Có lẽ bởi vì lời nói của Cố Vân Tranh làm cho cô nhớ tới một vài chuyện xưa, buổi tối lúc trở về ký túc xá, Tô Vi An đã lâu không lên mạng bỗng nhiên muốn mở QQ ra xem. Hai năm cách biệt, không biết bây giờ các bạn trong lớp như thế nào rồi.
Không nghĩ tới vừa mới online đã bị người nào đó bắt gặp: "Cuối cùng thì cậu cũng chịu lộ diện rồi!"
Sau khi cô nghỉ học đã đổi số điện thoại mới, cũng không cũng không các bạn học trước đây biết, muốn liên lạc với cô quả thực là một chuyện không dễ dàng chút nào.
Đối phương ở bên kia đã gửi yêu cầu gọi video, Tô Vi An bấm kết nối, trên màn hình xuất hiện một cô gái trang điểm đậm, có điểm trưởng thành hơn hai năm trướ, trên mặt cô ta nở nụ cười vui vẻ, trông rất phấn khích, hướng về phía người ở màn hình chào hỏi: "Vi An, đã lâu không gặp!"
Đây là người bạn thân một thời của cô.
Đã lâu không gặp, Ôn Nhiễm.
Tô Vi An mở miệng, bình thản mà nói: "Sao vậy?"
Người ở màn hình bên kia vẫn giữ dáng vẻ nhiệt tình, hỏi: "Sao vậy là sao cái gì? Cậu nói nghỉ học là nghỉ học luôn, thời gian lâu như vậy cũng không liên lạc với bọn mình, bọn mình đều lo lắng cho cậu đó!"
Tô Vi An đang muốn cười trừ hai tiếng cho qua chuyện, thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc khác từ máy tính, hỏi Ôn Nhiễm: "Đang nói chuyện với ai vậy?"
Sau đó là một bóng dáng quen thuộc bước đến bên cạnh Ôn Nhiễm, nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, một bộ đồ thể thao màu trắng lọt vào trong tầm mắt của cô.
Sau hai năm, Đỗ Vân Thành không có gì thay đổi.
Ôn Nhiễm đột nhiên mỉm cười đứng dậy, tức giận nói: "Vân Thành, ngay cả Vi An mà anh cũng không nhận ra sao?"
Tông giọng này, cách màn hình máy tính Vi An cũng có thể cảm nhận được thân hình cứng đơ của Đỗ Vân Thành, sau đó anh đột nhiên buông lỏng tay rồi khoát tay của mình lên tay của Ôn Nhiễm, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía Tô Vi An trên máy vi tính.
Đúng rồi, cô ấy thật sự là Tô Vi An.
Vẫn là kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản ở trong trí nhớ, ngay cả độ cong môi khi cô cười lên dường như cũng không có gì thay đổi, nhưng lại làm cho mọi người cảm thấy có chỗ nào không giống với lúc trước.
Cô lịch sự mỉm cười, nói với anh: "Đã lâu không gặp, Đỗ Vân Thành."
Sau đó, anh lại một lần nữa hướng về phía cô bày tỏ, quả thực đã lâu không gặp.
Trong lòng Tô Vi An biết rõ Ôn Nhiễm chọn gọi video với cô lúc này chủ yếu là muốn để cho cô thấy cảnh này mà thôi, cuối cùng Ôn Nhiễm đã lấy được con trai của viện trưởng, đồng thời cũng là người đẹp trai nhất khối.
Vì vậy, mối quan hệ giữa Ôn Nhiễm và cô bât giờ là gì đây?
Tình địch?
Không, đối với Tô Vi An mà nói, Ôn Nhiễm nhiều lắm cũng được xem là một tên trộm thôi.
Ôn Nhiễm là bạn học cùng lớp của Tô Vi An khi học tại Viện Y Học Lâm Sàng của trường Đại Học Y Khoa A.
Năm nhất đại học, sau khi nhập học không bao lâu thì Tô Vi An nghỉ học vì ốm, Ôn Nhiễm đã cho cô mượn một số tài liệu quan trọng giúp cô theo kịp tiến độ, từ đó về sau, họ trở thành bạn thân của nhau.
Ở trường, Ôn Nhiễm trang điểm quanh năm, đi một đôi giày cao gót 5cm. Tính cách của cô ta cũng giống như cách ăn mặc vậy, hơi phô trương, cũng có vài chàng trai từng quan hệ qua lại với cô ta, bởi vậy bạn bè thường bàn tán nhiều điều không hay về cô ta.
Ôn Nhiễm tham gia bầu cử chủ tịch hội học sinh, cả quá trình bầu cử này có thể miêu tả là vô cùng thê thảm, mặc dù cuối cùng Ôn Nhiễm là người thắng cử, nhưng mà còn chưa kịp vui mừng thì tin tức về việc Ôn Nhiễm hối lộ giáo viên đã xuất hiện trong lớp rồi, Ôn Nhiễm ôm Tô Vi An khóc ba ngày.
Tô Vi An hỏi thăm khắp nơi trong lớp thì tìm được nguồn tin, đối thủ trong cuộc bầu cử lần này của Ôn Nhiễm là Lương Á Di, cô trực tiếp kéo Ôn Nhiễm đi tìm rồi chặn cô ta ở cửa phòng học.
Khi đó đúng vào thời gian hết giờ, chuẩn bị vào tiết tiếp theo, trên hàng lang có người ra người vào, Tô Vi An không nói một câu chào nào, trực tiếp hỏi thẳng mặt cô ta: "Cậu dựa vào cái gì mà nói Ôn Nhiễm hối lộ giáo viên?". harry potter fanfic
Câu nói này thu hút tất cả mọi người xung quanh nhìn về phía họ.
Lương Á Di lúc đầu hơi xấu hổ, nhưng nếu cô đã hỏi cái này thì cô ta cũng không còn gì phải sợ nữa, cô ta nói: "Bởi vì tôi nhìn thấy! Cậu có phải là người ở trong phòng giáo viên trên tầng 3 vào lúc 2 giờ chiều ngày hôm trước không? Cậu nói đi, Ôn Nhiễm!"
Tô Vi An quay người lại, chỉ thấy Ôn Nhiễm sửng sốt một chút, sau đó giải thích: "Tôi đến đó vì công việc, bạn học Lương à, cậu nhất định là hiểu lầm rồi!"
Lương Á Di hơi kinh ngạc nhìn cô ấy, nói: "Ôn Nhiễm, tôi đã nhìn thấy chiếc đồng hồ trong túi cậu rồi đó!"
Ôn Nhiễm mang biểu tình ủy khuất sắp khóc đến nơi, nói: "Bạn học Lương, cậu nhất định là nhìn lầm rồi!"
Mắt thấy như vậy thì dây dưa tiếp cũng chẳng có kết quả gì, Tô Vi An nói với Lương Á Di: "Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì mời cậu mang chứng cứ ra đây!"
Mấy nam sinh đứng ngoài quan sát ồn ào nói chen vào: "Đúng vậy, mang chứng cứ ra đi!"
Lương Á Di im lặng.
"Xem ra là không có?" Tô Vi An ngừng lại, "Xin lỗi đi!"
Lương Á Di không cam tâm, nói: "Tô Vi An, Ôn Nhiễm đang nói dối! Cậu tin tôi đi, tôi không có gạt cậu đâu!"
Tô Vi An không chần chờ chút nào mà nói: "Cả 2 cậu ai cũng cho là mình không nói dối, mà Ôn Nhiễm lại là bạn thân nhất của tôi, tôi đương nhiên phải tin cậu ấy trước rồi."
Lương Á Di im lặng hồi lâu, rồi tàn nhẫn mà buông một câu: "Tô Vi An, một ngày nào đó cậu sẽ biết, bạn thân nhất của cậu là người như thế nào!"
Sự việc này đã lan tràn trong trường học, đến mức không có ai dám gây khó dễ cho Ôn Nhiễm nữa, cô ta ở trong hội học sinh cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Khác với Ôn Nhiễm chỉ tập trung vào công việc của hội học sinh thì Tô Vi An chuyên tâm vào các thí nghiệm, cô tham gia vào nhóm nghiên cứu của khoa giải phẫu thần kinh dưới quyền bác sĩ Hạ Hiểu Minh và làm thí nghiệm ở đây đã 2 năm.
Bởi vì Ôn Nhiễm chính là người đầu tiên đề nghị cùng cô tham gia nhóm nghiên cứu của bác sĩ Hạ Hiểu Minh, về sau thí nghiệm có kết quả, vì nghĩa khí bạn bè, nên Tô Vi An luôn để tên của cô và Ôn Nhiễm, cho dù Ôn Nhiễm chỉ thỉnh thoảng đến phòng thí nghiệm xem thôi.
Nhưng Tô Vi An đã đánh giá thấp dã tâm của Ôn Nhiễm rồi.
Vào ngày nhận kết quả thí nghiệm gen, Tô Vi An không còn bận tâm gì cả, vốn dĩ cô tính đi tìm thầy Hạ để trao đổi và xử lý lại bài luận văn cho tốt, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy tiếng Ôn Nhiễm đang nói chuyện với thầy Hạ ở góc cuối hành lang trước cửa phòng làm việc.
Giọng cô ta nhỏ nhẹ và yếu ớt: "Thầy ơi, tuy em nói câu này hơi giống như tranh công vậy, nhưng mà trên thực tế, phần lớn thiết kế đồ án và thảo luận kết quả thí nghiệm đều là do em làm, chỉ là bởi vì thường ngày quá bận rộn với công việc của hội học sinh, lần này mới để cho Vi An báo cáo với thầy. Lần này cúp khoa học kỹ thuật của thành phố sắp bắt đầu rồi. Em muốn dùng nghiên cứu của chúng em để tham gia cuộc thi, em chỉ mong rằng tên của em có thể được đặt trước, không biết có được không thầy?"
Thầy Hạ suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Chuyện giữa 2 người các em tôi cũng không rõ lắm, thật ra việc này chỉ cần 2 em bàn bạc với nhau là được rồi."
"Chỉ là tính tình của Vi An có chút không tốt, làm việc lại hơi độc đoán nữa, trước đây cậu ấy đã chặn một bạn học nữ ở cửa phòng học rồi làm bạn đó mất mặt, cả lớp của em ai cũng biết chuyện này, em sợ nếu như em nói với cậu ấy việc này thì về sau chúng em sẽ không thể làm bạn với nhau được nữa, vì vậy em muốn xin thầy nói giúp em."
"Nhưng mà..."
Còn chưa chờ Thầy Hạ nói xong, Ôn Nhiễm đã ngắt lời trước: "Ba em luôn dạy bảo em rằng tinh thần đồng đội là điều quan trọng nhất trong nghiên cứu khoa học, em không muốn vì việc tranh nhau chữ ký của em và cậu ấy mà làm cả 2 mất hòa khí."
Ba của Ôn Nhiễm là chủ nhiệm khoa thần kinh của bệnh viện Chương Hòa, ông cũng nổi tiếng trong giới y học trong nước, đặc biệt là những năm gần đây ông ấy đã làm vài hạng mục nghiên cứu lâm sàng với quy mô lớn nên cũng được nhiều người chú ý.
Giọng nói của thầy Hạ cũng dịu đi rất nhiều: "Chủ nhiệm Ôn nói những lời này? Quả nhiên là người có phong cách quý phái!"
Ôn Nhiễm cười tươi nói tiếp: "Đúng vậy, nói mới nhớ, 2 ngày trước ba em có nói qua chuyện ông ấy muốn mời các bác sĩ từ các bệnh viện khác cùng tham gia vào hạng mục nghiên cứu lâm sàng với quy mô lớn mà ông ấy đang làm, không biết thầy Hạ có hứng thú không ạ?"
Tô Vi An rất khó hình dung được cảm giác của bản thân mình lúc này, cô chỉ nhớ rõ lúc cô cúi đầu xuống cũng là lúc cô nhìn thấy tay mình đang run, cô không muốn nghe tiếp nữa, xoay người vịn tay vào tường đi trở về ký túc xá.
Muốn khóc, nhưng nhớ tới lúc trước Lương Á Di đã từng nói câu này với mình, lại không nhịn được cười.
Ngày thứ 2, cô phát sốt.
Lúc nhận điện thoại của thầy Hạ cũng là lúc cô vừa mới đo nhiệt độ xong, 39,3 độ C, mà giọng của thầy Hạ ở bên kia lại như chậu nước lạnh đổ xuống đầu cô: "Tiểu An, trưa nay em đến Cory gặp tôi chút nhé, có việc quan trọng muốn thông báo với em."
Sau khi đến khoa giải phẫu thần kinh, cô không nhớ rõ thầy Hạ đã nói gì với mình, nhưng đại khái là không muốn bác bỏ việc Ôn Nhiễm đã đóng góp rất nhiều cho dự án lần này, và mong muốn chúng tôi tham gia cuộc thi "Cúp khoa học kỹ thuật" và ý tưởng của cuộc thi này cũng rất hay, cho nên lần này đề nghị Tô Vi An để cho Ôn Nhiễm làm tác giả đầu tiên, mọi người thay phiên nhau cùng làm.
Tô Vi An nhớ tới Ôn Nhiễm lúc trước vào phòng thí nghiệm còn không biết lọ thuốc thử để ở đâu, lại nhìn "lời nói trịnh trọng và nghiêm túc, chân thành" của thầy giáo trước mặt, khàn giọng hỏi: "Nếu như em không đồng ý thì sao?"
Hạ Hiểu Minh sửng sốt một chút.
Tô Vi An xoay người rời đi.
Sau đó cô nghỉ học.
Có lẽ nghĩ đến việc nghỉ học, nên tự nhiên cũng không muốn quan tâm đến những bài luận văn đó nữa, Ôn Nhiễm cầm luận văn của Tô Vi An viết trực tiếp nộp bản thảo, còn mượn danh nghĩa nói Tô Vi An đã đồng ý rồi, sau đó đem chữ ký của cô xóa đi.
Sau này lúc Tô Vi An trở về trường lấy tài liệu thì tình cờ nghe được một bạn học nhắc lại, lúc đó người bạn học đó hỏi cô với giọng đầy hoài nghi: "Cậu thật sự không muốn ký tên à?"
Tô Vi An chỉ cười lạnh 1 tiếng, không nói gì.
3 tháng sau, luận văn được một tạp chí có tầm ảnh hưởng lớn trong ngành chấp nhận, Ôn Nhiễm đã liên hệ với nhiều phương tiện truyền thông trực tiếp trong nước để phát bản thảo nhằm quảng bá bản thân, trong một thời gian ngắn làm xôn xao trong giới y học, danh tiếng vang dội.
Tô Vi An tìm thấy hộp thư của tổng biên tập dựa theo tên tạp chí trong bản thảo, và viết một bức thư dài ngàn chữ. Một tuần sau, bài báo này bị rút lại vì xâm phạm quyền lợi của người khác, bởi vì không có đầy đủ chữ ký của tác giả, Tô Vi An một lần nữa gửi lại cho Ôn Nhiễm các tiêu đề.
Tin tức này trong nháy mắt trở thành một vụ bê bối, ngay sau khi sự việc này được đưa ra, Ôn Nhiễm đã bị trừng phạt, ngay cả Hạ Hiểu Minh vừa mới nhậm chức phó giáo sư cũng bị hủy bỏ, thông báo toàn bệnh viện, chấn động đến mức có thể tưởng tượng được.
Sự việc đến mức độ này rồi, dù chẳng đến mức tôi còn cô mất, nhưng Tô Vi An và Ôn Nhiễm cũng xem như kẻ thù không đội trời chung, hai bên đối nghịch, đến chết cũng không muốn gặp lại. Nhưng với một kẻ đầu óc nhanh lẹ như Ôn Nhiễm thì không có kẻ thù nào là mãi mãi. Khi thí nghiệm của mình không thu hoạch được kết quả, cô ta cũng mặt dày mày dạn mà giả vờ làm thân với Tô Vi An.
Và Tô Vi An nhận cuộc gọi video này chỉ vì...nhàm chán thôi.
Cô cũng muốn xem người bạn thân một thời của mình bây giờ như thế nào, còn việc nhìn thấy Đỗ Vân Thành, chỉ có thể coi là chuyện không ngờ tới.
Một điều bất ngờ ngoài mong đợi.
Nếu như nói sinh viên nổi tiếng nhất của Đại Học Y Khoa Trung Quốc, Đỗ Vân Thành xếp thứ 2, thì không ai có thể xếp thứ 1.
Ngay khi bước vào năm thứ nhất đại học, họ đã nghe giáo viên của mình nói rằng sẽ có con trai của viện trưởng Hoa Nhân vào học năm nay, lúc mới nghe nói về vụ việc này, trong lòng mọi người hầu hết đều chống đối hắn, trong đầu phác họa ra một hình ảnh thiếu gia nhà giàu nổi loạn, mọi người chỉ nghĩ hắn là một tên chuyên gây họa, nhưng lúc nhìn thấy Đỗ Vân Thành tất cả lại giật mình sửng sốt. Đã vừa cao vừa đẹp trai thì thôi đi, lại còn đứng đầu top 10 thành tích đầu vào.
Nội tâm của Tô Vi An đối với hắn lại thêm mâu thuẫn rồi.
Cái gì đây? Tới giành sự nổi bật à?
Tình huống này cũng không khác vậy là bao, ai dám nói thân phận của con trai viện trưởng Hoa Nhân không có ưu thế?
Tô Vi An cứ như vậy mà cãi cọ với Đỗ Vân Thành 3 năm, làm đối thủ 3 năm, đến năm 4 đại học bị giáo viên ép tham gia một cuộc thi chuyên môn thay mặt cho trường, nhưng không ngờ lại phát triển thành mối quan hệ "Anh em tốt". Sau khi kết thúc cuộc thi, 2 người họ ra ngoài uống rượu ăn mừng, Tô Vi An nói: "Nếu không phải tất cả mọi mặt của anh đều ưu tú đến nỗi làm người ta ghét, nói không chừng em sẽ trở thành bạn thân tri kỷ của anh rồi."
Đỗ Vân Thành hứ 1 tiếng, yếu thế chút nào mà nói: "Nếu không phải tất cả mọi mặt của em đều ưu tú, nói không chừng anh sẽ để cho em làm bạn gái của anh rồi."
Tô Vi An không chút suy nghĩ, tát vào đầu anh ta, nói: "Đừng chiếm tiện nghi của em!"
Tô Vi An vẫn cho là Đỗ Vân Thành nói đùa, dù sao cuộc sống đại học mấy năm qua của cô chính là lịch sử đấu đá với Đỗ Vân Thành, bây giờ có thể trở thành bạn tốt chung sống với nhau đã xem như là một bước nhảy vọt rồi, vì vậy về sau lúc ở "Đại Lục" Đỗ Vân Thành ở trước mặt mọi người nói với cô "Mình hẹn hò đi", cả người cô đều bị cứng đơ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng giả vờ như không nghe thấy gì, bình tĩnh xoay người rời đi.
Lúc đó Ôn Nhiễm vẫn còn là bạn thân nhất của cô, cô ta cũng hỏi Tô Vi An vài lần, rốt cuộc nghĩ về Đỗ Vân Thành như thế nào?
Bản thân Tô Vi An cũng không hiểu rốt cuộc Đỗ Vân Thành nghĩ gì về mình? Chỉ nói một câu: "Nếu như anh ấy hỏi tớ lại lần nữa, nói không chừng tớ sẽ đồng ý."
Cô nhớ lúc đó sắc mặt của Ôn Nhiễm cứng đơ, sau đó lại nói giống như không có chuyện gì xảy ra: "Được vậy thì tốt rồi."
Nhưng mà Đỗ Vân Thành không hỏi lại câu đó, thậm chí cũng không xuất hiện nữa, điều này làm cho Tô Vi An không khỏi hoài nghi rằng anh ta đang trốn cô.
Nhưng mà lúc đó cô còn chẳng có tâm trạng đi quản những chuyện này, rồi không lâu sau, cô cũng quyết định đi làm xét nghiệm gen.
Lúc có kết quả xét nghiệm gen, cô rất vui mừng vì chính mình cũng không đồng ý bất kỳ điều gì, cho nên có thể nhẹ nhàng mà đến, cũng có thể nhẹ nhàng mà rời đi.
Còn về chuyện sau này Ôn Nhiễm và Đỗ Vân Thành ở bên nhau như thế nào, Tô Vi An cũng không quan tâm, dù sao đối với người có lịch sử tình trường phong phú như Ôn Nhiễm, việc này cũng không khó khăn gì. Mà với Đỗ Vân Thành, ngoài tình anh em cách mạng vẫn còn đọng lại trong lòng của Tô Vi An thì cũng cô không có bất kỳ cảm giác nào khác. Thay vào đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh và Ôn Nhiễm sống hạnh phúc bên nhau. Nhìn từ một góc độ khác, cô và Đỗ Vân Thành có lẽ thật sự không phải là người chung con đường.
Ở màn hình bên kia, Đỗ Vân Thành nhìn chằm chằm vào bức tường màu đen sau người cô và hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"
Tô Vi An hờ hững nói: "Trung Phi."
"Trung Phi?" Đỗ Vân Thành kinh ngạc, "Em có biết nơi đó nguy hiểm như thế nào không!"
Sự quan tâm lo lắng trong giọng điệu của anh ta quá mạnh mẽ, Ôn Nhiễm ở bên cạnh cũng không giữ được mặt mũi, Tô Vi An giành lại câu trả lời trước đó: "Trung Phi cũng không đáng sợ như vậy đâu, không phải lúc trước đã nói là có Cố Vân Tranh, giáo sư Cố đến Trung Phi viện trợ một thời gian sao?"
"Thầy ấy đi ngang qua bởi vì..." Đỗ Vân Thành đột nhiên lên tiếng, rồi lại dừng lại. "Có ẩn tình ư?"
Tô Vi An truy hỏi: "Vì sao?"
Trong phút chốc bầu không khí trở nên im lặng, Đỗ Vân Thành không nói chuyện nữa, nhưng mà ngược lại Ôn Nhiễm vì muốn làm lạc hướng sự chú ý của Đỗ Vân Thành nên đã chủ động giải thích cặn kẽ: "Một thời gian trước, trong buổi đánh giá chức danh nghề nghiệp, bắt đầu từ chuyện giáo sư Cố muốn tranh với giáo sư Tấn, mặc dù với trình độ của thầy ấy thì mười phần chắc chín rồi, nhưng sau cùng lại bị ba của Vân Thành...chính là viện trưởng Đỗ đè xuống, với lý do là giáo sư Cố mới lên chức phó giáo sư 3 năm, trình độ của thầy ấy chưa đủ. Khi tin đó vừa mới đưa ra mọi người đều thấy bất bình thay cho giáo sư Cố, nhưng thầy ấy không nói gì cả. Rồi không lâu sau, tớ nghe nói thầy ấy đã tự mình đăng ký hạng mục đi viện trợ cho Châu Phi."
Thảo nào.
Kinh nghiệm viện trợ nước ngoài cũng được xem là ưu điểm, có vẻ như Cố Vân Tranh muốn dùng cái này để bù đắp cho vấn đề tuổi tác và kinh nghiệm của mình.
Buông các hạng mục nghiên cứu Quốc tế trong tay xuống rồi rời khỏi trung tâm phẫu thuật thần kinh lớn nhất Trung Quốc, Cố Vân Tranh chắc chắn sẽ giành được chức giáo sư.
Tô Vi An liếc mắt nhìn thời gian, cũng đã muộn rồi, cô lên tiếng chào tạm biệt rồi chuẩn bị offline thì bị Ôn Nhiễm vội vàng ngăn lại: "Đợi đã, Vi An, tớ còn muốn hỏi cậu một chút, không biết tại sao gần đây những nhiễm sắc thể tớ test ra trường hợp dương tính giả ngày càng nhiều, tớ nhớ trước đây không có như vậy..."
Đây mới là lý do thực sự khiến Ôn Nhiễm nóng lòng muốn liên lạc với cô.
Thật ra, trong lòng Tô Vi An đã dự liệu trước rồi, cô tránh đi điểm quan trọng, nói: "Có rất nhiều khả năng, huyết thanh của cậu ngưng kết thời gian bao lâu rồi?"
"Nửa tiếng."
"Cậu có thể thử đợi thêm chút, khoảng một giờ đồng hồ."
Ôn Nhiễm bày ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Lúc trước thầy có từng nói qua trong cuộc họp, đúng không? Tớ nhớ ra rồi! Ôi, Vân Thành, anh xem em này, gần đây thật sự bận đến choáng váng mặt mày, thế mà quên hết mấy thứ thầy đã giảng!"
Tô Vi An im lặng nhìn xem cô ta diễn xong cảnh này, mặt không đổi sắc, nói: "Thầy chưa giảng đâu, là tôi nói đó."
Nói xong, trực tiếp đóng máy tính lại.