Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 41: 41: Ly Biệt Hồi Trẻ Không Dễ Dàng




NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

*

Chương 41: Biệt ly hồi trẻ không dễ dàng

Ánh trăng rơi trên gương mặt xinh đẹp như nữ tử của Kỳ Nguyên Sinh, khiến sắc mặt của hắn bị nhuộm trắng như sương tuyết.‎

‎ "Sao ngươi biết Tú nhi..." Hắn hơi khựng lại, nói: "Quả nhiên, hắn cũng tới."‎

‎ Phía sau truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, Lâm Tùy An Tâm khẽ quay đầu, khóe mắt nhìn thấy vạt áo như cánh hoa bay trong gió đêm, Hoa Nhất Đường bước tới đứng sóng vai bên cạnh cô, trong tay cầm ba quyển trục thư.‎

‎ "Mùng ba tháng giêng năm thứ nhất Huyền Phụng, phụ tử Tề thị báo quan, nữ nhi Tề Viên bị lạc ở chợ năm tám tuổi, Bất Lương tìm suốt một tháng nhưng không thấy, kết án."Hoa Nhất Đường giơ quyển trục thư đầu tiên lên: "Vợ Tề Thịnh mất sớm, để lại một nam một nữ, trong nhà nghèo khó, lấy nghề chép sách để kiếm sống. Sau khi Tú nhi thất lạc, Tề Thịnh kéo thân thể bệnh tật đi tìm nữ nhi những không tìm được, buồn khổ mà chết, mà nhi tử Tề gia lại biến mất không rõ tung tích."‎

‎ Khóe miệng Kỳ Nguyên Sinh hơi nhếch lên, giống như đang cổ vũ Hoa Nhất Đường tiếp tục nói.‎

‎ Hoa Nhất Đường giơ trục thư thứ hai lên: "Đây là những gì ta tìm thấy trong điển tích ở Đông Đường, nội dung bình thường không có gì lạ, đều là những tạp lục (ghi chép hỗn tạp), không có tên người viết nhưng chữ rất đẹp, trên đó có chú thích của Trần Trúc, Trần Trúc gọi người viết sách là lão sư."‎

‎ Ánh mắt Kỳ Nguyên Sinh khẽ động, vẫn không nói lời nào.‎

‎ Hoa Nhất Đường đồng thời giơ hai quyển trục thư này lên: "Trên bản kết án có chữ ký của Tề Thịnh, giống hệt chữ trên tạp lục, ta nhớ rõ Trần Trúc lúc còn nhỏ đã bái một vị tú tài nghiên cứu luyện chữ làm sư. Trần Trúc là học trò của Tề Thịnh."‎

‎ Kỳ Nguyên Sinh âm thầm thở dài.‎

‎ Hoa Nhất Đường giơ quyển trục thư thứ ba lên: "Quyển này là tìm được ở quán trà phường Quyển Ngọc mà Trần Trúc thường đi: "Hắn mở ra đưa cho Kỳ Nguyên Sinh xem."Trong này viết nội dung thập khốc hình, chữ viết trong sách giống hệt Trần Trúc."‎

‎ Lâm Tùy An kinh hãi, vội vàng nhìn lướt qua, quả nhiên trục thư này là trục thư cô nhìn thấy trong trí nhớ của Trần Trúc và Đông Triều, thì ra đây là do Trần Trúc viết.‎

‎ "Bài thơ xuyên tạc về Phùng thị kia, nguồn gốc lan truyền cũng ở quán trà."Hoa Nhất Đường nói: "Kỳ Nguyên Sinh, đây đều là ngươi bảo Trần Trúc làm!"‎

‎ Kỳ Nguyên Sinh hơi ngẩng đầu lên, đuôi lông mày tắm dưới ánh trăng: "Còn gì nữa không?"‎

‎ "Ngươi ngủ đông bốn năm, tỉ mỉ lên kế hoạch, đầu tiên dùng bài thơ kia dẫn sự chú ý của Phùng thị lên người ta, coi ta như lá chắn, liên tiếp giết Nghiêm Hạc và Tưởng Hoành Văn, một là vì báo thù, hai là lấy án giết người liên hoàn để kéo ta nhập cuộc, dấy lên mâu thuẫn giữa Hoa thị và Phùng thị, lợi dụng Hoa thị điều tra chứng cứ vụ án gian lận thi cử, một mũi tên làm lật đổ Phùng thị, lại mượn cơ hội Hoa thị thu địa bàn Phùng thị, kéo vụ án bạch sinh mà Phùng thị che giấu nhiều năm, tâm tư kín đáo, kế hoạch chu đáo, quả khiến người ta thán phục."‎

(Ui thông minh quá vậy, mlem anh Sinh nhoa)

‎ Kỳ Nguyên Sinh: "Ồ? Vậy tại sao ta lại làm thế?"‎

‎ Hoa Nhất Đường lại rút quyển trục thư thứ tư trong ngực ra: "Đây là chứng cứ chứng minh trước khi ngươi vào nhậm chức ở phủ nha Dương đô, đã từng đổi hộ tịch, ngươi còn lợi dụng thân phận thư tá, thay Đông Triều tẩy trắng thân phận, mua hàng phần điển và nhà hoang xung quanh để gây án. Tên thật của ngươi là Tề Vịnh, Tề Thịnh là phụ thân ngươi, Tề Viên là muội muội của ngươi, ngươi làm tất cả chỉ là muốn báo thù cho muội muội và phụ thân."‎

‎ Kỳ Nguyên Sinh gật đầu: "Hoa Nhất Đường, ngươi quả nhiên thông minh, thông minh hơn ta tưởng rất nhiều, nếu không phải lúc trước ngươi điều tra đến ta, thì ta vốn không cần ăn cả ngã về không, Đông Triều cũng không cần phải chết."‎

‎ "Vậy Trần Trúc thì sao?!" Hoa Nhất Đường lạnh giọng nói: "Hắn vẫn luôn giúp ngươi, vì sao phải giết hắn?!"‎

‎ "Bởi vì hắn quá ngây thơ, lại dám vọng tưởng không cần chảy máu, không cần chết người, chỉ dựa vào một bài thơ rách và một quyển thập khốc hình là có thể đe dọa đến Phùng thị, suýt nữa làm hỏng kế hoạch của chúng ta." Kỳ Nguyên Sinh thở dài nói: "Hắn ở bên cạnh ngươi quá lâu, nên mới bị sự ngây thơ của ngươi lây nhiễm."‎

‎ Lâm Tùy An không khỏi liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường, thì thấy gân xanh cổ hắn đều nổi lên, hiển nhiên đang cố nén cơn tức giận.‎

‎ "Nếu ngươi đã thông minh như vậy, vậy ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, vì sao ta lại giết Chu Trường Bình?" Kỳ Nguyên Sinh nói.‎

‎ Hoa Nhất Đường hít sâu một hơi: "Chu thái thú vẫn luôn bị Phùng thị khống chế, hắn muốn thoát khỏi Phùng thị, vừa hay để ngươi lợi dụng, Đông Triều cũng là ngươi và hắn hợp mưu thừa lúc hỗn loạn mà diệt khẩu đúng không?"‎

‎ "Hắn không biết Đông Triều là người của ta, cũng không biết việc ta thực sự muốn làm là gì." Kỳ Nguyên Sinh lắc đầu: "Hắn giết Đông Triều, chỉ là vì muốn tranh công với Phùng thị và Hoa thị, có lúc ngươi căn bản không cách nào đoán trước loại tiểu nhân này sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn đến mức nào." Kỳ Nguyên Sinh dừng một chút: "Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân ta giết hắn."‎

‎ Hoa Nhất Đường nhắm mắt lại: "Vụ án ấu nữ mất tích đầu tiên là ở nằm Huyền Khải thứ mười hai, Tề Viên hai năm sau mất tích, trước đó, đã có tám mươi sáu ấu nữ mất tích, hồ sơ ghi chép đều là..."‎

‎ "...... Bất Lương tìm suốt một tháng không được, kết án." Lâm Tùy An lẩm bẩm nói.‎

‎ Đáy mắt Hoa Nhất Đường phiếm hồng: "Chu Trường Bình thân là Dương Đô thái thú, gánh trên vai an nguy tính mạng của sáu mươi vạn dân chúng Dương Đô, lại ăn không ngồi rồi, mờ nhạt vô năng, đây là nguồn gốc để vạn ác sinh sôi nảy nở, cho dù chết một vạn lần cũng khó chuộc tội."‎

‎ "Quan phủ vô đức vô hạnh lại vô năng, dân chúng oán mà không thể làm gì, tức giận cũng phải nén xuống, bi thương không thể kể, con kiến hôi bị bức đến tuyệt cảnh thì chỉ có thể ra sức đánh một trận, như ta, như Đông Triều, chỉ có lấy máu đổi máu, lấy mạng đổi mạng." Kỳ Nguyên Sinh nở nụ cười thê lương, nhìn về phía thành Dương Đô lấp lánh dưới chân núi: "Ta không còn lựa chọn nào khác."‎

‎ "Không đúng!" Hoa Nhất Đường đỏ mắt, gằn giọng nói: "Chắc chắn có lựa chọn khác."‎

‎ Kỳ Nguyên Sinh quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Tùy An: "Lâm nương tử, ngươi còn chưa nói cho ta biết, sao ngươi biết tên nhũ của muội muội là Tú nhi?"‎

‎ Gió đêm thổi vào tay áo Kỳ Nguyên Sinh, giống như một con bướm màu trắng thật lớn, sắp giương cánh bay cao.‎

‎ Anh ta ở quá gần vách đá.‎

‎ Trái tim Lâm Tùy An đập loạn xạ, không chút biểu cảm di chuyển về phía trước: "Ta thấy muội ấy trong giấc mơ, muội ấy cầm một bát bánh gạo, nói muốn cho ca ca ăn, còn nói, muội ấy thích nhất là nhìn thấy ca ca cười."‎

‎ Đồng tử Kỳ Nguyên Sinh chợt trở nên hoảng hốt, sau đó thì khẽ cười, nụ cười giống như trong trí nhớ của Tú Nhi, đẹp như tranh vẽ.‎

‎ "Ta đã không còn nhớ rõ nữa."Hắn nói: "Có lẽ lời ngươi nói là thật."‎

‎ Gió đột nhiên trở nên lớn hơn, Kỳ Nguyên Sinh đột nhiên tung người nhảy xuống vách núi, chỉ trong khoảnh khắc Lâm Tùy An lao một bước dài lao ra khỏi vách núi, nhảy vọt xuống, tay trái nắm chặt lấy cánh tay Kỳ Nguyên Sinh, tay phải cầm Thiên Tịnh đâm vào vách đá, nhưng cô lại quên mất xương tay phải mình đang bị gãy, căn bản không chống đỡ được cân nặng của hai người, chỉ kiên trì một lúc tay phải đã bắt đầu trượt ra khỏi chuôi đao, đột nhiên, một sợi dây thừng thô quăng xuống, trói vào thắt lưng Lâm Tùy An, Lâm Tùy An ngẩng đầu: Kinh ngạc nhìn thấy Lăng Chi Nhan và Hoa Nhất Đường cùng nhau kéo dây thừng, bởi vì dùng sức quá mạnh mà hai gương mặt tuấn tú đều đỏ bừng.‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Lăng Lục Lang, ngươi tới muộn quá rồi đó!"‎

‎ Lăng Chi Nhan: "Hoa Tứ Lang, lần sau ngươi để lại tin nhắn có thể đừng quanh co lòng vòng như vậy không?"‎

‎ "Ta đã vẽ cả bản đồ luôn rồi, ngươi mù à?"‎

‎ "Ngươi không nói rõ ràng thời gian!‎"

‎ "Đương nhiên là phải lập tức xuất phát chứ!"‎

‎ "Câm miệng, kéo mau lên!" Lâm Tùy An nổi giận gầm lên.‎

‎ Hai tên con ông cháu cha lập tức buồn bực túm lấy dây thừng, Lâm Tùy An đau đến đầu đầy mồ hôi, toàn thân không có sức lực, bực nhất là tên Kỳ Nguyên Sinh phía dưới lại phì cười.

‎ "Lâm Tùy An, ngươi kỳ lạ thật đó, vì sao lần nào cũng đều có thể đoán được ta muốn làm gì? Lúc tìm xuất xứ thập khốc hình cũng vậy, bây giờ cũng vậy."‎

‎ Bởi vì kịch bản nhảy vực nó cũ mèm lắm rồi đó ông ơi!

‎ Lâm Tùy An cắn răng: "Kẻ thù Phùng Du Nghĩa của ngươi còn sống, ngươi chết như vậy cam tâm được sao?"‎

‎ Kỳ Nguyên Sinh ngẩng mặt lên, nụ cười rạng rỡ hơn: "Ta đương nhiên sẽ không quên hắn."‎

‎ "Vậy thì theo ta trở về! Chúng ta chắc chắn sẽ trả lại công lý cho ngươi!"‎

‎ Kỳ Nguyên Sinh lắc đầu, tay kia giãy dụa đưa lên, mở từng ngón tay của Lâm Tùy An ra.‎

‎ Lâm Tùy An: "!!"‎

‎ "Ta không tin các ngươi." Giọng nói và gương mặt tươi cười của Kỳ Nguyên Sinh rơi vào sương đêm dày đặc, chỉ còn lại một vùng tuyết trắng thê lương.‎

  *

‎ Đối mặt với gương mặt nổi giận đùng đùng của Nguyệt đại phu, Lâm Tùy An lần đầu tiên phát hiện, mỹ nhân bốc lửa chẳng những không vui mắt, còn có hơi đáng sợ.

‎ "Ngươi bị điếc hay bị ngu? Ngươi không nhớ những gì ta dặn sao?!" Nguyệt đại phu thô bạo nẹp cánh tay phải của Lâm Tùy An lại, đau đến mức Lâm Tùy An nhe răng há miệng: "Ta nói lại một lần nữa, cánh tay này của ngươi trong vòng một tháng tuyệt đối không thể dùng sức! Nếu còn làm bậy, cánh tay này của ngươi sẽ bị phế!"‎

‎ Lâm Tùy An: "Nguyệt đại phu, câu này ngài đã nói ba ngày rồi."‎

‎ "Ta nói sai sao?!"‎

‎ "Đúng vậy, lần sau ta nhất định tuân theo y lệnh!" Lâm Tùy An giật đầu như trống bỏi.

‎ "Uy tín của Nguyệt Lạc ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay ngươi." Nguyệt đại phu thở dài nặng nề, nâng tay trái Lâm Tùy An nhìn: "Tay phải vẫn như vậy sao?"‎

‎ "Ừ."‎

‎ Nguyệt đại phu chậc một tiếng, quay đầu viết phương thuốc: "Ta cho ngươi một ít thuốc hạ hỏa thanh tâm, ngươi thử trước xem."‎

‎ "Đa tạ Nguyệt đại phu." Lâm Tùy An cúi đầu nhìn tay trái run rẩy của mình, từ ba ngày trước trở về từ núi Ngu Mỹ Nhân, nó vẫn trong trạng thái Parkinson này, hoàn toàn không dùng sức được... xúc cảm và nhiệt độ cơ thể của bàn tay Kỳ Nguyên Sinh giống như vẫn còn đó... Lâm Tùy An thầm thở dài, chung quy vẫn không thể cứu hắn trở về.‎

‎ "Ta đi xem Hoa Tứ Lang." Nguyệt đại phu nhấc hòm thuốc lên: "Ngươi đi cùng không?"‎

‎ Lâm Tùy An gật đầu, đứng dậy: "Được."‎

‎ Viện của Hoa Nhất Đường nằm ở phía đông nam Hoa trạch, cách chỗ ở của Lâm Tùy An đi bộ hai chén trà là tới, đây đã là hai viện gần nhau nhất trong Hoa trạch, vào cửa chính dọc theo hành lang tiếp tục đi qua hồ hoa sen, hồ chèo thuyền, những chiếc cầu màu đỏ, rừng ngắm phong, đài ngắm trăng vân vân, cuối cùng cũng đến "Điềm Đạm Cư" nơi Hoa Nhất Đường ở, gần như phải đi nửa tiếng đồng hồ. Lúc Lâm Tùy An đến lần đầu tiên, cô cảm thấy như đi dạo ở công viên, nói một câu không khoa trương, không ăn no thì đến sức đi về cũng không có. ‎

‎Trước cửa Điềm Đạm Cư vẫn như cũ, Mộc Hạ dẫn theo một đám thị nữ hầu hạ ở ngoài cửa, nhìn qua thì thấy người thì cầm đồ ăn nhẹ tinh xảo hoa lệ, đồ ăn thơm phức, nước trà đã nấu xong, đồ uống ướp lạnh, mười mấy hộp dế, bảy tám cái lồng hoàng yến, năm sáu chậu cá chép vàng, hôm nay lại còn có thêm hai con gà chọi. Nói tóm lại, ăn uống và vui chơi, tất cả mọi thứ, chỉ có thứ bạn nghĩ không tới chứ không có gì là không đưa đến đây.

‎ Nguyệt đại phu trợn mắt khinh bỉ đi xuyên qua đám người, Lâm Tùy An chậc chậc miệng lấy làm kỳ lạ, được lắm tên nhóc, đúng là ngày ngày đều đổi mới, nhìn một lần lại thấy mới mẻ một lần, thể hiện đầy đủ sự hào hoa vạn ác của tầng lớp thượng lưu trong xã hội phong kiến.

‎ Mộc Hạ nhìn thấy hai người thì thở dài nặng nề.‎

‎ Nguyệt đại phu: "Hôm nay thế nào?"‎

‎ Mộc Hạ: "Từ giờ tỵ đến bây giờ, chỉ đưa vào hai nồi bánh hấp, nửa nồi trà, hai đĩa cá thái lát, ba chén canh gà, sương tuyết ẩm nguyên phong thì không đụng nên đem ra ngoài rồi, không đụng một miếng nào."‎

(Ối giời anh ăn ít thế, bằng em ăn hai ngày luôn rồi, cơ mà cho chút bí quyết sao ăn nhiều mà toàn ăn bột, thế sao mà hem mập vậy anh, hiu hiu)

‎ Lâm Tùy An nhìn sắc trời, bây giờ vừa qua giữa giờ tỵ, Hoa Nhất Đường ăn nhiều như vậy, không sợ bội thực sao?‎

‎ Bác sĩ Nguyệt: "Quả thực ăn ít quá."‎

‎ Lâm Tùy An thiếu chút nữa thì vẹo thắt lưng.‎

‎ Mộc Hạ: "Ta mang hết đồ chơi mà Tứ Lang thường ngày thích đến, Tứ Lang chẳng buồn liếc mắt một cái, cũng không cho chúng ta vào phòng hầu hạ, Tứ Lang đã ba ngày rồi không tắm rửa, ngay cả túi hương cũng không đeo, không biết phải làm thế nào cho phải!"‎

‎ Hoa Nhất Đường bình thường thích làm điệu vậy mà ngay cả túi thơm cũng không đeo sao?‎

‎ "Tình hình quả thực rất nghiêm trọng."Lâm Tùy An nghiêm túc nói.‎

‎ Nguyệt đại phu dán tai ở ngoài cửa nghe ngóng trong phòng, lắc đầu: "Ta không chữa được, tìm cao nhân khác đi."‎

‎ Mặt Mộc Hạ nhăn thành vỏ quýt: "Lâm nương tử, ngày đó các ngươi ở Ngu mỹ nhân sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Vì sao Tứ Lang trở về lại biến thành như vậy? Ngài rất lâu rồi không như vậy..." Mộc Hạ hơi dừng lại: "Lâm nương tử, ngươi có cách nào không?"‎

‎ Lâm Tùy An nhìn bàn tay trái run rẩy của mình, thở dài: Nguyên nhân bệnh của cô và Hoa Nhất Đường ước chừng là giống nhau.‎

‎ Lâm Tùy An bảo mọi người lui ra sau hai bước, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, một cước đá văng cửa phòng Hoa Nhất Đường, trực tiếp đi vào, rồi dưới tiếng hít khí lạnh của mọi người, dùng chân đá vào cửa phòng.‎

‎ Gian phòng này lớn đến đáng sợ, chỉ riêng gian ngoài đã gần năm trăm mét vuông, hai cửa sổ phía đông tây đóng chặt, ánh mặt trời bị cửa sổ chạm trổ cắt nhỏ, rơi rải rác trên mặt đất.

‎ Hoa Nhất Đường ngồi trước bình phong sáu tấm vẽ sơn thủy, đi chân trần, chỉ mặc một chiếc áo dài cổ tròn mỏng manh, ngay cả trâm cài tóc cũng không đeo, chỉ buộc hờ hững bằng một sợi dây cột tóc, thân thể gầy gò, ôm cổ nhìn ba quyển trục thư trải ra trên bàn.‎

‎ Lâm Tùy An cởi giày, cầm lấy một cái đệm lên phủi phủi, ngồi xuống đối diện Hoa Nhất Đường, trục thư kia cô biết, là thứ mà hắn đưa cho Kỳ Nguyên Sinh xem ở trên núi Ngu mỹ nhân, một quyển là thập khốc hình do Trần Trúc sao chép, một quyển là hồ sơ kết án của Tề Viên, một quyển là tạp lục của Tề phụ.‎

‎ Trong tay Hoa Nhất Đường còn cầm một quyển trục thư, móng tay siết chặt trên dây thừng cột trục thư.

‎ Lâm Tùy An hít sâu một hơi, muốn nói điều gì đó, nhưng cô lại là người sợ xã hội, vốn không giỏi giao tiếp, ngồi một hồi cũng không tìm được lời thích hợp, chỉ có thể kết thúc bằng một cái thở dài.‎

‎ Mí mắt Hoa Nhất Đường run rẩy, hai tay nắm trục thư đặt lên bàn, thật lâu sau mới nói: "Ta không tìm được chứng cứ Kỳ Nguyên Sinh đổi tên và Đông Triều đổi hộ tịch." Hắn mở trục thư ra, trong trục thư trống rỗng: "Kỳ Nguyên Sinh tính toán rất hoàn mỹ, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Bằng chứng ta nói chỉ là lứa hắn thôi."‎

‎ Lâm Tùy An mở to hai mắt.‎

‎ "Nếu ta không gạt hắn, nếu ta không ép hắn như vậy, hắn sẽ không chọn con đường tuyệt vọng kia."‎

‎ Lâm Tùy An trầm mặc một lát, đặt tay trái run rẩy lên trước mắt Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường giương mắt nhìn: "Tay ngươi làm sao vậy?"‎

‎ "Cứ run hoài, không thể dùng sức được."Lâm Tùy An thử nắm chặt nắm đấm, nhưng vẫn thất bại: "Bởi vì có một sinh mệnh đã biến mất khỏi bàn tay này."‎

‎ "Không trách ngươi! Ta nhìn thấy Kỳ Nguyên Sinh tự mở ngón tay ngươi ra!" Nói đến đây, giọng Hoa Nhất Đường không khỏi nghẹn lại.‎

‎ Lâm Tùy An mở rộng năm ngón tay, giống như đang an ủi Hoa Nhất Đường, lại giống như nói cho mình nghe: "Hắn thông minh như vậy, có thể đẩy ngã được thế lực không ai sánh được của Phùng thị, có thể lợi dụng Hoa thị một cách nhuần nhuyễn như vậy, sao có thể bị một hai câu của ngươi lừa được chứ?" Lâm Tùy An lại cuộn mình ngón tay lại lần nữa, lúc này cuối cùng cũng có thể nắm chặt, sự run rẩy cũng dừng lại: "Thực ra, hắn đã tính đến kết cục của mình rồi."‎

‎ Hoa Nhất Đường nhìn chằm chằm tay Lâm Tùy An, đôi lông mi hơi rung động.‎

‎ Lâm Tùy An: "Những chuyện Kỳ Nguyên Sinh gặp phải quá thảm, vừa khiến cho người ta đồng tình mà bi phẫn, nhưng trên tay hắn cũng có máu của người vô tội."‎

‎ Hoa Nhất Đường thở dài nói: "Trần Trúc..."‎

‎ "Nghiêm Hạc và Tưởng Hoành Văn chết không đáng tiếc, nhưng khi Kỳ Nguyên Sinh giơ đao giết chết Trần Trúc, nên hắn lại biến thành hung thủ giết người giống như Phùng thị."Lâm Tùy An thấp giọng nói: "Đây mới là điều bi ai nhất."‎

‎ Trong phòng yên tĩnh trở lại, gió bên ngoài thổi vào khiến cửa sổ hơi rung lắc.

‎ Hoa Nhất Đường đứng lên, đi chân trần đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lá cây màu vàng bị gió thổi lên, xoay tròn rơi xuống lòng bàn tay hắn, còn chưa kịp nắm đã lại bay đi.‎

‎ Hoa Nhất Đường ngẩng đầu nhìn cành lá, thật lâu sau mới quay đầu, ánh mắt sáng ngời như sao.‎

‎ "Ngươi muốn ăn gì? Ta mời ngươi."‎

‎ Lâm Tùy An nằm bò trên tấm đệm mềm: "Miễn đi. Ta vừa ăn sáng xong, sợ bội thực."

27.7.2022

‎ Tác giả có lời muốn nói:

‎ Vụ án đã kết thúc, rải hoa‎

‎ Những manh mối chưa hoàn thành sau đó sẽ tiếp tục được tiết lộ‎.

Khó khăn lớn nhất của quyển này là: Kỳ Nguyên Sinh‎

‎ Anh ấy là một nhân vật rất kỳ diệu, sau khi xuất hiện nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của tôi (khóc), IQ tăng vọt, vượt quá thiết lập của tôi (khóc), chỉ có thể nói, nhân vật này dường như có suy nghĩ riêng của mình (lau nước mắt)‎

‎ Tiêu đề của quyển là "Ly biệt hồi trẻ không dễ dàng", bắt nguồn từ bài thơ "Thị Trường An Quân – Vương An Thạch", miêu tả chủ yếu về tình huynh muội‎

‎ Toàn bộ bài thơ như sau:‎



















Thị Trường An Quân

Thiếu niên ly biệt ý phi khinh,

Lão khứ tương phùng diệc sảng tình.

Thảo thảo bôi bàn cung tiếu ngữ,

Hôn hôn đăng hoả thoại bình sinh.

Tự liên hồ hải tam niên cách,

Hựu tác trần sa vạn lý hành.

Dục vấn hậu kỳ hà nhật thị,

Kỳ thư ưng kiến nhạn nam chinh.

Dịch nghĩa

Biệt ly hồi trẻ cũng không phải dễ dàng

Tuổi già gặp lại nhau càng thương

Mâm chén sơ sài để vui câu chuyện

Đèn khi tỏ khi mờ kể chuyện cuộc đời

Tự thấy thương ba năm xa cách hồ biển

Huống lại phải đi xa vạn dặm cát bụi

Muốn hỏi lần sau là ngày nào

Gửi thư về thấy nhạn bay về nam

Bài này tuyển từ Lâm Xuyên Vương tiên sinh Kinh công văn tập quyển 619. Trường An Quân là em gái lớn của Vương An Thạch, tên là Văn Thục, vợ của thị lang bộ Công Trương Khuê, được phong Trường An huyện quân (huyện quân là phong hiệu cho mẹ hoặc vợ của quan viên ngũ phẩm). Bài thơ này làm vào năm Gia Hựu thứ 5, trước khi tác giả đi sứ sang nước Liêu. Anh em xa cách nhiều năm, khó có lần hội tụ, sau hội tụ lại phải chia tay để đi xa vạn dặm.

(Cả bài thơ và dịch mình lấy từ chỗ thivien.net, do tác giả muốn giải thích xuất xứ của câu chuyện nên mình cũng thêm vào, nhưng vì không phải trong truyện chính nên mình cũng lười dịch(trình độ văn lớp ba mà, thơ thẩn nỗi gì), cầm thái độ ăn may đi sợt google, ai dè có thiệt, đỡ ghê luôn, trích vào đây là để mọi người dễ ngó hơn, hí hí. Kết thúc thêm một quyển, cảm thấy câu chuyện càng lúc càng thú vị rồi, xì poi quyển sau là anh bông tui sẽ bước lên con đường mần quan cứu giúp dân chúng, và đưa nàng đi trốn, à nàng đưa anh đi trốn chứ)