Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Phần 2: Ly biệt thời niên thiếu không dễ dàng
Chương 14: Thập Tịnh tập hài hước
Một đàn chim trắng bay qua bầu trời trong vắt, bóng chim lướt qua má hơi lạnh, sau đó lại trượt đi theo gió. Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt và cỏ dại, Lâm Tùy An thỏa mãn hít một hơi thật sâu rồi cắn một ngụm bánh Hồ.
Bánh Hồ là loại thức ăn giống như một chiếc túi, vừa cắn thì thấy hơi khô, nhưng nhai vài miếng thì bơ và vừng dưới sự xúc tác của nước bọt tỏa ra hương thơm độc đáo, là mùi vị ngon nhất nhất khi cảm thấy đói.
Quan trọng nhất, bánh Hồ dễ đem theo, lâu hỏng, thực sự là món lương khô thích hợp cho một chuyến đi dài.
Lâm Tùy An đi theo thương đội Mục thị, đích đến là tổng bộ lớn của thương đội Mục thị ở Dương Đô.
Trong thế giới song song này nhà Đường có cả thảy năm tòa thành, An Đô, Đông Đô, Quảng Đô, Ích Đô và Dương Đô, trong hơn ba trăm năm lịch sử của nước Đường, mỗi một tòa thành đều đảm nhiệm địa vị lịch sử quan trọng khác nhau.
An Đô là thủ đô của trung tâm chính trị văn hóa, trung tâm quyền lực của nước Đường hơn hai trăm ba mươi năm, mãi đến bảy mươi năm trước, Huyền Chiêu Đế đăng cơ dời đô đến Đông Châu thì nó mới lui về tuyến hai, đến lúc này Đông Đô vẫn dẫn dắt phong trào chính trị nước Đường. So với những nơi này thì Quảng Đô, Ích Đô và Dương Đô mặc dù có địa vị chính trị không thể so sánh với hai thành đầu tiên, nhưng đều có địa vị kinh tế rất cao, được xưng là "Dương nhất Ích nhị Quảng bất phục."
Dương Đô và Quảng Đô đều lấy thương mại quốc tế làm chủ đạo, là thành phố cảng quốc tế nổi tiếng gần xa, đường thủy ngang dọc, kinh tế phát triển, thương mại thịnh vượng, dân số đông đúc, sản xuất thủ công thì ở Ích Đô nổi tiếng hơn, là điểm trung chuyển của con đường tơ lụa.
Mục Trung lần này đến huyện Nam Phố, một là vì đàm phán hợp tác mở đường thương mại với thương đội La thị, hai là kiểm tra tình hình tài chính của các cửa hàng ở thành đông huyện Nam Phố, bởi vậy lúc ra ngoài chỉ mang theo bốn người, lúc trở về thuận đường mang theo hai xe hàng hóa, xem như cũng nhẹ nhàng đơn giản. Huyện Nam Phố ở cách Dương Đô hơn hai trăm dặm, căn cứ vào tốc độ đi đường của thương đội Mục thị thì trong vòng mười ngày có thể đến đích.
Ngày thứ năm xuất hành, Lâm Tùy An đã thích ứng với cuộc sống trên đường đi, lúc lên đường cưỡi ngựa ngắm phong cảnh, phơi nắng, lúc nghỉ ngơi thì uống nước suối, gặm bánh Hồ, thỉnh thoảng có thêm bữa thịt dê nướng, nghe đám người thương đội kể bao nhiêu chuyện từ trời nam đất bắc, cuộc sống hàng ngày cứ phải gọi là vui vẻ mỹ mãn.
"Theo tôi thấy, nếu bàn về rượu ngon trên thế gian này, thứ nhất phải thuộc về "Mãn Bích" của Đông Đô, màu rượu trong suốt như hổ phách, thứ hai thuộc về Nhị Thập Lục Nương của Dương Đô chúng ta, cảm giác uống vào phong phú nhưng không tạp, đơn giản mà không ngấy, dư vị vô tận..." Lão Lưu cầm túi nước vừa uống vừa chép miệng, giống như thứ hắn uống không phải nước suối, mà là quỳnh tương ngọc dịch.(*)
(*)Quỳnh tương hay ngọc dịch đều chỉ rượu ngon cả.
Lão Lưu tuy rằng trong tên có một chữ "lão", nhưng thật ra chỉ mới có ba mươi sáu tuổi thôi, và là người lớn tuổi nhất trong thương đội trừ Mục Trung ra, ba gã còn lại, A Long hai mươi bốn tuổi, Tiểu Mã hai mươi mốt tuổi, và một người có nửa huyết thống người Hồ, mũi cao mắt sâu tên Ngõa Tư, chỉ mới mười chín tuổi.
Lão Lưu nghiện rượu như mạng, đáng tiếc thương đội quy định khi xuất hành toàn bộ hành trình phải cấm rượu, cho nên chỉ có thể nghiện bằng lời nói thôi.
"Vì sao gọi là Nhị Thập Lục Nương?" Lâm Tùy An hỏi: "Là dùng hai mươi sáu phương pháp để ủ rượu sao?"
"Lâm tiểu nương tử đã từng nghe đến "thập nhị lục kiều minh nguyện dạ, ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu?"(*) Ngõa Tư nói.
(*)Câu này nằm trong bài Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan của Đỗ Phủ, tuy nhiên chỗ thập nhị lục(hai mươi sáu) kia trong thơ gốc là nhị thập tứ(hai mươi bốn), dịch nghĩa thì là: Đêm trăng sáng ở cầu Nhị Thập Tứ, người bạn cũ bạn đang ở đâu, đang dạy người khác thổi tiêu sao?
Lâm Tùy An: "... Không phải cầu Nhị Thập Tứ sao..." Cô đột nhiên ngậm miệng.
Mục Trung bật cười, biểu cảm mọi người nhìn Lâm Tùy An đều giống như có hơi tiếc nuổi.
"Lâm tiểu nương tử nhất định là bị phu tử gà mờ nào lừa rồi phải không." A Long căm phẫn nộ noi: "Dạy ngươi ba thứ lộn xộn gì thế?"
Tiểu Mã: "Đúng thế, như thế có phải làm con cháu đời sau hiểu lầm rồi không chứ!"
Lão Lưu: "Quá đáng, nên trả tiền học phí lại!"
Lâm Tùy An yên lặng lau mồ hôi.
Xuyên không chính là không tốt ở điều này, cứ luôn phạm phải một ít sai lầm trong thường thức, nhất là thế giới song song trên thì càng hố hơn, có kiến thức thông thường trùng khớp, có kiến thức thông thường lại hoàn toàn không giống, có kiến thức thông thường không nhất trí, chi tiết lại hơi bất đồng, ví dụ như bài thơ vừa rồi, ở thế giới của cô thì cô đương nhiên thấy quen, nhưng cứ nhất định không phải là cầu Nhị Thập Tứ mà là cầu Nhị Thập Lục. Lâm Tùy An chỉ có thể hất cái nồi này đặt lên đầu một phu tử(có cũng như không) khai sáng thôi, nghiêm túc sắm vai một đứa bé đáng thương bị thầy giáo gà mờ hãm hại.
"Dương Đô thủy lộ ngang dọc, trong thành tổng cộng có hai mươi sáu cây cầu." Ngõa Tứ nói: "Là mấy cây cầu như Cửu Khúc Ô Tác Phường, Tẩy Mã Phàn A Bà, Chu Gia Tiểu Thị Quảng Tế Thúy, Khai Minh Thái Gia thông Thái Bình, Lợi Tại Nam, Thông Thiên Bắc, Tham Tá Quán Tây Đông, Bắc Tam Trung Tam Nam Tam Cửu, Tứ Phường Lục Thất Cuồng Dương Đô."
Lâm Tùy An: "Thì ra là như vậy!"
Ngõa Tứ đầu đội mái tóc màu nâu vàng, trừng đôi mắt màu đen lục: "Người Dương Đô đều phải học thuộc cái này, nếu không sẽ bị coi là người ngoài và bị xem thường."
Lâm Tùy An: "..."
Lời này nói từ miệng anh nghe có tính thuyết phục ghê.
"Nghỉ ngơi xong lập tức chuẩn bị xuất phát." Mục Trung phủi vạt áo đi về phía xe tải hai bước, đột nhiên quay đầu lại thì nhìn mấy người một cái. Đám người lão Lưu, Ngõa Tứ lập tức vọt tới bên cạnh xe chở hàng, cầm hoành đao trong tay trừng mắt nhìn xung quanh, A Long ra sức vẫy tay với Lâm Tùy An: "Lâm nương tử mau trốn đi!"
"Haha... núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn bước qua đây thì để lại tiền lộ phí." Một đám sơn phỉ nhảy ra, cũng phải hơn mười người, đeo mặt nạ hung thần ác sát, quần áo không có đặc điểm gì, mặt nạ còn rất thống nhất, đều dùng vỏ cây khắc, chỉ để lại hai cái lỗ đen lộ ra đôi mắt, nhìn từ xa giống như hai con đậu tằm, trông rất buồn cười.
Thương đội Mục thị đương nhiên đã gặp qua không ít chuyện, cho nên dù lâm nguy cũng không sợ hãi, Mục Trung chỉ vào chiếc cờ nhỏ cắm ở đầu xe, nền đỏ chữ đen viền vàng, bên trong khảm một chữ Mục thật lớn.
Thủ lĩnh sơn phỉ: "Thương đội Mục thị?"
Mục Trung ném ra một xâu tiền qua: "Số tiền này mời các huynh đệ mua rượu uống."
Tên cướp nhận lấy tiền, xóc xóc lên rồi huýt sao một tiếng.
Cảnh tượng này Lâm Tùy An đã gặp ba lần trên suốt dọc đường rồi, mỗi lần đều là một quy trình thế này... sơn phỉ xuất hiện, Mục Trung đưa tiền, sơn phỉ rút lui... thuần thục đến mức giống như đã từng diễn tập mấy trăm lần vậy, Lâm Tùy An có lý do hoài nghi, đám sơn phỉ trên đường này đã sớm học được bí quyết kiếm tiền, ví dụ như: Thương đội Mục thị là mục đích, chỉ cần mang theo vài huynh đệ ra bày một cái pose, không cần đánh không cần giết cũng có tiền để lấy.
Cho nên Lâm Tùy An không chút hoang mang, đầu tiên bọc túi bánh ăn một nửa lại cất kỹ, chuẩn bị đi dắt ngựa đi. Nhưng vào lúc này, trong rừng lại truyền đến tiếng hét ầm ĩ, đám sơn phỉ này lấy được tiền chẳng những không rút mà gọi tới càng nhiều người, nhìn cũng gần hai mươi người, cũng đeo mặt nạ hài hước kia, đạp chân lên cỏ chậm rãi tiến tới, ánh đao phản chiếu vào đồng tử Lâm Tùy An.
"Xem ra lúc này danh tiếng của thương đội Mục thị không dùng được rồi." Lâm Tùy An Tâm nói.
Mục Trung nhướng mày: "Lâm nương tử, nên trả lộ phí rồi."
"Lộ phí" là làm vệ sĩ của thương đội Mục thị, cũng là điều kiện mà Mục Trung đồng ý dẫn theo Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An gật đầu: "Phía sau."
Mục Trung lui đến bên cạnh xe hàng, đám người lão Lưu đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao Thiên Tịnh đi về phía đám sơn phỉ, dưới mặt nạ của đám sơn phỉ không ngừng phát ra tiếng cười nhạo, hơn một nửa sơn phỉ không thèm để ý Lâm Tùy An, cầm đao xông về phía đoàn xe của Mục Trung.
Lâm Tùy An di chuyển.
Mũi chân lướt qua đầu ngọn cỏ, gió mạnh xẹt qua bên tai, lưỡi đao màu xanh biếc của Thiên Tịnh biến thành màu xanh biếc trong suốt dưới ánh mặt trời, tựa như một phiến lá mỏng chui vào khe hở tiếp xúc với tay và chuôi đao của bọn họ.
[Tuần Phong Thần Thu Diệp]
Đây là câu mà Lâm Tùy An đọc được mấy ngày trước ở trong Thập Tịnh Tập, lúc xem cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy chắc là khẩu quyết gì đó, nhưng bây giờ những câu này giống như một tia sáng, nó chiếu sáng vào đao pháp đang ngủ say trong cơ thể cô, điều khiển thân thể cô nhanh chóng, gọn gàng, tuyệt đẹp chém giết kẻ địch trước mắt.
Thân thể cô giãn ra rất linh hoạt, Thiên Tịnh ẩn chứa sức mạng vô cùng, giống như trở thành đôi cánh của cô, bay dọc trên con đường, lại giống như cơn gió vô hình xẹt qua cỏ, bóng cây, nhẹ nhàng bay lượn trong màu máu chói mắt.
Vô số hình ảnh vỡ vụn lắc lư trước mắt, biểu cảm hoảng sợ của sơn phỉ, đôi mắt sung huyết, lưỡi đao phản quang, máu tươi văng tung tóe, cô cầm đao, chuẩn xác cắt đi gân tay của bọn họ, miệng vết thương rất nhỏ, chỉ dài nửa tấc, máu cũng rất ít, chỉ có một vết nhỏ, nhưng tiếng kêu thảm thiết lại vang lên rất lớn, kích thích vào màng nhĩ Lâm Tùy An, khiến tim Lâm Tùy An đập nhanh hơn, giống như trống trận, trong huyết mạch dâng lên cảm giác phấn khích đến run rẩy.
Lúc tên sơn phỉ cuối cùng ngã xuống đất, Lâm Tùy An đã đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn đám sơn phỉ dưới chân đang lăn lộn gào thét, trái tim đập thình thịch điên cuồng, cánh tay hưng phấn đến phát run, Thiên Tịnh thúc dục khoái cảm khát máu trong thân thể này khiến cô còn muốn tiếp tục... Tiếp tục chém...
Cô giơ Thiên Tịnh lên, hàn quang dưới lưỡi đao như đâm vào mắt đám sơn phỉ.
"Anh hùng tha mạng!" Tiếng kêu thảm thiết của mấy gã sơn phỉ khiến Thiên Tịnh rung động, lòng bàn tay Lâm Tùy An tê dại, cánh tay dừng lại giữa không trung, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt cô làm xua tan sát ý lạnh như băng.
Lâm Tùy An lau sạch vết máu văng trên khóe mắt, thu đao về vỏ: "Cút."
Bọn sơn phỉ chạy trốn, để lại một đống hỗn độn.
Đám người trong thương đội đứng ngốc tại chỗ, đao trong tay Ngõa Tứ và A Long rớt xuống, cằm Tiểu Mã và lão Lưu cũng rớt xuống, biểu cảm họ nhìn Lâm Tùy An bây giờ chẳng khác gì nhìn ánh trăng trên cầu Nhị Thập Lục vậy. Mục Trung thì đã quen với tình cảnh này, giơ ngón tay cái lên với Lâm Tùy An: "Xứng đáng."
Suốt dọc đường tiếp sau đó, các đám sơn phỉ giống như đã hoàn lương rồi, đến một cái bóng cũng không nhìn thấy, Mục Trung có hơi cảm khái, nói rằng sớm biết như thế, hắn đã mời Lâm Tùy An sớm ra tay rồi, cũng tiết kiệm một khoản tiền lộ phía. Lâm Tùy An rõ ràng cảm giác được địa vị của mình tăng lên rõ rệt, nếu như lúc trước mọi người chỉ coi cô là đứa em gái đi theo ăn chực thì bây giờ cô chính là thần thú cát tường trấn thủ thương đội luôn rồi.
A Long cống hiến tất cả đồ ăn vặt giấu riêng, Tiểu Mã hận không thể che ô đội dù cho cô suốt dọc đường, lão Lưu không có việc gì lại tiếp cận cô, thậm chỉ cả cái nồi đọc sai thơ từ của vị phu tử "có cũng như không" trước đó của cô cũng quăng ra sau đầu, nhất cử nhất động của cô đều biến thành "thế ngoại cao nhân không thèm để ý đến pháo hoa nhân gian". Ngõa Tứ còn đột nhiên muốn bái Lâm Tùy An làm sư phụ, bị Lâm Tùy An hoảng loạn cự tuyệt.
Cái thân công phủ đầy tà tính này cô thật chẳng dám dạy cho người khác đâu.
Phải, tà tính.
Đây chính là định nghĩa của Lâm Tùy An về "Thiên Tịnh" và "Thập Tịnh Tập".
*
Lúc tới dịch trạm, thời gian đã qua một ngày, hiếm có được ngủ một giấc ngon lành trong phòng nhà ấm cúng, sau khi sắp xếp xong thời gian trực, mọi người ai trở về phòng nấy. Lâm Tùy An cuối cùng cũng có được một gian phòng đơn, việc đầu tiên sau khi trở về phòng là bắt đầu nghiên cứu Thập Tịnh tập.
Cô mở dây thừng cẩn thận mở cuốn trục ra, từng trang sách cỡ bàn tay lần lượt bày ra trước mắt, hình dáng nhìn giống như vảy cá chép bị lật lên, là phương pháp trang trí long lân thư thường dùng ở thời đại này, khi lật xem rất có loại cảm giác phú quý hoa lệ.
Đáng tiếc nội dung bên trong lại chẳng hoa lệ chút nào. Nhìn từ tên của nó có thể phán đoán, Thập Tịnh tập thực ra chính là đao phổ đồng bộ với Thiên Tịnh, Lâm Tùy An lật trang đầu tiên ra xem, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cái gì ghê gớm lắm, cuối cùng thực sự không ngờ....
Lâm Tùy An nhìn đao phổ "văn hay tranh đẹp" trên giấy, thở một hơi thật dài.
Đao phổ chỉ có năm trang nội dung, còn lại đều là trang trống, mỗi một trang đều là thống nhất một kiểu, chữ bên phải là khẩu quyết, tranh mình họa đao pháp bên trái, trang đầu tiên khẩu quyết là "Cắt yết hầu máu văng mười trường, Diêm Vương ắt đến chiều hồn ", là chiêu lúc trước cô đánh nhau với tên gậy trúc, bên cạnh vẽ một... một NGƯỜI! QUE!
người que đây ạ
Có tin nổi không?!
Một kiếm phổ cực kỳ thần bí, vô cùng cao thâm, hết sức trâu bò, thế mà ngay cả trình độ vẽ một con người cho ra người cũng không có, chỉ có thể vẽ một người que.
Một người que đứng thẳng, cổ có một nét ngang, sau đó... không còn sau đó nữa.
Đây là toàn bộ nội dung của tranh minh họa.
Nói thật, lúc trước Lâm Tùy An tràn đầy chờ mong mở trang đầu tiên thế nào thì sau đó thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim thế đó.
Cô thậm chí còn nghi ngờ đây liệu có phải là đồ giả Tô Thành Tiên tự vẽ ra hay không, nhưng sau đó cô nhìn thấy trình độ hội họa trong đám di vật của Tô Thành Tiên... Phong cách hài hước thời thượng thế này không phải thứ mà hắn có thể hiểu được đâu.
Trang thứ hai, khẩu quyết "Đợi chém tựa sơ sinh", tranh minh hoa, một người que nằm dưới đất, trên tay vẽ bốn vạch ngang.
Ở trang thứ ba, khẩu quyết "Đao phục đoạn trường", tranh minh họa, một người qua năm trên mặt đất, eo vẽ một vạch ngang.
Trang thứ tư, khẩu quyết "Tuần Phong Thần Thu Diệp", tranh minh hoa: Một người que lớn và một đám người que nhỏ, người que lớn cầm một cây que dài, mấy người que nhỏ còn vẽ một đám que ngắn bắn ra, Lâm Tùy An day trán, đây là cái quái gì, Tượng Nữ thần Tự Do à?
Xem ra chỉ có thể kết hợp phản ứng thân thể lúc thực chiến để giải thích, ví dụ như trận chiến hôm nay, lấy một địch nhiều, Lâm Tùy An hồi tưởng lại đường công kích vừa rồi, dùng thế chữ Chi(之) xuyên vào đám người, cơ bản là một người một đao cắt gân mạch, không cần quá nhiều đường đi và động tác, chiêu này có lẽ là chiến thuật tốc chiến tốc thắng đối với công kích cả một đám người.
"Cắt yết hầu máu văng mười trượng" rất dễ hiểu, chính là chiêu thức cắt cổ, chiêu thức chém đứt gân tay chân ở quán rượu Hồ Cơ, ước chừng là " Đợi chém tựa sơ sinh ", chiêu thức mổ bụng là "Đao phục đoạn trường", kết hợp ba chiêu này lại hẳn là "Tuần Phong Thần Thu Diệp", nói cách khác, học được ba chiêu thức đầu tiên, mới có thể vận dụng chiêu thức thứ tư.
Lâm Tùy An cảm thấy mình đã hơi hiểu rồi, mở trang thứ năm ra.
Cô thấy ngu cả người.
Trang thứ năm, khẩu quyết: Phá định, tranh minh hoa: Một người que, sau đó vẽ một mớ tia phóng xa hình tròn xung quanh.
Cái mẹ gì đây?!
Thần tiên tỏa sáng? Saiyan? Vua hải tặc? Ultraman?
"Quả nhiên tai nói không sai, Thập Tịnh Tập đang nằm trong tay ngươi!" Một người đàn ông treo ngược trên cửa sổ, nhìn giống như một con dơi màu đen khổng lồ trôi dạt vào nhà.
Lâm Tùy An đột nhiên mừng rỡ: "Ôi, gậy trúc đến rồi đấy à, đã ăn gì chưa?"
6.7.2022