Dù có rất nhiều suy nghĩ nhưng đến cùng tôi vẫn phải quay về cùng Vỹ. Anh đã cho tôi thời gian, việc của tôi hiện tại là phải can đảm cùng anh chống chọi tất cả.
Thời gian qua, dù không có trong nước nhưng qua lời kể thì tôi cũng biết sơ sơ tình hình hiện tại. Sau khi đẩy Vĩnh vào vòng lao lý, Vũ đã lên nắm toàn bộ quyền hành. Và ngay cả ngôi nhà trước đây Mẹ Vỹ từng sống cũng bị Vũ lấy lại. Ngọc sau đó về nhà mẹ đẻ rồi nghe đâu đã lấy chồng mới. Còn mẹ thì về sống với Vỹ.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lên máy bay cũng trấn an bản thân mấy bận nhưng lúc đứng trước cửa nhà. Trong lòng tôi vẫn hồi hộp khó tả.
Vỹ nắm lấy tay tôi:
– Đây là nhà của chúng ta mà. Em đừng lo lắng quá.
Tôi gật đầu, trao sự tin tưởng tuyệt đối cho anh:
– Dạ, em biết rồi.
– Từ sau ngày Vĩnh bị kết án, mẹ cũng thay đổi nhiều rồi. Anh có nói qua hôm nay đưa em và con về.
– Ơ! Anh nói rồi ạ?
– Nói trước cho mẹ chuẩn bị tâm lý.
– À vâng.
– Nên em đừng có lo lắng quá.
Được anh động viên nên tôi cũng yên tâm hơn phần nào. Tôi nhận Khoai Tây từ tay mẹ ruột rồi đợi người giúp việc ra mở cửa.
Mẹ Vỹ giờ đang ngồi trước bàn xem ti vi. Thấy chúng tôi vào thì từ từ nhấn nút tắt. Màn hình nháy một cái rồi tối đen. Tôi biết giờ mọi chuyện mới bắt đầu.
Bà đi đến chỗ tôi, đưa tay muốn bồng khoai tây. Thằng bé chả biết lạ quen là gì nên nhanh chóng cho bà bế. Thậm chí nó còn bi bô mấy từ mới học được cho bà nghe khiến mẹ Vĩ lập tức thay đổi sắc mặt.
Bà hỏi tôi:
– Thằng bé tên gì?
Tôi nhìn Vỹ một cái rồi quay ra mẹ đáp:
– Dạ, ở nhà tên khoai tây. Giấy khai sinh là Thiên n ạ.
Bà nghe đến đây thì không đáp nữa. Chỉ chăm chăm chơi với cháu. Tôi biết ý nên chẳng dám làm phiền. Bình thường con tôi rất nhanh chán. Ngoài mẹ nó ra, chơi với ai cũng chỉ được 1 tí là lại khóc nghêu ngao. Thế mà chả biết có phải hôm nay nó biết bà nội sẽ quyết định chuyện hôn nhân đại sự của ba mẹ nó hay không. Mà lại ngoan ngoãn bất thường. Cả buổi xem ra nói chuyện không biết mệt. Thậm chí, còn biết đường gật đầu ” ạ”, “ạ” liên tục để lấy lòng bà.
Nhờ có con làm bình phong nên mọi chuyện diễn ra khá nhẹ nhàng. Đến giờ cơm, Vỹ hỏi khéo mẹ:
– Mẹ này.
– Có chuyện gì?
– Con với Thùy tính vài tháng tới làm đám cưới.
Bà nghe vậy thì bỏ đũa xuống. Tôi, Vỹ và mẹ tôi đều đứng tim bởi hành động này.
Cũng may cuối cùng bà nói:
– Dù sao cũng phải cho khoai tây về nhà, không thể để nó bơ vơ bên ngoài được.
Đến đây, chúng tôi mới có thể thở phào. Xem ra cửa ải khó nhất, đã có thể thông qua trót lọt. Những vấn đề lăn tăn phía sau. Có lẽ cũng chẳng còn hề hấn gì nữa. Bởi chỉ cần đủ yêu, tôi tin mọi phong ba đều là bước đệm.
Sau đó vài hôm, chúng tôi mang khoai tây đến thăm ba tôi. Nhờ có Vỹ mà ba tôi đã được chuyển đến một khu khang trang hơn. Gió chiều man mát lướt qua những khóm hoa trước mộ, ba tôi nở một nụ cười rất tươi. So với trí nhớ của tôi, nụ cười kia dường như chẳng thay đổi.
Tôi nhìn tấm bia mới tinh, trong lòng xúc động không thôi.
– Em cảm ơn anh.
– Ba em cũng là ba anh mà.
– Sao anh luôn biết cách khiến em yêu anh nhiều hơn thế nhỉ?
Vỹ được tôi nịnh thì bật cười:
– Cái này là thâu tóm tâm lý đấy.
Tôi nửa thật nửa đùa bảo:
– Em biết ngay mà, nói đi, anh muốn lợi dụng em làm gì đấy.
– Muốn thì nhiều nhưng tối rồi anh nói cho nghe.
Tôi hiểu người kia là muốn nhắc đến gì nên đỏ mặt, đánh vào vai họ một cái:
– Anh đàng hoàng chút đi.
Đúng lúc này thì con tôi trên tay mẹ đột nhiên gọi:
– Ông.
Xong còn cười khúc khích.
Tôi nãy giờ mải mê nói chuyện với Vỹ nên chưa kịp bày con nói gì cả. Vậy mà nó đã biết gọi ông rồi còn cười giòn tan như thế.
Không lẽ là ba tôi cũng đang ở đây. Nghĩ vậy tôi xúc động đến rơi nước mắt:
– Ba ơi, con mang cháu ngoại đến thăm ba này.
Con tôi nghe vậy cũng bi bô thêm:
– Ạ… ạ…
Chúng tôi đi thăm mộ ba tôi rồi ghé qua mộ ba Vỹ, bắt thằng con trai ạ mỏi mồm rồi mới cho cu cậu về nhà.
Con tôi cả ngày lao động miệt mài nên buổi tối được ti một tẹo là lăn ra ngủ khì. Còn ba nó thì đòi tôi trả công cả đêm không chịu ngủ.
Sau khi về nước được 1 tuần, cảm thấy mình ở nhà cũng bằng thừa khi cháu trai đã được 2 bà tranh nhau chăm sóc. Đám cưới thì có bên sự kiện lo từ a đến z rồi. Thế nên tôi quyết định theo Vỹ đi làm. Vừa tích lũy kinh nghiệm. Vừa canh mấy cô chân dài hay ve vãn quanh anh.
Từ ngày có tôi, mấy cô em xinh xắn chẳng mấy chốc mà không còn dám lén lút nhìn trộm Vỹ nữa.
Nhiều lúc nghĩ, tôi cũng hơi sợ bản thân mình thật nhưng mà tôi nghĩ bản thân mình có quyền giữ chồng và quan trọng hơn là anh cho phép tôi làm việc đó.
Vì mức độ canh của tôi có hơi lộ liễu nên rất nhanh, chẳng cần thiệp mời thì ai cũng rõ quan hệ giữa chúng tôi. Và mấy đối tác của anh còn nhận ra trước đây, tôi là vợ của Vũ.
Rồi lời ra tiếng vào ngày 1 nhiều, có những tin đồn bóng gió rằng tôi mồi chài em chồng, Vỹ cướp vợ anh trai rồi còn có người nói quan hệ anh em họ không tốt là do tôi. Cũng may là công ty Vỹ giờ phát triển lớn mạnh nên mấy tin tức kia không thể làm nó lung lay. Nhưng mà điều đó vẫn làm tôi cảm thấy có chút chạnh lòng.
Tôi quay về phòng làm việc, đóng cửa lại rồi thở dài thượt.
Vỹ phát giác ra tiếng ủ dột trong lòng tôi nên lên tiếng:
– Sao vậy? Lại có người nói gì à?
Tôi gật gật.
Vỹ thả tập hồ sơ xuống rồi đi đến ghế ngồi cùng tôi.
– Là ai? Nói gì? Có cần anh cho thôi việc. Hay đối tác, để anh đi hủy hợp đồng.
– Thôi, anh làm vậy thì có ngày phá sản đó. Kệ họ đi. Miễn không ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh là được. Còn họ nói mãi rồi cũng nhàm thôi ạ.
Vỹ giang tay ôm lấy tôi:
– Mệt mỏi lắm à?
– Dạ không, chỉ cần bên anh thì mệt mỏi nữa em vẫn hạnh phúc.
– Thật không?
– Dạ thật.
Trong không gian nhỏ bé ấy, anh bỗng nhìn tôi bằng đôi mắt không thể rực lửa hơn được nữa. Ánh nhìn như thiêu như đốt vào từng thớ thịt trên người làm tôi e ngại.
– Anh đang nhìn gì vậy? Sao lại dùng ánh mắt này như vậy chứ?
Anh nghe tôi nói mà nhoẻn cười để lộ ra hàm răng trắng vô cùng duyên.
– Người của anh, anh không thể nhìn một chút được à?
– Nhưng mà anh..
– Suỵt, im nào. Để anh cho em thấy mệt mỏi thật sự là như thế nào.
Giờ thì tôi mới biết là mình đã bị gài. Sao tôi lại quên mất gã kia vốn dĩ là một tên lưu manh nhỉ. Nhưng thôi kệ, dù gì tôi cũng đang cần được vỗ về nên ngoan ngoãn hợp tác cùng anh.
Vỹ bế tôi ngồi lên thành bàn làm việc. Không chần chừ, không nhanh cũng không chậm. Anh vùi đầu vào cổ tôi hít hà một hơi dài. Tôi cũng thuận thế ngửa đầu ra sau tạo điều kiện cho anh mơn trớn trên cái cổ trắng nõn của mình. Từng hơi thở nóng hổi từ anh phà vào da thịt khiến tôi phút chốc quên đi mọi thứ. Mùi hương nồng đậm đang tỏa ra từ người anh như một mê dược thượng hạng. Nó đang dẫn dắt tâm hồn tôi sa vào lưới tình nồng đượm.
Tôi dần dần quên đi tất cả, trong ánh mắt giờ chỉ còn mỗi hình ảnh và những hành động ân cần của anh. Mặc kệ tương lai, mặc kệ gian khó, giờ phút này, tôi chỉ cần có anh là đủ. Cứ thế chúng tôi đã cùng nhau trao rất nhiều ngọt ngào. Những chuyện không vui cũng nhờ sự ngọt ngào này mà nhanh chóng tiêu tan.
Thấm thoát đã đến ngày tôi chính thức làm vợ anh. Tôi trong chiếc váy trắng tinh khôi cùng người mình yêu đứng trước lễ đường, cùng anh ước hẹn, cùng anh uống rượu giao bôi.
Bé con của chúng tôi cũng là đứa trẻ đẹp nhất trong hôn lễ, khi là người giao nhẫn cưới cho ba mẹ.
Và hôm ấy,Vũ và vợ cũng đến để chúc phúc cho chúng tôi. Sau bao năm thì anh em họ đã có thể cùng nhau cụng ly, trò chuyện vui vẻ. Quả là một chuyện đáng mừng.
Giây phút này tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Dù không phải là một loại hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng vốn dĩ cuộc sống này là vô thường. Làm sao có thể đòi hỏi sự tuyệt đối. Suy cho cùng, ta chỉ cần những người thân yêu bên cạnh và ủng hộ, vậy là đủ.
Tôi biết còn đâu đó trong hôn lễ của mình vẫn còn những lời không hay. Vì vốn dĩ mọi người đâu ở trong cuộc, làm sao thấu được nội tình nên tôi chỉ có thể dùng sự hạnh phúc của chúng tôi để chứng minh. Tin rằng thời gian sẽ làm sáng tỏ.