Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 3




Hai anh em Mạc Uyển Dư và Mạc Hàn ầm ĩ với nhau trong phòng xả buổi chiều. Mạc Hàn còn bổ túc kiến thức cho cô nhưng cái đầu nhỏ của cô không thể chứa thêm được gì cả. Cuối cùng Mạc Hàn bó tay, quyết định lôi điện thoại ra dạy cô chơi game.

Mạc Uyển Dư đã phải ca cẩm không biết bao nhiêu câu, Mạc Hàn mới tha cho cô. Hai ngừoi vừa đi vừa lời qua tiếng lại cho tới tận dứoi nhà.

Ba Mạc nghe thấy tiếng, ngước mặt lên nhìn về phía cầu thang. Mạc Uyển dư nhìn thấy ba ở nhà thì mắt sáng lấp lánh, chạy tới cổ ông

''Ba, hôm nay ba có thể ở nhà ăn tối với con à?''

''Ừm.''-Ba Mạc gật gật đầu, vỗ vỗ vào tay con gái.

Bình thường ba mẹ rất bận rộn, ba Mạc lại càng ít cơ hội ăn cơm ở nhà. Hôm nay ba đã ở nhà ăn sáng, tới tối cũng lại được cùng ăn cơm với ba, Mạc Uyển Dư vui lắm.

''Mẹ, sao hôm nay nấu nhiều vậy?''

Mạc Hàn không làm được mấy hành động nổi da gà như em gái, ném cho cô ánh mắt ghét bỏ rồi đi vào bếp ăn vụng.

Mẹ Mạc đặt một đĩa thức ăn lên bàn, thuận tay đánh Mạc Hàn một cái

''Chỉ biết ăn, ăn. Hôm nay nhà thêm ngừoi, nên làm nhiều món.''

''Mẹ à, con trai mẹ trưa nay chưa được ăn cơm đâu đấy. Mà thêm ngừoi là sao? Ai tới nhà mình. Ba mẹ lại bí mật dắt vị hôn thê về cho con hay vị hôn phu cho bé Mộc vậy?''



Mẹ Mạc lườm Mạc Hàn:'' Chỉ linh tinh, phụ mẹ dọn cơm đi.''

''Rốt cuộc là ai vậy chứ?''

''Tí nữa chẳng phải là con biết ngay sao.''

Ngoài cổng có tiếng xe vọng đến, ba Mạc nghiêng tai về phía cổng, nhưng mặt vẫn làm vẻ vô cảm chẳng quan tâm. Mẹ Mạc xì một tiếng 'làm ra vẻ' rồi chạy về phía cửa.

Thấy ngừoi thanh niên bước xuống xe, cả ngừoi toát lên vẻ lười biếng, gương mặt lạnh lùng, xa cách, làm ngừoi ta không rét mà run. Nhưng không thể phủ nhận gương mặt này thật sự có độc, khiến ngừoi ta vừa sợ hãi, vừa muốn có được.

''Cuối cùng thì chú cũng về, anh chú đã về từ sớm chờ chú đấy.''

Ba Mạc nói vọng ra:"Tôi chờ bao giờ chứ.''

Người thanh niên không giữ vet xa cách nữa, mà hơi mỉm cừoi:'' Chị dâu.''

''Ừ, về là tốt rồi, vào nhà thôi.''

Mạc Uyển Dư và Mạc Hàn nhìn nhau, hai người cùng ngơ ngác

''Chú nhỏ?''



Chính là ngừoi chú đã gan dạ cãi lãi lời của ông nội, quyết tâm ra nước ngoài học rồi lập nghiệp bên đó, làm lên một trang sử sách trong lĩnh vực tài chính, khách sạn cao cấp.

Từ ngày đó, chưa từng về nhà, đến nay cũng đã mừoi năm, Mạc Uyển Dư tò mò không biết, ngừoi chú họ Mạc này bây giờ trông ra sao. Dù sao khi ngừoi chú đó sang nước ngoài, cô vẫn còn nhỏ tuổi, không nhớ được quá nhiều sự kiện, chỉ nhớ rằng hồi nhỏ mình cũng rất bám ông chú này.

''Đã biết đường về rồi đấy, lần này về hẳn chứ?''

Ba Mạc vẫn giữ vẻ nghiêm nghị trên mặt, nhưng thật ra trong lòng đã thấp thỏm

''Em về đánh giá thị trường, chỉ ở nhà vài ngày thôi, tuần sau sẽ bay lại bên kia.''

Trong lòng ba Mạc dâng lên sự hụt hẫng:'' Đã đi bao nhiêu năm như vậy rồi, vẫn không định trở về. Nhà họ Mạc cơ ngơi đồ sộ này, chú bắt cái vai già của anh gánh đến bao giờ?''

''Không phải thằng Hàn sắp phải đi thực tập rồi à, anh kéo nó về công ty bồi dưỡng, sau này nó sẽ phải kế nghiệp gia sản họ Mạc thôi.''

Ba Mạc cau mày:'' Nó vẫn còn bồng bột, chưa thể gánh vác cơ ngơi được. Chú về tiếp quản anh mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.''

Mạc Khải Liêm cười: ''Anh đừng nghĩ sẽ đẩy sang cho em được, em có sự nghiệp riêng của mình, nhà họ Mạc trông cậy vào anh thôi.''

''Chú đấy. Để ba nghe được thể nào ông cũng lên cơn đau tim.''

''Vậy nên lần này em về, anh cũng đừng nói với ba.''