Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 9: Khơi nguồn




Màn đêm buông xuống, xa dời những cái nắng lạnh thất thường của ban ngày, không gian thoáng cô đọng lại, trầm đi, nhưng không kém phần ồn ào náo nhiệt của một thành phố phồn hoa.

Quán bar Vigu, quán bar được mệnh danh là ông hoàng bar quốc tế, yên vị tại trung tâm thành phố, đứng giữa lòng đường xe qua lại, Vigu đập vào mắt người nhìn là hình ảnh tòa nhà cao tầng rực sáng ánh đèn và những chiếc xe hơi sang trọng ghé đậu liên tục.

Trên tầng VIP của Vigu, số lượng ghế chỉ đếm trên đầu ngón tay, không gian càng lên cao thì càng nhận thấy rõ sự khác biệt của nó, có thể là địa vị hay cách bày trí, nhưng rõ ràng nhất, vẫn là không khí ở đây, khác hẳn với những nơi người bình thường có thể tới.

Trong một góc tối, thấp thoáng len lỏi những ánh đèn mờ ảo lung linh, nếu như không phải quen biết thân cận, thì rất khó nhận ra người quen của mình, tiếng nhạc không quá to cũng không quá nhỏ, nó đủ để làm xoa dịu đi những ồn ào của ngày thường.

Mạnh Phong nhìn ly rượu màu đỏ nâu trên bàn, màu sắc quyến rũ như hương thơm tỏa ra trên người thiếu nữ, ngọt ngào ngây thơ đến hút hồn, còn có gì đó xa cách khiến người ta muốn chiếm giữ cho riêng mình, không hiểu tại sao, màu sắc này khiến anh ta gợi nhớ đến cô gái ấy, cô gái có đôi mắt trong đen láy kia.

Hạ Lâm Phong ngồi bên cạnh, từ nãy giờ vẫn không nói gì mà chỉ im lặng uống rượu, nếu như không lại gần, có lẽ sẽ không ai phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, một thân u tối như đêm đen đang rũ bóng.

Mạnh Long nhìn người bạn từ thời niên thiếu đến bây giờ của mình, anh ta và Hạ Lâm Phong có sự khác nhau rất rõ rệt, cha mẹ hai nhà vẫn thường trêu là hai đứa có tính cộng trừ cho nhau.

Nếu nói cậu ta, Mạnh Long là một sát thủ tình thường, thấy cô gái nào hợp ý là sẽ dùng mọi thủ đoạn cưa cẩm trước mắt mọi người đến khi nào có được mới thôi, thì Hạ Lâm Phong lại khác hoàn toàn.

Hạ Lâm Phong thâm trầm sâu sắc từ chính suy nghĩ tận sâu của anh ta, nếu Hạ Lâm Phong muốn có thứ gì đó, cũng sẽ không công khai như cậu ta, mà cứ như săn thú, nhăm nhe, rình rập, đến khi chiếm được thì mọi người mới đột ngột nhận ra là anh ta đã đoạt được con mồi. Hạ Lâm Phong càng không phải là người đàn ông dễ nắm bắt và hiểu được, cậu ta luôn nói Hạ Lâm Phong thật quá khô khan và vô cảm, làm chính cậu ta cũng không thể hiểu được người bạn này.

“Lâm Phong, chắc tớ đã yêu rồi”

Hạ Lâm Phong nghe Mạnh Long nói, đôi mắt nhìn sâu vào bóng đêm u tối, yêu, Mạnh Long từ trước đến nay chưa bao giờ nói tiếng yêu, cậu ta có thể cưa cẩm tán tỉnh bất cứ ai, nhưng chưa bao giờ nói tiếng yêu với một ai cả, Mạnh Long yêu Lâm Thư Tuyết thật sao?

Hạ Lâm Phong đến bây giờ thì cảm xúc đã bắt đầu khác lạ, có gì đó không yên đang dâng lên, vốn dĩ anh ta tưởng Mạnh Long chỉ là vui đùa, nào ngờ, Mạnh Long lại yêu Lâm Thư Tuyết, vậy Lâm Thư Tuyết thì sao?

Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu của Hạ Lâm Phong lập tức có được đáp án, Mạnh Long uống cạn ly rượu trên tay, vừa rót cho mình một ly vừa nói.

“Lâm Thư Tuyết đã từ chối tớ, cậu biết không, lần đầu tiên tớ nghe người khác nói tớ mặt dày đấy”

Dừng một chút, Mạnh Long lại uống cạn ly rượu của mình, lại vừa rót vừa nói, cứ như vậy, nói dứt câu, lại tiếp tục uống cạn ly rượu của mình, rồi rót tiếp, đồng thời, anh ta cũng đang rót từng chữ từng chữ của Lâm Thư Tuyết vào lòng Hạ Lâm Phong, đến cuối cùng, cậu ta vẫn chốt lại câu cuối.

“Cho dù là vậy, nhưng hiện nay cô ấy vẫn chưa có người yêu, tớ cũng vẫn còn cơ hội, chỉ còn một chút cơ hội, tớ cũng phải nắm lấy”

Hạ Lâm Phong nhớ lại chuyện sáng nay, nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của Trương Diệp Lan, còn có sự lạnh lùng của Lâm Thư Tuyết, nhanh chóng sắp xếp những suy nghĩ đầu, anh ta biết Mạnh Long nói là làm, nhưng anh ta lại không thể để Mạnh Long làm như vậy, phải chấm dứt ngay hy vọng cuối cùng của Mạnh Long, muốn như vậy, chỉ có một biện pháp, không vì ai, mà vì chính anh ta.

“Mạnh Long…”

...

Lâm Thư Tuyết ngồi trong phòng của mình, gương mặt xinh đẹp không biết đang suy nghĩ điều gì, mày cong nhíu lại, đôi mắt tựa như ẩn chứa điều gì đó trắc ẩn khó đoán, gây nên sự mơ hồ về sự tồn tại của cô.

Hình ảnh của Hạ Lâm Phong cùng cô gái trong phòng đã ám ảnh cô suốt ngày nay, không muốn nghĩ đến, nhưng không hiểu vì sao lại không thể quên, cảm thấy khi nhớ lại, lòng không thoải mái gì hết, Hạ Lâm Phong khốn khiếp, anh được lắm, dám giận cá chém thớt với tôi.

Lâm Thư Tuyết đã tự biện chứng cho mình một cái lý do để tức giận, cô cứ nghĩ chẳng qua là do Hạ Lâm Phong xem thường mình, chính vì vậy nên cô mới tức giận, chứ không phải là để ý hình ảnh của anh ta và cô gái ấy. Lâm Thư Tuyết không phủ nhận, nhưng cũng không khẳng định điều đó không ảnh hưởng đến mình, còn đang chìm đắm trong suy tư ngớ ngẩn thì tiếng tin nhắn vang lên làm cô thoáng giật mình.

“Ra ngoài đi, tôi đang ở dưới cổng nhà cô”

Nhận được tin nhắn của Hạ Lâm Phong, Lâm Thư Tuyết không thể phủ nhận một điều, tim trong lồng ngực đã đập nhanh hơn, thậm trí là có chút gì đó rối loạn trong suy nghĩ, cũng không biết tại sao cô lại nghĩ người nhắn tin là Hạ Lâm Phong, mặc dù cô không biết số của anh ta, nhưng cái tên ấy lại hiện lên đầu tiên khi cô nhìn thấy dòng tin nhắn này.

Đóng điện thoại, không nhắn tin hay gọi điện lại, chân ngập ngừng bước về phía cửa sổ, hơi vén tấm màn gió màu trắng ra, đập vào mắt là chiếc xe hơi đang đậu dưới nhà mình, trong đầu, những suy nghĩ liên tục hiện lên, Hạ Lâm Phong tại sao biết số điện thoại và nhà của cô, anh ta đến đây làm gì, sẽ chẳng có lý do gì để anh ta đến gặp cô cả, rốt cuộc là tại sao chứ?

“Tôi biết cô biết tôi là ai, mau xuống đi”

Lâm Thư Tuyết nghe tiếng tin nhắn, giật mình đóng nhanh tấm rèm xuống, nhìn điện thoại, cảm thấy một mảnh trống rỗng trong đầu, tay vô thức nhắn lại dòng chữ lạ thường.

“Tôi không biết anh là ai cả, đừng làm phiền tôi”

Hạ Lâm Phong ngồi trong xe, khi nhận được tin nhắn của cô, lòng dâng lên tức giận phi thường, ấn nút gọi, nhưng lại nghe thấy tiếng tắt máy, nhắn lại một tin, bước ra khỏi xe và đóng mạnh cửa lại, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng vào ngôi nhà ở trước mặt đầy thâm trầm.

“Cô không ra thì để tôi vào lôi cô ra”

Lâm Thư Tuyết trong phòng đang trố mắt ra nhìn dòng tin nhắn của Hạ Lâm Phong, anh ta làm cái quái gì vậy, anh ta nghĩ đây là nhà anh ta hay sao, nghi vấn anh ta có phải đang lên mặt dọa mình hay không, cô lại vén màn ra nhìn, nào ngờ nhìn thấy Hạ Lâm Phong đang đứng nhìn thẳng vào nhà, giật mình một cái, cô nhanh chóng cầm cái áo khoác chạy ra, tên cuồng quyền uy này bị điên hay sao chứ.

Hạ Lâm Phong đang chuẩn bị hết kiên nhẫn, chân vừa chuyển động thì đã thấy hình ảnh người con gái đang điềm tĩnh bước ra, thu lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, gương mặt lại lạnh băng như thường ngày.

Lâm Thư Tuyết khi bước ra rồi thì mới nghĩ mình bị điên, vốn dĩ cô cũng đâu cần phải ra đây gặp anh ta, cứ tắt hết điện đi báo hiệu mình đã ngủ là được, đâu nhất thiết phải nghe lời anh ta như vậy, thật sự ngày hôm nay, tâm trạng cô không được tốt cho lắm, có lẽ như vậy nên suy nghĩ không minh mẫn cho lắm, để xem anh ta làm gì được cô chứ.

Lâm Thư Tuyết đi lại gần Hạ Lâm Phong, cũng như đang đi từ từ vào chỗ sâu nhất trong mắt anh ta vậy, Lâm Thư Tuyết trước mắt, mất đi những bộ váy công sở cứng ngắc khô lạnh, thay vào đó là chiếc váy hoa màu tím hồng nhẹ nhàng mềm mại, cảm thấy như nó hợp với cô hơn những bộ váy kia rất nhiều.

Đến khi Lâm Thư Tuyết ở đối diện mình, trong lòng bắt đầu dâng lên những cảm xúc kỳ lạ, có gì đó đang đập mạnh, rối loạn, ngỡ ngàng rồi lại ấm áp khi nhìn thấy cô như vậy.

Lâm Thư Tuyết tựa như năm mười ba tuổi, mái tóc buông thả, mềm mại bồng bềnh chứ không ướt đẫm vì nước mưa, không khí không tĩnh lặng như thế này mà toàn tràn ngập trong tiếng mưa rơi, cũng là đôi mắt to tròn đen láy, như những ánh sao đang tụ họp về đây, hiện hữu lấp lánh. Anh ta có thể nhìn thấy trong mắt cô, dòng nước ấm trong sáng đang đọng lại, làm trái tim anh ta, nhất thời không giữ được nhịp đập của riêng mình.

Lâm Thư Tuyết đối mặt với Hạ Lâm Phong, khác xa với vẻ bề ngoài hờ hững là cả một tâm hồn đang gợn sóng, ánh mắt của Hạ Lâm Phong có một cái gì đó khiến cô không thể nào kìm chế được mà muốn trốn tránh, giọng nói vang lên, như là cách né tránh hữu hiệu nhất.

“Có chuyện gì sao?”

Thu lại những cảm xúc khó nắm bắt, Hạ Lâm Phong đưa mắt nhìn đi chỗ khác, tránh cho suy nghĩ muốn ôm cô vào lòng bây giờ của mình làm rối loạn, đúng vậy, khi nhìn thấy cô, anh ta đã không kiềm chế được mà muốn ôm cô vào lòng, một suy nghĩ mà chính anh ta cũng cảm thấy bất ngờ với chính mình.

“Cô dự định làm gì với Mạnh Long?”

Khi nghe Hạ Lâm Phong nói mục đích đến đây, Lâm Thư Tuyết không khỏi nhíu mày nhìn thẳng mắt anh ta, hóa ra vì chuyện của Mạnh Long mà Hạ Lâm Phong mới đến tìm mình, chuyện cô và Mạnh Long thì có liên quan gì đến anh ta.

“Liên quan gì anh”

“Cô muốn Mạnh Long sẽ theo đuổi mãi sao?”

“Tôi hết cách”

Lâm Thư Tuyết nói vậy không phải là đùa, đúng thật là cô đã hết cách với Mạnh Long, bây giờ chỉ còn cách xem anh ta như không khí mà thôi, Hạ Lâm Phong chắc không phải vì lo cô cướp mất bạn anh ta nên mới đến đây chứ, cũng không phải là anh ta đang ghen tị chứ.

“Tôi sẽ giúp cô”

Lâm Thư Tuyết nghe Hạ lâm Phong nói, đôi mắt không khỏi ngạc nhiên và tò mò nhìn anh ta, Hạ Lâm Phong muốn giúp cô, bằng cách nào, chắc không phải anh ta muốn tống anh bạn của anh ta đi công tác xa vài tháng chứ, khoan, đúng vậy, sao bây giờ cô mới nghĩ ra cách này.

“Tại sao anh phải giúp tôi?”

“Trương Diệp Lan, em họ tôi thích Mạnh Long, mà Mạnh Long lại đang theo đuổi cô”

Hóa ra là vậy, là sợ em gái mình mất người yêu sao, Hạ Lâm phong, anh thật là khôn khéo đấy, tôi không nghĩ anh sẽ vì người khác mà đêm hôm tới đây gặp tôi đâu, chắc chỉ vì người anh yêu mới làm vậy thôi, mà cũng chưa chắc, người sắt đá nham hiểm như anh, chỉ sợ cũng chẳng có lúc như vậy

“Em gái anh là ai tôi đâu biết, tôi không quan tâm”

“Chẳng phải sáng nay cô đã gặp, đừng nói đầu óc cô nhanh quên như vậy, nếu cô muốn Mạnh Phong tiếp tục theo sát cô thì tùy cô vậy”

Lâm Thư Tuyết nghe Hạ Lâm Phong nói, trong đầu suy nghĩ đảo nhanh, sáng nay cô không gặp nhiều người, ở trong phòng Hạ Lâm Phong thì càng ít hơn, con gái thì lại càng hiếm, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cô gái kia.

“Cái cô gái khóc lóc ấy sao, tôi lại cứ nghĩ là bạn gái anh.”

Hạ Lâm Phong nghe Lâm Thư Tuyết nói, trong lòng lặng yên một chút, bạn gái, ngay cả người khiến anh ta để ý còn chưa có, thì lấy đâu ra bạn gái như lời cô nói, có lẽ từ khi ấy, cơn mưa lạnh lẽo đã cuốn đi tất cả ánh nhìn của anh ta rồi, và lần này, anh ta sẽ bắt được cô.

“Tôi chưa có bạn gái”

Lâm Thư Tuyết nghe anh ta nói, lại cố tình không trêu trọc đến vấn đề này, Hạ Lâm Phong nói lý do hết sức hợp lý, lời anh ta nói ra làm cho cô cảm thấy anh ta ta thật tình đang muốn giúp mình thoát khỏi Mạnh Long, nhưng bằng cách nào chứ, đừng nói muốn tống cô đi công tác xa chứ.

“Vậy anh muốn như thế nào?”

Hạ Lâm Phong nghe cô nói đến mục đích duy nhất của mình, mắt sâu đen nhìn người con gái trước mắt, lời nói phát ra, khiến cho cô gái trước mắt đưa mắt mở to nhìn anh ta, Lâm Thư Tuyết, tôi sẽ bắt được cô.

“Cô phải làm bạn gái và đến ở cùng tôi, đó là cách duy nhất”