Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 76




Hai người về tới thành phố C thì trời cũng đã tối, Mạc Khải Liêm lái xe vào hầm, thấy cô ngủ ngon lành nên không đánh thức.

Anh đi vòng sang phía cửa ghế phụ, nhẹ nhàng bế cô lên. Hai ngày hôm nay vừa mệt mỏi về cơ thể, cũng mệt mỏi cả tinh thần, Mạc Uyển Dư được anh bế cũng không có tỉnh lại. Anh bế cô tới căn hộ của mình, đặt cô lên giường.

Một lúc sau cô mới giật mình tỉnh dậy, mới nhận ra cô đã nằm trên giường của anh từ lúc nào. Cô tìm dép rồi đi ra khỏi phòng.

Mạc Khải Liêm đã nấu mấy món ăn, mùi thức ăn thơm phức, thấy Mạc Uyển Dư đi tới, anh đặt cốc sữa lên bàn phía cô:

''Em muốn tắm trước hay ăn cơm trước?''

''Ăn trước đi, nếu ngâm bồn xong đồ ăn sẽ nguội mất.''

Ăn xong Mạc Khải Liêm xả nước ấm vào bông tắm, lại đổ thêm tinh dầu hương đào mà cô thích nhất.

Mạc Uyển Dư:"Em về nhà em ngâm cũng được mà, bên này em cũng không có đồ nữa.''

Mạc Khải Liêm:'' Mặc áo sơ mi của anh đi.''

Mạc Uyển Dư cười:''Chỉ có mấy bước chân, đâu cần làm vậy.''

Mạc Khải Liêm đi tới hôn chụt một cái lên mặt cô:''Nhưng mà anh thích như thế.''

Hai người cùng ngồi trong bồn tắm, Mạc Uyển Dư dựa lưng vào ngực anh, anh ôm chặt lấy cô.



Anh cũng không làm gì cả, biết cô đã mệt mỏi, anh chỉ muốn ôm cô nhiều thêm một chút. Tay hai người đan chặt vào nhau.

''Em muốn mặc màu gì?''

''Màu đen đi.''

Mạc Khải Liêm mang tới cho cô chiếc sơ mi màu đen của anh, làm bật lên làn da trắng nõn, mọng nước của cô. Hình ảnh này còn kích thích thị giác hơn cả lúc cô không mảnh vải ở trên giường.

Mạc Uyển Dư còn cười tinh nghịch hỏi anh:''Có đẹp không?''

Mạc Khải Liêm nhấp nhô yết hầu, khó khăn nói được một chữ:''Đẹp.''

''Em buồn ngủ rồi."

Anh tắt điện, lật chăn chui vào, kéo ngừoi cô tới ôm chặt lấy, anh cũng không có ý định làm gì cả, lo lắng cô mệt mỏi.

Nhưng Mạc Uyển Dư không chịu yên ổn trong vòng tay anh, mà cứ nhích tới nhích lui. Cô rướn người lên, ngửa đầu hôn lên chiếc cằm mới được cạo nhẵn bóng của anh:

''Người anh nóng quá này.''

Mạc Khải Liêm không mở mắt, siết tay ôm chặt cô hơn:''Ngoan, đừng quậy nữa, ngủ đi em.''

Mạc Uyển Dư nằm yên thêm ba mươi giây nữa, lại nhúc nhích:''Nhưng cái kia của anh cứ chọc vào em ý.''



''Ừm, kệ nó.''

Mạc Uyển Dư cười khúc khích, cô biết anh lo cho cảm nhận của cô, vậy nên dù khi thấy cô mặc chiếc áo sơ mi của anh đứng trước mặt, mắt anh nhìn cô như sắp bốc cháy, nhưng vẫn không làm gì cả.

Cô lại cố rướn người lên, vòng tay hơi buông lỏng, sợ cô đau, cô thuận lợi ghé vào tai anh, hơi thở nóng rực:

''Nhưng mà em muốn.''

Mạc Khải Liêm chỉ hơi run nhẹ, nhưng sau đó cũng chẳng có hành động gì tiếp theo. Mạc Uyển Dư hừ nhẹ, bàn tay mò ở trong chăn đưa xuống dưới, qua lớp quần ngủ sờ lên con quái vật đã ngóc đầu kia.

Cô cảm nhận được Mạc Khải Liêm căng cứng người, tay càng bạo hơn, từ cạp quần thò hằn vào trong vuốt ve.

Từ trong cổ họng anh truyền ra tiếng gầm nhẹ khàn đặc, anh thở dài, bàn tay to lớn cầm lấy cổ tay cô.

Mạc Uyển Dư:''Chúng ta làm đi.''

Mạc Khải Liêm nhìn cô cười một cái dung túng, sau đó cúi xuống hôn sâu lên cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia.

Mấy ngày không gặp nhau, lại thêm việc cô cố tình kích thích anh, sau đó Mạc Uyển Dư không biết mình ngất đi lúc nào. Cổ họng gào thét khản đặc, trên mi mắt vẫn còn vương lại nước mắt chưa kịp khô.

Anh lấy khăn ấm lau sạch sẽ ngừoi giúp cô, cô cũng chỉ nhăn mặt, miệng lẩm bẩm một câu 'lưu manh' rồi xoay người ngủ tiếp.

Xong xuôi, anh tới nằm ôm chặt cô, hôn một cái lên trán cô, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ ngon không chút mộng mị.