Ánh sáng mặt trời nhuộm đỏ chân trời, ánh bình minh rực rỡ như đâm vào mắt người ta phát đâu, theo độ ấm của ánh sáng ấm dần lên, không khí trong ngày hè đặc sự nóng bức.
Cách tiểu khu không xa có một chiếc Ferrari màu đen lóe sáng, người đi làm từ sớm tới công ty đều đi ngang qua ngắm, không kìm được lòng đầy hâm mộ, đợi lúc thấy cửa sổ lái xe trượt xuống lộ ra gương mặt anh tuấn của người đàn ông trầm mặc hút thuốc, lòng dạ phụ nữ máy động liên tục, còn những người đàn ông còn lại thì lại ngập tràn hâm mộ ghen tị.
Cái gì giàu có đẹp trai, quả nhiên là loại mà khiến cho đàn ông ghen tị hâm mộ vô cùng, còn khiến lòng phụ nữ lại rục rịch thích loại tồn tại này.
Mãi cho đến khi từ trong tiểu khu có một thanh niên mặc bộ trắng nhàn nhã đi ra thì anh ta ngồi ngay ngắn trở lại.
Dung mạo người thanh niên đó tuấn tú, khí chất tinh khiết rõ ràng, khuôn mặt luôn nở nụ cười chào đón, khiến người khác cảm thấy thân thiết, ở ngay giữa thời tiết hè nóng bức náo nhiệt này, cả không khí cũng mát dịu đi nhiều do vì có anh, đây cũng là một người đàn ông khiến người khác liếc mắt một cái thì có cảm tình ngay với người đàn ông này.
Người thanh niên cất tiếng chào nhẹ nhàng với bảo vệ cửa, rồi đi về phía chợ gần tiểu khu chuẩn bị mua một ít nguyên liệu để nấu ăn.
Dù tủ lạnh có thể giữ được đồ ăn tươi lâu, nhưng không thể so sánh với nguyên liệu nấu ăn còn tươi ở trên thị trường được, chỉ cần không có việc gì thì ngày nào anh cũng đều dành một khoảng thời gian cố định đi chợ mua thực phẩm, lại cùng cất tiếng chào bảo vệ tiểu khu cùng một số người già mà anh khá quen thuộc. Người đàn ông trong xe nhìn thẳng vào anh, thần sắc lạnh lùng.
Đột nhiên người thanh niên quay đầu nhìn qua, đôi mắt đen nháy không cười nhìn thì cực kỳ hiền hòa ôn nhuận song rất lạnh lùng, chỉ liếc một cái rồi lại quay đầu đi tiếp.
Thiệu Sâm nhìn theo bóng anh, mãi cho đến khi anh khuất ở chỗ rẽ mới thôi, vừa rồi tay cầm vô lăng chặt quá để chống đỡ, lấy tay ra xoa xoa thái dương vì ngủ không đủ mà thấy nhức đau, khuôn mặt bình tĩnh như thế thật ra là đang rất lo lắng và lạnh băng, cứ như bị người ta cắt thành hai nửa vậy, một nửa khiến cho anh ta khó có thể kìm nén được ức chế và khổ sở đau đớn trong lòng, còn một nửa thì lại thờ ơ lạnh nhạt.
Anh ta nhớ tới năm nhất cao trung ấy, lúc anh ta cất lời kết giao, cô đang đứng dưới cây hoa sơn trà nở đỏ rực cười tươi, đó là lần đầu tiên cô cười rạng rỡ như ánh nắng xuân đến vậy. Lúc ấy trong lòng anh ta chợt nghĩ, chỉ có mình anh ta là có thể nhìn thấy cô như thế, không những thỏa mãn hư vinh đàn ông của anh ta, mà cũng trở thành một phong cảnh đẹp vĩnh viễn hằn sâu trong quãng thời thanh xuân ấy của anh ta.
Hiện giờ anh ta chỉ có thể giống một kẻ ngốc vậy, hơn nửa đêm không ngủ nổi, chạy ngay tới đây tội nghiệp ngồi trong xe, không rõ mình muốn gì, cả người cứ như một dã thú bị giam trong nhà tù vậy, giãy dụa mà không được.
Một lúc sau anh ta hít sâu một cái, cố khắc chế xúc động trong lòng, cuối cùng cũng không đi vào.
***
Chín giờ rưỡi sáng, thư ký Lý mang theo bì công văn đi tới trước biệt thự của ông chủ, ấn chuông một lúc thì cửa nhanh chóng mở.
“Thím Thẩm” Thư kyus Lý khẽ gật đầu với người phụ nữ trung niên ra mở cửa, vừa tiến vào hỏi, ‘Giang tổng đang ở nhà sao ạ?”
“Có” Thím Thẩm thở dài bảo, “Tối qua ông ấy uống rượu cả đêm, giờ chắc chưa dậy nổi được’
Thư ký Lý nghe xong cũng không trách, năng lực của ông chủ Giang Vũ Thành này khỏi phải nói, mấy năm nay coi tập đoàn Giang thị phát triển thì biết, song song với năng lực xuất sắc của ông thì cũng là khuyết điểm mà người ta lên án đó là khó hầu hạ. Thư ký Lý cũng phải mất thời gian dài mới hiểu rõ tính tình này của ông chủ Giang Vũ Thành, nên vừa rồi có thể đợi đến bây giờ, nếu không cũng đã sớm giống mấy thư ký trước vậy, không phải là bị làm sao mà chính là bản thân không chịu nổi từ chức thẳng.
Giang Vũ Thành ngoài cuồng công việc ra thì bình thường chẳng bao giờ để mình quá chén, nhưng ông cũng chưa bao giờ uống rượu ở bên ngoài, miễn để cho người khác thừa dịp hạ bệ mình, thường thì đều ở trong nhà mình, tự ngược mình uống đến say mèm, mỗi lần tỉnh lại đều phải chịu tội.
Với sinh hoạt cá nhân của ông, vợ chồng ông bà lão Giang cũng không quản nổi, chỉ đành tùy ông cao hứng, chỉ có lời vị đại tiểu thư kia thì Giang Vũ Thành mới nghe, nhưng không chịu nổi chuyện hai cha con này ở cùng nhau, chẳng ai dám nhắc tới, Giang Vũ Thành thì vừa phải tránh xa xa, nếu không người làm thư ký như này bị ông chụp tới thì chỉ có nước vào viện mà thôi.
Thư ký Lý cảm thấy mình thật khó ở, cứ đi theo một ông chủ bốc đồng như thế, không những phải có cấp dưới, mà còn phải làm bảo mẫu nữa, cho dù lương cao nhưng cũng liên lụy tới người khác.
Thư ký Lý dùng chìa khóa riêng của phòng ngủ mở cửa ra, đã ngửi thấy mùi rượu vẫn chưa tan đi, nhìn quanh khắp phòng, không thấy người ở trên giường đâu, thì nhìn ra ban công, chỉ thấy một người lười nằm trên ghế ở ban công ngủ không yên, không kìm được thở dài.
Lấy khăn lạnh lau trên mặt, Giang vũ Thành liền tỉnh lại. Ông giật lấy khăn mặt, lại nhìn thấy thư ký Lý đứng bên, cả người cứng ngắc mới thả lỏng ra, ôm đầu đứng dậy.
Tóc lòa xòa trên trán, y phục trên người nhăn tít, vẫn là bộ quần áo mặc tối hôm qua, cả người tổng giống một ông chú trung niên sa sút, tuy vẫn đứng vững, nhưng cũng không chịu nổi một cú đạp ngã.
Giang Vũ Thành khó chịu cau mày, tối qua uống hơn nửa chai rượu, lúc này bắt đầu xuất hiện di chứng, đau đồi kịch liệt, khó chịu vô cùng.
Tuy trong biệt thự có người hầu, nhưng người hầu biết tính ông, cho dù ông có nằm vùi trong phòng có mùi cũng không dám vào bừa. Thư ký Lý thì có thể vào được, cũng là bởi ông ta không những là tâm phúc của Giang Vũ Thành mà vẫn một một người đàn ông nên mới có vinh hạnh này.
Nhưng thư ký Lý cảm thấy mình không cần loại vinh hạnh thế này.
Giang Vũ Thành xoa trán, vào phòng vệ sinh tắm rửa một lúc, rồi trong bộ dạng say rượu đầy tiều tụy xuống dưới lầu. Người hầu đã pha tra giải rượu sẵn cùng bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Tinh thần Giang Vũ Thành không được tốt cho lắm, vừa uống trà giải rượu vừa nói, ‘ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi” Thư ký Lý đáp.
“Vậy cùng ngồi giúp ta cùng ăn đi” Giang Vũ Thành nói tùy ý.
Thư ký Lý, “…..” Người này nhất định là vẫn chưa tỉnh, nghe mà không hiểu tiếng người.
May bữa sáng anh ta mới ăn có lưng dạ, nếu không hiện giờ sao nuốt trôi nổi. Thư Ký Lý cùng ăn chút gì đó, gác đũa, bắt đầu hành trình báo cáo công việc hôm nay.
“Mấy ngày nay có bố trí gì rồi?” Giang Vũ Thành đột nhiên hỏi.
Thư ký Lý sững sờ, nhớ lại hành trình công việc của mình trong mấy ngày tới, vội vàng báo cáo chi tiết, sau đó chợt nghe thấy ông chủ của anh ta nói bốc đồng, ‘Qua hai ngày nữa ta muốn đi một chuyến đến S thị, những chuyện khác gác lại đi”
Khóe miệng thư ký Lý mím lại, chỉ đành nhận mệnh sửa lại hành trình, dù gì anh ta cũng đi theo Giang Vũ Thành không phải mới một hai ngày, đã quen với việc ông tự dưng tùy hứng rồi, với tư cách là một thư ký vĩ đại, có thể giải quyết mọi chuyện phiền phức cho chủ, quả thật là mẫu thư ký trong giới thư ký.
Sau khi sửa lại lịch trình, thư ký Lý hỏi, “Ông chủ, sao tự dưng lại đột nhiên muốn đến S thị vậy ạ?”
“Đi cùng con gái và con rể đi làm kẻ độ hồn” Ông nói với vẻ mặt lạnh tanh.
Thư ký Lý, “…” Ha ha, tin ông có quỷ mới lạ đó!
Ăn sáng xong, tinh thần Giang Vũ Thành tốt hơn nhiều, thay đổi quần áo do người hầu chuẩn bị, từ một vị chút trung niên sa sút bỗng chốc biến thành một tổng tài anh tuấn bá đạo, mang theo thư ký tinh anh ra khỏi cửa.
Vừa đến công ty, chưa kịp ngồi xuống đã nhận được điện thoại ở tổ trạch gọi tới, nói là ông lão bị bệnh, sáng sớm nay lão phu nhân đã cho người đi chùa Lý cầu một pho tượng phật khai sáng về.
“Bị bệnh sao? Bị bệnh thế nào?’ Giang Vũ Thành vừa nhìn văn kiện vừa hỏi, trong giọng nói không mang theo chút chú ý nào.
Người gọi điện tới là Giang Vũ Trì, tuy nghe ra Giang Vũ Thành không để ý cũng không dám nói gì, bảo, ‘Tối qua nghe người hầu kể là nửa đêm canh ba rời giường, bất cẩn ngã một cái, gãy chân, hơi có bệnh trạng bị cảm, may là phát hiện kịp thời…”
Tuy chỉ bảo là ngã gãy chân, nhưng với người già, xương cốt cũng giòn, vất thương đó rung gân động cốt cũng chẳng dễ chịu gì.
Giang Vũ Thành nhíu mày, “Sao tự dưng lại ngã gẫy chân thế hả?” Đột nhiên nhớ ra cái gì hỏi, “Ông ấy có đến chỗ nào có nước không?”
Giang Vũ Trì nghẹ giọng, trong lòng hơi rùng mình, bất giác cũng nhớ tới lời Hề Từ nói ngày hôm qua, không hiểu sao da gà nổi lên, vẫn nói, ‘Đúng vậy, tối qua ba nửa đêm đột nhiên dậy đi vệ sinh, ai biết ở dưới có một bãi nước, rồi bất cẩn trượt chân”
“Ta biết rồi” Thần sắc Giang Vũ Thành hơi khó hiểu, ‘Nếu vậy các người cố gắng chăm sóc cho ông ấy thật tốt, đừng để ông ấy đụng phải nước, lúc uống nước thì cẩn thận một tý, thêm nữa tốt nhất là đừng tắm rửa gì, cố nhịn mấy ngày khi vận suy qua rồi tính”
Giang Vũ Trì nghe mà vẻ mặt đầy cổ quái, chỉ đành đáp ứng.
Hiện giờ tập đoàn Giang thị do Giang Vũ Thành quyết định, bọn họ là hai người con riêng cho dù được ông già thừa nhận tiến vào Giang gia, nhưng vốn chẳng chạm đến một ít quyền lợi của giang gia tý nào, coi như người rảnh rỗi được tập đoàn Giang gia nuôi dưỡng, bình thường không có chuyện gì thì cũng như những kẻ nhà giàu khác vậy, vô cùng nhãn nhã.
Có lẽ trước đó bọn họ cũng có chút dã tâm, cũng nghĩ mình đều là con trai của ông lão cả, chẳng có lý nào mà không chiếm được gì. Lúc ấy bọn họ cũng muốn tiến vào công ty, trong tay có quyền mới có thực thực, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Giang Vũ Thành, cũng bị ông chà sát quá nhiều, cuối cùng hết hy vọng, chẳng dám có ý kiến gì, cứ trở thành người nhàn nhã rảnh rỗi ổn định là được.
Vì thế hiện giờ ông già ngã gẫy chân, là lúc bọn họ những người rảnh rỗi thể hiện lòng hiếu kính, còn phải hầu hạ ông già thật tốt, đỡ để cho Giang Vũ Thành mất hứng, rồi đóng lại tài chính của mấy kẻ rảnh rỗi này, đến lúc đó thì cả chuyện nhà giàu ăn không cũng không có mới chết.
Nghe thấy lời Giang Vũ Thành nói, không những Giang Vũ Trì nghe thấy kỳ lạ mà thư ký Lý nghe ra cũng thấy cổ quái, anh ta không kìm được cũng liếc mắt nhìn ông chủ một cái, thấy trên mặt ông đầy ý tứ cảm xúc, trong lòng phát run, như kiểu người bình thường không thể hiểu nổi có chuyện gì xảy ra nữa.
***
Ánh mặt trời dần treo giữa không trung, nóng như lửa đốt, toàn bộ thành thị đều trở nên nóng bức không chịu nổi.
Hề Từ đẩy nhẹ cửa ra, kéo bức màn che lại ánh nắng bên ngoài chiếu vào, trong phòng tối đen. Anh đi tới bên giường, thấy nửa khuôn mặt chôn trong chăn đang say sưa ngủ, cũng không đánh thức cô mà mặc cô ngủ tiếp.
Anh hơi cong người, dán sát mặt tới trước mặt cô, đôi mắt xanh ngọc yên lặng nhìn khuôn mặt cô, thần sắc hơi khó lường, lại hơi chút hối hận.
Sau khi tỉnh giấc lúc sáng, nhìn thấy cô im lặng ngủ say trong lòng, trong lòng cũng thấy thỏa mãn và hơi mất tự nhiên, vì tối qua mình không khắc chế nổi cơn giận khó hiểu. Tuy biết hiện giờ cô đã thích mình, nhưng tưởng tượng ra cái người đàn ông tên Thiệu Sâm đó, trong lòng bất chợt có cơn tức khó hiểu ào tới khiến anh không áp chế nổi, đặc biệt là sáng ra cửa đi mua đồ ăn, nói tầm mắt ấy không cần nói cũng biết đó là ai.
Tối qua sau khi gọi điện đến, sáng nay thì đã canh giữ ở trước tiểu khu, chẳng phải Thiệu Sâm thì còn ai nữa?
Hiện giờ Thiệu Sâm vẫn thích cô ấy như cũ. Tuy anh không biết nếu Thiệu Sâm thích cô, vì sao mấy năm nay vẫn chưa ra tay, trong lòng thấy may là Thiệu Sâm chưa ra tay cũng hơi lo lắng chút.
Thiệu Sâm là mối tình đầu của Úc Linh rõ rành, trong phim truyền hình vẫn hay nói mối tình đầu là mối tình đẹp còn gì, cho dù cuối cùng không có kết quả, nhưng vẫn để lại trong lòng một dấu vết khó có thể phai mờ không phải sao?
Quỷ để dấu vết anh mới thấy khó chịu đó!
Anh không kìm được lại nhớ, nếu năm đó họ không chia tay, và Thiệu Sâm kiên trì chút, lại giở chút thủ đoạn, trong lòng cô gái này chắc hẳn không phải là anh mà đã trở thành vợ của người khác rồi. Sau đó ngày nào cũng cùng cô sớm chiều bên nhau không phải là anh, mà là một người đàn ông khác, và người đàn ông đó rất yêu cô, cô cũng sẽ yêu người đàn ông đó, sẽ mỗi ngày cùng anh ta đi dạo nắm tay tản bộ, sẽ mỉm cười với anh ta, sẽ…
Càng nghĩ càng thấy giận, Hề Từ đứng phắt dậy, thở mạnh, trong lòng lại lần nữa thấy hối hận bản thân mình không đàng hoàng xuất hiện trước mặt cô và cùng lớn lên với cô. Nếu anh biết bản thân thích cô, thì mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì cũng đều cùng cô trưởng thành, cản bất cứ kẻ nào thuộc loại nam tính xuất hiện cạnh cô, còn anh thì sẽ trở thành mối tình đầu của cô…
Rõ ràng là anh bảo vệ cô hai mươi năm mà, ai ngờ còn bị một thằng nhóc loài người nhanh chân cướp trước.
Hóa ra lúc cô học trung học đột nhiên cùng một người nam tính thân mật dính nhau một khoảng thời gian, cùng nhau đọc sách chơi đùa, anh còn thấy hơi khó hiểu, cảm thấy một cô gái nhỏ trưởng thành cuối cùng thích kết giao bạn bè, lại không nghĩ ràng hóa ra dĩ nhiên là họ thích nhau nữa!
“… Hề Từ?”
Úc Linh xoa xoa mắt, mơ hồ nhìn bóng người trước giường, theo bản năng gọi một câu. Trong phòng ánh sáng hơi tối, cô cũng không rõ hiện giờ là mấy giờ nữa, thò tay ra sờ soạng tìm di động, thì cả người đã bị người ta ôm rồi.
“Hề Từ?’ Đầu óc cô vẫn còn chưa tỉnh, theo bản năng ôm lấy cổ anh, sau đó bị một cái hôn ấm áp chặn lại lúc định muốn nói.
Đợi lúc cô tỉnh táo lại thì phát hiện ra anh đang ôm chặt lấy mình, còn có thứ này nọ đang chôn sâu trong cơ thể, không ngừng chút nào, bất giác cứng người, sau đó cắn một miếng trên vai anh, như để hả giận, như là làm nũng, nhưng lúc nghe thấy tiếng thở to hổn hển của anh, trong lòng lại thấy tê dại, không kìm được ôm chặt anh, hai chân ngoắc vào lưng anh,
Đợi lúc cô trong thất thần trở lại hiện thực cũng phát hiện ra bản thân đang nằm trong ngực anh, trên người cả hai đầy mồ hôi, rõ ràng vẫn cảm giác thấy anh chôn trong cơ thể, vẫn cảm thấy khó chống đỡ nổi, khiến mặt cô càng thêm đỏ hơn.
Hề Từ vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dùng một sức vô cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ. Tuy cả người hơi mệt, nhưng vẫn không có cảm giác khó chịu lắm, nhớ lại chuyện tối qua và vừa rồi, Úc Linh không kìm được che mặt, cô không rõ chuyện giữa những nam nữ khác thì thế nào, nhưng cô và Hề Từ…. vẫn cảm thấy kích tình không ngừng, hơn nữa Hề Từ vô cùng ấm áp, loại chuyện thế này thấy thoải mái hơn khó chịu nhiều.
Hề Từ thích làm chuyện vợ chồng, cảm thấy không có lúc nào thân mật hơn lúc này, cũng cảm thấy cô hoàn toàn đã thuộc về anh.
Ôm cô một lúc, cuối cùng lo cô đói, nên ôm lấy cô cùng vào phòng vệ sinh tắm rửa, coi như ở giữa ban ngày làm chuyện uyên ương tắm gì gì đó đi.
Cả quá trình, Úc Linh rất lười, vốn chẳng còn bộ dáng xấu hổ gì cả.
Không phải cô không thẹn thùng mà bộ mặt người đàn ông bên cạnh thật sự quá xuất sắc, khiến cô không kìm được lại nhìn anh mãi, nhìn lúc anh mặt đỏ hơn, rồi ghé qua hôn một cái, thấy lông mi dài che kín đôi mắt anh đầy thích thú, trong lòng không kìm được lại muốn cười phì.
Được thôi, tối qua và mới rồi kích tình khắp nơi, nhưng đó là ở trên giường, ánh sáng cũng rất tối, mà hiện giờ ánh sáng rất sáng, người đàn ông này đột nhiên ngây thư như một cậu bé còn tân ngây thơ xấu hổ vậy, để cô không biết nói gì, cũng không kìm được muốn nhìn anh đỏ mặt tới bao giờ.
Cô đại khái cũng có hiểu ra phong cách hành sự của người đàn ông này một chút, có mặt thì phóng túng, hơn nữa còn là một nam tử khí khái, vô cùng mạnh mẽ. Nhưng lúc ba ngày ban mặt thì sao, trước mặt mọi người, có chút hành động thân mật có thể khiến anh đỏ mặt hơn nửa ngày, ngây thơ vô cùng.
“Em không còn thích Thiệu Sâm nữa rồi” Trong tiếng nước vỗ bồm bộp, Úc Linh nói như thế. Hề Từ đang gội đầu cho cô, nghe nói vậy thì ừ một câu.
Úc Linh nghĩ đã nói rất rõ, cảm thấy hẳn là không có chuyện gì lớn nữa nên tiếp tục lười biếng ghé sát vào để cho anh tự mình gội đầu cho.
Sau nửa giờ, Úc Linh ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, cả người rất lười, Nhị Hắc thì ghé vào bên chân cô, thường dùng cái đuôi đảo qua đảo lại bắp chân cô, Hề Từ thì bận rộn trong bếp, nhanh chóng mang bữa sáng tới.
Sau khi ăn sáng xong, Úc Linh nhận được tư liệu trợ lý Nguyễn gửi đến, trong tư liệu đó dĩ nhiên là nói về gia đình nhà nông ở S thị kia, nhà nông đó có tên là nhà nông Mạc Trang.
Sau khi xem xong tư liệu, Úc Linh không kìm được hỏi, ‘Nhà nông này có phải là có vấn đề gì không/’
Hề Từ ừ một câu, chỉ vào một bức ảnh bảo, ‘Bức ảnh này, hẳn là lúc ban ngày, lúc đó mặt trời lên rõ, nhưng lại có thứ gì đó hơi ảm đảm”
Bức ảnh này là bức chụp một góc nhà nông, ở đó có một căn phòng bằng gỗ đặc chế rất đặc biệt, lưng dựa vào vách núi thấp bé, chung quanh trồng rất nhiều cây ăn quả, lúc này đúng lúc ánh mặt trời, dưới tán lá rớt mấy điểm sáng trên đất, chung quanh còn có từng bóng cây ấm áp, ngoài bóng cây là một phiến cỏ rộng, ánh mặt trời bắn thẳng xuống, toàn bộ thế giới đều là nắng.
Nhưng nắng thì như thế mà bức ảnh cụp lại hơi có vẻ tối, khiến người ta có cảm giác như máy ảnh cụp không có kỹ thuật sắc nét lắm.
“Có thể là lúc chụp không để ý điều chỉnh ánh sáng đi” Úc Linh nói không chắc chắn.
Thực ra Hề Từ vẫn còn chưa hiểu rõ công nghệ cao gì đó, nghe xong cũng không phản bác lại bảo, “Đợi đến đó sẽ biết thôi”
Tuy hiện giờ cô hận không thể đem thu thập cho bằng hết hồn phách của mẹ lại, để cho bà ấy có thể đi vào âm phủ đi đầu thai, nhưng biết có một số việc lại không thể vội, chỉ đành kìm chế, biết nên làm gì trước làm gì sau.