Em sẽ không biết ngày mẹ em phẫu thuật, tôi đã ở viện đợi với em, để bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện chữa trị cho mẹ em, người em ốm nheo gầy yếu tôi bảo Vinh phải thường xuyên gọi ship đồ đến cho em và cũng không quên có cả phần bồi bổ cho mẹ em. Những bữa ăn ở biệt thự đều là tự tay tôi chuẩn bị trước cho em, chỉ đợi em xong việc, Vinh sẽ hâm nóng lại giúp em.
Ngày lễ tình nhân tôi cũng muốn ở bên em vì em là người mà tôi yêu, tôi tặng lắc tay cũng hy vọng em hiểu được ý nghĩa của nó. Tôi chỉ muốn em cả một đời sau đều may mắn, có tôi ở bên hay không vẫn sẽ luôn vui vẻ mỉm cười, một đời bình an.
Em làm gì tôi cũng đều phía sau dõi theo em chỉ là không muốn lộ diện, không muốn để em biết “cậu chủ” thuê em lại là tôi. Vì tôi sợ khi em biết, em nhất sẽ không ở bên tôi nữa, như vậy tôi sẽ không còn cách nào để được yêu thương em, giúp đỡ em mà không bị từ chối.
Đến ngay cả hôm chúng tôi chính thức đụng mặt nhau lần hai ở chỗ Đạt cũng là do tôi cố ý đi theo, vì tôi muốn biết em gặp lại tôi lần nữa thái độ sẽ như thế nào. Nhưng cuối cùng em lại tránh né tôi, đến cả một câu chào hỏi em cũng không chủ động nói ra. Tôi không nghĩ em lại vô tình đến như thế.
Sẽ không ai hiểu được cảm giác lúc đó trong lòng tôi khó chịu thế nào đâu. Nhìn em hai mắt đỏ hoe, nghe em nói với My nếu có quay lại thời gian trước em vẫn sẽ không chọn tôi.
Tôi không hiểu, rốt cuộc mình có điểm nào chưa tốt với em, mình có điểm nào chưa phù hợp với tiêu chuẩn của em thì em cứ nói thẳng, tôi sẽ vì em mà thay tôi để trở lên hoàn hảo trong mắt em. Nhưng rồi tôi mới chua xót hiểu ra, có những người nếu đã không thích tôi thì sẽ không bao giờ có thể động lòng, nếu có thương tôi thì đã chẳng bỏ đi.
Vậy mà tôi cứ ngu ngốc dành trọn trái tim nay cho em, rõ ràng nói là hận em, bày ra vẻ mặt chán ghét em, không để ý đến em nhưng trong lòng thì không ngừng gợn sóng khi nhìn thấy em. Ngay cả trong giấc ngủ cũng không ngừng nhớ về em, đến khi thấy Đạt về báo mộng, chẳng cần biết ý nghĩa của giấc mơ là gì, chỉ biết rằng tôi muốn về, muốn “xen” vào cuộc sống của em một chút thôi.
Tôi nói mình hận em, nhưng tôi còn yêu em nhiều hơn một chữ hận, rõ ràng bị tổn thương đến tận cùng tâm can mà vẫn không cam tâm buông bỏ.
Rồi tôi chợt nhận ra, thế giới của em rộng lớn như vậy nhưng lại không thể tiếp nhận thêm một người là tôi. Thế giới của tôi rộng lớn là thế nhưng chạm vào đâu cũng toàn là hình hài nỗi nhớ mang tên em. Tình cảm đơn phương luôn là như vậy, đau lòng đến bất lực, bất lực đến không can tâm. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn không chịu từ bỏ.
Người đời thường có câu “chạy sao khỏi trận mưa rào, thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu” và tôi chính là biểu hiện của sự ngu ngốc đó.
Tôi theo em cùng My về nhà, gặp lại mẹ em ở đây tôi không nghĩ cô vẫn dành cho tôi một tình cảm đặc biệt như thế. Cô quan tâm, hỏi han tôi, nói chuyện với tôi vẫn tự nhiên như ngày trước, tôi đối với cô cũng kính trọng giống xưa và hơn thế nữa tôi còn muốn được làm con rể của cô.
Khi bố mẹ My và mẹ em hỏi tôi khi nào lấy vợ, nếu như không có em ở đây tôi sẽ trả lời thành thật là mình cũng không biết bao giờ mới lấy vợ vì đến nay tôi vẫn chưa yêu ai khác. Nhưng vì có em, thấy em cứ cúi đầu ăn uống một cách ngon lành như không thèm quan tâm đến chuyện riêng của tôi, tôi bực mình nên nói mình đã có bạn gái và chỉ đợi ngày cầu hôn thì sẽ lấy nhau.
Mọi người không biết và dường như em cũng không để ý, hai chữ tôi nhắc đến ở đây là “bạn gái” chứ không phải là “người yêu”, mà bạn gái thì đương nhiên tôi phải có, chứ chẳng lẽ tôi chơi mỗi bạn trai. Và người mà tôi đợi để cầu hôn chính là em đấy, nhưng đến bao giờ mới dám mở lời cầu hôn em thì tôi cũng không biết.
Lúc đứng nói chuyện với em ở bên ngoài, em hỏi tôi cuộc sống hai năm qua thế nào, chẳng lẽ tôi lại nói với em tôi yêu em đến hận chết đi được, tôi muốn quên em nhưng không được. Hai năm không có em tôi cứ tưởng mình đã quên được em, mình sẽ sống tốt, nhưng thực chất cuộc sống của tôi thời gian qua lại tẹ nhạt đơn điệu vô cùng. Thà cứ theo sau lưng em tuy không được đáp lại thì vẫn thấy cuộc sống cũng màu sắc hơn nhiều.
Nghĩ trong đầu là vậy nhưng tôi không trả lời em mà hỏi ngược lại em thấy cuộc sống tôi thế nào. Em chợt im lặng mấy giây rồi mới lên tiếng chúc mừng tôi và Liễu, còn khen chúng tôi rất đẹp đôi. Tôi biết em đang hiểu lầm, nhưng thấy em thoải mái chúc mừng tôi như vậy, cơn bực bội trong tôi càng tăng thêm, cuối cũng thì cả hai nói chuyện chẳng liên quan gì đến suy nghĩ của nhau.
Em thì nghĩ tôi yêu Liễu nên chúc mừng, tôi thì nghĩ mình may mắn có được em nên cố ý nói lời cảm ơn đầy ẩn ý là “nếu như không rời đi sẽ không có được cô ấy”. Đúng vậy, nếu như tôi không bỏ đi hơn hai năm, thì ngày hôm nay đã không có cơ hội động chạm vào người em, đã không có được em.
Chưa dùng lại ở đó, tôi còn quái thai nói rằng, trước mặt mọi người trong nhà thì chúng tôi và bạn bè cũ còn khi có mỗi hai đứa thì mình là người lạ. Ấy vậy mà em lại nghe lời tôi chuyện này răm rắp, gặp nhau ở ngoài em lơ tôi đúng như thể người lạ không quen thật. Thấy cảnh này càng làm tôi điên tiết hơn…
Hôm 8/3, éo le thế nào mà Liễu lại rủ tôi đi ăn ở nhà hàng em đang làm. Vốn đã từ chối từ trước lấy lý do bận công việc không đi được nhưng Liễu lại cứ mè nheo bắt tôi phải mời cô ấy một bữa. Tôi thì không thích con gái nhõng nhẽo mình quá nhiều nên lại càng không muốn đi, được một lúc sau tôi chợt đổi ý, muốn đưa Liễu đi ăn để xem em gặp chúng tôi lần nữa sẽ thế nào, và trước khi đến đó tôi không quên bảo Vinh mua giúp tôi một sợi dậy chuyền cho Liễu để trêu ngươi em.
Đến đây, tôi không nghĩ trí nhớ của Liễu tốt đến vậy, cô ấy lại nhận ra em, còn hỏi tôi có nhớ đã gặp em trên phố không? Tôi sao có thể quên được em, trên người em có chỗ nào mà tôi không quen thuộc, đến ngày cả ví trí những nốt ruồi ở nơi nhạy cảm tôi còn nhớ như in nữa là gương mặt xinh đẹp mang đậm nét riêng của em.
Nhưng tôi vẫn phải làm như không nhớ gì…
Khi tôi vừa ra ngoài không lâu, đến lúc quay lại thấy bát vỡ trên sàn nhà, phản ứng đầu tiên là liếc mắt nhìn đến em rất nhanh rồi sau đó mới lên tiếng hỏi. Lúc biết em làm đổ bát súp cua, thấy tay em vừa bẩn vừa đỏ, tôi vội đi tới kéo ngược em về sau giả vờ quan tâm đến Liễu nhưng thực chất là sợ em đứng gần đó không cẩn thận giẫm phải mảnh vỡ trên sàn, và hơn thế nữa tôi muốn em lập tức rời khỏi phòng mà đi rửa nước lạnh cho vết bỏng rát trên tay.
Nhưng em ngốc lắm, tôi lớn tiếng mắng em, mặc dù trong lời mắng đó có vài phần châm chọc về lời xin lỗi của em trong quá khứ đối với tôi, nhưng tôi cũng không có ý làm tổn thương em đâu, tôi chỉ muốn em giận hờn tôi mà ra khỏi đây.
Vậy mà khi em còn chưa chịu ra ngoài, tôi còn chưa lên tiếng mắng thêm mấy lời khó nghe hơn nữa thì chủ nhà hàng và quản lý đã đến đây. Nói qua nói lại một lúc, mọi người đều nghĩ tôi lo lắng cho Liễu nên tức giận với em nhưng không ai hiểu, người tôi lo nhất là em kìa. Tôi không cần biết em sơ ý kiểu gì, cũng không cần phải nghe lời nói hộ của Liễu, bởi vì dù em có làm gì quá đáng tôi cũng sẽ mắt nhắm mắt mở dung túng cho em. ngôn tình sủng
Sau khi em ra khỏi phòng, tôi cũng không có tâm trạng ở lại đây ăn uống xưng hô anh em thân thiết với Liễu được nữa, liền đứng dậy nói dối còn có việc bận phải đi trước, rồi để cô ấy một mình tự bắt xe về.
Trên đường trở về biệt thự, khi đi qua một hiệu thuốc tây, tôi không quên dừng xe vào mua cho em một tuýp thuốc trị bỏng. Về đến nhà ngay lập tức bảo Vinh gọi em qua đây với tôi.
Mới đầu em từ chối lấy lý do là chăm mẹ, nhưng mẹ em đang ở viện đã có y tá tôi ngầm thuê riêng để chăm sóc mẹ em chu đáo hơn thì còn sợ gì nữa mà tôi không gọi em qua.
Hôm nay không chỉ là vì lo cho vết thương trên tay của em, tôi còn muốn cùng em có mỗi ngày 8/3 vui vẻ. Bất kì ngày lễ nào trong năm, bất kể sự kiện nào trong đời em về sau tôi đều muốn mình được phép tham dự, dù là đường đường chính chính hay âm thầm ở phía sau tôi đều cam tâm tình nguyện.
Thấy tâm trạng em không tốt, nước mắt còn đọng lại trên má, tôi giơ tay lau giúp cho em sau đó nhẹ nhàng cầm bàn tay bị bỏng của em lên thoa thuốc giúp em. Hành động này của tôi càng làm cho em khóc nhiều hơn, tôi đau lòng kéo em ngồi dậy ôm vào lòng, xoa nhẹ tấm lưng trần của em như muốn an ủi, bảo em hãy nín khóc đi.
Em ở trong lồng ngực tôi, lần đầu tiên chủ động tâm sự với tôi với giọng nói ghẹn ngào đến đau lòng. Em nói rất nhiều, em nói em đi làm thuê rất khổ không ít lần gặp khách hàng khó tính, em nói người giàu như chúng tôi sẽ không hiểu được. Em kể lại cho tôi nghe chuyện hôm nay xảy ra, em nói vô tình vô nghĩa nên bị tôi mắng như vậy cũng đáng, em tự nhận lỗi về một mình mình mà không hề oán tránh tôi.
Từng lời em nói giống như hàng ngàn mũi kim đang không ngừng đâm chọc vào trai tim tôi, như có một bàn tay bóp nghẹn trái tim tôi khiến hô hấp của tôi cũng trở nên khó khăn. Tôi muốn nói chuyện, muốn nói em không có lỗi, muốn nói nhiều điều hơn thế nữa nhưng cuối cùng vẫn là phải nhịn xuống chỉ có thể dùng hành động mà vỗ về em.