Trong tâm tôi thật chất đang kêu gào inh ỏi, muốn lẫy Vỹ vài câu đại loại như: “ Anh về làm gì?” , “Nửa tháng không về rồi sao không ở bên ngoài thêm nửa tháng luôn cho tròn”, Rồi thì: “Anh còn nhớ đây là nhà mình à?”. Nhưng tôi chợt nhận ra ngồi nhà này thuộc quyền sở hữu của Vỹ, mình chỉ đang ở ké thôi, sao có thể mắng chủ nhà sa sả như thế.
Nghĩ vậy, tôi đành ngoan ngoãn đi nấu cơm rồi dọn dẹp lại nhà cửa để chào đón đại gia đang bao nuôi vợ chồng tôi trở về nhà sau bao ngày vắng bóng.
Nấu nướng xong xuôi, dọn dẹp xong xuôi, mà Vỹ vẫn chưa về nên tôi tranh thủ đi vứt rác.
Thùng rác ở cuối dãy thôi, hai vợ chồng tôi tung tăng một tí là tới nơi. Trong lúc vứt rác, mắt tôi vô tình nhìn trúng một tờ tuyển dụng được dán bên cạnh.
Hóa ra trong tòa nhà này mới mở 1 xưởng sản xuất gấu bông và cần người làm thêm làm tại nhà. Công việc cũng dễ, chỉ cần dán mắt cho gấu thôi mà lương xem ra khá ổn. Vừa hay tôi đang kiếm công việc gì đó làm thêm thành thử không chút suy nghĩ mà mang tờ giấy kia về.
Quay trở về, thấy cửa ngoài đã có người mở, tôi nhìn đôi giày trên kệ, đoán là Vỹ nên lên tiếng gọi:
– Vỹ! Anh về rồi à?
Không ai trả lời tôi cả.
Tôi qua phòng anh ta, đụng vào tay gạt trước cửa phòng, mới hay bên trong đã khóa. Tôi lại đưa tay gõ vài cái lên cửa:
– Vỹ.
Vẫn là một sự im ắng đến kì lạ.
Đến lần thứ 2 này thì tôi bắt đầu cảm nhận có cái gì đó không ổn. Giọng tôi cũng đâu phải là nhỏ, thế mà người kia vẫn im hơi lặng tiếng.
Đột nhiên bản thân lại nhớ đến mấy bản tin mình vừa xem gần đây, trong đầu liền hình dung ra cảnh tượng Vỹ nằm sải lai trên sàn. Dạo này người trẻ đột nguy ngày càng nhiều, không thể loại trừ khả năng có chuyện gì đó xảy ra.
Nghĩ đến đây, hô hấp của tôi lập tức trở nên gấp gáp, tôi nhanh chóng đi đến đầu tủ lấy chìa khóa dự phòng rồi chẳng chút do dự mở cửa phòng Vỹ.
Lúc tôi vừa đẩy cửa vào, ở một cánh cửa khác trong phòng cũng có một người đẩy ra. Vỹ từ nhà tắm bước ra, đầu anh ta còn ươn ướt, thân dưới quấn mỗi khăn, thân trên thì không có gì cả.
Tôi cũng vì vậy mà bị dọa cho một trận kinh hồn bạt vía:
– Á…
Vỹ vẫn chẳng biểu hiện chút gì là thảng thốt, anh ta tự nhiên đi lại phía giường mình, ngồi xuống:
– Hét gì mà hét, làm như mới thấy lần đầu không bằng. Sao cô lại tùy tiện vào phòng tôi?
Tôi lúc này đã xấu hổ lắm rồi, chỉ biết cúi gằm để không phải nhìn thấy hình ảnh diêm dúa của gã kia:
– Tôi… Tôi tưởng anh có chuyện gì?
– Chuyện gì là chuyện gì?
– Tôi tưởng anh bị đột quỵ.
– Cô nghĩ tôi dễ chết vậy à?
– Tại anh không chịu lên tiếng đấy chứ.
– Đang tắm nên không nghe thấy.
Tôi gật gật. Nhưng vẫn là chẳng dám ngẩng mặt lên. Vỹ lúc này có vẻ đã tìm ra được điểm bất hợp lý nên bảo:
– Cô làm gì mà cứ cúi đầu nói chuyện với tôi như vậy?
– Anh mặc áo vào đi.
Nghe tôi nói thế, một kẻ vốn đã thiếu máu tử tế trong người, giờ lại càng vó dịp phô bày bản tính. Anh ta đi lại phía tôi, nâng mặt tôi lên:
– Nhìn này!
– Không!
Tôi lập tức lấy hai tay che mắt mình lại.
– Sao? Không dám nhìn à?
– Tên biến thái này. Tránh xa tôi ra. Tôi là phụ nữ có chồng rồi đấy.
– Lấy giấy đăng ký kết hôn ra đây rồi nói chuyện.
Đột nhiên tôi cảm thấy câu nói của kẻ kia không phải chỉ là những lời trêu đùa bình thường, tôi lập tức bỏ tay ra, nheo mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh của Vỹ:
– Ý anh là gì?
– Không có gì.
Trước câu hỏi của tôi, người nọ có vẻ muốn lẩn trốn, anh ta quay người, bỏ ý định ghẹo tôi rồi trực tiếp trở lại giường. Tôi định đi đến nói chuyện tiếp. Nhưng Vũ có lẽ đợi quá lâu mà đã qua phòng Vỹ. Vừa thấy em trai ăn mặc thiếu đứng đắn, Vũ đã chạy lại trước mặt tên kia phê bình:
– Vỹ, sao Vỹ không mặc áo? Vợ nói không mặc đồ là dễ bị cảm lạnh lắm. Vỹ mặc áo vào đi. Như thế là hư đó có biết không?
Chồng tôi nói lại với tên khó ưa kia toàn bộ những gì tôi từng nói với anh, đến một chữ cũng chớ hề bỏ sót. Thật là chẳng uổng công tôi chăm sóc anh bao nhiêu năm qua mà. Đến lúc cần thì chỉ có Vũ là luôn đứng về phía tôi thôi.
Vỹ nghe Vũ nói thế liền cong môi lên hỏi:
– Vợ anh nói với anh sao?
Vũ ngay lập tức giả bộ giọng điệu của tôi:
– Anh Vũ! Anh là người lớn, tắm xong thì phải tự giác mặc quần áo vào. Lạnh là đổ bệnh đấy. Anh mà không mặc đồ chỉnh tề, em sẽ nghỉ chơi với anh, sẽ thôi mua kẹo cầu vồng cho anh luôn. Vợ Vũ nói vậy đó.
– Chả lẽ anh lúc nào cũng phải ăn mặc kín đáo trước mặt vợ à?
Vũ thật thà gật gật:
– Đúng rồi, vợ nói thế nên Vũ lúc nào cũng nghe lời. Vũ tắm xong là sẽ mặc đồ đầy đủ ngay. Vỹ mau mặc áo vào đi. Hư là sẽ bị vợ mắng đấy.
Nói xong Vũ còn tận tình đi tìm áo cho em trai, còn tên em trai của anh lại cứ nhìn tôi với kiểu chả mấy thiện cảm. Ủa, tôi dạy chồng tôi, liên quan gì đến anh ta. Chẳng qua là tôi ngăn Vũ khoe thân thể trước mặt người khác thôi mà. Không lẽ cứ phải lả lơi như ai đó thì mới đúng à.
Dù biết là tôi không sai nhưng chả hiểu sao cái mặt cứ nóng ran cả lên. Và tất nhiên có kẻ nãy giờ chỉ chờ dịp chọc ghẹo tôi.
Vỹ nói:
– Đỏ mặt à?
Lời của Vỹ làm cho người tôi càng nóng hơn. Nơi này sao mà ngột ngạt quá vậy ta? Tôi lấy tay phe phẩy trước mặt vài cái:
– Tôi đi dọn cơm, anh ở lại nghe Vũ bày cách ăn mặc sao cho đúng đi.
Nói rồi tôi ba chân bốn cẳng chạy mất hút. Ra bồn rửa, tôi phải mở vòi tạt nước liên tục mấy lần mới cảm thấy bớt nóng. Khí hậu bây giờ khắc nghiệt quá rồi. Nhà có điều hòa mà tôi còn bị nóng đến đỏ mặt thế này đấy.
Tôi dọn cơm xong, Vũ cũng dắt Vỹ ra ngoài. Vâng, tôi không nhầm đâu. Là chồng tôi dắt em trai ra ăn cơm.
– Vỹ ngồi đi, Vỹ biết ăn đũa không?
– Biết.
– Vũ cũng biết, vợ dạy cho Vũ đấy. Thế ai dạy cho Vỹ cầm đũa vậy?
Tên Vỹ có vẻ rất hợp tác trả lời:
– Mẹ.
Tự nhiên tôi thấy câu này của kẻ đó có gì sai sai. Không lẽ anh ta muốn nói tôi rất giống mẹ của Vũ ư.
Vỹ nói xong thì nhìn qua tôi:
– Tôi nói có đúng không?
Tất nhiên là tôi phải phớt lờ, tỏ vẻ không liên quan:
– Anh nói đúng hay không tự anh biết. Sao hỏi tôi?
Tên nọ ồ lên 1 tiếng rồi im lặng ăn cơm. Ăn cơm xong, tôi dưới bếp dọn dẹp , còn Vũ đã bị em trai dụ dỗ nên mang bộ ghép hình qua phòng họ chơi cả buổi. Đến tối muộn mới chịu về.
Tôi thấy anh, lập tức buông điện thoại, ngồi dậy khỏi ghế sô pha rồi nói:
– Vũ! Anh đi đánh răng rửa mặt đi rồi còn ngủ nữa. Trễ lắm rồi đấy.
Vũ gật đầu, ngoan ngoãn đi làm vệ sinh cá nhân. Tôi trong này cũng bắt đầu lấy chăn, gối ra ghế sô pha, chuẩn bị đi ngủ. Đang tính tắt điện thì Vũ đột nhiên chạy ra bảo:
– Vợ đừng tắt điện.
Tôi không hiểu nên hỏi lại anh:
– Chuẩn bị đi ngủ rồi mà anh còn để điện làm gì?
– Vũ không ngủ cùng vợ nữa đâu.
Đến đây thì tôi thật sự đã sốc như một con ngốc. Vũ trước đây luôn bảo có tôi bên cạnh mới ngủ được. Thế mà chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi qua phòng em trai liền thay đổi chóng mặt:
– Sao vậy anh?
– Vũ lớn rồi, không thể ngủ chung phòng với con gái. Ngủ chung với con gái là ngại lắm.
Không nói, tôi cũng biết anh lấy đâu ra cái thông tin này, cái tên Vỹ chết bầm này, lại rảnh rỗi đi đầu độc chồng tôi rồi:
– Nhưng mà anh ngủ ở đâu?
– Vũ qua ngủ với Vỹ. Vỹ hứa là sẽ ngủ chung với Vũ. Chứ không trốn xuống ghế ngủ như vợ đâu.
Trời đất ơi, chồng tôi lại đi khai cái gì thế này. Trước đây ở nhà chồng 4,5 năm trời, trừ lần Vĩnh đột nhập phòng riêng ra thì chưa ai biết tôi ngủ ghế sô pha cả. Thế mà qua đây có mấy ngày, chồng tôi đã bị dụ nói hết bí mật với Vỹ rồi:
– Vũ, em đã nói chuyện em ngủ trên ghế sô pha anh không được nói với người khác rồi cơ mà?
– Nhưng Vỹ nói, vỹ là người tốt nên nói cũng không sao đâu.
Tôi giờ đã hơi cáu nên có hơi to tiếng với chồng:
– Sao anh đi tin anh ta cơ chứ?
– Vỹ tốt mà, Vỹ hứa mai sẽ mua bộ ghép hình mới cho Vũ. Còn bảo mua kẹo cho Vũ mỗi ngày luôn. Không cần phải nghe lời vẫn sẽ đưa Vũ đi chơi.
Vâng, và thế là chồng tôi liền chạy theo em trai mà quên béng đi sự xuất hiện của một người vợ như tôi. Thấy tôi không nói gì nên Vũ liền ôm gối rời phòng. Trước khi đi còn quay lại dặn tôi:
– À Vỹ bảo vợ là lên giường mà ngủ. Cái ghế để ngồi chơi chứ không phải để ngủ đâu. Nằm hoài hư ghế là đền lại cho Vỹ đấy. Đồ nhà Vỹ mắc tiền lắm nên vợ phải biết giữ gìn nhé.
Cứ thế Vũ đã chính thức rời xa vòng tay của tôi và sà vào lòng em trai bé bóng ở phòng bên.
Cũng chẳng biết có phải nằm giường êm hơn hay không mà hôm ấy tôi ngủ rất ngon. Ngủ quên đến tận 7 giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh.Tôi tranh thủ xuống bếp, chiên quả trứng với cắt vài lát bánh mì để làm bữa sáng nhanh cho mọi người.
xong việc tôi vào phòng rồi mà ai anh em nhà ấy vẫn còn ngủ khì trên giường. Vỹ thì có vẻ nằm rất ngay ngắn còn Vũ hết choàng tay rồi lại bá cổ em trai, trông rất ư là tình cảm.cũng may bọn họ là anh em. nếu không tôi còn tưởng rằng bản thân đang xem phim đam mỹ.
Tôi nhìn hai người kia lén cười trộm một chút rồi đi đến vỗ lưng Vũ:
– Vũ! Dậy đi anh. Dậy ăn sáng.
Vũ ngái ngủ đáp tôi:
– Vũ còn muốn ngủ.
– Dậy ăn sáng đã, ăn xong rồi ngủ tiếp nhé.
Vừa nói tôi vừa tháo tay chân Vũ ra khỏi người Vỹ rồi đỡ anh dậy. Vũ bị tôi phá như vậy, cũng đành phải mở mắt. Anh dụi dụi rồi nhìn sang Vỹ, phân bì nói với tôi:
– Vỹ vẫn được ngủ mà. Sao vợ bắt Vũ dậy?
– Vỹ hư, anh Vũ ngoan nên anh Vũ dậy đi.
– Không! Chơi vậy không vui. Ngoan thì cùng ngoan, hư thì cùng hư chứ.
Nói rồi mặc bao công sức tôi cố gắng gọi chồng, anh lại tiếp tục nằm xuống, gác Vỹ mà ngủ tiếp.
Giờ tôi điên lắm rồi đấy nhá, nhịn từ hôm qua đến giờ rồi chứ có phải không đâu. Thế mà tên kia chẳng lấy làm biết điều gì cả. Toàn dạy hư Vũ thôi.
Tức nên tay tôi tác động vật lý lên vai người kia có phần hơi mạnh bạo. kẻ nọ đang ngon giấc cũng vì đó mà giật bắn. Vỹ ngồi bật dậy, hai mắt tròn vo nhìn tôi.
Tôi hiện tại chẳng còn biết sợ ai là gì nên lớn tiếng mắng:
– Anh có dậy ngay không hả? Dậy cho Vũ ăn sáng nữa chứ.
Người kia chưa tỉnh ngủ nên tone giọng không được thanh thoát như ngày thường:
– Liên quan gì đến tôi?
– Anh đang dạy hư chồng tôi đấy.
– Hồi nào?
– Ngay bây giờ chứ hồi nào. Ai cho anh ngủ nướng. Anh ấy không kịp ăn sáng là lỗi tại anh hết.
Vỹ có vẻ vẫn chưa load được những gì tôi nói nên mặt cứ nghệt ra:
– Ơ???!!!