Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 70




Một cơn gió thổi qua làm Mạc Uyển Dư rùng mình:" Đi ngủ thôi.''

Nói rồi cô kéo Mạc Khải Liêm vào phòng, anh sải bước tới ngồi trước giường nhìn Mạc Uyển Dư chậm chạp chưa đi tới, anh chìa tay ra nói

''Tới đây nào.''

Cô chậm chậm từng bước tiến lại, đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh bất ngờ nắm chặt kéo cô về phía mình, hai người cũng ngã ra giường, cô đè ở phía trên anh.

Mạc Uyển Dư bị bất ngờ, kêu lên một tiếng, tay chân luống cuống muốn đứng dậy, lại bị anh kéo ngã trở lại:

"Em cẩn thận không đập hỏng cái đó đấy.''

Ánh mắt anh sâu xa nhìn xuống phía dưới, Mạc Uyển Dư nhìn theo hướng ánh mắt anh, mặt bổng chốc đỏ bừng lên, cúi xuống giấu vào trong áo anh.

Mạc Khải Liêm kéo cô ngang với mình, ngẩng đầu bắt lấy đôi môi cô, nụ hôn triền miên dây dưa, kích thích từng tế bào trên cơ thể, hai tay cô nắm chặt lấy áo anh.

Anh vừa hôn vừa xoay người lại, đổi vị trí cho nhau, từng tấc thịt trên cơ thể ma sát tạo lên từng đợt sóng kích tình truyền tới đại não.

Tay anh trượt xuống luồn vào phía trong áo cô, chạm vào làn da ấm áp, mịn màng, từng chút mơn trớn. Mỗi một cái chạm lại làm Mạc Uyển Dư bất giác rùng mình.

Mạc Uyển Dư không biết đồ trên ngừoi cả hai đã biến mất từ khi nào. Lúc hai đôi môi tách nhau ra, cánh môi sưng đỏ kiều diễm, mắt cô ướt át đầy vẻ dụ hoặc.



Dù sao đây cũng là mối tình đầu của cô, mỗi một trải nghiệm đều vô cùng mới mẻ. Từ những đụng chạm đơn giản nhất, cho tới bây giờ hai cơ thể ôm chặt lấy nhau không một chướng ngại, Mạc Uyển Dư đều có chút mong chờ, vì đối phương là Mạc Khải Liêm.

Mạc Khải Liêm không vội vàng, mà cho cô thời gian thích ứng. Anh hôn lên cần cổ thon dài, ngậm hai đỉnh núi cao vút, hôn lên chiếc bụng phẳng, rồi lại mơn trớn từng tấc da thịt trên tấm lưng ngọc của cô.

Mạc Uyển Dư ngại ngùng, mắt nhắm chặt lại, dù anh chạm tới đâu cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Cả cơ thể run rẩy theo từng động tác của anh. truyện ngôn tình

Khi cô đau đớn đến rơi nước mắt vì phía dứoi bị xé rách, anh cũng khổ sở đứng im bật động ở khe hẹp đó, cô siết chặt làm anh cũng đau không kém, trán dày một lớp mồ hôi.

''Mộc Mộc ngoan, một chút sẽ hết đau.''

Giọng anh khàn khàn, đầy kiềm chế, anh cúi xuống tìm lấy đôi môi cô, lần nữa dây dưa tới khi đầu óc cô choáng váng, anh bất ngờ động một cái, hoàn toàn đi vào cơ thể.

Trải qua đêm này, hình tượng trước đây của anh đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng cô. Đêm này, không biết cô đã mắng anh là lưu manh, đồ xấu xa không biết bao nhiêu lần. Nhưng anh chỉ cười nham hiểm mà tăng sức lực ở eo làm cô gần như không thể tiếp nhận được.

Mạc Khải Liêm sau hơn ba chục năm mới nếm qua mùi vị của ăn mặn, hiện giờ cả cơ thể tỉnh táo đến bất thường. Cơ thể cô quá mềm mại, yếu ớt, vậy nên anh đành đè nén ham muốn muốn tiếp tục của mình, lo cô sẽ bị thương.

Anh sẽ không nói chô cô biết, khi anh mới trở về, nhìn thấy cô đã trưởng thành, từng đường nét đều toát lên vẻ quyến rũ, không còn là cô bé ngây thơ như ngày nào.

Đêm đó, lần đầu tiên trong cuộc đời anh mơ thấy mộng xuân, trong mơ người con gái anh tâm niệm bao nhiêu năm ở dứoi thân anh không ngừng gọi tên anh.

Mạc Khải Liêm hôn lên đôi mắt còn vương lại chút nước mắt. Ngừoi con gái này, đã luôn độc chiếm tim anh trong bao nhiêu năm. Dù là trước đó hay bây giờ, anh biết, anh vẫn luôn yêu cô.