Người Đại Diện

Chương 14




15

Vào ngày phát sóng Chương trình thực tế, mấy nhà marketing lớn tuôn ra một tiết lộ gây sốc.

“Chu Chú cùng ảnh hậu Hà Thải Vi rạng sáng cùng ở khách sạn, ngày tiếp theo đều đồng thời rời đi.”

Trong video, Hà Thải Vi kéo cánh tay Chu Chú, vẻ mặt hạnh phúc.

Bình luận cũng chủ yếu là chúc phúc, một đôi kim đồng ngọc nữ, thật sự xứng đôi.

Người đại diện chị Hà là chị họ của Hà Thải Vi, từ sau khi được cô ta dẫn dắt, giá trị con người Chu Chú càng là nước lên thì thuyền lên.

Hiện giờ lại có fans của ảnh hậu hỗ trợ, hiện giờ toàn bộ con đường hắn đi đúng thật toàn là màu hồng.



Khi tiết mục bắt đầu quay, tôi đưa Giang Ích, Thẩm Nam m cùng đi vào hậu trường, mà đi cùng Chu Chú tới là Hà Thải Vi.

Rất lâu rồi không thấy, Chu Chú giống như gầy ốm đi rất nhiều.

“Miểu Miểu……” Hắn khàn khàn mở miệng.

Tôi nhìn Hà Thải Vi kéo tay hắn, chói mắt đến khó chịu.

“A, tôi tưởng đây là ai cơ? Hóa ra là Trần Thế Mỹ của thời hiện đại.” Thẩm Nam Âm sớm đã không nhịn được.

Tôi vội vàng kéo cô ấy: “Đừng gây chuyện.”

Chung quanh đều là camera, mỗi tiếng nói cử động, đều có khả năng bị phóng đại.

“Anh Chu, xin chúc mừng.” Tôi dâng lên một nụ cười mỉa mai rồi chào hỏi với Chu Chú.

Không chờ hắn trả lời, Giang Ích vòng tay ra, ôm lấy vai tôi.

“Đi.”

Trước khi tiết mục bắt đầu quay, tôi lại nhấn mạnh lại với Giang Ích cùng Thẩm Nam Âm, nhất định chú ý ngôn hành cử chỉ, ít nói làm nhiều, không cần nhằm vào Chu Chú.

Hai người này thật sự nghe lọt, bọn họ không chỉ không nhằm vào Chu Chú, hơn nữa trực tiếp làm lơ hắn.

Tiết mục rút thăm, ba người một tổ, vừa lúc ba người bọn họ một tổ.

Thẩm Nam m cùng Giang Ích đều ghét bỏ nhau, nhưng một khi đụng tới Chu Chú, hai người lại cực kỳ nhất trí mà đoàn kết.

Đặc biệt Thẩm Nam Âm, công khai xem thường.

Chu Chú làm nhiệm vụ còn chưa trở về, hai người đã nổi lửa nấu cơm ăn.

Đặc biệt Giang Ích, ăn rất vui vẻ.

Tôi ở bên ngoài kêu lên: “Giang Ích, ăn ít một chút!”

Anh giả điếc.

“Giang Ích, con mẹ nó, cậu đừng ăn nữa!”

Anh càng giả điếc.

Tôi tức giận đến mức khi đến giờ nghỉ ngơi giữa giờ quay đã lôi kéo lỗ tai anh: “Cứ thử giả vờ nữa cho tôi xem?”

Anh giả ngu: “Có khi vừa rồi tôi điếc thật, thật sự không nghe được.”

Tôi khó thở tăng thêm lực đạo, anh đau đến nhe răng trợn mắt:

“Tôi, tôi sai rồi, lần sau cũng không dám nữa…”