Người Chữa Lành

Chương 1-2: Phần 2: "CÔ ĐÃ BỊ ĐUỔI VIỆC"




Là Cố Vân Tranh!

Người bác sĩ đứng đó với đôi bàn tay vừa được khử trùng, Tô Vi An suýt chút nữa đã lao thẳng vào anh.

Secou như nhìn thấy cứu tinh, không đợi Cố Vân Tranh hỏi, anh ta đã nhanh chóng chủ động thông báo tình trạng của bệnh nhân: "Bác sĩ Cố, vừa phát hiện có điểm xuất huyết thứ hai trong nhu mô não ở thùy thái dương trái của bệnh nhân, vị trí nằm khá xa so với vị trí mở hộp sọ nên rất khó can thiệp để cầm máu, hiện tại huyết áp của bệnh nhân đang được duy trì bằng cách truyền máu."

Nghe Tô Vi An thông dịch, Cố Vân Tranh cấp tốc mặc vào áo phẫu thuật, nghiền ngẫm phim CT, nhận lấy kẹp cầm máu trong tay Secou. Sau đó không chút do dự, anh bắt đầu tìm kiếm vị trí điểm xuất huyết thứ hai. Một loạt động tác chảy trôi thành thục, khiến cho Tô Vi An thất thần trong giây lát.

Nhưng cũng chỉ là một giây thoáng qua, Tô Vi An ngay lập tức lao nhanh ra khỏi phòng mổ, thông báo cho y tá chuẩn bị máu tiếp tục phẫu thuật.

Lúc cô quay lại phòng mổ với hai túi máu, quá trình truyền máu đã ngừng, dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân dần ổn định, Cố Vân Tranh đã kết thúc kíp mổ. Secou thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, vui vẻ tiến về phía Tô Vi An vừa bước vào: "Bác sĩ Cố đã tìm ra vị trí chảy máu và cầm máu, không cần truyền máu để duy trì huyết áp nữa!"

Nghe vậy Tô Vi An ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cô mới ra ngoài chỉ được cùng lắm là hơn mười phút, vậy mà Cố Vân Tranh đã xử lý gọn ghẽ tình huống làm khó Secou. Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, sợ rằng đến chính bản thân cô cũng không tin nổi người này thế mà lại có loại năng lực ghê gớm như vậy.

Phó giáo sư phẫu thuật thần kinh trẻ nhất ở Trung Quốc, quả nhiên danh xứng với thực!

Bước tiếp theo là hoàn thiện ca mổ. Mô não của bệnh nhân bị phù nề nghiêm trọng, vì vậy để thận trọng, Cố Vân Tranh đã tự mình xem xét những phần còn lại của não bộ bệnh nhân. Tất cả thao tác của anh như nước chảy mây trôi, phù hợp hoàn toàn với quy chuẩn trong sách giáo khoa. Kỹ thuật cơ bản và sự vững tay đạt đến đỉnh cao của một chuyên gia giải phẫu thần kinh hàng đầu.

Bệnh nhân đã bình an xuống khỏi bàn phẫu thuật.

Người bệnh được đưa ra khỏi phòng mổ, gia đình bệnh nhân ngàn vạn lần cảm tạ ơn nghĩa của Secou và Cố Vân Tranh, đến cả Tô Vi An cũng vô cùng cảm kích anh.

Mặc dù trước đó Cố Vân Tranh không đồng ý với cuộc phẫu thuật này, nhưng nếu anh không đến giúp vào thời khắc nguy cấp nhất, chính cô cũng không lường nổi kết cục của bệnh nhân sẽ là như thế nào.

Vì vậy, cô rất muốn nói lời cảm ơn với anh.

Lời còn chưa kịp nói ra miệng, Cố Vân Tranh đột nhiên quay đầu nhìn cô, trước ánh mắt của mọi người lạnh giọng buông một câu: "Cô đã bị đuổi việc."

Tô Vi An sững sờ.

"Trước đó tôi đã nhắc nhở cô rồi, đừng nói quá nhiều về chuyên môn. Có thực hiện ca mổ này hay không là do bác sĩ phán đoán và đưa ra quyết định, không liên quan gì đến cô. Tôi không cần một người thông dịch luôn tự cho mình là đúng."

Y tá Lan – người đã theo ca mổ từ đầu tới cuối, không kìm được mà thay Tô Vi An cầu tình: "Bác sĩ Cố, Tô Vi An đã giúp ích không nhỏ cho sự thành công của cuộc phẫu thuật lần này. Cô ấy chỉ là muốn cứu bệnh nhân mà thôi. Anh có thể vì kết quả tốt đẹp này mà bỏ qua cho cô ấy một lần được không?"

"Kết quả tốt?" Cố Vân Tranh nghiêm nghị: "Thoát vị não đã gây tổn thương tới não bộ bệnh nhân, đến 99% người bệnh sẽ phải sống thực vật. Muốn duy trì sự sống thì người nhà phải khổ sở gánh trên lưng khoản tiền kếch xù là chi phí phẫu thuật và máy móc, hoặc là đến cuối cùng phải đau đớn chấp nhận từ bỏ, tháo máy thở, hoặc là tiếp tục chờ đợi trong vô vọng. Kết quả như vậy, tốt chỗ nào?"

"Anh đã từng hỏi ý người nhà của bệnh nhân chưa?" - Đáp lại anh là sự kiên quyết của Tô Vi An - "Coi như chỉ có 1% cơ hội cũng nên đánh cược một lần, đây chính là sự lựa chọn của gia đình bệnh nhân. Thậm chí nếu bệnh nhân thực sự không tỉnh lại, thì đối với gia đình mà nói là đã nỗ lực 100%, sau này sẽ không hối hận, đây mới là kết quả tốt nhất cho họ!"

Biết rõ đó là một canh bạc vô vọng, nhưng vẫn phải liều mình thử.

Vì đó là người nhà, nên không cho phép bản thân dễ dàng bỏ cuộc.

Cố Vân Tranh, anh là một bác sĩ giỏi, nhưng anh cũng không phải là người đứng sau bệnh nhân, anh chưa từng suy nghĩ theo góc độ của người nhà, vậy làm sao anh có thể hiểu được tâm trạng của gia đình lúc này?

Đôi mắt chạm nhau, tia lửa bắn tung tóe.

"Tự cho mình là đúng." - Cố Vân Tranh lẳng lặng nhìn cô - "Cô có thể đi được rồi."

Thấy tình hình thật sự không ổn, trợ lý ở bên không khỏi nín thở, vội vàng nói: "Bác sĩ Cố, thông dịch viên tiếng Trung ở đây rất khó tìm, anh có thể để Tô Vi An tiếp tục làm việc một thời gian được không? Đợi khi nào chúng ta tìm được người mới hẵng bàn tiếp?"

Cố Vân Tranh trầm mặc, không trả lời ngay.

Trong lòng mọi người đều mong chờ hy vọng, đúng lúc này, cô gái nhỏ yếu cất tiếng cười nhạo: "Dựa vào cái gì?"

Nói xong, Tô Vi An khoác cặp, đi ra khỏi phòng cấp cứu không thèm quay đầu lại.

Đi làm ngày đầu tiên đã bị đuổi việc, mà cái ngày dài đằng đẵng này còn chưa có kết thúc.

Bởi vì lúc trước đã được thông báo thông dịch viên sẽ được ở ký túc xá trong bệnh viện, nên cô cũng không nghiên cứu vấn đề chỗ ở nơi địa phương này, hiện tại không thể dọn vào ký túc xá nữa. Cô kéo vali dạo quanh đường phố Bangui, chẳng mấy chốc là trời sẽ tối, nhưng Tô Vi An vẫn không tìm được nơi nào để đi.

Vào lúc này, cô nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ mình. Vì chênh lệch múi giờ tận 7 tiếng, trong giọng nói của mẹ Tô lộ ra một chút mệt mỏi: "Vi An, thời tiết ở Paris hôm nay thế nào?"

Vì sợ mẹ lo lắng nên Tô Vi An chưa bao giờ nói với mẹ về việc đến Châu Phi, cô nói dối mẹ rằng mình vẫn đang ở Pháp.

Tô Vi An nhắm mắt hít một hơi thật sâu, làm ra vẻ vẫn đang ở Paris, nói với mẹ: "Trời nắng ạ, nắng đẹp lắm, rất muốn đưa mẹ tới đây ngắm cảnh với con."

Mẹ Tô không trả lời, chỉ căn dặn cô phải biết tự chăm sóc bản thân, ngay khi Tô Vi An nghĩ mẹ cô sắp cúp máy, bà đột nhiên nói: "Cách đây vài ngày ba con bỗng dưng không cử động được, nhưng sau vài ngày ở bệnh viện thì bây giờ ổn rồi."

Tô Vi An cứng người: "Ba? Ba con sao lại..."

Kể từ hai năm trước khi cô quyết định nghỉ học và chu du khắp thế giới, mẹ Tô hiếm khi nói với cô về bệnh tình của cha cô, chỉ luôn an ủi cô rằng "không sao đâu". Tới hôm nay bỗng dưng bà lại đề cập chuyện này, tình hình có lẽ không được khả quan...

Trái tim Tô Vi An quặn thắt.

Mẹ Tô lại tỏ ra bình tĩnh: "Bác sĩ nói bệnh nhân bị chứng múa giật Huntington đôi khi sẽ gặp tình huống như vậy, con đừng lo lắng quá. Nhưng Vi An à, nếu có thời gian thì con cũng nên đi làm kiểm tra gen đi."

Chứng múa giật Huntington, lại là cái cụm từ đáng ghét này.

Tô Vi An im lặng.

Sinh ra trong một gia đình công chức, quan hệ gia đình tốt đẹp, cô được nhận vào trường đại học y khoa hàng đầu Trung Quốc - Đại học Y khoa Hoa Y - với điểm số cao nhất toàn trường, cuộc sống của cô vốn dĩ rất thuận buồm xuôi gió, cho đến năm thứ năm, cha cô bỗng dưng gặp phải tình trạng không thể điều khiển tay chân, bệnh trạng diễn ra ngày một nghiêm trọng, đi khám thì được chẩn đoán là căn bệnh múa giật Huntington.

Sấm sét giữa trời quang.

Thân là một sinh viên y khoa, thời điểm cô nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh của cha, những từ ngữ khô khốc trong sách giáo khoa không tự chủ mà hiện lên trong đầu cô: đột biến gen trội trên nhiễm sắc thể thường, sự lặp lại bất thường của chuỗi DNA CAG, biểu hiện bệnh là co giật và sa sút trí tuệ, và phương pháp điều trị là... còn chờ nghiên cứu thêm.

Nhưng đó không phải là tất cả.

Nếu căn bệnh này được di truyền từ người cha thì độ tuổi khởi phát của con cái sẽ sớm hơn nhiều so với đời trước. Cha cô phát bệnh khi chưa tới 50 tuổi, điều này có nghĩa là nếu cô thật sự bị di truyền bệnh, thì chỉ khoảng 40 tuổi, thậm chí là 35 tuổi đã có thể phát bệnh. Cuộc đời cô còn chưa bắt đầu, đã thấy trước được điểm kết thúc.

Đây không phải là lần đầu mẹ Tô thuyết phục cô đi kiểm tra gen, Tô Vi An không trả lời mà chỉ nói: "Mẹ, nếu như ba con lại xảy ra chuyện gì thì mẹ nhất định phải nói cho con biết, để con về nước giúp mẹ."

Câu trả lời cô nhận được trong hai năm qua vẫn luôn không đổi: "Con đừng quay về, cha con không muốn làm gánh nặng của con. Con quay lại không chừng còn gây ảnh hưởng không tốt tới ông ấy. Con cứ yên tâm ngắm nhìn thế giới con muốn thấy, mẹ vẫn ứng phó được chuyện trong nhà."

Cuộc gọi kết thúc.

Cúp điện thoại, Tô Vi An mở khóa kéo cặp sách, nhìn chiếc phong bì nằm trong ngăn nhỏ, trên đó có ghi tên cơ sở xét nghiệm gen.

Phong bì đã được mở ra từ lâu, cô lấy ra hai tờ giấy, bên trên là biểu đồ gen cùng vài câu chữ vô hồn: "Chỉ số khuếch đại CAG >50, mang gen gây bệnh Huntington."

Đây là "bản án" dành cho cô.

Cô đã bí mật tự mình làm kiểm tra vào thời điểm hơn một năm sau khi cha cô được chẩn đoán.

Khi cha Tô vừa mới phát bệnh, trong lòng Tô Vi An không thể chấp nhận được hiện thực này. Cô lừa dối bản thân và tự nhủ rằng diễn biến bệnh mỗi người mỗi khác, nói không chừng dù cha cô mắc bệnh thì cũng không có ảnh hưởng quá xấu tới cuộc sống, nhưng đáp lại cô là hiện thực sức khỏe ngày càng lụn bại của ông.

Còn chưa kịp khổ sở vì bệnh tình của cha, cô đã phải đối mặt với thực tế rằng cô có 50% khả năng mắc bệnh giống như ông.

Hạ quyết tâm làm xét nghiệm di truyền chính là kết quả của một hồi chiến đấu giằng co với chính bản thân. Khi đã quyết định, cô đã nghĩ mình có thể chấp nhận bất kỳ kết quả nào. Nhưng giây phút nhận được tờ giấy báo, cô như bị sét đánh, mất hồn đứng tại chỗ một lúc thật lâu.

Từng câu từng chữ trên bản báo cáo di truyền, cô đã đọc đi đọc lại đến hàng trăm lần, nghĩ thầm biết đâu là do mình đọc nhầm hay chăng, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể tự ôm lấy bản thân mà khóc lóc thảm thiết một trận. Tô Vi An nhét phong bì vào lại ngăn nhỏ, một bộ làm như tờ báo cáo kia chưa từng xuất hiện.

Tô Vi An không dám nói với bố mẹ về kết quả chẩn đoán di truyền, họ vốn đã mang áp lực, sợ rằng biết rồi sẽ càng tuyệt vọng hơn. Mà cô cũng không còn đủ dũng khí để ảo tưởng về tương lai của mình nữa. 30 tuổi, 35 tuổi, 40 tuổi, cô có thể phát bệnh bất cứ lúc nào. Tay sẽ không tự chủ mà múa loạn, đầu óc cũng ngày càng trì độn. Giấc mộng trở thành một bác sĩ đã trôi xa khỏi tầm tay.

Vậy thi tốt hơn hết là hãy sống cho lúc này.

Đó cũng là lúc cô quyết định bỏ học.

Tô Vi An giải thích với bố mẹ rằng căn bệnh đột ngột của cha đã cho cô một góc nhìn mới về cuộc đời. Cô không muốn mình trở thành một vị bác sĩ mà giống như người đã chẩn đoán cho cha cô – một lúc nào đó chỉ có thể báo tin dữ cho bệnh nhân, lại bất lực không thể cứu chữa bệnh tật. Vậy không bằng để cô tự do ngao du, ngắm nhìn thế giới và cảm nhận vẻ đẹp nhân sinh.

Cha mẹ Tô không ngăn cản cô, họ chỉ hỏi cô đã quyết tâm hay chưa?

"Vâng, con đã nghĩ kỹ rồi." Tô Vi An đáp lời.

Vậy thì đi thôi.

Trong hai năm sau đó, Tô Vi An chu du khắp thế giới, với vốn tiếng Pháp học được từ khi còn nhỏ, cô đã thi đỗ chứng chỉ tiếng Pháp chuyên nghiệp, kiếm sống bằng nghề phiên dịch và bán thời gian cho người khác.

Tô Vi An đã từng chứng kiến ​​cảnh cha mình khóc thầm, hiểu được sự dằn vặt và mâu thuẫn trong nội tâm của ông, nên ngày nhận được kết quả chẩn đoán của bản thân, cô đã hạ quyết tâm sẽ không bao giờ kéo mình và những người xung quanh vào hoàn cảnh như vậy, cô sẽ tự mình từ bỏ bân thân trước.

Không nghĩ tới cuộc sống sau bốn mươi hay năm mươi tuổi nữa, Tô Vi An sống ngày nào tính ngày đó. Cô cứ như vậy đi qua nhiều vùng đất trên thế giới, và cuối cùng quyết định dừng chân tại Châu Phi.

Chỉ là không ngờ lại gặp được Cố Vân Tranh ở đây.

Và càng không ngờ rằng sẽ bị anh ta sa thải ngay ngày đầu tiên đi làm.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đúng không?

Cô cẩn thận cất bản báo cáo vào ngăn nhỏ trong cặp sách, kéo vali, bước vào một khách sạn nhỏ ven đường.

Nhưng những ngày tháng thất nghiệp của Tô Vi An cũng không kéo dài lâu.

Sáng thứ ba, cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, qua điện thoại, trợ lý của Cố Vân Tranh gần như cầu xin cô quay lại giúp đỡ, thậm chí còn nhờ vả bác sĩ Secou nói giúp.

Tô Vi An vốn rất cảm kích bác sĩ Secou đã chủ động tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân lần trước, do dự một lúc, cô nhận lời và quay lại bệnh viện, nhưng thực ra cô còn có một lý do khác, đó là...

Hết tiền.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, trong thời gian ngắn ngủi Tô Vi An không thể tìm được công việc nào, miệng ăn bản thân thì mỗi bữa vẫn phải tự nuôi. Lương bệnh viện tuy không nhiều, nhưng vẫn có thể giúp cô chống đỡ qua ngày.

Mặc dù Tô Vi An lẫn Cố Vân Tranh đều nhìn nhau không vừa mắt, nhưng cùng lắm là dùng tới chiêu bài tránh mặt thôi. Cố Vân Tranh là một người rất tuân thủ kế hoạch giờ giấc, cô đã nghiên cứu thói quen của anh ta, biết khi nào anh ta xuất hiện và biến mất, coi như cũng trôi qua vài ngày yên ổn.

Nhưng có một điều không thể tránh khỏi, nạn nhân của vụ tai nạn giao thông kia thực sự đã không tỉnh lại như lời của Cố Vân Tranh.

Mọi người đều hiểu điều này có nghĩa là gì.

Khi thiết bị hỗ trợ sự sống được tháo ra, người vợ và hai đứa trẻ nắm chặt tay bệnh nhân và thì thầm điều gì đó bằng tiếng địa phương. Mới đầu cô ấy còn gắng sức kiềm chế, chỉ khi điện tâm đồ biến thành một đường thẳng, giữa âm thanh cảnh báo bén nhọn của máy móc, tiếng gào khóc mới bật ra xé vỡ không gian.

Đợi tới khi cô ấy có thể bình tĩnh lại được một chút, thân nhân mới đưa thi thể người chồng đi chuẩn bị an táng theo phong tục địa phương. Người vợ thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn đặc biệt yêu cầu Tô Vi An đưa cô ấy đến gặp hai bác sĩ phẫu thuật chính. Dùng giọng điệu chậm rãi và thành khẩn, cô lặp lại một câu nói hai lần.

Cô Vân Tranh hỏi: "Cô ấy nói gì?"

Tô Vi An liếc nhìn anh thật lâu, dịch lại từng chữ: "Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho chồng tôi, tôi biết anh đã làm hết sức mình rồi, và cầu Chúa phù hộ cho anh."

Dù cho bệnh nhân không thể tỉnh lại, đối với gia đình mà nói cũng đã là nỗ lực hết những gì có thể, sau này họ sẽ không hối hận, đây là kết quả tốt nhất mà Tô Vi An từng nói tới trước đây.

Cố Vân Tranh mím môi, thật lâu sau mới nói: "Cảm ơn."

Sau khi người nhà rời đi, Tô Vi An ngồi im lặng hồi lâu. Có lẽ nhận thấy sự bất thường của cô, bác sĩ Secou liền tiến tới an ủi: "Cô đừng quá khổ sở, dù cuối cùng bệnh nhân đã ra đi nhưng chúng tôi cảm nhận được sự chân thành của cô trong việc đấu tranh giành cơ hội phẫu thuật cho bệnh nhân. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Đừng tự trách bản thân nữa."

Tô Vi An mím môi có vẻ như đang cười, nhưng nửa điểm ý cười cũng không có, cô ngập ngừng một chút rồi nói nhỏ: "Tôi không trách bản thân, tôi chỉ nghĩ rằng cuộc sống này đôi khi thật kỳ lạ, người không làm gì sai thì bỏ mạng, nhưng kẻ gây họa lại có thể đón ngày mới."

Ánh mắt Tô Vi An hướng tới phòng bệnh không xa đối diện, qua cửa kính có thể thấy tình trạng người tài xế gây tai nạn hôm đó đã khá lên rất nhiều. Thân nhân còn mang đến một số thuốc quý để hắn bồi bổ, hắn ta thì vẫn còn đang bận càu nhàu người vợ của mình.

Hẳn là sau khi hồi phục và xuất viện sẽ chịu sự điều tra của cảnh sát, nhưng hắn đã kịp thuê luật sư để giải quyết, biện hộ rằng đó chỉ đơn giản là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, phủ nhận say rượu lái xe, chuyện này có lẽ sẽ cứ như vậy mà kết thúc.

Secou lần theo ánh mắt của cô, lập tức hiểu rõ, anh thở dài một hơi.

Tô Vi An cúi đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm bằng tiếng Trung: "Đôi khi tôi không thể không nghĩ, nếu cuộc đời có hệ thống tích điểm thì tốt rồi, ít nhất cũng là một phương hướng để người ta nương vào mà sống cho đúng mực."

Chỉ là một câu cảm thán mà thôi, nói xong cô không nhịn được bật cười trước sự ngây ngô của bản thân. Tô Vi An dùng tiếng Trung vì không muốn Secou nghe thấy, nhưng không ngờ vào lúc này, cô lại nghe được một giọng đàn ông trầm thấp tới từ sau lưng: "Phương hướng phải là tự mình tìm thấy, không cần dựa vào người khác chỉ cho."

Là Cố Vân Tranh!