gật đầu cam đoan nhất định sẽ dẫn cậu nhóc về nhà thì đứa nhỏ mới nín khóc mỉm cười, ôm Đồng Vũ Vụ nói: “Trên đời này con thương nhất chính là mẹ!”
…
…
Buổi sáng tỉnh lại, Đồng Vũ Vụ ngây người nhìn trần nhà, hôm nay cô thức dậy sớm hơn Phó Lễ Hành một chút.
Khi Phó Lễ Hành vẫn còn lim dim buồn ngủ thì vô thức ôm cô vào lòng, muốn ôm người vào trong lồng ngực.
Đồng Vũ Vụ mở bàn tay của anh ra, sau đó nắm lòng bàn tay to vuốt ve bụng của mình, nhỏ giọng hỏi: “Anh có cảm nhận được gì không?”
Lúc này Phó Lễ Hành vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại nhớ đến lúc trước cô cũng từng hỏi qua cùng một vấn đề này, khi ấy ngược lại anh còn hỏi cô có phải mang thai rồi hay không, thật sự là chuyện nhầm lẫn xấu hổ a. Lần này, chờ cho lý trí đã thu hồi về thì anh mới khàn giọng lười biếng trả lời: “Rất bằng phẳng, không có mỡ thừa, em rất gầy.”
Đồng Vũ Vụ: “…”
Người đầu ấp tay gối bên cạnh cô khi nào mới thắp sáng kỹ năng tâm linh tương thông với mình đây?
Tại sao luôn không get được chút điểm nào của cô vậy?
Anh rốt cuộc có thật sự yêu thương cô không đấy! Nếu như yêu thì tại sao anh lại không hiểu gì về cô vậy!
Đồng Vũ Vụ nhận mệnh, ai bảo cô lại yêu thương một thẳng nam như vậy chứ, thở dài nói: "”Em cảm thấy mình đang mang thai, hơn nữa còn có thể là một bé gái.”
Phó Lễ Hành chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, rõ ràng mỗi một chữ anh đều hiểu rõ, vì sao đặt hết tất cả cùng một chỗ lại nghe chẳng hiểu gì.
Mấy tháng này, không phải cô chưa từng hoài nghi mình mang thai, vào buổi tối, cô cũng từng bảo anh lập tức ra tiệm thuốc mua vài que thử, kết quả không mang thai, bởi vì đã từng có sự kiện giả như vậy nên Phó Lễ Hành sau khi trầm mặc một lúc liền đáp: “…Nga.”
Lần này lại còn bảo đảm hơn lần trước.
Lần trước chẳng qua cô chỉ nghi ngờ mình mang thai thôi, giọng điệu lần này không chỉ rất chắc chắn mà ngay cả trai hay gái cũng đoán được.
Phó Lễ Hành tin được mới lạ.
Đồng Vũ Vụ nhìn thấy biểu tình của Phó Lễ Hành rất bình tĩnh thì biết anh không tin, cô cũng không tức giận, dù sao thì anh cũng không phải người có thần giao cách cảm với đứa nhỏ. Cứ chờ sau này khi cô mang thai rồi thì anh sẽ biết những gì cô nói là thật, anh cũng sẽ biết là bản thân đã thua. Cả đời này trong lòng mấy đứa nhỏ anh sẽ không thể nào xếp hạng nhất được, dù sao thì anh cũng không có tâm linh tương thông, lại còn rất ngốc nữa.
Qua một khoảng thời gian ngắn, Đồng Vũ Vụ cảm thấy đã đến lúc nên đi bệnh viện kiểm tra.
Cô chỉ đi một mình, mặc dù bản thân cảm thấy đã mang thai nhưng lỡ đâu lại lật xe thì sao?
Phó phu nhân đang mong đợi được ôm cháu trai cháu gái… nhất định sẽ có chút thất vọng.
Đồng Vũ Vụ đeo kính râm đội mũ đến bệnh viện, một ít bệnh nhân còn tưởng cô là minh tinh nổi tiếng, bọn họ đều vô tình hay cố ý nhìn về phía cô với ý đồ nắm được tin tức “Nữ minh tinh mang thai đi kiểm tra thai sản”. Đồng Vũ Vụ đi rút máu để kiểm tra HCG và Progesterone, chờ sau khi có được phiếu xét nghiệm sẽ đến gặp bác sĩ, lúc này mới có chút cảm giác mang thai thực thụ. Chẳng qua là bác sĩ yêu cầu qua một khoảng thời gian phải đến kiểm tra tim thai và phôi thai để xác định có phải là thai trong tử cung hay không.
Bước ra khỏi phòng khám của bác sĩ, Đồng Vũ Vụ vẫn còn có chút mơ mơ màng màng cầm tờ phiếu xét nghiệm.
Cô… Thật sự mang thai sao??
Đồng Vụ Vụ đang ngồi trên ghế ở hành lang, tầng này toàn bộ đều thuộc khoa phụ sản, có người bụng đã phồng lớn, có người mặt đầy ưu sầu, cô vô thức đưa tay lên vuốt nhẹ bụng, sau đó lấy điện thoại ra hướng về tờ phiếu xét nghiệm chụp một bức ảnh rồi gửi qua wechat cho Phó Lễ Hành.
Sau khi bức ảnh được gửi đi thành công, một âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong tâm trí ——
[Xin chào người dùng 3679, rất vui được gặp lại cô. Sau khi nâng cấp chương trình, hiện tại hệ thống đã tạo ra các nhiệm vụ và phần thưởng liên quan đến “Hoạt động nuôi dưỡng con cái thường ngày” cho cô. Hệ thống trực tuyến 24/24 . Hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu cô cần.]
Đồng Vũ Vụ: “…”
Chẳng phải cô đã gỡ bỏ hệ thống này rồi à? Tại sao lại còn kéo nhau trở lại? Hệ thống này chuẩn bị ỷ lại vào cô đúng không?
Đồng Vũ Vụ: [… Tôi mệt mỏi.]
Hệ thống: [Đừng mà! Không phải người dùng đã lựa chọn “Hoạt động nuôi dưỡng con cái thường ngày” sao, nhiệm vụ và phần thưởng trong đó rất phong phú, cô thật sự không muốn nghe một chút ư? Sau khi gỡ cài đặt chương trình sẽ có kỳ hạn sáu tháng hối hận, ở ngày cuối cùng của kỳ hạn người dùng đang mang thai, nếu như để trễ mấy ngày thì người dùng sẽ không còn cơ hội này nữa, quả thực rất đáng tiếc.]
Đồng Vũ Vụ: [Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.]
Hệ thống: [OK, nhiệm vụ thứ nhất, trong vòng một tuần lễ hai phu thê phải học thuộc lòng năm bài thơ cổ của Trung Quốc và mười bài thơ Đường thi Tống từ, giá trị sức mạnh của cục cưng sẽ được +1.]
Đồng Vũ Vụ: [Hệ thống nhà ngươi trước sau vẫn keo kiệt như thế, giá trị sức mạnh +1 thì được ích lợi gì.]
Hệ thống: [Trên thế giới của cô không phải có một câu nói rằng một điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ áp đảo cả một nhóm người, giá trị sức mạnh cũng như thế! Đạo đức, trí tuệ, vẻ đẹp, thể chất và sức lao động phải phát triển toàn diện, sau này sẽ có nhiều phần thưởng khác nhau trong tương lai!]
Đồng Vũ Vụ thành thật nói: [Đối với con tôi, kỳ thi tuyển sinh đại học không phải là một cửa ải khó khăn.]
Hệ thống cũng biết ở thế giới này, đứa nhỏ mà Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành sinh ra trên cơ bản sẽ ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, thi vào trường đại học… thật sự không quan trọng. Cho nên hệ thống không thể làm gì ngoài việc xuất ra đòn sát thủ: [Giá trị sức mạnh +1, sau này nếu gặp phải nguy hiểm thì cơ hội chiến thắng sẽ tăng lên rất lớn.]
Đồng Vũ Vụ: [???] Phi phi phi!
Mặc dù cô biết với gen của cô và Phó Lễ Hành thì đứa nhỏ nhất định sẽ rất thông minh, nhưng mà giá trị sức mạnh +1… sẽ có hữu dụng với con gái, hơn nữa nhiệm vụ này cũng không quá khó, cô chỉ do dự trong chốc lát liền lập tức đáp ứng.
Khi Đồng Vũ Vụ đang mặc cả với hệ thống và tiến hành đấu tranh tâm lý thì Phó Lễ Hành đang trong phòng họp. Gần đây Phó thị vừa tiếp nhận một hạng mục mới, vì vậy số lần mở cuộc họp cũng tăng thêm, Phó Lễ Hành ngồi ở vị trí thuộc về anh, di động đặt trong túi quần rung lên một chút, trong lòng khẽ động, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn liền thấy bức ảnh Đồng Vũ Vụ vừa gửi đến.
Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới dường như lặng đi.
Anh không thể nghe được bất cứ âm thanh nào khác, trong đầu dường như có từng đợt pháo hoa nổ tung.
Tay Phó Lễ Hành run nhẹ, thậm chí cả lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
Cất điện thoại lại vào túi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, so với lúc trước cũng không có gì thay đổi, nhưng chỉ có anh biết được —— thật may lúc này anh đang họp.
Các nhân viên của tổ phụ trách hạng mục vẫn đang thảo luận về những chi tiết liên quan, trái tim của Phó Lễ Hành đập loạn xạ, cuối cùng anh cầm cây bút trước mặt lên, cúi đầu vẽ vào notebook.
Đây là lần đầu tiên anh mất tập trung trong khi họp, cũng may hạng mục này đã thảo luận xong xuôi hết rồi, cuộc họp lần này cũng chỉ mở theo thông lệ mà thôi.
Ngoài mặt, Phó Lễ Hành vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, không có bất kỳ ai nhận ra điều khác thường nào.
Những nhân viên đang thuyết trình từng chi tiết trên sân khấu đều sợ chết khiếp, bởi vì trước đây Phó tổng không hề có thói quen ghi chép trong cuộc họp, chẳng lẽ mình đã nói gì đó không đúng sao?
Trên quyển notebook của Phó Lễ Hành chỉ thấy ba hình người bằng que gậy được vẽ lên.
Ba, mẹ và cục cưng.
Là một gia đình ba người hạnh phúc.