Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 24




Mạc Uyển Dư quay lại căn phòng của mình, cả ngừoi ngã xuống chăm đệm, tay chân giang ra, thật là thoải mái.

Nhưng chưa được bao lâu, ngoài cửa có tiếng chuông, Mạc Uyển Dư cau mày khó chịu, đi ra mở cửa

Phục vụ phòng nhìn thấy cô thì nở nụ cười tiếu chuẩn

''Thưa cô, tôi đến giúp cô chuyển phòng ạ.''

Mạc Uyển Dư xua xua tay:'' Không cần phiền phức, hiện tại tôi cũng không cần chuyển.''

Ngừoi phục vụ khó xử:" Thưa cô, tôi được quản lý giao trách nhiệm phải hoàn thành công việc này, mong cô giúp chúng tôi có thể hoàn thành tốt.''

Mạc Uyển Dư thở dài chán nản:''Được rồi, làm phiền cô.''

Ngừoi phục vụ như trút được gánh nặng, vội vàng vào phòng giúp Mạc Uyển Dư thu dọn đồ đạc rồi đưa cô lên căn phòng xa hoa nhất trên tầng trên cùng.

Mạc Uyển Dư không còn chút buồn ngủ nào nữa, cả ngừoi mềm oặt chẳng có chút lực, lúc này cô mới nhớ ra, buổi tối cô vẫn chưa ăn gì.

Tắm táp thay một bộ đồ thoải mái, Mạc Uyển Dư đi ra khỏi khách sạn, cô đi một vòng, tìm được một con phố ẩm thực khá phong phú.

Dạ đay được thoả mãn, tâm tình cũng vì vậy d tốt lên. Mạc Uyển Dư ăn khá nhiều, đi qua hàng quán nào thơm phức cũng muốn thử một chút. Cuối cùng ăn quá no đến mức bụng căng trướng lên.



Mạc Uyển Dư đành phải đi bộ một đoạn cho tiêu thực, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh. Không mang theo máy ảnh nên chỉ có thể dùng điện thoại chụp lại cảnh đẹp trên đường.

Đi bộ một hồi, gió mát ban đêm dần chuyển lạnh, không khí cũng có mùi ẩm ướt.

Thơid tiết mùa hè là dịp cho những cơn mưa tầm tã hoạt động mạnh. Ban ngày có thể nắng chói chang như muốn thiêu đốt da thịt, nhưng về đêm lại thay bằng những cơn mưa như muốn trút hết sự ẩm ướt lên mặt đất.

Mạc Uyển Dư không chuẩn bị gì cả, trên ngừoi không có bất kỳ vật gì có thể che mưa, đến áo khoác ngoài cũng không có.

Đoạn đường cô đi khá vắng vẻ, không có hàng quán nào, đến cả điểm chờ xe cũng không có.

Mạc Uyển Dư che mặt chạy một hồi mới thấy một quán cafe nhỏ ở góc đường. Chạy vào được quán thì quần áo trên ngừoi cũng đã ướt một lượt. Mạc Uyển Dư thầm lẩm bẩm thật đen đủi.

Trời cũng không có giấu hiệu sẽ dừng mưa, Mạc Uyển Dư tới quầy gọi một cốc trà ấm, rồi bưng tới một chiếc bàn cạnh cửa, vừa nhâm nhi vừa ngắm màn mưa đêm.

Ngồi một lúc khá lâu, trà cũng đã gần hết ly thứ hai nhưng trời không muốn tạnh, mà càng ngày càng nặng hạt hơn.

Mạc Uyển Dư xem điện thoại, đã một lúc lâu nhưng cô không đặt được chiếc taxi nào, chỉ đành thở dài ngao ngán trong lòng.

Cuối cùng quyết định lấy ra một tài khoản, nhấn nút gọi

''Ừm?''

Bên kia một giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm vang lên.



''Chú nhỏ, chú có đang bận gì không?''

Mạc Khải Liêm đang dựa lưng lên chiếc ghế bọc da xa xỉ, mắt nhìn những ánh đèn lướt qua ngoài cửa sổ xe.

''Không bận, đang trên đường.''

Mạc Uyển Dư như trút được gánh nặng:''Chú nhỏ, vậy chú đón cháu được không. Trời mưa to quá, cháu không đặt được xe.''

Mạc Khải Liêm nhíu mày:''Muộn như vậy vẫn còn ở ngoài. Địa chỉ?''

''A..cháu đang ở...''

Mạc Uyển Dư nói ra một địa chỉ. Mạc Khải Liêm phân phó lái xe lái tới địa chỉ đó.

Từ xa Mạc Khải Liêm đã nhìn thấy cô gái ngồi trước cửa kính lớn, tay vẽ vẽ theo từng hàng nước lăn dài trên cửa kính.

Mạc Khải Liêm bung chiếc ô lớn, đi về phía cửa quán. Cánh cửa bị đẩy vào trong, va vào chiếc chuông gió làm rung lên những âm thanh leng ceng.

Mạc Uyển Dư theo tiếng động quay ra nhìn, thấy Mạc Khải Liêm đứng đó nhìn cô, cả ngừoi đều là khí tức lạnh lẽo

''Về thôi.''