Sau giấc ngủ dài, đến sáng ngày hôm sau, dường như có một mối quan hệ đang thay đổi. Tôi giờ đã không còn là con bé lẽo đẽo chạy theo Vỹ nữa mà đã chính thức được nằm trong lồng ngực anh, có đủ quyền hành để được hít hà hương thơm trên cơ thể ai đó .Người gì đâu mà thơm quá, cứ thế này thì làm sao tôi nỡ rời xa anh.
– Mới sáng sớm mà quấy gì thế?
Hay thật, thì ra đây là giọng của Vỹ lúc còn ngái ngủ, cái kiểu lười lười nhưng vẫn không quên ngữ điệu khó ở thường ngày. Tôi nghe anh nói vậy thì ngoan ngoan nằm im, chẳng dám xê dịch hay nhúc nhích gì nữa.
Vỹ thấy tôi không cựa cạy thì lại thắc mắc:
– Sao lại im rồi.
Đúng là cái thứ khó ưa, làm sao cũng chả thể làm kẻ đó hài lòng.
– Anh chê em quấy nên em im lặng cho anh ngủ rồi đấy thôi.
– Chê hồi nào? Ai chê?
Chắc là lời vừa rồi chẳng liên quan đến họ đâu đấy. Sao trên đời lại tồn tại cái thứ người lật mặt nhanh thế cơ chứ. Vừa nãy rõ ràng giọng điệu của anh là rất khó chịu, thế mà giờ lại phủi sạch rồi. Càng nghĩ tôi càng thấy tức, thế là hậm hực đấm vào lồng ngực Vỹ. Anh chẳng những không đẩy tôi ra mà còn ôm tôi chặt hơn, vẫn là cái kiểu nói chuyện lạnh nhạt ấy nhưng có vẻ ai đó đã cố gắng dịu dàng hơn:
– Ngủ thêm tí đi.
Tôi lắc đầu, thoát khỏi lồng ngực anh, hai mắt chăm chăm nhìn khuôn mặt đẹp đến mê người ấy. tay vô thức đưa lên, tỉ mỉ vẽ theo đường chân mày rõ nét của anh.
Vỹ không cản tôi, chỉ thều thào nói:
– Hôm qua vẫn chưa đủ à, mới sáng sớm đã lên cơn háo sắc rồi.
Nhắc đến đủ hay không đủ, tôi lại càng cảm thấy giận, rõ ràng hôm qua bản thân đã muốn dừng lại rồi, thậm chí còn van xin kẻ nọ buông tha. Thế mà đến cùng, người kia vẫn hì hục cho đến sáng. Báo hại giờ tôi chả thể rời giường. Tôi ấm ức quay lưng lại phía anh:
– Anh mới là đồ háo sắc ấy. Anh nhìn lại mình đi, ai là người phá không cho em ngủ.
Vỹ hình như nhận ra lỗi lầm chất cao thành núi của mình nên dừng việc trêu ghẹo tôi lại, anh với tay kéo tôi nằm gọn trong lòng:
– Háo sắc ở chung với háo sắc, hợp thế rồi còn gì nữa.
Tôi đang muốn giận thêm nhưng vì câu nói này của anh mà bật cười:
– Ai thèm ở chung với anh?
– Ừ! Đâu ai thèm nên hôm qua mới cuống quýt sợ tôi đi mất đấy.
Sợ bị người kia hiểu lầm mình là loại người dễ dãi nên tôi vội quay người lại, đối diện với anh rồi nói :
– Vỹ ! Em không phải là loại con gái dễ dãi đâu. Em cũng chả biết hôm qua mình bị gì nữa. Em…
Bản thân định lý giải để anh hiểu cơ thể hôm qua của tôi. Nhưng Vỹ dường như không muốn nghe tôi nói nhiều, anh đặt 1 ngón tay lên môi tôi, ngăn lời nói kia tiếp diễn :
– Tôi hiểu!
Anh đã hiểu rồi thì tôi cũng im lặng theo ý anh, một lúc sau, đột nhiên Vỹ hỏi:
– Có hối hận không ?
Tiếp xúc với anh nhiều rồi nên hiểu Vỹ đang muốn nhắc đến chuyện xảy ra tối qua. Tôi nhìn anh sâu hơn một chút, đẩy ngón tay anh ra khỏi môi mình, chậm chậm kéo chân mày đang nhíu lại của họ ra :
– Không ạ.
Môi anh vì 2 chữ này của tôi mà nhếch lên một đường cong hoàn mỹ. Cứ tưởng tôi làm cho họ vui như thế thì họ sẽ nói được vài lời ngọt ngào. Nhưng tôi lại xem thường Vỹ của tôi quá rồi. Chỉ trong chưa đầy 1 phút, người kia đã lập tức quay sang chế độ phũ :
– Hối hận thì cũng làm rồi. Có thay đổi được gì đâu. Nên không hối hận là tốt nhất.
– Xí, biết thế thì anh còn hỏi em làm gì ?
Vỹ kề xát tai tôi thì thầm :
– Để…
Ngay lúc tôi còn đang chăm chú đợi câu trả lời thì tên kia bất thình lình cắn vào cổ tôi 1 cái khiến tôi giật mình la lên một tiếng :
– Á ! Anh làm gì vậy ?
– Thì bảo không hối hận còn gì?
Tôi xấu hổ quá nên che mặt lại:
– Liên quan.
– Sao không ? Không hối hận có nghĩa là đồng ý mà đồng ý thì phải để tôi xem thành ý của em đến đâu chứ.
Giờ thì tôi nhận ra rồi, hóa ra từ nãy giờ là họ bày kế gài tôi. Trời ạ ! Thế mà tôi còn ngu ngốc nghĩ rằng anh quan tâm đến suy nghĩ của mình cơ đấy.
– Anh đúng là đồ lưu manh mà.
Kẻ nọ nghe tôi nói vậy, chẳng biết có phải là để trả thù hay không mà tay chân bắt đầu làm những điều hư hỏng :
– Lưu manh hử ?
– Đừng, nhột, nhột em.
Vỹ quả thật không phụ câu nói của tôi, kẻ đó hết lòng hết dạ, ra sức chứng minh cho tôi thấy độ lưu manh của mình. Hôm nay tôi đã được mắt thấy tai nghe, quả đúng như lời đồn, với cái tầm như thế này, hẳn trước đây anh phải qua lại với không ít phụ nữ.
Lần thứ 2 tôi tỉnh dậy thì bầu trời đã ráng chiều, qua khung cửa nhỏ, những án mây hồng bồng bềnh từ từ lướt qua tầm mắt. Hoàng hôn thật êm đềm và nhẹ dịu, tựa như kết thúc có hậu cho một câu chuyện tình vậy.
Nhìn ngắm không gian xung quanh một lượt, tôi phát hiện hình như đây không phải là căn phòng hôm qua tôi và Vỹ ở nữa. Nơi này có vẻ rộng hơn, đẹp hơn và cũng đầy đủ tiện nghi hơn. Nghĩ cũng đúng, căn phòng kia là do tên sở khanh tối qua thuê, vì vậy chúng tôi dù sao cũng nên ở một nơi khác.
Lúc này, Vỹ đang ngồi trên ghế sofa, nắng chiều nhạt nhòa đậu lên vai anh, cứ thế làm nền cho một người tỏa sáng. Thú thật đây có lẽ là gã trai bao khí chất nhất mà tôi từng thấy. Nếu chị Mai không có chứng cứ rõ ràng như vậy có lẽ tôi sẽ cho rằng anh phải thuộc tầng lớp vương giả cơ.
– Vẫn còn mê trai được à?
Tôi không hiểu cái kẻ kia sao lại phát giác được mình, trong khi mắt thì vẫn chăm chăm nhìn vào điện thoại. Nhưng dù sao bị lộ tẩy như thế thì cũng rất ngại, thế nên tôi chỉ biết trốn lại vào chăn.
– Hết ngày rồi, tôi cũng không còn sức nữa đâu mà em cứ thích rút trong chăn như thế.
Rõ ràng tôi chẳng có ý gì nhưng cái kẻ kia lại cứ thích suy bụng ta ra bụng người, tôi mà im lặng lại hóa ra tôi thừa nhận à. Nghĩ vậy tôi liền kéo cái chăn đang phũ mặt mình ra, cong môi đáp :
– Em chả thèm. Anh cũng xoàng thôi, có gì đâu mà em phải mê mệt đến mức đấy.
Tên kia nào biết xấu hổ, anh đáp tôi :
– Kỹ năng như thế mà xoàng à ?
Tôi rối quá nói bậy rồi, cái trình một ngày 1 đêm thì hẳn không thể gọi là xoàng. Nhưng đã cãi thì phải cãi cho tới nên tôi lại tiếp lời :
– Anh chỉ chú tâm vào số lượng, còn chất lượng thì có ra gì đâu.
– Em là người đầu tiên nói câu đó đấy.
– Thì mấy quý bà của anh lớn tuổi cả rồi, tất nhiên là phải khác em chứ.
Nói đến đây, tôi mới biết lỡ miệng nhưng chuyện đã rồi, hối cũng muộn. Vỹ dường như phát giác ra việc gì đấy, bộ mặt anh bắt đầu lộ vẻ nghiêm trọng. Người ấy rời sofa đi đến giường, một tay nâng cằm tôi lên :
– Ai nói gì à ?
Tất nhiên tôi không thể khai ra nên vội lắc đầu :
– Làm gì có ạ.
– Ý gì đấy?
– Ý gì đâu ạ.
– Đừng nói em nghĩ tôi là trai bao đấy nhé ?
Tôi nghe anh nói vậy thì thoáng chút vui mừng, ý anh là bản thân không làm cái nghề đó ư. Dù chị Mai nói rất có căn cứ nhưng dẫu sao tôi vẫn tin Vỹ hơn, thế nên anh nói anh không phải, tôi nhất định sẽ tin anh vô điều kiện.
– Bộ em nói sai hả anh ?
– Không! Ý tôi là em biết từ hồi nào ?
Tia hy vọng của tôi vì đó mà bị dập tắt. Bản thân không hiểu vì sao lúc này lại buồn như thế :
– Mới thôi ạ.
– Vậy mà vẫn chấp nhận tôi sao ?
– Dù anh có như thế nào thì em vẫn chấp nhận anh mà.
– Tại sao ?
– Vì anh là người tốt.
– Như thế nào gọi là tốt ?
– Thì anh đã trả nợ giúp mẹ con em còn gì. Người tốt mới thế chứ. Mới quen mà anh đã giúp em thế thì chả phải người tốt là gì.
– Sao em không nghĩ vì tôi ghét mụ chủ của em nên mới thế?
Tôi thật tình chưa từng nghĩ đến vấn đề này, suy nghĩ lại thì cũng hợp lý đấy chứ. Dù sao lần đó đúng là bà chủ làm phật lòng Vỹ trước, xong mới đến chuyện của tôi.
– Thật thế ạ?
– Chứ em nghĩ xem, lúc đó tôi với em có quen biết gì đâu, chỉ mới gặp nhau có mấy tiếng đồng hồ, lòng tốt chỗ nào để tôi giúp em. Chẳng qua tôi muốn phá chủ em thôi. Với cả tiền đó cũng là tiền của mấy quý bà, tôi đâu có xót.
– Vâng ạ.
Vỹ nhìn khuôn mặt tiu nghỉu của tôi một lúc rồi hỏi tiếp :
– Giờ hối hận chưa ?
Lần này tôi không trả lời anh ngay mà hỏi lại anh:
– Sao em phải hối hận?
– Bên một gã trai bao như tôi một cách vô nghĩa.
Tôi chắc nịch nhìn anh, chẳng chút do dự nói:
– Sao lại vô nghĩa. Mặc kệ anh giúp em với mục đích gì thì kết quả anh vẫn đã cứu mẹ con em. Trai bao thì sao? Bao nhiêu người tử tế, làm công việc đàng hoàng, họ có giúp mẹ con em đâu. Đến cùng chỉ có anh thôi.
Tâm tình của ai kia vì mấy lời nói bất chấp của tôi mà trở nên tốt lên rất nhiều:
– Được rồi. Nói nhiều như thế đã thấy đói bụng chưa?
Anh nói làm tôi cũng cảm thấy hơi hơi đói thật. Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng gì cả thì cái bụng đã đánh trống thổi kèn thay chủ rồi. Vỹ bị cái bụng không biết thân, biết phận của tôi chọc cho phì cười. Anh ân cần xoa đầu tôi:
– Đợi một chút, tôi đặt đồ ăn cho em.
Ăn no xong, tôi mới phát hiện ra người đang ở chung với mình có ý đồ bất chính. Vỹ ngồi trên giường rất thoải mái, tự nhiên lục túi của tôi, rồi nằm dài trên giường xem xét căn cước. Mà cái tấm hình căn cước của tôi chẳng đẹp đẽ gì cho cam nên thấy ai đó cầm nó là tôi đã 3 chân 4 cẳng chạy đến chỗ anh, giật lấy rồi vội vội vàng vàng bỏ vào túi áo :
– Sao anh lại lấy đồ của em?
– Qua đêm cùng rồi, cũng phải biết chút lý lịch chứ, sau này nếu có về chung 1 nhà thì đỡ bỡ ngỡ.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy hốc mắt cay cay, chẳng biết là do cảm động hay vì biết chắc chúng tôi sẽ không có cái ngày hạnh phúc như anh nói. Vỹ thấy tôi thế thì liền đưa tay véo má tôi một cái rồi trêu ghẹo:
– Cũng chưa chắc là đến được với nhau mà. Tôi qua lại với không ít quý bà giàu có , biết đâu được tôi sẽ lấy họ để có cuộc sống vương giả về sau thì sao?
Dù rằng đã biết về quá khứ của anh nhưng khi nhắc đến nó, trái tim nhỏ nhen của tôi vẫn có cảm giác khó chịu:
– Nếu có ngày đó, em nhất định sẽ đánh chết anh.
– Em nhỏ thế này mà đòi đánh tôi á?
– Được hết ấy. Người ta bảo hiểm độc nhất là lòng dạ đàn bà mà. Giờ em cũng là đàn bà rồi đấy.
Phải giờ tôi đã không còn là một thiếu nữ nữa rồi, tôi đã là một người đàn bà, người đàn bà của anh. Vỹ tất nhiên hiểu suy nghĩ kia, anh từ trêu ghẹo bỗng ôm chầm lấy tôi, giọng diệu đã dịu dàng hơn rất nhiều so với trước đây.
– Được! Tôi sẽ nhớ điều này.
Tôi chả biết anh nhớ để làm gì, nhưng có lẽ đây cũng là điều tôi muốn nhớ. Cuộc đời tôi cái gì cũng xấu , chỉ có gặp anh, bên anh là điều mà bản thân cảm thấy tốt đẹp nhất. Dù cho ngắn ngủi, dù cho chẳng đi đến đâu. Nhưng chí ít tôi cảm thấy hạnh phúc ở thời điểm hiện tại.
– Vỹ ơi!
– Ơi!
– Anh còn tiền không?
– Sao lại hỏi vậy?
– Em hết tiền rồi.
– Em hỏi tiền để làm gì?
– Em nghe nói anh bị người tình tống cổ rồi hả? Giờ anh còn tiền không?
– Ừ! Còn một ít.
– Thế có đủ thuê một căn phòng 3 mặt hướng ra biển không ạ?
– Em muốn đi biển hả?
– Dạ, em muốn đi biển cùng anh.