Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 20: Cộng sự tiền và đao
Một bữa sáng ăn đến thăng trầm, đợi Mục Trung và Mộc Hạ đều lĩnh mệnh rời đi, đã qua giờ tỵ, Lâm Tùy An cuối cũng đợi được Hoa Nhất Đường dời gót khỏi bữa tiệc, nhắm cơ hội chuồn đi.
Nhưng chân trước vừa bước ra cửa Hoa trạch, chân sau đã truyền đến giọng nói như ác mộng kia.
"Lâm Tùy An, sao không đợi ta cùng đi?"
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đi theo sau như gió, trên mặt còn treo nụ cười chói mắt.
Lâm Tùy An: "..."
Mấy tên công tử ăn chơi không phải là sự tồn tại vai không thể gánh tay không thể xách đi hai bước đã thở hồng hộc? Sao gã này lại khác loài như vậy?
"Ta trở về khách trạm lấy hành lý..."
Lâm Tùy An còn chưa dứt lời, quạt Hoa Nhất Đường gõ bốp vào lòng bàn tay, một người hầu xung quanh vù một cái chui ra, cung kính đưa lên một tay nải.
Lâm Tùy An: "..."
Vừa hay là hành lý của cô luôn.
Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm nói: "Đêm qua ta đã sai người đi lấy về, ngươi nhìn xem bên trong còn thiếu cái gì không?"
Lâm Tùy An lạnh lùng nhận lấy, quần áo, túi tiền, đồ linh tinh đều ở đây, cô lấy Thập Tịnh Tập ra nhét vào trong ngực, vẫn nên mang theo bên người thì an tâm hơn.
Tôi tớ cung kính đứng sang một bên, hai tay giơ cao giống như một cái giá quần áo.
Lâm Tùy An: "..."
Mấy người có ý gì?
Tôi tớ: "Giúp Lâm nương tử đem về phòng."
Lâm Tùy An: "Không cần, ta..."
Hoa Nhất Đường cầm hành lý lên ném cho đám tôi tớ rồi phe phẩy quạt đi ra cổng lớn: "Từ phường Lưu Hoa đến cầu Khai Minh phải vòng qua phường Xuân Bạch, lại dọc theo đường Thông Dực đông sau dó một đường đi về phía nam, qua năm phường Thảo Hồng, hoa Tín, Vân Đông, Ỷ Nguyệt, Hậu Thu, đi bộ cần một canh giờ, lúc này xuất phát, đến trưa có thể ăn trưa ở Lưu Nguyệt lâu ở phường Trọng Yên, món cá xắt lát ở Lưu Nguyệt lâu là tuyệt nhất là Dương Đô nhất tuyệt, ngươi nhất định phải nếm thử."
Lâm Tùy An híp mắt: Anh ta quả nhiên đoán được cô muốn đi cầu Khai Minh để điều tra hiện trường vụ án.
Chỉ là điều này cũng không khó đoán, xem xét từ tình hình sáng nay thì Phùng thị tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, huống chi quá sở(*) của cô còn bị giam giữ ở phủ nha Dương Đô, cũng không thể rời khỏi Dương Đồ. Một khi còn chưa bắt được hung thủ thì thanh kiếm Damocles vẫn treo trên đầu, chỉ không biết lúc nào sẽ rơi xuống đầu cô thôi, tên thái thú Dương Đô kia không đáng tin chút nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên tự đi điều tra thì mới an tâm được, về phần Hoa Nhất Đường...
(*)Quá sở: này giống giấy lưu hành ấy.
Ánh mắt Lâm Tùy An xoay chuyển trên người Hoa Nhất Đường một vòng, người này hôm nay mặc một thân trường sam màu xanh nhạt, bên ngoài ba tầng lụa mỏng, không thêu hoa không có ngọc bội, nhìn cũng bình thường, nhưng lúc góc áo bị gió thổi qua, màu sắc của tấm lụa sẽ biến ảo theo ánh sáng, giống như cầu vồng sau cơn mưa.
Mang theo tên tắc kè bông này đi thì có khi chưa qua nửa canh giờ thì tin đồn Hoa gia Tứ Lang dẫn người đến hiện trường vụ án hủy diệt chứng cứ sẽ truyền khắp Dương Đô mất.
Hoa Nhất Đường bị Lâm Tùy An nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi cẩn thận kiểm tra trang phục của mình, hôm nay hắn cố ý thay bộ y phục Xuân sầu tửu kiêu, giày Phong hựu phiêu phiêu, quạt Vũ hựu sái sái, đến trâm cũng đổi thành tâm bạc thanh nhã rồi, đã hết sức khiêm tốn rồi mà.
"Mặc đồ này không ổn sao?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Lâm Tùy An hai tay khoanh quanh ngực, lạnh lùng nhìn hắn.
"Chờ một lát, ta trở về đổi bộ khác." Hoa Nhất Đường vừa ra lệnh, chỉ trong thoáng chốc, trong Hoa trạch lại có hơn mười thị nữ tràn ra vây quanh Hoa Nhất Đường vội vàng đi vào trong cửa lớn, người tuy nhiều nhưng tốc đồ bước đi lại rất nhanh, Hoa Nhất Đường còn không quên hét to: "Chờ ta nhé, ta xong ngay đây! Chờ ta xong rồi cùng đi!"
Chờ anh cái khỉ á!
Lâm Tùy An quyết định quay đầu bỏ chạy, chạy ra khỏi phường Lưu Hoa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả thực không thể tin được, cả phường Lưu Hoa lớn như vậy mà chỉ cho một hộ gia đình Hoa thị thì có thể tượng tượng được Hoa thị lớn đến mức nào. hoa phường lớn như vậy lại chỉ có một gia đình Hoa thị, có thể tưởng tượng được hoa trạch này lớn đến trình độ nào.
Ra khỏi cửa phường, vòng qua phường Xuân Bạc chính là nơi giao nhau giữa hay con kênh đông tây, đi qua cầu Thông Thiên, nhờ mấy lời dong dài của Hoa Nhất Đường lúc nãy mà Lâm Tùy An rất thuận lợi tìm được cầu Khai Minh.
Cầu Khai Minh là một cây cầu vòm đá năm lỗ, bên cạnh thân cầu mọc đầy cây thường xuân xanh mướt, mặt cầu rộng hơn ba mươi thước, trên cầu xe cộ qua lại nhộn nhịp, đầu người nhúc nhích, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi án mạng đêm qua. Thân cầu nằm ở giữa phường Trọng Yên và phường Doanh Minh, con phố đối diện chật ních người bán hàng rong và thực khách, phóng mắt nhìn lại thì tất cả đều là bán đồ ăn, chỉ riêng quầy bán bánh Hồ đã có năm sáu quán, treo những tấm biển đầy màu sắc, không ít chủ quán đều là người Hồ, tiếng quát tràn ngập phong tình kỳ lạ, chỉ thiếu việc cầm đàn lên tấu một khúc nhạc Hồ nữa mà thôi.
Đứng ở đầu cầu Khai Minh, ngẩng đầu có thể nhìn thấy trong phường Trùng Yên có một tòa nhà cao ba tầng, trên lầu treo đèn lồng trúc thanh nhã, mặt trên viết hai chữ "Lưu Nguyệt", nói vậy thì đây hẳn là Lưu Nguyệt lâu trong lời Hoa Nhất Đường rồi.
Sông Tào đang trong thời gian cao điểm vận chuyển hàng, từng chiếc thuyền xuyên qua gầm cầu, tất cả thuyền bè gần như đều đi về phía tây, Lâm Tùy An bò người lên lan can cầu nhìn lại, dưới nền cầu phía đông dường như có thứ gì đó khiến cho bọn họ kiêng kỵ.
Lâm Tùy An đi theo bờ sông xuống đáy cầu, cỏ dại mọc um tùm bên bờ sông, cỏ cao hơn nửa người, tầm mắt không rõ, Lâm Tùy An sờ đến nền cầu phía tây, trong bụi cỏ phát hiện một bàn thờ nho nhỏ bày biện điểm tâm trái cây đơn giản, một cái lư hương nhỏ, trong lò cắm nửa đoạn hương dây lạnh lẽo, còn có một chồng tiền giấy vàng đè dưới tảng đá.
Có người cúng cho Nghiêm Hạc ở đây, xem quy mô tế đàn hẳn là không phải Nghiêm gia, ước chừng là thương hộ gần đây lập lên để tránh tà. Nói vậy thì đây hẳn là hiện trường phát hiện thi thể Nghiêm Hạc.
Cỏ trong vòng năm mét vuông xung quanh bàn thờ đều bị giẫm lộn xộn, Lâm Tùy An kéo rất lâu mới nhặt được nửa đoạn lá cỏ, trên mặt lá dính tạp chất màu đỏ đen, nghiên cứu nửa ngày cũng không cách nào phán đoán có phải là máu hay không.
Ngay phía trên bàn thờ chính là cầu Khai Minh, dưới gầm cầu và nền cầu mọc đầy rêu xanh, tỏa ra mùi tanh, ngồi xổm ở bàn thờ nhìn xuống dòng sông, cỏ dại mọc đầy và bị che kín, đầu người ném ở đây, thuyền đi ngang qua rất khó phát hiện, dọc theo bờ kè nhìn lên trên, cỏ bị đạp lộn xộn, không ít chỗ còn dính bùn đất, hẳn là dấu vết nhiều người chạy xuống đê sông lưu lại, lòng Lâm Tùy An hơi chùng xuống, dấu chân và dấu vết nơi này đều bị đám Bất Lương phá hủy, tám phần là không tìm được manh mối vốn có rồi.
Lâm Tùy An lại đi thêm hai vòng dưới gầm cầu, không thu hoạch được gì mới trèo lên đê sông, trên đường Thông Linh tiếng người nói huyên náo, trên cầu Khai Minh xe ngựa qua lại như mây, trong sông Tào trước sau vẫn rất nhộn nhịp, thế giới này vẫn rực rỡ dưới ánh mặt trời, cuộc sống vẫn tiếp diễn như cũ.
Lâm Tùy An hơi hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới một câu.
[Người chết đèn tắt, trái đất vẫn tiếp tục quay]
Lâm Tùy An vỗ lên mặt mình cho phấn chấn tinh thần rồi vào phường Trọng Yên đi dạo, cửa hàng nơi này cũng không nhiều, phần lớn là nhà cửa, cách cửa phường không xa có một căn nhà đặt bảng cho thuê, Lâm Tùy An không khỏi nhìn thêm hai lần, tiền thuê một tòa nhà nhỏ ước chừng năm trăm văn một tháng, quả nhiên là Dương Đô, giá nhà khiếp thật.
Tiếng la hét của người bán hàng rong trên phố truyền tới, Lâm Tùy An rẽ ra cửa phường đi vào phố phường, đi vòng quanh giữa các người bán hàng rong, chọn một chủ sạp mì mua hai cái bánh Hồ, nhân lúc trả tiền giả vờ tán gẫu vài câu: "Nghe nói tối hôm qua lên cầu Khai Minh xảy ra chuyện?"
Chủ quán là một ông chú người Hồ mắt sâu mũi cao, yên tĩnh gói bánh Hồ xong, không thèm để ý đến câu hỏi của Lâm Tùy An, Lâm Tùy An gãi gãi ót, lại nhỏ giọng hỏi một câu: "Nghe nói có người phát hiện một cái đầu người ở dưới gầm cầu."
Theo lý mà nói tin tức hot như vậy thì hẳn là ai cũng sẽ xúc động mà tán gẫu đôi câu, nhưng ông chú người Hồ kia chỉ là vén mí mắt lên nhìn Lâm Tùy An một cái, sau đó vẫn không nói gì.
Dân sợ xã hội như Lâm Tùy An quyết định đánh trống bỏ cuộc, nhận lấy bánh Hồ chuẩn bị rút thì đúng lúc này, ông chú người Hồ kia lại đột nhiên thốt ra một câu: "Vạn nước ngàn non cũng chỉ một chữ tình."
Lâm Tùy An: "Hả?"
Ánh mắt ông chú người Hồ sáng quắc nhìn chằm chằm cô... Thiên Tịnh bên hông, lại nói một lần nữa: " Vạn nước ngàn non cũng chỉ một chữ tình."
Đó là ám hiệu sao!
Da đầu Lâm Tùy An tê dại, ánh mắt vội nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào ánh mắt của đám người bán hàng rong đều tập trung ở trên người cô, ánh mắt ai nấy đều hung ác, như đám sói hoang bao vây.
Lâm Tùy An lui ra sau nửa bước, do dự mơ hồ nói một câu: "Ta được...ngươi được.... mọi người đều được?"
Sắc mặt ông chú người Hồ thay đổi, nói một câu ngoại ngữ nghe không hiểu, thoáng chốc tất cả chủ quán hàng rong trên đường xách nồi, xách xẻng, cầm thìa cơm trong miệng hét ầm vọt về phía Lâm Tùy An, người đi đường và thực khách trên đường đều sợ đến ngây người, Lâm Tùy An cũng sợ ngây người, mắt thấy ông chú người Hồ chuẩn bị ném một cái bánh Hồ mới nướng xong lên mặt mình, cơ chế khẩn cấp lập tức khởi động, Thiên Tịnh ra khỏi vỏ, cắt bánh hồ thành bốn phần bằng nhau, một giây sau, một muỗng canh nóng hổi hắt tới, còn có bột mì, hành hoa, bột gia vị... Hay rồi, chắc coi cô là cái nồi bánh hấp luôn rồi.
Lâm Tùy An không dám đánh nên xách Thiên Tịnh lên chạy như điên, dọc theo phố Thông Đật Đông tìm chỗ đông người chui vào, đám người bán hàng rong phía sau nói oa oa gì cô chẳng hiểu, xuyên phường Thu Hậu phường Ỷ Nguyệt chạy vào phường Vân Đông, vòng đông vòng tây, cuối cùng cũng thoát khỏi đám truy binh đằng sau, hoảng hốt đến chảy mồ hôi hột. Nhưng cô còn chưa kịp thở dốc thì đột nhiên một cơn gió sướt qua vai trái Lâm Tùy An, Lâm Tùy An kinh hãi vung tay bắt lấy thứ vừa đánh tới, chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó là cái bóng xẹt một đường parabol trên không trung rồi đập xuống đất, khói bụi bốc lên xung quanh.
Thứ nằm trên mặt đất đau đến há miệng nhe răng, không phải là Hoa Nhất Đường đây ư.
Lâm Tùy An: Tên này nhảy từ đâu ra thế?!
Phường Vân Đông là khu dân cư, người cũng không nhiều, nhưng gây ra động tĩnh lớn như vậy nên cũng khiến cho không ít người chỉ trỏ, Hoa Nhất Đường mở nửa con mắt nhìn tình huống xung quanh, phản ứng đầu tiên của hắn thế mà lại là dùng quạt che mặt mình lại.
Lâm Tùy An: "..."
"Mau kéo ta dậy!" Hoa Nhất Đường nói khẽ.
Lâm Tùy An kéo hắn đứng dậy, Hoa Nhất Đường một tay vịn thắt lưng, một tay vẫn cố sức che mặt mình, miệng liên tục giục cô: "Mau đi nhanh mau đi nhanh!"
Lâm Tùy An kiên trì đỡ Hoa Nhất Đường chui vào trong một con hẻm nhỏ không người, lúc này Hoa Nhất Đường mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà hôm nay tôi ăn mặc mộc mạc, nếu không bị nhận ra sẽ mất mặt lắm!"
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có tiếng đứt quãng truyền vào:
"Vừa rồi là Hoa gia Tứ Lang sao?"
"Chính là hắn rồi!"
"Người ăn mặc hoa mỹ như vậy ở Dương Đô ngoại trừ Hoa gia Tứ Lang ra thì còn ai nữa?!"
"Quả nhiên là Hoa gia Tứ Lang, ngã dập đít thôi cũng đẹp nữa!"
"Muốn nhìn hắn ngã một lần nữa ghê!"
Lâm Tùy An: "..."
Lỗ tai Hoa Nhất Đường đỏ bừng, dùng quạt che mặt ngồi xổm ở góc tường, người cao lớn như vậy mà rụt vai rụt cổ thành một cục nhỏ bé xíu.
Lần này Lâm Tùy An cũng thấy ngại, do dự một lát mới bước lên vỗ vỗ bả vai Hoa Nhất Đường: "Xin lỗi, vừa rồi ta, khụ, xin lỗi!"
Bả vai Hoa Nhất Đường khẽ run rẩy, giọng nói cực kỳ tủi thân: "Ta chỉ muốn chào hỏi thôi, sao lại quật ngã ta, ta đau lắm..."
Lâm Tùy An gãi ót: "Xin lỗi."
"Quần áo của ta bẩn cả rồi..."
"......"
"Sau này ta không có mặt mũi nào gặp mặt người khác rồi..."
"......"
"Sao cô lại vứt cộng sự lại mà đi một mình, đau lòng ghê."
Lâm Tùy An ngạc nhiên: "Chúng ta trở thành cộng sự khi nào hả?"
Hoa Nhất Đường giương mắt nhìn Lâm Tùy An, từ phương hướng này nhìn qua, ánh mắt của hắn cực kỳ to, dưới hàng lông mi lấp ánh nước nhìn đáng thương vô cùng: "Chúng ta cùng vào sinh ra tử, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau điều tra vụ án mà chưa tính là cộng sự nữa sao?"
Cuối câu hắn còn kéo thật dài ra.
Lâm Tùy An: "..."
Biểu cảm của anh ta là sao? Sao giống như cô là người vứt bỏ anh ta giữa đường thế.
"Ôi chao, trách ta, việc trọng đại thế này ta nên bàn bạn kỹ càng với ngươi trước." Hoa Nhất Đường đứng lên, ôm quyền nghiêm túc nói: "Lâm Tùy An có nguyện cùng ta hợp tác điều tra vụ án này không?"
Không muốn. Lâm Tùy An thầm nói, sao cô cứ cảm giác trên người của con người này toàn chứa thành phần nguy hiểm.
"Ta mặc dù gánh trên mình vinh hoa phú quý, thế nhưng thân thể gầy yếu, múa đao múa kiếm thực sự không phải thế mạnh của ta, võ nghệ ngươi siêu quần, tính tình lại kiên nghị chính trực, thật sự là một anh hùng cái thế." Hoa Nhất Đường tiếp tục chém: "Ta có tiền, ngươi có đao, nếu như hai chúng ta có thể hợp tác với nhau, về sau nhất dịnh sẽ vang danh bốn bể!"
Hoa Nhất Đường nói rất thành tâm, Lâm Tùy An không khỏi bắt đầu phân tích,
Cô là một người xuyên không đến, thực sự không quen thuộc với nơi này, dựa vào năng lực của bản thân để phá án thì thực sự là khó càng thêm khó. Hoa Nhất Đường lại thuộc hạng dân anh chị ở đây, có nhân mạch có quan hệ, trọng điểm là hắn còn giàu có nữa, tổ đội đánh quái với hẳn quả thực là một phương án tối ưu.
Còn về sau này... đợi chuyện này kết thúc thì lập tức rời đi, đường rộng trời cao, thích đi đâu thì đi, né ra cái hào quanh nhân vật chính của anh ta ra là được.
"Ý của ngươi thế nào?" Yết hầu Hoa Nhất Đường lăn lên lăn xuống không ngừng, cổ phủ một tầng mồ hôi mỏng, càng làm nổi bật vẻ mặt nghiêm túc.
"Không phải ngươi muốn mời ta đến Lưu Nguyệt lâu ăn cá xắt lát sao?" Lâm Tùy An nói: "Sao còn chưa đi?"
Ánh mắt Hoa Nhất Đường sáng lên: "Ngươi đồng ý rồi?"
"Chi phí điều tra sau này đều do ngươi chịu trách nhiệm."
Hoa Nhất Đường nở nụ cười thật tươi: "Đương nhiên rồi!"
13.7.2022