Người Đại Diện

Chương 5




6

Hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Tôi xoa cái đầu nhức nhối của mình, khi vừa bước ra khỏi cửa thì tôi đã đụng phải một người đang đứng như bức tường.

Giang Ích đang bước ra từ phòng tắm, nửa người trên không có quần áo, đầu tóc ướt sũng nước và anh đang cầm khăn lông lau đi.

“Chị dậy rồi à?” Phía trên đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp lười biếng.

Tôi ngơ ngác một lúc, anh cũng im lặng. Hình như đây là nhà của tôi phải không nhỉ?

“Mặc quần áo vào thì mới được ra ngoài.”

Tôi liếc mắt nhìn anh và ngáp một cái.

“Cơ bụng chưa rõ ràng, sau này cần phải rèn luyện thêm.”

Anh không vui hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người mặc áo phông vào.

“Từ giờ đừng trêu chọc tôi nữa, tôi không thích điều này.”

Tôi thong thả ung dung pha cà phê và nói với anh mà không cần ngẩng đầu lên.



Giang Ích giống như đang tức giận mà ngồi xuống thật mạnh trước mặt tôi.

“Cho nên ngay từ lúc bắt đầu chị đã lừa gạt tôi! Lựa chọn cái gì, thực ra là chị không hề quan tâm đến tôi, đúng không, Lâm Miểu?”

Anh không vui nhìn chằm chằm tôi.

Tôi bình thản quay đầu nhìn anh:

“Vậy nếu không thì sao? Tôi cũng sắp hai mươi bảy tuổi rồi chứ không phải mười bảy tuổi. Cậu cho rằng sự xúc động nhất thời và dũng cảm vì yêu sẽ khiến tôi lập tức cảm động đến mức không để ý đến tất cả ư?”

Giang Ích bị lời nói của tôi làm cho không nói thành lời nhưng anh vẫn không chấp nhận mà cố gắng giải thích:

“Tôi… Tôi thừa nhận là tôi có chút bốc đồng, nhưng, nhưng tôi không hối hận…”

Tôi cười thầm.

Giang Ích lại không cam lòng cố gắng giải thích:

“Mặc kệ chị có tin hay không thì dù sao tôi thật sự rất thích chị.”

“Tôi nghiêm túc…”

Tôi khẽ cười một tiếng, nghiêm túc nhìn hắn ta:

“Giang Ích, tôi cũng nghiêm túc. Nói thật, ngoại hình cùng giọng nói của cậu đều không tồi, nếu có cơ hội thích hợp, cậu có thể phát triển không ngừng.”

“Cậu là muốn tiếp tục ở vũ trường hỗn loạn hay là muốn có một cuộc sống không bình thường, hãy tự quyết định đi.”

Tôi vẫn giao quyền lựa chọn cho anh, anh lại không vui hỏi tôi:

“Chị chê tôi nghèo?”

Tôi: “…”



“Tôi đang nói chuyện công việc với cậu, cậu lại muốn yêu đương với tôi, đúng không…”

Anh vẫn theo đuổi không bỏ:

“Như thế nào mới có thể suy xét đến tôi?”

“Chờ cậu nổi tiếng hơn Chu Chú đi.” Tôi thuận miệng nói một câu.

“Được… Luôn có cơ hội.” Anh do dự vài giây rồi trả lời.

Tôi buồn cười, thật đúng là thiếu niên ngông cuồng.

Chu Chú lăn lê bò lết nhiều năm như vậy mới có một vị trí nhỏ ở giới giải trí, không phải tất cả mọi người đều có may mắn nổi tiếng, người có tài nhưng không gặp thời thì chỗ nào cũng có.

“Tôi nói trước, nghệ sĩ cùng người đại diện là châu chấu trên cùng một cây, cho nên, mọi chuyện đều cần phải thẳng thắn thành khẩn với tôi, không được giấu giếm, hiểu chưa?”

“Đã hiểu…”

“Được, vậy giải thích một chút, trước kia đã yêu qua bao nhiêu người, trong tay bọn họ có ảnh thân mật không?”

Trước tiên phải hỏi những chuyện quan trọng đã, tránh cho về sau có phiền toái.

“Không… Không có!” Anh tức muốn hộc máu lại căng da đầu trả lời.

“Là chưa từng yêu hay là chưa từng ngủ qua?”

Tôi bỗng nghi ngờ, nhìn về phía anh:

“Chẳng lẽ, là…”

“Mới, mới không phải!!!”

Giang Ích nhất thời khó thở ngắt lời tôi, bên tai lại hơi hơi đỏ.

Tôi không nhịn được cười thành tiếng, anh hung tợn liếc mắt nhìn tôi một cái:

“Lâm Miểu, chị, chị cười cái gì?”

Tôi che miệng lại: “Tôi trời sinh thích cười…”

“Chị đủ rồi đấy…” Anh khẽ cắn môi.

Tôi nhìn khuôn mặt anh non nớt lại mang theo chút nhăn nhó, đầu tóc được nhuộm màu xanh lơ, thế nhưng lại có chút đẹp.

“Tóc này của cậu…”

“Tóc tôi làm sao vậy?”

“Thôi quên đi, giữ lại đi, cũng rất có nét riêng.”

Lại ngầu vừa trẻ, không ít nữ sinh thích kiểu này.

“Thu dọn một chút đi, buổi chiều đưa cậu đi gặp đạo diễn.”

Nói làm là làm, vừa lúc hiện nay có cơ hội rất tốt.