Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 47: 47: Trư Nhân Đi Thôi




NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

*

Chương 47: Trư nhân, đi thôi

‎ "Ngươi là Y Tháp, đúng không." Lâm Tùy An bất đắc dĩ nói: "Ta và ngươi không thân không cố. Không phải, ta và ngươi không thù không oán..."‎

‎ "Xem chiêu!" Y Tháp hét lớn, hai quyền vẽ ra hồng quang chói mắt đánh tới.

‎ Ôi, chao chao chao!

‎ Lâm Tùy An bị buộc phải ứng chiến, liên tục tránh ba chiêu, Y Tháp hiển nhiên cảm thấy mình chiếm thế thượng phong, thế đánh càng lúc càng mãnh liệt, từng bước ép sát, tốc độ của hắn không nhanh như chớp, sức mạnh lại kém hơn Đông Triều, tránh thêm ba chiêu Lâm Tùy An đã nhìn ra manh mối, có lẽ tên Y Tháp này chỉ biết mỗi ba chiêu đó, trái móc quyền, phải móc quyền, trên móc quyền, chỉ là có thêm hiệu quả lóe sáng của nhẫn, thoạt nhìn có hơi dọa người, nhất là hôm nay trời trong vắt, ánh mặt trời sáng chói, công kích này quả thực là dựa vào ô nhiễm ánh sáng.‎

‎ Chiêu thứ bảy đánh tới, là móc quyền bên phải, Lâm Tùy An chân phải lui về phía sau nửa bước, tay trái lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nắm chặt cổ tay phải của Y Tháp, Y Tháp giận dữ lại móc một quyền bên phải, thì bị tay phải Lâm Tùy An bắt được, hai tay hai người giao nhau thành hai chữ thập, hình thành tư thế đối diện nhau.

‎ Gân xanh trên hai tay Y Tháp nổi lên và không ngừng run rẩy, Lâm Tùy An cảm thấy cũng khá nhẹ nhàng, hoàn toàn không hoảng hốt, còn khẽ mỉm cười.

‎ "Y Tháp tiểu ca, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?‎"

‎ Y Tháp giãy dụa: "Tứ Lang nói, ngươi là đại đại(to to)."‎

‎ Lâm Tùy An ngây ngốc: "Gì cơ?"‎

‎ Đại đại gì? Cô đâu có kỹ năng đặc biệt nào để có thể được gọi là "đại đại"?‎

‎ "Tiểu nương tử, ta đoán hắn nói là Đạt Tử đúng không?"‎

‎ "Không đúng không đúng, là đầu to."‎

‎ "Tiểu nương tử này đầu có lớn đâu."‎

‎ "Ta hiểu rồi, tiểu nương tử và thiếu niên Ba Tư hẳn là cùng thích một cái đầu lợn, nên mới đánh nhau trên đường như thế."‎

‎ "Đầu lợn thì có gì đáng để bị giành như vậy đâu?"‎

‎ Tiếng người bàn luận với nhau vang lên xung quanh, Lâm Tùy An lúc này mới phát hiện dân chúng xung quanh không biết từ lúc nào đã đến vây xem hóng hớt, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn bình luận.‎

‎ Má nó, xấu hổ chết mất!‎

‎ Lâm Tùy An đổ mồ hôi.‎

‎ "Này, chúng ta đình chiến trước, tìm một chỗ không có người đánh tiếp có được không?" Lâm Tùy An đề nghị.‎

‎ Y Tháp: "Không được!"‎

‎ "Vậy đại đại rốt cuộc là quỷ gì vậy?"‎

‎ "Tứ Lang nói rất lợi hại, phải đánh rồi mới tính, phải phân thắng bại!‎

‎ Lâm Tùy An cuối và cũng nghe hiểu, không phải "đại đại", mà là là "cộng sự"(*), không khỏi thở dài một hơi: "Thật ra chúng ta chỉ là cộng sự tạm thời, sân khấu dựng tạm thôi."

(*)Anh này nói chuyện hơi khó hiểu, thiệt dịch đã mệt còn mắc mấy thèng nước ngoài, khổ tró vậy đó‎. Than vậy thôi chứ giải thích mọi người chỗ này chút, cái chứ đại đại pinyin tiếng trung nóa là da da, còn từ cộng sự pinyin là da dang, cha này nghe lộn anh Hoa nói nên kêu chỉ là đại đại. Cái đồ lông bông, mở miệng há miệng cộng sự cộng xiếc, người nước ngoài hiểu được anh chắc. mà cũng anh này nên sau này đánh dấu sao giữa chừng hơi nhiều đó.

‎ "Đại đại, đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ!" Y Tháp vẫn khăng khăng: "Ngươi không thể trốn được đâu!"‎

‎ Lâm Tùy An quả thực là không nói gì, chỉ có thể ngửa đầu hỏi trời xanh, ôi, lại là một thiếu niên ngáo ngơ bướng bỉnh.‎

‎ "Có phải chỉ cần ta thắng ngươi, sau này ngươi sẽ không gây phiền toái cho ta nữa không?" Lâm Tùy An hỏi.‎

‎ Hai mắt Y Tháp sáng lên: "Đúng!"‎

‎ "Được!" Lâm Tùy An nhe răng, đột nhiên buông Y Tháp ra, tung người lui về phía sau ba bước, làm ra tư thế mời.‎

‎ Y Tháp hai tay đấm vào nhau, trừng đôi to màu xanh biếc vọt tới, nhẫn bảo thạch lóe ra hồng quang giữa không trung, khí thế cực kỳ đáng sợ.

‎ Lâm Tùy An vẫn nguy nga bất động, bàn tay vòng quanh chuôi đao Thiên Tịnh, đột nhiên cô rút đao khỏi vỏ, đao quang hình chữ thập phá không bay ra, vang lên những tiếng kêu giòn giã, nhẫn bảo thạch vỡ vụn bay khắp tám phương bốn hướng nhìn như sao băng giữa ban ngày.

‎ Thiên Tịnh không lệch chút nào kề lên cổ Y Tháp.‎

‎ Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, đợi đến khi các mảnh vỡ bảo thạch đầy trời rơi xuống đất, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, cùng hoan hô vỗ tay.‎

‎ "Công phu giỏi quá."

‎ "Đẹp lắm!"

‎ "Thật tuyệt vời!"

‎ Y Tháp kinh ngạc buông hai tay xuống, mười chiếc nhẫn bảo thạch của hắn toàn bộ vỡ vụn.

‎ Lâm Tùy An thu đao vào vỏ: "Thế nào?"‎

‎ Y Tháp trừng mắt nhìn Lâm Tùy An, hắn cứ như thế trừng mắt nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi màu xanh biếc mơ hồ nổi lên ánh nước, đột nhiên, hắn tươi cười đến xán lạn, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái với Lâm Tùy An.‎

‎ "Ngươi làm gì thế?!" Lâm Tùy An sợ tới mức xù tóc lên, thiếu chút nữa đã nhảy lên tường phường.‎

‎ Y Tháp đứng dậy, chớp mắt hai cái, trịnh trọng ôm quyền, xoay người rời đi.‎

‎ Lâm Tùy An đứng ngơ ngác tại chỗ, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.‎

‎ Chuyện gì đang xảy ra vậy?‎

  *

‎ Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Tùy An và Cận Nhược đi tới trước cửa Hoa trạch, Hoa thị đã chuẩn bị xong hai chiếc xe ngựa lớn, những con ngựa cơ bắp cường tráng, da lông sáng bóng, vừa nhìn đã biết là giỏi đi đường dài, một người lái xe là Mộc Hạ, người còn lại thế mà lại là Y Tháp.‎

‎ Hoa Nhất Mộng và Hoa Nhất Phong tay trong tay đứng ở cửa lớn cùng nhìn Lâm Tùy An, biểu cảm hóng hớt cực mạnh.

‎ Cận Nhược: "Tại sao họ lại nhìn chằm chằm ngươi như vậy? Ngươi nợ tiền nhà họ à?"‎

‎ Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Y Tháp nhảy xuống xe, nhận lấy tay nải của Lâm Tùy An, ngữ khí cung kính: "Người heo(*), lên xe." Trên tay hắn đã đổi mười chiếc nhẫn bảo thạch khác, thoạt nhìn càng sáng chói hơn cả lúc trước.

(*) Ghét chú thích lắm luôn, cơ mà vẫn phải chú thích, anh này kêu chỉ là trư nhân, dịch là người heo, cơ mà theo cái phát âm đáng chết của ổng thì hẳn là muốn kêu chỉ là chủ nhân ạ, nên sau này em sẽ để là trư nhân, cái mọi người tự hiểu là chủ nhân em với ha, không dịch người heo mãi nó kỳ lắm haha.

‎ Lâm Tùy An: "..."‎

‎ Cận Nhược: "Hắn mắng ngươi là heo kìa?"‎

‎ Hoa Nhất Mộng và Hoa Nhất Phong điên cuồng nín cười.‎

‎ "Lâm Tùy An!" Hoa Nhất Đường vội vàng bước ra cửa lớn, chiếc quạt nhỏ phe phẩy nhanh như quạt điện: "Ngươi... thật sự đã nhận Y Tháp làm người hầu sao?"‎

‎ Lâm Tùy An: "Cái gì cơ?"‎

‎ Hoa Nhất Đường kéo Lâm Tùy An qua. Vừa lắc đầu vừa thở dài: "Ngươi!"‎

‎ Lâm Tùy An: "Người hầu nào? Cái gì vậy? Ta không biết!"‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Có phải hắn tìm ngươi luận võ không?"‎

‎ Lâm Tùy An: "Ơ."‎

‎ "Ngươi có phải đã thắng hay không?"‎

‎ "Ơ."‎

‎ "Có phải hắn dập đầu với ngươi không?"‎

‎ "Ơ."‎

‎ "Xong, hắn nhận ngươi làm chủ luôn rồi."‎

‎ "......"‎

‎ Cái quái gì vậy?!‎

‎ Lâm Tùy An sụp đổ: "Còn có loại quy củ này sao?! Tại sao không ai nói với ta sớm hơn?!"‎

‎ Cận Nhược nhìn không nổi nữa: "Hoa Nhất Đường ngươi đừng có ăn nói bậy bạ, người Ba Tư làm quan ở nước Đường đều phải đi theo quy trình tuyển dụng chính quy của Hồng Lư Tự, nào có quy củ nhảm nhí như vậy?"‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Y Tháp thân phận tương đối đặc thù, hắn có thể tự mình định quy củ, đã được Hồng Lư Tự ngầm đồng ý."‎

‎ Cận Nhược: "Ôi, tiểu tử bột dầu kia, thì có thể có thân phận gì?"‎

‎ "Hắn là hoàng tử của Ba Tư."‎

‎ Cận Nhược biến thành biểu cảm bị sét đánh, cằm Lâm Tùy An rớt xuống.‎

‎ Hoa Nhất Đường đỡ trán: "Ta cũng không ngờ Y Tháp lại để mắt tới ngươi, ta nên sớm nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không nên luận võ với hắn, cho dù luận võ cũng ngàn vạn lần không thể thắng. Thắng là sẽ bị hắn dựa vào."‎

‎ Lâm Tùy An giống như bị sét đánh, cố gắng sắp xếp tế bào não trật tự lại: "Chẳng lẽ... Y Tháp thật ra là muốn làm người hầu của ngươi?"‎

‎ Hoa Nhất Đường thở dài: "Hắn là muốn ở lại Hoa thị."‎

‎ Vậy thì liên quan rắm gì đến cô? Cô đâu phải người của Hoa thị... Khoan, Lâm Tùy An nhớ lại lời Y Tháp nói lúc trước, chẳng lẽ logic của tiểu tử kia là, cô là cộng sự của Hoa Nhất Đường cũng tương đương với người của Hoa thị.‎

‎ Lâm Tùy An nổi điên: "Ta đi nói rõ ràng với hắn ta, ta không liên quan gì đến Hoa thị cả..."‎

‎ Hoa Nhất Đường túm lấy tay cô: "Tiểu tử kia cố chấp lắm, đã quyết định chuyện gì thì tám con trâu cũng không kéo trở về được. Nếu ngươi xử lý không đúng cách, hắn khiếu nại đến Hồng Lư Tự, sẽ gây bất ổn ngoại giao."‎

‎ Lâm Tùy An: "... Hắn đường đường là một vương tử lại đi làm người hầu của ta mới bất ổn quốc tế á!"‎

‎ "Yên tâm, Ba Tư là nước thuộc địa thứ mười bảy, vương tử trên danh nghĩa có hơn trăm người, trong đó bảy phần đều đến nước Đường du học, cái gọi là dân không nâng, quan không đỡ, chỉ cần Hồng Lư Tự không truy cứu, thì sẽ không sao."‎

‎ Lâm Tùy An: Đây đâu phải là mời một người hầu, rõ ràng là mời một ông nội, không đúng, là mời một quả bom hẹn giờ, đã thế còn lại bom quốc tế.‎

‎ "Ôi, trách ta, người thông minh thỉnh thoảng cũng tránh không khỏi sơ suất!" Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt thở dài nói.‎

‎ Chắc tôi tin! Lâm Tùy An thầm nghĩ, đừng tưởng tôi không thấy anh cười trộm.

‎ Trong này khẳng định có hố lớn!‎

‎ Cận Nhược: "Vậy ngươi tính sao?"‎

‎ "Chuyện đã đến nước này, đi một bước xem một bước thôi." Lâm Tùy An nhìn Y Tháp ở đằng xa, chợt thấy lo chuyện khác.‎

‎ Một hoàng tử thì phải trả bao nhiêu tiền lương đây?

  *

‎ "Việc này là do Hoa thị, tất cả chi tiêu của Y Tháp đều tính vào sổ sách của Hoa thị." Hoa Nhất Hoàn nói: "Lâm nương tử chỉ cần chuyên tâm hộ tống Tứ Lang là được. Về phần năm trăm vàng của vị lang quân này, nếu cũng hộ tống Tứ Lang, thì Hoa thị cũng sẽ trả, không cần Lâm nương tử tốn kém."‎

‎ Khi Hoa Nhất Hoàn nói ra những lời này, Lâm Tùy An chợt nhìn thấy hào quang thiên sứ lơ lửng trên đỉnh đầu gia chủ Hoa thị.‎

‎ Không hổ là Hoa thị, kết cấu đủ lớn!‎

‎ "Đa tạ Hoa gia chủ." Lâm Tùy An ôm quyền.‎

‎ Hoa Nhất Hoàn lại nhìn Hoa Nhất Đường: "Lần này đi Đông Đô, đi qua bảy huyện ba thành, đều có sản nghiệp Hoa thị."‎

‎ "Hiểu rồi. Nếu đệ gặp vấn đề gì thì cứ nhờ họ giúp đỡ." Hoa Nhất Đường giơ ngọc bội trắng trong tay lên, mặt trên chạm khắc hoa văn chữ tượng hình "Hoa", hẳn là tín vật của Hoa thị.‎

‎ Hoa Nhất Hoàn gật đầu, ý bảo người hầu mang hai cái rương lớn lên xe: "Thuận đường đi kiểm tra sổ sách luôn đi."‎

‎ Hoa Nhất Đường: "... Đại ca, thời gian không đủ đâu?"‎

‎ "Khoảng cách hơn hai tháng, tốc độ để xem sổ sách nhiều nhất là nửa ngày, trong vòng hai mươi ngày chắc chắn có thể đến Đông Đô."‎

‎ Vẻ mặt Hoa Nhất Đường đau khổ, miệng không biết lẩm bẩm cái gì, Hoa Nhất Mộng và Hoa Nhất Phong lôi lôi kéo kéo hắn lại dặn dò một hồi.

‎ Lâm Tùy An nhìn sắc trời, đã qua đầu giờ thìn, nếu chứ chần chờ thế này thì đến trưa cũng chưa chắc đã ra khỏi được thành Dương Đô.

‎ "Lâm nương tử." Hoa Nhất Hoàn nghiêm túc ôm quyền: "Vất vả cho ngươi rồi."

‎ Lâm Tùy An: "Cầm tiền của người, việc nên làm thôi."‎

‎ Hoa Nhất Hoàn khựng lại, nói thêm một câu: "Đi đường bình an."‎

‎ Hoa Nhất Mộng và Hoa Nhất Phong nước mắt lưng tròng đưa Hoa Nhất Đường lên xe, Hoa Nhất Hoàn và các nàng cùng lùi về sau đưa mắt nhìn theo xe ngựa. Hoa Nhất Đường chui đầu ra cửa sổ xe, lưu luyến không rời vẫy quạt: "Đại ca, nhị tỷ, tam tỷ yên tâm, để chắc chắn sẽ làm quan lớn!"‎

‎ Hoa Nhất Mộng: "Tứ Lang đi đường bình an."‎

‎ Hoa Nhất Phong: "Chú ý sức khỏe!"‎

‎ Hoa Nhất Hoàn chắp tay sau lưng, không nói lời nào. Cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Tùy An hay không, cô hình như nhìn thấy ý cười chợt hiện lên trên mặt Hoa Nhất Hoàn.‎

‎ Nụ cười kia có hơi quen mắt, Lâm Tùy An có một dự cảm không lành, chỉ là lúc ấy không quá để ý, cho đến mấy tháng sau, Lâm Tùy An hồi tưởng lại.

‎ Biểu cảm của Hoa Nhất Hoàn cô quả thực từng nhìn thấy, giống như vẻ mặt của các phụ huynh khi đưa con cái đi học trong ngày khai giảng đầu tiên... Biểu cảm đi kèm lời thoại: Con mẹ nó, tiễn thằng con đi học rồi, lão tử cuối cùng được giải thoát.

  *

‎ Từ Dương Đô đi thẳng về phía bắc, lần lượt đi qua thành Hà Nhạc, thành Mộc Lan, thành Hạ Triều, trong đó thành Hà Nhạc cách Dương Đô gần nhất, chỉ cần ba ngày đã đến, cũng là toà thành có sản nghiệp của Hoa thị nhiều nhất, tổng số cửa hàng cần Hoa Nhất Đường tự đến kiểm tra sổ sách có năm cửa hàng, dưới đó còn có cả gần trăm chi nhánh.‎

‎ Ước chừng là tin đồn Hoa Nhất Đường ăn chơi trác táng đã lan ra khắp gần xa, cho nên năm tổng quầy năm cửa hàng ở thành Hà Nhạc vừa nghe phong phanh hắn đến thì giống như địch tràn vào, dẫn đoàn xe ra khỏi mười dặm thành để nghênh đón, chỉ hận không thể dùng kiệu lớn tám người khiêng Hoa Nhất Đường vào thành nữa thôi, sắp xếp hết đầy đủ chỗ ở, ăn uống, vui chơi. Hoa Nhất Đường cũng không khách khí, dẫn mọi người đi dạo suốt một ngày, để Lâm Tùy An được trải nghiệm sự lãng phí xa hoa của xã hội vạn ác ngày xưa, trong lúc đó Hoa Nhất Đường đã thể hiện đầy đủ tố chất chuyên nghiệp của công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, bốn hạng mục ăn uống vui chơi đều tham gia hết thảy, quyết không đề cập đến chuyện kiểm tra sổ sách, đã thế còn xưng huynh gọi đệ với năm vị chưởng quầy, trò chuyện cực kỳ nhiệt tình, còn gần xa ám chỉ rằng lần này xuất môn là vì đi du ngoạn, thuận tiện thoát khỏi ma trảo quản chế của Hoa Nhất Hoàn.‎

‎ Lâm Tùy An trơ mắt nhìn năm gã chưởng quầy kia từ lúc mới bắt đầu cảnh giác với Hoa Nhất Đường, dần dần biến thành thả lỏng, cuối cùng biến thành khinh thường, đến khi hoàn toàn bị Hoa Nhất Đường lừa gạt.‎

‎ Cho nên, hôm sau khi Hoa Nhất Đường nói muốn kiểm tra sổ sách, Lâm Tùy An đã chiếm một vị trí từ sớm, chuẩn bị xong mứt quả ở bên cạnh hóng hớt.‎

‎ Trên ghế chính, Mộc Hạ đã giúp Hoa Nhất Đường trải sạp, giấy mực đầy đủ, hơn nữa còn cả lư hương hun khói theo tiêu chuẩn của Hoa thị, thoạt nhìn rất ra gì và này nọ.‎

‎ Cận Nhược cực kỳ khó hiểu: "Không phải là kiểm tra sổ sách theo sao, có gì hay mà hóng hớt chứ?"‎

‎ "Dù sao cũng rảnh, đến xem chút đi." Lâm Tùy An đang muốn lấy một miếng mứt, thì trong tay bỗng bị nhét vào một cái chén trà nóng hổi, Y Tháp nhắc nhở: "Trư nhân, uống trà."‎

‎ Lâm Tùy An: "..."‎

‎ Nói thật, ra ngoài với Hoa Nhất Đường rất thoải mái, ăn ngon ngủ ngon, điều duy nhất khiến cô không vừa lòng chính là vị người hầu xuất thân hoàng tử Ba Tư này. Cái khác không nói, chỉ riêng hạng mục giao lưu thôi cũng đủ khiến Lâm Tùy An mệt tim rồi, Y Tháp nói tiếng Hán không lưu loát, còn mang theo khẩu âm nước ngoài, đa phần đều nói từng từ đơn, Lâm Tùy An là một người xuyên không, thói quen nói chuyện vốn đã không giống nơi này, cho nên các cuộc đối thoại giữa hai người hoàn toàn chính là môi lừa không khớp miệng ngựa.‎

‎ Càng mệt mỏi hơn nữa là Y Tháp dường như muốn lấy Mộc Hạ làm tấm gương, định bao trọn tất cả vấn đề cơm áo gạo tiền của Lâm Tùy An, đáng tiếc các việc như ăn ở đều bị Mộc Hạ nhận thầu, nên không có chỗ phát huy, y phục thì ngại vấn đề nam nữ, nên cũng chỉ có thể bỏ qua, vốn tưởng rằng Y Tháp sẽ từ bỏ, kết quả trăm triệu lần không ngờ người này lại có cách khác, thấy Lâm Tùy An mỗi ngày chỉ uống nước sôi, cho nên đã coi việc nấu trà trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất trong sự nghiệp hầu hạ của mình.‎

‎ Lâm Tùy An sớm đã lĩnh giáo với trà thế giới này rồi, không ngờ được bên ngoài ngọn núi này còn có núi cao hơn, trà Y Tháp nấu đã không thể dùng khó uống để định nghĩa nữa rồi, nếu như chắc chắn phải dùng tính từ thì đó là "phóng thích bản thân". Cũng không biết có phải vị giác của người Ba Tư phức tạp hơn hay không mà gia vị bình thường đã không thể thỏa mãn đầu não của hắn, cái quái gì cũng bỏ vào trà để nấu được.

‎ Cho đến nay, Lâm Tùy An đã từng uống trà có: hành lá, tôm, vỏ hạt dẻ, vỏ trái cây, ruột mỡ, da lợn, tỏi... Mỗi lần uống trà đều giống như mở hộp mù khủng bố, khiến Lâm Tùy An sinh ra bóng ma tâm lý cực kỳ nghiêm trọng.‎

‎ Lâm Tùy An liếc mắt nhìn trà hôm nay, thứ nổi lềnh bềnh bên trên là bã hạch đào và nho khô thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhấp một ngụm, vừa chua vừa cay vừa ngọt, hắn thêm giấm và hạt tiêu, phỏng chừng là từ lấy được cảm hứng từ món canh chua cay.‎

‎ Lâm Tùy An gian nan nuốt xuống, con ngươi màu lam ngọc của Y Tháp nhìn chằm chằm vào cô, giống như hai dòng nước biển.‎

‎ "Có tiến bộ." Lâm Tùy An gian nan nói.‎

‎ Ánh mắt Y Tháp sáng lên, lại châm thêm trà cho Lâm Tùy An.‎

‎ Lâm Tùy An: "... Vẫn nên thay nước đun sôi đi."‎

‎ Đôi mắt màu lam của Y Tháp chợt trở nên ảm đạm, yên lặng thu chén trà lại, buồn bực ngồi một mình bên lò sưởi, lấy từ trong ngực ra một túi giấy, rồi lại lấy một thứ gia vị có hình thù kỳ quái rắc vào nồi trà, vừa rắc vừa khuấy, miệng còn lẩm bẩm ngôn ngữ gì cô nghe không hiểu, mà nếu như khoác thêm áo choàng, mua một cây đũa phép, có thể trực tiếp nhập học Hogwarts luôn cũng nên.

‎ Cận Nhược vẫn còn sợ hãi: "Ta có dự cảm, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị hắn đầu độc chết."‎

‎ Lâm Tùy An dở khóc dở cười: "Thất bại nhưng vẫn kiên trì, tinh thần rất đáng khen ngợi."‎

‎ Thời gian đã đến, chưởng quầy của năm cửa hàng đều đến tập hợp, mỗi người đều cầm theo một cái hộp gỗ, trong hộp chứa sổ sách, vẻ mặt thoải mái, còn tán gẫu với nhau. Tán gẫu chưa được hai câu thì tay trái Hoa Nhất Đường cầm một cái bình đựng dế, tay phải phe phẩy quạt nghênh ngang xuất hiện, chiếc áo bảy tầng lắc lư tung bay lấp lánh... theo lời Mộc Hạ, hôm nay hắn mặc nam lâu tuyết tận sam, giày đăng kỳ hoa tín, quạt kỷ trọng nhan thủy, cộng thêm hai cây trâm mộ vân, bay ra dáng vẻ đầy đủ của một tên công tử ăn chơi, vui vẻ chào hỏi với năm gã chưởng quầy rồi mới ra ý bảo Mộc Hạ lấy sổ sách tới.‎

‎ Thần sắc năm gã chưởng quầy càng thêm khinh thường, bởi vì thái độ của Hoa Nhất Đường xem sổ sách cực kỳ qua loa, nhấc lấy một quyển, ngón tay lướt qua mấy trang, rồi tiện tay vứt bên cạnh, lại xem quyển khác, thay vì nói là xem thì chi bằng nói là quét luôn đi.

‎ Lâm Tùy An tò mò, bước lại gần liếc nhìn hai cái, sổ sách chia làm bốn hạng mục, là "quản cũ", "mới thu", "phá dụng", "hiện tại", ước chừng có thể đoán ra là lần lượt tương ứng với bốn hạng mục "Số tiền thừa" "khoản thu mới" "chi tiêu" "số dư", chỉ là đều dùng chữ Hán ghi chép, lại là dựng thẳng hàng, thoạt nhìn quả thực làm cho người ta choáng váng. (Lưu ý: Phương pháp thanh toán bốn cột dọc thường được sử dụng trong thời nhà Đường và nhà Tống.)

‎ Không cần thời gian một nén nhang, Hoa Nhất Đường đã xem xong tất cả sổ sách, bộp một tiếng hất quạt ra, nói: "Mộc Hạ, ghi lại."‎

‎ Mộc Hạ: "Vâng."‎

‎ "Một tổng bộ hàng mũ, quản lý ba mươi sáu cửa hàng, phá dụng rất nhiều, đều là báo sai."‎

‎ Lâm Tùy An: Ôi chao, đục khoét à?‎

‎ Chưởng quầy của hàng mũ lập tức nhảy ra: "Tuyệt không có việc này! Tứ Lang chắc chắn đã nhìn lầm rồi!"‎

‎ Hoa Nhất Đường nâng mí mắt lên: "Ba mươi sáu cửa hàng phân phối có ba gã tiểu nhị, mỗi gã tiểu nhị mỗi tháng tiền công đều được tăng, phá dụng cho nhân lực ứng với một ngàn chín trăm lẻ tám hai chín trăm tiền, nhưng sổ sách ghi lại phá dụng cho nhân lực chỉ có có hai ngàn năm trăm bốn mươi lăm hai trăm tiền, nhiều hơn sáu trăm ba mươi sáu bạc ba mươi tiền, trùng khớp với mỗi cửa hàng có thêm một gã tiểu nhị."‎

‎ Mặt chưởng quầy hàng mũ bỗng chốc trắng bệch, sau lại khôi phục rất nhanh, cười nói: "Tứ Lang quả nhiên nhìn lầm rồi, ba mươi sáu cửa hàng đều có bốn gã tiểu nhị."‎

‎ Bốn gã chưởng quỹ còn lại cũng xông lên phụ họa:‎

‎ "Thương hành đều có nhật cần lục, người nào đi làm, ngày nào đi làm, ngày nào nghỉ ngơi, mấy giờ làm, mấy giờ làm đều có ghi chép lại, tuyệt đối sẽ không báo cáo sai."‎

‎ "Nếu Tứ lang không tin, chúng ta có thể đưa lên tất cả các nhật cần lục để Tứ Lang tham khảo."‎

‎ "Làm sổ sách đều là những lão tiên sinh chuyên làm sổ sách nhiều năm ở Hoa thị, sẽ không viết sai đâu."‎

‎ "Nghe nói Tứ Lang ngày thường rất ít xem sổ sách, chẳng lẽ là không quen với cách thức sổ sách nên xem nhầm?"

‎ Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt mỉm cười: "Hôm qua trước vào giờ giới nghiêm, ta đã đi đến cửa hàng mũ nón ở đường tứ thất phường Lục Hà mua hai cái nón, Mộc Hạ và tiểu nhị trong cửa hàng tán gẫu vài câu, thuận tiện lật nhật cần lục. Bốn tiểu nhị được ghi chép trong Nhật Cần Lục lần lượt là Lý Sơn, Trương Nhị Lương, Hoàng Tứ Lang và Võ Tam Đạt. Trong đó Ba người Vũ, Hoàng, Trương đều luân phiên làm, cũng có hồ sơ nghỉ phép, chỉ có Lý Sơn từ đầu năm làm đến cuối năm là không nghỉ ngơi ngày nào, càng không có hồ sơ nghỉ phép ốm đau, điều thú vị nhất là trong tất cả hồ sơ sổ sách đều có một mục phân loại, Lý Sơn chưa bao giờ bán được một chiếc mũ nào." Hoa Nhất Đường thở dài: "Người này lao động cực khổ, lại ngu xuẩn như heo, thật sự rất kỳ lạ. Ta rất muốn gặp người này, không biết chưởng quỹ có thể giới thiệu cho ta hay không?"‎

‎ Chưởng quầy mũ nón mặt trắng bệch, không ngừng chửi ầm lên: "Đều do những người dưới không đàng hoàng gây chuyện, Tứ Lang yên tâm, ta chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng, tuyệt đối không bỏ qua."‎

‎ Cận Nhược líu lưỡi: "Khó trách hôm qua trời sắp tối còn phải đi dạo phố, Mộc Hạ còn nói chuyện cực kỳ nhiệt tình với tiểu nhị hãng mũ nón, thiếu điều không kết nghĩa huynh đệ nữa thôi, thì ra là để điều tra à, gian trá qua rồi."‎

‎ Lâm Tùy An thầm nghĩ rất đúng.‎

‎ Cận Nhược: "Chờ đã, ngày hôm qua chúng ta dường như còn đi dạo hàng trân bảo, hàng tạp hóa, hàng lụa, hàng trái cây..."‎

‎ Sắc mặt bốn gã chưởng quầy hàng Trân Bảo, cửa hàng tạp hóa, hàng lụa, trái cây cũng trở nên trắng bệch.‎

‎ Hoa Nhất Đường cười tươi như gió xuân: "Cách giờ cơm trưa vẫn còn hai canh giờ, chư vị chưởng quỹ chi bằng lấy sổ sách cầm về xem thử, đợi cơm nước xong lại tra tiếp?"‎

‎ "Vâng vâng vâng, chúng ta lập tức trở về điều tra lại!‎"

‎ "Tứ Lang xin đợi."‎

‎ Bốn gã chưởng quầy tranh nhau đoạt lại sổ sách, quay đầu bỏ chạy, giống như phía sau có mãnh thú hồng thủy vậy.

‎ "Lý chưởng quầy xin dừng bước." Hoa Nhất Đường nói.‎

‎ Lý chưởng quầy hàng trân bảo suýt nữa thì quỳ xuống: "Tứ, Tứ Lang còn có phân phó gì?"‎

‎ Hoa Nhất Đường chậm rãi gõ chuôi quạt: "Hàng trân bảo ở đường bốn mươi sáu, phường Tam Hà..."‎

‎ "Hồi bẩm Tứ Lang, cửa hàng này là hàng trân bảo làm ăn tốt nhất trong thành Hà Nhạc, thứ bán ra đều là quý phẩm nước ngoài, một chưởng quầy, năm tiểu nhị, đều là người thật, sổ sách tuyệt đối không thành vấn đề, ta dám thề!" Lý chưởng quầy hét to.‎

‎ "Sổ sách của cửa hàng kia quả thực không có vấn đề." Hoa Nhất Đường cười nói: "Nhưng có một quả nho mã não quấn kim hương nang cầu là đồ giả."‎

‎ Biểu cảm lý chưởng quầy giống như bị lừa đá, hai mắt lật lên, ngất xỉu.‎

‎ Lâm Tùy An: "Ối, lại náo nhiệt rồi đây."‎

‎ Cận Nhược: "..."‎

  9.8.2022

‎ Tiểu kịch trường:

‎ Ngày Tam Nương trở lại Dương Đô, Y Tháp cũng trở về.‎

‎ Hoa Nhất Đường thấy Y Tháp phong trần mệt mỏi ngồi xổm ở cửa, chỉ cảm thấy đau đầu.

‎ Mộc Hạ phá lệ nhíu mày: "Lần trước Tứ Lang kêu theo Tam Nương đến An Đô nửa năm, hiện giờ tiểu tử này ở bên ngoài nên khôn lên rồi, hôm nay tám phần là lừa không được đâu. Tứ Lang, phải làm sao mới tốt đây?"

‎ Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ ót, hắn đi vòng vòng tại chỗ, thở dài thật dài, vén áo bước đến bệ cửa, ngồi xổm bên cạnh Y Tháp.‎

‎ "Y Tháp nè, ngươi phải biết thân phận của ngươi, ngươi là một vương tử, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở về Ba Tư để kế thừa ngai vàng."‎

‎ Y Tháp nâng đôi mắt to màu lam long lanh lên: "Ta không làm hoàng tử, ta chỉ ở lại Hoa Hoa gia, bọn họ trước kia bất nhân, ta hiện tại bất nghĩa!"‎

‎ "Ba Tư quốc đã trình quốc thư cho Hồng Lư Tự, thân phận vương tử như ngươi đã quyết định rồi!"‎

‎ "Mặc kệ! Mười năm nay không quan tâm đến ta, ta không nhận, ta ở hoa gia mười năm, ăn của Hoa Hoa, dùng của Hoa Hoa, ta muốn làm người hầu của già Hoa Hoa! Báo ơn!"‎

‎ "Thật ra... Cách thức báo ân có thể phong phú một chút, không cần câu nệ chút..."‎

‎ "Trí giả nước Đường có câu: Đại ân không cho báo, chỉ có làm trâu làm ngựa, cắn rơm cắn cỏ, vì thế chắc chắn phải làm người hầu, mới có thể báo ân!"‎

‎ Hoa Nhất Đường run run mí mắt nhìn về phía Mộc Hạ: "Ai dạy hắn mấy lời này thế?! Sao mấy câu này lại nhớ rõ thế?!"‎

‎ Mộc Hạ: "Mười năm trước, ngài dạy."

(Mười năm trước, bốn tuổi, anh già trước tuổi tới mức độ nào thế hả anh)

‎ "......"‎

‎ Hoa Nhất Đường muốn ngất xỉu.‎

‎ "Khụ." Mộc Hạ hắng giọng: "Y Tháp, Tứ Lang đã có ta rồi."‎

‎ Y Tháp nắm bàn tay lại: "Mộc Hạ đánh với ta, ta thắng, ngươi đi, ta làm người hầu cho tứ lang, báo ân!"‎

‎ Mộc Hạ: "..."‎

‎ Hoa Nhất Đường chỉ có thể nghiêm túc chen miệng vào: "Hoa thị chúng ta có quy củ, ta và Mộc Hạ đã ký khế ước sinh tử, người hầu của ta chỉ có thể là hắn, không thể đổi."‎

‎ Y Tháp giận dữ: "Nói bừa! Lâm Thủy Yên cũng là người hầu của ngươi!"‎

‎ "Ôi chao nương ta ơi!" Hoa Nhất Đường sợ tới mức ngữ điệu cũng biến thành "mùi Y Tháp", liên tục vỗ ngực: "Ngươi ngàn vạn lần chớ nói bậy! Nàng là cộng sự ta quỳ thần bái Phật mới cầu tới được đó!"‎

‎ Y Tháp nghiêng đầu: "Đại đại? Là gì?"‎

‎ "Cộng sự chính là... người đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ!‎

‎ Ánh mắt Y Tháp sáng ngời: "Ta hiểu rồi, nàng ta cũng là người của Hoa thị."‎

‎ "Ấy..." Tròng mắt Hoa Nhất Đường xoay tròn: "Nói như vậy... cũng không sai... Hề hề hề..."‎

‎ "Nàng ta có người hầu không?"‎

‎ "Ấy?"

‎ "Đánh bại nàng ta, thì ta có thể là người hầu của nàng không?"‎

‎ Mộc Hạ phì cười, Hoa Nhất Đường cười đến cúi trước ngửa ra sau: "Ha ha ha ha ha, đánh thắng Lâm Tùy An? Ngươi? Ngươi sao làm được? Nàng là lâm Tùy An lấy một địch trăm, một chiêu chém giết cả phường giang dương đại đạo đó, ngươi luyện thêm một trăm năm cũng không thể đâu, ngươi vẫn nên từ bỏ đi thì hơn!"‎

‎ Y Tháp cau mày, thần sắc u oán, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, ánh mắt lại sáng lên: "Có cách, đổi quy củ, đánh không thắng, vậy thì đổi thành thua!"‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Hả?"‎

‎ "Trí giả nước đường có nói, hoa nhân còn có thể bị chim nghẹn chết sao?" Y Tháp đứng lên: "Quy củ là chết, người mới là sống! Ta đi hẹn chiến!"‎

‎ Nói xong, chạy đi như một cơn gió.‎

‎ Da mặt Hoa Nhất Đường không ngừng co giật: "Hoa gì? Chim nào?"‎

‎ Mộc Hạ cứng đờ cả mặt: "Hắn nói, người sống còn có thể bị nước tiểu làm sặc chết sao?"‎

‎ "......"‎

‎ "Những lời này chín năm trước ngài dạy cho hắn."‎

‎ "......"‎

‎ "Cái đó..." Hoa Nhất Đường cười gượng phe phẩy quạt: "Lâm Tùy An hẳn là sẽ không chấp Y Tháp chứ?"‎

‎ Mộc Hạ rũ mắt: "Chỉ cần Lâm nương tử không ứng chiến, thì hắn là không sao cả."‎

‎ Hoa Nhất Đường gật đầu: "Lâm Tùy An tính cách hiền hòa, đối xử với người tử tế, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau với người khác, không sao không sao."‎

‎ "Lời Tứ Lang nói rất đúng."‎

‎ Yên tĩnh một lúc lâu.‎

‎ "Thực ra nghĩ lại thì. Tên Cận Nhược ở bên cạnh Lâm Tùy An... Y Tháp thông minh hơn hắn nhỉ..."‎

‎ "...... Lời Tứ Lang nói rất đúng, Y Tháp dù sao cũng là người hiểu chuyện."‎

‎ "Hề hề hề hề..."‎

(Má âm mưu gì đây, vì sao hiểu chuyện anh định làm gì chị em, hỏng mấy làm em cũng được haha)