Thật ra số tiền ít ỏi kia làm sao giúp chúng tôi trong lúc này, thế nên tôi phải tìm cách khác. Dạo này việc gia đình nhiều, tiền lương tôi cũng đã ứng đến nửa tháng, hẳn không thể ứng tiếp.
Giờ tôi biết đi đầu tìm tiền bây giờ. Đột nhiên tôi nghĩ đến một người, có lẽ anh ta sẽ giúp được chúng tôi. Chỉ là tôi không biết phải liên lạc với Vỹ bằng cách nào.
Đêm đến, Vũ mệt nên đã ngủ từ sớm, chỉ có tôi là mắt thao láo đứng ở hành lang bệnh viện. Ngày mai là hạn chót đóng tiền viện phí rồi. Mấy hôm nay, tôi phải năn nỉ mãi mới có thể khất thêm vài ngày. Nếu mai không có tiền thì chắc chắn Vũ sẽ bị đuổi khỏi đây.
Tôi nghe nói viêm phổi nếu không được điều trị kịp thời, hệ lụy về sau rất nguy hiểm, có thể đe dọa đến tính mạng. Thế nên trong đêm nay, tôi nhất định phải có tiền.
Nhưng Vỹ có thể ở đâu được cơ chứ, mấy hôm gần đây, tôi có núp trước nhà Vũ đợi một người nhưng người ấy vẫn biệt tăm biệt tích. Cũng tại tôi trước đây luôn xem anh ta là thành phần cần tránh xa, mỗi lần gặp đều không có ý định cho lần 2. Do đó ngoài việc cãi nhau chí chóe ra thì mọi hiểu biết của tôi về cuộc sống của Vỹ là một con số 0 tròn trĩnh.
Đứng mãi một chỗ cũng cảm thấy chán nên tôi quyết định ra ngoài tìm vận may. Giờ này chắc cửa hàng tiện lợi tôi làm đã chuẩn bị đóng cửa rồi, mấy hôm nay Vũ ốm, bởi lẽ đó tôi cũng xin phép nghỉ vài hôm, không biết trong mấy ngày đó Vỹ có đến không nữa.
Tôi núp một góc trước cửa, khép nép vì sợ chủ mà bắt gặp lại cho rằng bản thân trốn việc.
– Dòm cái gì thế? Từng nói cùng đường nên đi ăn trộm nhé.
Tôi bị giọng đột ngột làm cho giật bắn. Từ từ quay người lại, phía sau tôi chẳng ai khác chính là người tôi đang tìm kiếm.
Lúc này nếu được hét lên thì tôi nhất định sẽ hét thật to. Tiếc đây là ngoài đường nên tôi chỉ biết nghẹn ngào gọi:
– Vỹ!
Có kẻ vẫn chưa quen với loại biểu cảm này của tôi thành ra điệu bộ có phần hơi bất ngờ:
– Bị làm sao thế?
Thấy tôi lắc, Vỹ liền đưa tay đặt lên trán tôi:
– Không sốt mà sao bị ngáo rồi.
Cái tên chết bầm đó, tôi muốn tử tế với anh ta cũng không được mà. Dù muốn cáu tiết lắm rồi nhưng tôi vẫn phải dặn lòng nhẹ nhàng với gã đó. Bình tĩnh, giờ tôi không được tức giận. Đang muốn cầu cạnh họ nên tuyệt đối phải nhịn, nhịn xuống.
Hít một hơi sâu, tôi lại tiếp tục nhìn Vỹ nhẹ giọng:
– Tôi có chuyện muốn nhờ anh.
Nghe tôi nói đến đây, Vỹ lập tức nhếch môi cười nhạt:
– Hóa ra là thế.
Chứ không anh ta nghĩ tôi tự nhiên mà trở nên mềm mỏng với người mình ghét cay ghét đắng à.
– Anh giúp tôi có được không?
– Để xem cô nhờ việc gì đã.
– Tôi muốn mượn anh ít tiền.
– Làm gì?
Cái con người này, có cần hỏi kỹ đến vậy không?
– Không hỏi kỹ để cô đem tiền của tôi đi làm chuyện phi pháp à?
Tôi không còn lạ gì với biết tài đọc suy nghĩ của tôi từ Vỹ nên cũng chẳng tốn thời gian bất ngờ, chỉ cúi đầu thở dài thượt:
– Bộ phải nói sao?
– Không nói thì đừng hòng mượn được tiền của tôi.
Hết cách rồi, dù chẳng muốn Vỹ biết tình cảnh của mình hiện tại nhưng ai kia đã kiên quyết như vậy, tôi không nói thì mơ mà mượn được tiền. Nên đành phải khai thật:
– Vũ bị viêm phổi phải nhập viện, mà tôi hết tiền rồi.
– Ai bảo bỏ đi để giờ phải khốn đốn thế này.
Tôi biết có lẽ Vỹ đã nghe chuyện kia từ gia đình. Nhưng khác hoàn toàn với mong đợi, anh ta thế mà mắng tôi khiến tôi vô cùng ấm ức:
– Em trai anh có ý xấu với tôi, nửa đêm còn muốn phá rối tôi tôi phải làm sao? Không lẽ tiếp tục ở lại cho người ta ức hiếp.
Vỹ nghe tôi nói vậy, giọng điệu mới hạ bớt:
– Sao không tìm tôi?
– Tìm anh làm gì? Tìm anh để anh mắng tôi như bây giờ à.
– Biết bị mắng sao giờ lại tìm.
Tôi vì câu này của Vỹ mà có chút cứng miệng, mãi mới lí nhí nói ra:
– Vì tôi hết cách rồi.
Tôi nói xong câu này thì Vỹ cũng quay người rời đi. Thấy vậy nên tôi hốt hoảng đuổi theo:
– Anh đi đâu vậy? Mắng cũng mắng rồi. Giờ anh mắng xong lại không chịu giúp tôi à?
Vỹ im lặng, vẫn mải miết bước đi làm tôi càng sợ hơn.
– Này! Vũ là anh trai của anh đó. Không lẽ anh nhẫn tâm bỏ mặc sao?
Đang đi, người kia đột nhiên dừng lại làm đứa đi sau như tôi dừng không kịp mà va đầu vào họ. Bị cái tấm lưng cứng cáp của Vỹ đập trúng, tôi loạng choạng vài cái mới lấy lại được thân bằng.
– Ồn ào quá đấy. Lên xe, giữ sức mà chỉ đường.
Lúc này tôi mới phát hiện từ nãy đến giờ Vỹ đang dắt mình vào bãi đậu xe của 1 khu cung cư gần đó. Không lẽ, anh ta sống ở đây. Đoán là đoán thế thôi nhưng tôi không hỏi. Giờ việc quan trọng là chỉ đường để Vỹ đến bệnh viện. Rồi chờ người ta xét duyệt cho tôi mượn tiền.
Đến bệnh viện, thấy anh đang ngủ mà vẫn ho khù khụ thì có một kẻ nổi tình máu mủ mà mắng tôi. Nhưng giờ chỉ có Vỹ mới giúp được nên tôi vẫn mặc nhiên cho họ mắng. Thậm chí chu đáo đến mức sợ anh ta mắng mình khô cổ, chu đáo rót nước đưa cho họ uống.
Vỹ hớp 1 ngụm rồi đặt cốc lên tủ gần giường bệnh:
– Rốt cuộc cô đã cho anh tôi sống ở đâu mà để anh ấy ra nông nỗi này.
Bị mắng cả buổi nên giờ giọng tôi không thể ngạo nghễ như bình thường nữa mà cứ thấp tè tè như đàn đứt dây:
– Bọn tôi đang ở trọ.
Câu trả lời của tôi khiến Vỹ sửng sốt không thôi:
– Trọ?
Tôi gật gật.
– Cô có biết Vũ từ bé đã dễ đau ốm rồi không, ở môi trường ẩm thấp, ngột ngạt như thế, làm sao mà không bệnh.
– Tôi cũng hết cách rồi.
– Dọn ra khỏi đó đi.
Từ nãy đến giờ, cái gì tôi cũng theo ý Vỹ, anh ta muốn thế nào cũng được. Nhưng hiện tại thì không thể.
– Tiền trọ tôi cọc rồi, sao bảo dọn là dọn. Với cả dọn ra rồi 2 đứa tôi biết ở đâu.
– Bỏ tiền cọc đi, dọn về ở với tôi.
Lời đề nghị của Vỹ lập tức làm tôi đứng hình mấy mấy giây.
– Dọn… Dọn về ở với anh á?
– Thì làm sao?
– Tôi thấy vậy không tiện.
– Giờ cô muốn tiện rồi để anh tôi tiếp tục ở cái nơi đời sống thiếu thốn à? Rồi anh ấy đau ốm, bệnh tật, cô gánh nổi không?
– Tôi…. Tôi…
Thấy tôi còn do dự nên Vỹ nói tiếp:
– Tôi tội gì, cứ thế đi. Tôi chăng rảnh đợi cô đắn đo suy nghĩ đâu.
Lời Vỹ xem ra cũng có lý. Vũ có lẽ không thể chịu khổ với tôi nữa. Trước mắt, tôi cần một chỗ ở tốt cho Vũ.
– Được, vậy tôi với Vũ tạm thời nhờ cậy anh. Sau khi mọi thứ ổn định hơn, tôi và anh ấy sẽ dọn đi, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh thêm.
Trước những lời nói thật lòng thật dạ của tôi, Vỹ chỉ hời hợt đáp đúng 1 chữ:
– Tùy.
Đúng là mãi chẳng bớt khó ưa được. thay vì nói năng cộc lốc như thế, kẻ ấy chỉ cần nhẹ nhàng “ Ừ!” tiếng thì tôi đã cảm kích biết là bao nhiêu. Nhưng thôi anh ta khó ưa như vậy lại hay, tôi sẽ bớt cảm động hơn và bản thân cũng không nơm nớp lo sợ đánh mất trái tim thêm một lần nữa. Xem ra trong cái rủi còn có cái may.
Dưới sự trợ giúp của em trai Vũ mà chồng tôi đã được chuyển vào phòng bệnh tốt hơn, hằng ngày có tới 2, 3 bác sĩ thay phiên nhau đến hỏi han nên sức khỏe của anh cũng nhanh chóng ổn định.
Hôm nay Vỹ lại vào chơi với Vũ, dựa trên kinh nghiệm theo dõi mấy ngày nay của tôi thì tên ấy đã đến, phải khuya mới về. Sẵn có anh ta ở đây nên tôi tính nhờ họ trông chồng giúp để ra ngoài. Dù gì tôi cũng nghỉ làm tuần nay rồi, chủ cũng đã đánh tiếng vài lần, tôi sợ ông ấy phật ý rồi tuyển người khác. Thế nên tranh thủ được hôm nào hay hôm đó vậy.
Tôi đi xuống căng-tin mua chút cháo cho Vũ, sẵn tiện mua thêm cho người kia hộp cơm sườn. Lúc Vỹ thắc mắc vì hôm nay tôi đi mua đồ ăn sớm thì bản thân mới lên tiếng nhờ cậy:
– Hôm nay, anh ở đây chơi với Vũ một hôm nhé.
Vỹ vốn nhạy bén nên dường như đã đoán được gì đó:
– Cô tính đi đâu?
– Tôi đi làm. Mấy ngày nay nghỉ rồi, sợ người ta đuổi ấy.
– Thế đợt trước, cô cứ nhốt anh tôi trong phòng rồi đi như vậy à?
– Biết thế thì không nên nhưng cuộc sống xô đẩy, tôi đâu còn cách nào khác.
– Từ nay cô có cách khác rồi đây.
Tôi ngẫm mãi mà không hiểu ý Vỹ:
– Là sao? Tôi chưa hiểu?
– Là từ nay cô nghỉ làm đi, ở nhà chăm sóc anh tôi.
Đồng ý là sau này chúng tôi ở nhà Vỹ sẽ đỡ 1 khoản nhưng cũng không thể phụ thuộc hết vào anh ta được.
– Như vậy thì biết bao giờ tôi mới ra khỏi nhà anh được cơ chứ.
Vỹ nghe tôi nói vậy chỉ nhàn nhạt bảo:
– Muộn rồi.
Tôi ngờ vực trước hai từ lấp lửng của tay ấy:
– Là sao chứ?
– Nãy có người điện cho cô, tôi tiện tai nghe dùm rồi tiện miệng xin họ cho cô thôi việc luôn rồi.
Cái quái gì thế này, cái tên đáng chết kia, anh ta lại phá tôi rồi. Tôi vốn tính đóng tiếp vai hiền lành nhưng giờ đã bị ép đến mức nổi đóa:
– Anh bị điên à! Anh thế, sau này tôi biết làm gì? Anh có biết giờ tìm được việc khó lắm không?
Tôi đi đến bàn, lấy điện thoại của mình lên, tính gọi xin lỗi chủ thì giọng Vỹ không nhanh không chậm nói vào tai tôi:
– Được rồi. Tôi hại cô mất việc là tôi sai. Vậy để tôi tạo công việc mới cho cô.
– Anh tìm được việc gì chứ?
–Tôi đâu tìm, tôi có sẵn.
Bản thân vì câu kia của Vỹ mà có chút giao động. Nửa giây sau, kẻ nọ nói với tôi:
– Nhà tôi đang thiếu người giúp việc. Hay cô thế chỗ đó đi. Vừa kiếm được tiền lại có thể lo cho anh tôi.