Người Chữa Lành

Chương 9: 3: Nụ hôn




Tô Vi An tìm được một chiếc xe lăn cũ chị Lan đưa, quay bánh xe vào nhà vệ sinh rửa hộp đựng thức ăn, tình cờ ở trong phòng bệnh một mình lâu ngày cũng chán nên quay bánh xe lăn ra ngoài cửa phòng để thay đổi không khí.Vừa ra khỏi phòng bệnh, Tô Vi An cảm giác như đã ngửi thấy mùi tự do và ánh nắng, nhìn người trong bệnh viện ra vào tấp nập như thường, cô liền cảm thấy một niềm vui đoàn tụ.

Chậm rãi tiến về phía trước, nhìn cảnh tượng trong bệnh viện với nụ cười trên môi đến khi... dừng lại.

Cô không thể đẩy được nữa.

Xe lăn cũ đặc biệt là trục bánh hơi sồ sề, vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, sức lực cũng yếu hơn, khi bước đến cửa tòa nhà bệnh viện, cô không đẩy được bánh xe nữa.

Cô chỉ đơn giản là đứng yên tại chỗ, nhìn vào nơi cô ấy có thể nhìn thấy và nghỉ ngơi.

Cô cứ như vậy cả buổi chiều, mệt mỏi liền chìm vào giấc ngủ chập chờn, khi tỉnh lại đã có người gọi bên tai cô: "Tô Vi An, tỉnh lại đi!"

Cô dụi dụi mắt, nhìn thấy Cố Vân Tranh vừa mới từ khoa cấp cứu trở về nội trú, cô cười chào anh: "Xin chào!"

Cố Vân Tranh câu mày: "Sao em lại ngủ ở đây?"

Tô Vi An cười nói: "Tôi muốn nhìn xung quanh, ai biết rằng tôi không thể di chuyển xe lăn giữa chừng, vì vậy tôi đành ngủ ở đây."

Cố Vân Tranh nhìn cô vừa tức giận vừa buồn cười, nói: "Vậy em không biết gọi người đến giúp sao?"

Tô Vi An mỉm cười, và dường như tâm trạng rất tốt, và trả lời: "Tôi nghĩ những người khác quá bận rộn, vì vậy tôi không thể làm phiền họ."

Cô ấy tốt bụng!

Cố Vân Tranh không biết nói gì về cô, vì vậy anh không thể không mỉm cười, anh lắc đầu bất lực, đi đến sau xe lăn của cô, đẩy cô, chậm rãi đi về phía phòng bệnh của cô.

Tô Vi An kêu lên: "Anh đẩy xe lăn giỏi lắm! Từ nay về sau sao anh không đẩy tôi đi loanh quanh mỗi ngày?"

Cô ấy thật khác thường!

Cố Vân Tranh dở khóc dở cười nói: "Không phải em nói mọi người khác bận rộn không thể quấy rầy sao? Cho nên em mới có lòng đi quấy rầy tôi sao?"

Tô Vi An thậm chí không nghĩ về điều đó và nói: "Anh không phải là người khác!"

Cố Vân Tranh dừng lại, chỉ cảm thấy hơi thở của mình dường như có chút tắt nghẽn.Nhưng anh lại nghe Tô Vi An nói: "Anh không phải là giáo sư của tôi sao?"

Cố Vân Tranh thậm chí không nghĩ về điều đó và nói: "Không thành vấn đề!"

Tô Vi An bĩu môi: "Keo kiệt!"

Cô lấy trong túi ra một miếng kẹo thỏ trắng nhét vào miệng.

Nhìn rõ ràng giấy gói kẹo trong tay cô, Cố Vân Tranh hơi kinh ngạc, hỏi: "Em thích kẹo à? Cái này nhìn khá khác với tính cách của em."

Tô Vi An cuối đầu nhìn tờ giấy gói kẹo trong tay, đang nghĩ đến việc gấp một ngàn con hạc giấy, nhưng nghe Cố Vân Tranh nói, cô còn chưa ngẩng đầu lên: "Vốn dĩ chỉ là để phòng hạ đường huyết, nhưng gần đây tôi càng ngày càng thích ăn, có lẻ bởi vì tôi cảm thấy cuộc đời quá đắng, ngọt một chút cũng không tệ."

Cố Vân Tranh im lặng hai giây, sau đó nói: "Cho tôi một cái."

"Không."

"Nếu em cho tôi kẹo, tôi hứa sẽ đẩy em ra ngoài đi dạo."

Tô Vi An nhanh chóng lấy trong túi ra một viên kẹo khác, giơ lên trước mặt Cố Vân Tranh và nói: "Được."

Cố Vân Tranh phẫu thuật vào ban ngày, vì vậy anh ấy thường đẩy Tô Vi An ra ngoài sau khi tan làm vào buổi tối.

Nhưng Cố Vân Tranh sẽ không làm cu li cho cô ấy một cách vô ích, và sẽ đưa cô ấy đến cửa hàng để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày làm phiên dịch viên.

Kem đánh răng, ly và giấy vệ sinh.

Tô Vi An chỉ muốn trêu chọc anh: "Làm thế nào anh sống sót khi không có nhiều vật dụng cơ bản như vậy?"

Cố Vân Tranh không quay đầu lại nói: "Những thứ này đều cho em."

Tô Vi An sửng sốt, chợt nhớ đến kem đánh răng của mình hình như đã hết, giấy cũng không còn bao nhiêu, không ngờ Cố Vân Tranh lại phát hiện ra thứ mà cô không để ý. Ngay khi cô đang suy nghĩ, Cố Vân Tranh nhún vai và nói: "Ai biết làm thế nào em sống sót."

Tô Vi An: "..."

Sau khi mua những thứ trong kế hoạch, Cố Vân Tranh chợt chú ý đến một bức tranh khắc gỗ thủ công mỹ nghệ của địa phương ở góc tủ, thấy anh có hứng thú, người chủ tiệm nhanh chóng lấy xuống và giới thiệu với anh: "Đây là hình ảnh anh hùng địa phương của chúng tôi "Thợ săn". Buổi lễ tượng trưng cho các anh hùng và rất có giá trị sưu tầm."

Tô Vi An dịch câu này cho Cố Vân Tranh.

Cố Vân Tranh không nói, những khẽ cau mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bức tranh khắc gỗ trong tay. Một lúc sau, anh lấy tiền ra đưa cho chủ tiệm.

Sau đó đem bản khắc gỗ nhét vào trong tay Tô Vi An: "Cho em."

Tô Vi An hơi sửng sốt: "Tốt vậy sao?"

Cô có chút vui vẻ cầm lên, cẩn thận nhìn một chút, nói: "Anh cảm thấy ý nghĩa này đặc biệt phù hợp với chủ nghĩa anh hùng của tôi sao?"

Cố Vân Tranh quay lại nhìn cô ấy trả lời: "Bởi vì trông cũng giống nhau."

"Giống như thế nào?"

Cố Vân Tranh ngơ ngác nói: "Giống Em."

Nụ cười trên khóe môi Tô Vi An cứng lại, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt vuông như tạc gỗ cùng đôi mày rậm rạp kia, cô giương mắt nhìn chằm Cố Vân Tranh, dứt khoát nói: "Cút đi!'

Mặc dù ngôn ngữ họ dao tiếp không thân thiện lắm, nhưng đối với người bán hàng không hiểu tiếng Trung Quốc, cuộc giao tiếp giữa hai ngườị trước mặt cô rất thú vị, cô mỉm cười và nói với Tô Vi An: "Cô và bạn trai của cô quan hệ rất tốt!"

Tô Vi An giật mình, có chút xấu hổ: "Anh ấy không phải..."

Cô còn chưa nói xong đã bị Cố Vân Tranh cắt ngang: "Đi thôi."

Lúc đẩy xe lăn cho Tô Vi An, Cố Vân Tranh cũng gật đầu với chủ tiệm, mặc dù biết là lễ phép nhưng Tô Vi An vẫn cảm thấy thời điểm gật đầu của anh hình như có chút không đúng...

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Tô Vi An vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để bảo Cố Vân Tranh đừng lộn xộn, và cô nói: "Cố Vân Tranh..."

Người đẩy xe lăn của cô dừng lại, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là một vòng người, lại gần thì thấy mấy người đàn ông lực lưỡng đá người ta trên mặt đất.

Người phụ nữ tức giận nói: "Lấy đồ của tao! Mày là tên trộm! Đáng chết!"

Những người cường tráng kia đánh cho hắn một trận, thấy tên trộm nằm trên mặt đất không nhúc nhích liền tản ra.

Lúc này Tô Vi An rốt cuộc nhìn rõ ràng bộ dạng của tên trộm trên mặt đất, cảm giác như có cái gì đó ở trong, tâm trí của cô bỗng lóe lên, chỉ vào người đó nói với Cố Vân Tranh: "Đây... chính là người đã đâm tôi lúc trước!"

Cố Vân Tranh cũng ngạc nhiên và nói: "Thật sao? Mau gọi cảnh sát đi!"

Tô Vi An gật đầu, vội vàng lấy điện thoại di động ra định gọi cảnh sát, nhưng khi cô đưa điện thoại lên tai, cô kinh ngạc phát hiện khuôn mặt người nằm trên mặt đất không ổn, anh ta run rẫy, đưa tay về phía họ: "Cứu... cứu tôi với..."

Tô Vi An nhíu mày, khẽ gọi: "Cố Vân Tranh..."

Cố Vân Tranh tiến lên cởi quần áo của đối phương, chỉ thấy bụng bên trái có một vết bầm tím, tay của Cố Vân Tranh vừa chạm vào bụng anh ta, anh ta đã hét lên đau đớn trước khi Cố Vân Tranh dùng nhiều lực.

Anh quay đầu lại và trao đổi ánh mắt với Tô Vi An, cô nhanh chóng hiểu ra và hỏi: "Không phải là do lá lách bị vỡ chứ?"

Cố Vân Tranh chỉ đành dặn dò đơn giản: "Gọi điện thoại cho bệnh viện bảo họ cử người đến giúp đưa hắn ta đến đó."

Giọng nói của tổng đài phát ra hỏi tại sao lại muốn gọi cảnh sát?

Nhưng Tô Vi An liếc nhìn người đàn ông tái nhợt nằm trên mặt đất, và cuối cùng cô chỉ có thể nghiến răng nói: "Không có gì."

Cô cúp điện thoại, tuyệt vọng nói với Cố Vân Tranh: "Đây là người đã đâm tôi rồi rút dao và bỏ đi!"

"Cho nên là...? "

Tô Vi An nặng nề thở dài: "Chúng ta có thể cứu được hắn."

Cô cố gắng đứng dậy khỏi xe lăn, đợi người từ bệnh viện tới sẽ tốn gấp đôi thời gian, anh dùng chiếc xe lăn này đẩy hắn đến bệnh viện trước đi. Tôi sẽ gọi cho bệnh viện và nhờ họ chuẩn bị phòng phẫu thuật."

"Còn em thì sao?"

Tô Vi An nhìn anh, lãnh đạm hơi nhếch môi: "Tôi ở đây đợi anh."

Cố Vân Tranh nhanh chóng đưa người này đến bệnh viện, sau khi kiểm tra hình ảnh, xác nhận lá lách đã bị vỡ và loại trừ xuất huyết, Cố Vân Tranh giao bệnh nhân cho bác sĩ Từ.

Anh ngẩng đầu và liếc nhìn đồng hồ của mình. Nửa giờ sau, anh vội vàng quay lại tìm Tô Vi An, vốn tưởng cô ngồi đó một mình chắc hẳn rất nhàm chán, không ngờ từ xa anh đã nhìn thấy cô ngồi đó nói cười với người dân địa phương.

Thấy Cố Vân Tranh quay lại, Tô Vi An gọi anh lại, tự hào nói với anh: "Tôi vừa kể cho họ nghe về việc tôi đã giúp đỡ bắt được tên cướp đó, và họ đều khen tôi dũng cảm, giống như anh hùng!"

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, Cố Vân Tranh hiển nhiên có chút tức giận vì sự hống hách của cô, nhưng trong lòng lại nở một nụ cười, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc liếc cô một cái: "Em là anh hùng như vậy, nhất định có thể đi về một mình đúng không?"

Vừa nói, Cố Vân Tranh vừa xoay người giả bộ rời đi, Tô Vi An cả kinh, sợ tới mức vội vàng nắm lấy anh, nói: "Đợi đã!"

Cô nhìn quanh anh một cách kỳ lạ và hỏi:" Xe lăn đâu? "

Cố Vân Tranh nói: " Vừa rồi tôi đến bệnh viện, bệnh nhân nôn mửa, làm bẩn xe lăn."

Tô Vi An sắc mặt trở nên chua xót: " Vậy tôi làm sao trở về?'

Cố Vân Tranh không nói gì, chỉ nhìn cô. Cô thận trọng hỏi: "Anh cõng tôi à?" Cố Vân Tranh liếc nhìn vết thương của cô: "Em xác định để tôi cõng?"

Anh tiến lên bế cô từ dưới đất lên, ôm ngang cô vào lòng, Tô Vi An theo bản năng muốn giãy giụa, nửa đùa nửa nói thật: " Anh... Anh ôm tôi như vậy, tôi... tôi sẽ thẹn thùng... "

Cố Vân Tranh ngăn cô lại: "Đừng nhúc nhích, lát nữa sẽ ngã đấy."

Anh nói thêm: "Dù sao cũng không phải lần đầu."

Tô Vi An nghĩ về nó. Lần trước cô bị thương, anh cũng cứ như vậy bế cô trở lại bệnh viện, mặc dù không mất nhiều thời gian, nhưng tâm trạng của anh lúc này rất khác.

Trong ánh nắng chiều và gió nhẹ, anh ôm cô chậm rãi đi trên con đường đất địa phương, với bóng lưng dài phía sau.

Cô nghĩ về điều đó và nhớ lại những gì cô muốn nói với anh trước khi gặp tên cướp.

"Mà này, Cố Vân Tranh, anh không hiểu ngôn ngữ địa phương, vì vậy lần sau anh đừng gật đầu với người dân địa phương, như vậy sẽ dễ dàng gây hiểu lầm."

"Hiểu lầm?"

Tô Vi An gật đầu và trả lời: "Ví dụ như trong cửa hàng vừa rồi, bởi vì cuối cùng anh không hiểu những gì chủ tiệm nói, nên anh có thể đã hiểu lầm cô ấy."

"Tôi hiểu."

Tô Vi An sửng sốt và hỏi: "Anh đã hiểu gì?"

Anh hơi cuối đầu nhìn cô, khoảng cách giữa hai chóp mũi đột nhiên chỉ còn vài centimét, anh nói: "Bạn trai."

Tô Vi An sửng sốt, sắc mặt hơi nóng nói: "Vậy anh còn gật đầu!"

Anh nhìn gò má hơi ửng hồng của cô, chỉ cảm thấy buồn cười, vì vậy anh cười thật tươi, sau đó ngẩng đầu lên, tùy ý nói: "Anh chỉ muốn gật đầu."

Anh chỉ muốn gật đầu với từ "bạn trai."

Anh hơi nới lỏng Tô Vi An một chút, hỏi: "Em có ý kiến gì?"

Tô Vi An sợ tới mức vội vương tay ôm chặt lấy cổ anh, lắc đầu nói: "Không!" Cố Vân Tranh khẽ mỉm môi, lại ôm cô vào lòng.

Vào buổi trưa ngày hôm sau, Cố Vân Tranh mang cháo đến phòng bệnh của Tô Vi An thăm cô. Đưa hộp đựng cháo cho cô, Cố Vân Tranh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô và nói với cô: "Tên cuớp chúng ta gặp ngày hôm qua đã qua cơn nguy kịch, em có muốn đi xem không?"

Tô Vi An liếc nhìn anh và hỏi: " Có muốn tôi mua thêm một bó hoa không?"

Cố Vân Tranh không khỏi cười thầm nói: "Đã thông báo cảnh sát, chờ hắn khỏe lại sẽ bị bắt đi."

Tô Vi An nuốt cháo trong miệng: "Đã báo cảnh sát chưa?"

Cô không khỏi có chút hối hận. "Đáng lẽ tôi nên tự mình làm mới đúng!"

Cố Vân Tranh nhìn cô và nói: " Em sẽ báo thù!"

Nhìn thấy một chút cháo dính trên khóe miệng cô, anh cúi người, nhất thời khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần.

Tô Vi An cảm thấy ngộp thở, không hiểu sao lại bối rối, sau một khắc chỉ cảm thấy khóe miệng nhếch lên ấm áp, chính là ngón tay cái của Cố Vân Tranh lau khóe môi của cô.

Vẻ mặt cô hơi thay đổi, không thoát khỏi ánh mắt Cố Vân Tranh, anh lau cháo cho cô, cũng không vội đứng dậy mà ghé sát vào cô, hơi mỉm môi nói: "Sao em lại thế này? Đang căng thẳng à?"

Anh gần đến nỗi Tô Vi An có thể nhìn thấy bóng dáng của cô trong con ngươi anh, cô rụt người lại nhìn đi chỗ khác: "Tôi... tôi không căng thẳng..."

Đột nhiên cô cảm thấy trước ngực hơi nóng, vừa cúi đầu xuống thì cháo đã đổ lên người cô. Cô thốt lên: "A!"

Ngay sau đó cô cảm thấy trên tay nhẹ bẫng, Cố Vân Tranh cầm lấy hộp cháo trong tay cô, và đưa khăn giấy cho cô: "Mau lau đi."

Sau khi tốn rất nhiều khăn giấy, quần áo của Tô Vi An đã sạch cháo, nhưng cơ thể của cô vẫn nhớp nháp, cô cong môi: "Tôi đi vệ sinh."

Cố Vân Tranh đưa tay ra để giúp cô ấy, nhưng Tô Vi An chỉ thấy làn da ở khóe miệng mà anh chạm vào vừa rồi còn hơi nóng, làm sao cô dám để anh ấy làm điều đó, như thể cái đuôi của cô ấy bị giẫm lên tiếp, cô lập tức dũng cảm nói: "Không sao, không sao, tôi tự làm được."

Nhưng khi vịn vào thành giường, cô đứng lên có chút khó khăn, Tô Vi An mới ý thức được mình đã đánh giá quá cao bản thân, cúi đầu sẽ có chút xấu hổ, cô nhìn bức tường cách đó không xa, nghiến răng nghiến lợi, nghĩ rằng có bức tường giúp đỡ chỉ cần cô ấy bước tới là được.

Thật ra cũng không đi mấy bước, nhưng vết thương ở bụng đau khiến cô đi lại khó khăn, mắt thấy sắp chạm đến tường, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy dưới chân mình như bị tê liệt, trượt chân và cô sắp ngã về phía trước.

Nhưng vào lúc này, có người nắm lấy cánh tay của cô, cô không còn muốn ngã nữa, Cố Vân Tranh thừa dịp kéo cô lại, đem cô ôm vào trong lòng.

Rõ ràng là đã thoát khỏi nguy hiểm, tim Tô Vi An càng lúc càng đập nhanh, như thể tim cô sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, hai mắt chạm nhau, cô nhìn vào đôi mắt đen láy của Cố Vân Tranh, như thể cô đang chìm trong biển sâu, cô đã suýt chết ngạt.

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã bước tới, đặt mu bàn tay lên lưng cô, đẩy cô vào tường, cúi người hôn cô.

Nó giống như một quả pháo hoa nổ tung trong tâm trí Tô Vi An.