Tuy Hề Từ bịt mắt Úc Linh trước tiên nhưng thực ra lúc vào cửa cũng nhìn thoáng qua cảnh kinh sợ cô đã thấy rất rõ bộ dáng Vu An, thật đúng như Cát Tân nói, đem gã lột sạch, kể cả một cái quần lót cũng chẳng cho gã giữ lại.
Nói thì nói thế nhưng cô cảm thấy Vu An rất giống một đại lão gia, trên người trông rất trắng bạch, cái trắng của loại da thịt béo không bình thường, đến chút tóc cũng không có. Hay là bị biến dạng rồi?
Lúc này hình tượng Vu An là vậy: Toàn thân trên dưới đều bị cởi sạch, còn bị trói khéo léo chia thành nhiều mảng thịt như ướp muối, miệng còn bị nhét miếng vải rách, chỉ phát ra tiếng ô ô. Cũng không rõ có phải là bị chặn miệng mà không thở đều được không, mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt ướp nhẹp, thoạt nhìn hơi đáng thương.
Vu An thấy nhóm Hề Từ tiến vào còn tưởng là có cứu tinh tới, đợi nghe được lời họ nói với nhau, bất giác ngơ ngẩn.
Kẻ vốn bị trúng tà hôm nay tự dưng công kích gã, cũng ép gã thành như thế, gã còn thấy lạ là vì sao Cát Tân lại tự dưng khôi phục bình thường, tiếc là trước đó gã bị Cát Tân đập vào đầu ngất đi, sau khi tỉnh lại mới phát hiện ra mình bị trói, miệng cũng bị chặn lại, vốn chẳng cách nào hỏi cho rõ được, Cát Tân không thèm nghe lời gã nói, trông ngây ngốc vô cùng khiến gã vẫn nghĩ là anh ta trúng tà như trước, thậm chí đến gã còn không nhận rõ.
Nhưng hiện giờ nhìn thấy Cát Tân dẫn hai người này lại, tự dưng hiểu ra thực ra Cát Tân đã thực sự khôi phục lại bình thường, hơn nữa có thể khôi phục lại bình thường đoán chừng có liên quan tới hai người này. Sau khi đem mọi chuyện nghĩ cẩn thận, Vu An vừa sợ vừa giận nhìn họ, lại chẳng phát ra tiếng nào, chỉ có thể kêu ô ô.
Cát Tân thấy Hề Từ biến sắc mặt, bất giác thấy gai người, người này rõ ràng thoạt trông rất ôn hòa thuần khiết như sinh viên, vốn chẳng có gì uy nghiêm cả. Nhưng không hiểu sao khi anh ta mặt lạnh lại khiến người ta có cảm giác khó nói dâng lên từ tận đáy lòng, nên giải thích, “Các người chẳng phải bảo trên người anh ta có bùa linh tinh gì đó hay sao? Tôi sợ anh ta chạy thoát nên mới cởi sạch quần áo anh ta, cũng không sợ anh ta giấu gì hết”
Nói xong, anh ta chỉ đống gì đó bên cạnh bàn, nói, “Đây đều là lấy được từ trên người anh ta đó”
Úc Linh giật giật tay Hề Từ, nhìn về chỗ Cát Tân chỉ nhìn lại, thì thấy có một đống đồ xếp ở đó, có một di động, một ví tiền, một cái đồng hồ, một chuỗi phật châu, một lá bùa hình tam giác, một dây tơ hồng.
Sau khi xem xong, lại quay đầu nhìn Vu An bị trói gô trên đất, ai ngờ Hề Từ nhanh tay che mắt cô lại, bất giác hơi nổi giận nói, “Để anh xem đi’
Cô vốn từng nhìn đàn ông trần truồng rồi nhưng chỉ là nhìn ảnh thôi, vẫn chưa từng nhìn thấy bản thật ở giữa ban ngày ban mặt thế đâu, không tính Hề Từ.
Tuy Cát Tân là người ngoài cuộc nhưng chuyện rõ ràng như thế sao không biết, lúc này hiểu ra được hai người này chắc là tình nhân gì gì đó, đàn ông người ta không muốn người phụ nữ của mình nhìn kẻ khác trần truồng, đó cũng là chuyện đương nhiên.
Vội chạy nhanh tới nhặt chiếc chăn đắp lên người Vu An, che khuất vị trí quan trọng trên người gã ta. Hề Từ nhìn với ánh mắt chán ghét, chưa bao giờ cảm thấy giống đực nhân loại cởi quần áo lại có bộ dạng xấu xí đến thế, sao dám để Úc Linh nhìn, tuy đã che chỗ quan trọng, có nhìn vẫn thấy khó coi, nên đành thả tay ra. Lúc ánh mắt được tự do, Úc Linh bắt đầu đánh giá Vu An.
Bề ngoài Vu An thoạt nhìn là một nam nhân trên dưới bốn mươi, hơn nữa phát phì, tướng mạo có vẻ thành thật đôn hậu, khiến người ta có ấn tượng tốt. Đương nhiên, con người nhìn mặt không thể nhìn thấy lòng, bộ dạng thành thật hiền lành nhưng lại là kẻ hại người không nương tay chút nào.
Sau khi quan sát xong, Úc Linh đột nhiên phát hiện ra nơi đầu của gã ta sát tai hơi kỳ lạ, hỏi Cát Tân, “Anh làm gì với ông ta thế?”
Cát Tân còn muốn dựa vào hai người cứu mạng, dĩ nhiên không giấu nói, “Tôi sợ trên người ông ta còn giấu gì đó, nên trong lúc đợi các người tới, có chút không có chuyện gì làm nên đã vặt tóc ông ta, đang định giật tới tóc trên đầu ông ta thì các người đã tới rồi..”
Úc Linh, “… “ Vì thế nên cả anh bạn nhỏ của gã cũng bị vặt sạch như thế sao? Chẳng trách mà trên người cả người thoạt nhìn cứ trắng như cạo lông sao ấy.
Hề Từ cũng im lặng. Úc Linh phát hiện ra Cát Tân này có ý nghĩ khá lạ, cả chuyện thế này cũng có thể nghĩ ra, có thể sợ quỷ tới mức này cũng coi như là nhân tài đi. Cô cũng sợ quỷ như thế nhưng nếu để cô ép ở cùng một phòng với quỷ, chỉ biết sau khi bị đánh ngất đi sẽ làm ra chuyện máu chó, cũng không tới mức giật sạch lông tóc trên người ta thế, bởi vì sợ trên người đối phương còn giấu gì đó.
Nói tới giấu gì đó có thể giấu đến tận lông tóc hay sao? Có logic không chứ? Được thôi, không thể yêu cầu một kẻ bị trúng tà hơn một tháng để ý logic được, biết đâu chừng hiện giờ còn di chứng gì đó nữa.
Nhìn vẻ mặt Cát Tân chính trực, cũng không rõ anh ta có sợ thực sự không, hay vẫn thuần túy muốn trả thù, Úc Linh cũng không quản nhiều đến thế, để Cát Tân giật miếng vải rách trong mồm Vu An ra, bắt đầu hỏi.
Miệng vừa được tự do, Vu An đã kêu lên đầu tiên, “Cát Tân, cậu có ý gì thế? Tôi tự nhận đối với cậu rất tốt, từ sau khi cậu gặp chuyện không may, cũng đều do tôi giúp cậu vượt qua mọi khó khăn, cậu báo đáp tôi như thế sao? Sớm biết vậy, lúc trước tôi cũng không quản chuyện của cậu nữa rồi”
Sau khi Cát Tân gặp chuyện không may, gã là kẻ đại diện đã ra tay giúp là chuyện dĩ nhiên, tiếc là không chịu nổi sau khi Cát Tân trúng tà mất trí hoàn toàn tự mình tìm đường chết, lòng dạ hẹp hòi đắc tội với phóng viên bát quái, bị phạt, đẩy gã vào chỗ chết, hiện giờ thanh danh chắc đã thối không chịu nổi nữa rồi.
Cát Tân cười lạnh, nói, “Anh Vu, cuối cùng tôi cũng hối hận chuyện chính là tin anh, mới biến mình thành vậy. Anh Vu, tôi chỉ hỏi anh một câu, vì sao anh lại muốn hại tôi?”
Ánh mắt Vu An híp lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi, “Cậu nói gì? Tôi hại cậu bao giờ hả? Cậu bị kẻ xấu gài bẫy tôi cũng không biết, nếu biết sớm thì ngày đó cũng không bảo cậu đi ký hợp đồng, cậu biến thành như thế, tôi cũng thấy khó quá…”
Nói chưa xong đã bị đấm một đấm vào mồm tím lại, một bên mặt sưng tấy lên.
Cát Tân vung tay đánh, tức giận cũng theo cái tát này tiêu đi khá nhiều, anh ta nhìn Vu An chằm chằm, hỏi gằn từng câu một, “Anh Vu, trên người tôi xảy ra chuyện gì đó là sao? Chuyện tôi bị trúng tà là thế nào?”
Vu An vừa nghe quả nhiên sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt hơi hơi dao động, nhìn những thứ đặt trên bàn cách đó không xa của mình, sắc mặt lại thay đổi, lúc này sao không rõ chuyện mình làm đã bại lộ rồi?
“Anh Vu, tôi cũng không nghi ngờ anh, nhưng từ sau khi tôi và Cảnh An ký hợp đồng, người tôi tiếp xúc nhiều nhất là anh, anh làm cho đám quỷ quái cấp thấp lúc nào cũng tới kích thích tôi, lại dẫn tôi tới ở một gian toàn quỷ, khiến tôi ngày nào cũng sống chẳng giống con người, cũng làm ra mấy chuyện ngu xuẩn tự mình diệt mình… Anh Vu, tôi sao phải xin lỗi anh đây?” Cát Tân càng nói càng phẫn nộ, tay nắm chặt thành nắm đấm. Vu An không hé răng, ra vẻ biểu hiện “Tôi chẳng hiểu cậu nói gì hết”
Cát Tân vẫn nói một ít, đều là chuyện Vu An bình thường chăm sóc anh ta thế nào, nói liên miên không dứt, câu đầu không có đáp án, lại hơi có cảm giác thần kinh, sau đó lại chuyển đề tài, nói, “Anh Vu, chuyện lần này, là hai tháng trước anh bày ra hả? Chẳng trách mà khi đó mỗi lần anh tiếp xúc với tôi, thần sắc có vẻ không đúng, anh Vu anh nói đi, rốt cuộc anh và tôi có thâm thù đại hận gì, anh lại hại tôi như thế? Thậm chí cả chút đường sống cũng không cho tôi, còn muốn tôi nổi điên đến chết chứ?
Anh ta càng nói càng bi phẫn, trong bi phẫn lại thấy nghĩ mà sợ, nếu không có nhóm Úc Linh chặn ngang, thì cứ tiếp qua một thời gian ngắn nữa, quỷ yểm trên người anh ta và đám quỷ trong phòng cũng sớm giết chết anh ta, cho dù cảnh sát có đến tra thì cũng chẳng tra ra cái gì, đây cũng là một cái chết cực kỳ oan ức.
“Anh Vu, anh nói đi?” Cát Tân giận tới mức lại tát cho anh ta một cái nữa.
Vu An cắn răng nói, “Tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả”
Cát Tân hỏi lại mấy lần, mặc kệ anh ta hỏi thế nào Vu An vẫn một câu nói kia “Tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả” Chết cũng không chịu nói, cuối cùng, Cát Tân vừa tức vừa giận lại hết cách. Anh ta vốn là một diễn viên, sau khi trúng tà còn hơi có chút thần kinh tiếc nuối, cũng không phải là loại cảnh sát am hiểu khai thác, hỏi đi hỏi lại cũng chẳng ra cái gì, cũng không biết nên làm thế nào mới ổn.
Anh ta đành nhìn về phía nhóm Úc Linh cầu cứu. Úc Linh vắt chân chữ ngũ lên nhìn bọn họ không nói gì, tuyệt đối không để ý.
Nhưng Hề Từ thì lại nhìn đám gì đó trên bàn nói, “Lá bùa vàng kia, là thiên sư nào vẽ đưa anh? Tụ âm trận trong phòng này cũng là người đưa bùa vẽ cho anh đi?”
Lời vừa dứt, còn tác dụng hơn một đống lời Cát Tân nói, quả nhiên thấy sắc mặt Vu An tái đi.
Nhưng Vu An vẫn câm bặt không nói như cũ, không chịu nói, gã biết chuyện này nếu chính mình mở miệng khẳng định, nhất định không ổn, vốn cho là thủ đoạn thiên sư huyền diệu khó giải thích, muốn phát hiện ra không dễ, ai biết trên thế giới này không thiếu người tài ba dị sỹ, vẫn không thành công, khiến cho người ta phát hiện ra chỗ bất thường.
“Chuỗi hạt châu kia, nhìn có vẻ khá cổ, anh không nói tôi sẽ hủy nó đi” Hề Từ lại nói.
Điều này rốt cuộc khiến Vu An nóng ruột cất lời, “Đừng, tôi nói là được’
Cát Tân buồn bực, liếc mắt nhìn chuỗi hạt châu chẳng sáng bóng gì kia, rõ ràng chỉ là một chuỗi hạt bình thường thôi, ra chợ đen có thể mua được mấy chục chuỗi thế này, chỉ là có vẻ hơi cổ xưa, như bị người ta đeo rất lâu, có chút lịch sử, trừ chỗ đó ra thì thực ra nhìn không ra vì sao Vu An lại coi nó là bảo bối nữa.
Đúng rồi, trước kia lúc tiếp xúc cùng Vu An, cũng thường nhìn thấy ông ta đeo chuỗi phật châu này, trông có vẻ rất quý trọng.
Vu An thực sự sợ Hề Từ hủy đi chuỗi phật châu đó, lập tức nói ra hết không giấu diếm, “Thực ra chuyện này cũng là vì tôi lấy tiền giúp người ta làm việc thôi, mục tiêu của đối phương là An Như. An Như chính là người đại diện của công ty Cảnh An, ý của đối phương là muốn An Như rời khỏi Cảnh An, ra khỏi giới giải trí…”
Hai tháng trước, đột nhiên có người tiếp xúc với Vu An, nói rõ giá cả để cho Vu An đi làm một ít chuyện nhằm vào An Như, tốt nhất là đuổi bà ra khỏi giới giải trí, không để bà trụ lại giới giải trí.
Lúc đầu Vu An không để ý lắm, địa vị An Như ở Cảnh An ông ta cũng biết, là một người đại diện kim bài xuất sắc, nâng đỡ ra ngôi sao ảnh đế hoặc ảnh hậu, muốn động vào bà không dễ. Nhưng đối phương trả giá rất cao, Vu An tâm động rốt cuộc đồng ý, cũng không ngờ thủ đoạn của đối phương lại quỷ thần khó lường đến thế, thế nhưng lại không đào hầm tính kế An Như, mà đẩy Cát Tân đi, gián tiếp dùng Cát Tân đối phó với An Như.
Dựa theo kế hoạch, sau khi Cát Tân trúng tà, suy nghĩ không logic, ông ta ở bên cạnh xúi giục, Cát Tân dĩ nhiên sẽ đi thẳng nhằm vào An Như, giống như chó điên vậy, sẽ cắn chặt vào An Như và Cảnh An không tha, sau đó đợi thời cơ thành thục, thả ra ít chứng cớ, đến lúc đó còn không tát được nước bẩn lên người An Như hay sao?
Vu An không ngờ thủ đoạn của đối phương lại ác độc đến vậy, nhưng hối hận cũng đã muộn. Đặc biệt mỗi lần nhìn thấy Cát Tân trúng tà dữ tợn, trong lòng cũng thấy sợ hãi, sợ đối phương cũng đối với gã như thế, dĩ nhiên không dám nói, đành phải cắn răng tiếp tục làm theo.
“Tôi không rõ rốt cuộc bọn họ làm được thế nào, mới đầu bọn họ để cho tôi đi tới nơi Cát Tân ở mỗi ngày, cầm ít tóc và móng tay của anh ta, ít máu mấy thứ này, sau đó Cát Tân xảy ra chuyện. Tôi chỉ nghe lời bọn họ làm việc, tôi đến cả Cát Tân trúng tà thế nào cũng không rõ” Vẻ mặt Vu An nản lòng nói.
“Người liên hệ với ông là ai?” Úc Linh hỏi.
“Tôi không biết, vốn chưa từng thấy qua hắn, đối phương không có ý cho nhìn thấy rõ người. Trong di động của tôi có số liên lạc của ông ta, nhưng dãy số này cũng tra không ra cái gì. Bọn họ trả tiền đặt cọc trước cho tôi là chuyển khoản từ ngân hàng nước ngoài, cũng tương tự tra ra không rõ lắm”
Sau khi phát hiện ra tình thế nghiêm trọng, gã cũng cố gắng muốn tra rõ, nhưng ai biết được là chẳng tra ra cái gì cả.
Lại hỏi thêm mấy câu, phát hiện ra Vu An vốn chẳng biết này nọ nhiều, thậm chí vì biết thêm chuyện Cát Tân trúng tà bộ dạng như bị dọa suýt vỡ mật, lại càng không dám đi tra xem ai là kẻ khiến ông ta ra nông nỗi ấy, còn đối phương thì giấu rất kỹ, vốn chẳng để lại dấu vết gì. Đặc biệt cái việc quỷ thần này, một người bình thường cũng không làm rõ được.
Sau khi đem hết mọi chuyện mình biết nói ra, Vu An lại tiếp tục nằm tại chỗ nản lòng. Hề Từ đột nhiên hỏi, “Chuỗi phật châu kia của ông làm sao mà có?”
“Là mẹ tôi mất để lại cho tôi, nghe nói là bà ngoại tặng bà, có thể giữ bình an” Vu An không giấu gì, “Ba tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi tôi lớn, bà cũng chết sớm, sau khi mất để lại chuỗi phật châu này cho tôi” Vì thế gã mới quý trọng đến vậy.
Tuy Cát Tân rất phẫn nộ chuyện Vu An thiết kế gài bẫy anh ta, muốn đánh chết anh ta. Nhưng sau khi thế giới quan được lập lại, đối với loại chuyện yêu ma quỷ quái cũng biết đôi chút, biết Hề Từ tra đến cùng, vội hỏi, “Hề tiên sinh, chuỗi phật châu này có gì không đúng sao?”
Hề Từ ừ một câu, thấy Úc Linh nhìn qua thì giải thích, “Nó dính máu người, đã mất hết phật tính, thậm chí vì một ít nhân tố, biến thành một loại chứa hơi thở hung thần gì đó, con người nếu đeo lâu, sẽ dẫn thứ không sạch sẽ tới, thậm chí có khả năng còn gián tiếp bị nó hại chết” Nói xong, anh đột nhiên cười nói, “Nói vậy kẻ đó tìm tới ông, nguyên nhân cũng bởi chuỗi phật châu này”
Cát Tân và Vu An đều sợ hãi kinh hoàng. Vu An nghĩ mà sợ một trận, sau đó hỏi liên hồi, “Hề tiên sinh, tôi đã kể hết mọi chuyện cho các người biết rồi, điều này…”
Ý của gã là ở đây ai cũng biết cả, Cát Tân vẫn tức giận Vu An vì tiền mà biến mình thảm hại tới vậy như cũ, nhưng chuyện này nói tới huyền ảo, giao cho cảnh sát chắc cảnh sát không thụ lý, bất giác chẳng biết làm sao mới tốt. Dù sao anh ta không muốn tha cho Vu An.
Hề Từ không để ý tới các gã, mà cầm lấy lá bùa kia lên, quan sát một lúc, ngón tay nghiền một cái, đã nghiền lá bùa kia ra thành bột mịn.
Vu An và Cát Tân trợn trừng mắt nhìn, người này chắc là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết rồi đi? Vo tay mà biến giấy thành bột mịn gì đó…
“Thiên sư vẽ bùa, bình thường sẽ rót pháp lực của mình vào, hiện giờ tôi dùng một thuật phản phệ hủy đi lá bùa này, kẻ vẽ bùa cũng sẽ bị thương chút” Hề Từ mỉm cười nói, tiếp đó cầm lấy chuỗi phật châu nhìn về Vu An.
Vu An không ngừng nói, “Nếu ngài thích, cứ cầm lấy đi” Cho dù là di vật của mẹ nhưng lại là thứ đòi mạng, gã sao còn dám giữ lại nữa?
“Tôi cũng không thích thứ này nọ gì, thần vật hại người như thế, vẫn nên giao cho thiên sư xử lý đi, cũng đỡ gây thành họa lớn sau này” Hề Từ nói, trong giấy ăn sạch gói nó lại.
Ba người đang nói chuyện, Úc Linh nhận một cuộc điện thoại, sau đó ngẩng đầu nói với Hề Từ, “Đã tra ra kẻ tiếp xúc với Vu An rồi”
Vẻ mặt Vu An và Cát Tân ngơ ngác nhìn cô, giật mình liên hồi.
Hề Từ thực ra không lạ, trên thực tế từ hôm qua biết Vu An có hiềm nghi thì Úc Linh đã cho người đi tra ra kẻ Vu An hay tiếp xúc, lúc này mới có tin tức, cũng do đối phương ẩn giấu quá kỹ.
Sau khi xem xong tài liệu trợ lý Nguyễn đưa, Úc Linh nhíu mày nói, “Là Cung Mạn Oánh”
Nghe tên đó, vẻ mặt Cát Tân mờ mịt, Vu An lại khiếp sợ nói, “Điều đó không thể?”
“Sao lại bảo không thể chứ?” Cát Tân nhíu mày hỏi.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của gã, Vu An thở dài bảo, “Cung Mạn Oánh là quản lý của Khang thị, tôi nghe nói bà ấy và An Như trước đó là bạn thân, nhưng hai mươi năm trước không rõ thế nào mà hai người cãi nhau, nhưng giao tình vẫn còn. Sau đó Cung Mạn Oánh lại tiến vào Khang thị, thỉnh thoảng vẫn gọi An Như đi giúp, nhưng An Như từ chối, vẫn ở Cảnh An. Tuy hiện giờ hai người ở hai công ty khác nhau, nhưng nghe nói giao tình của họ vẫn ổn, Cung Mạn Oánh chẳng có lý do gì hại An Như cả”
Là người đại diện của Công ty Cảnh An, Vu An đối với tin tức nhỏ này còn rõ hơn đám nghệ sỹ rất nhiều.
“Bà ấy quả thật không phải muốn hại dì An, mà muốn gây phiền toái cho dì An thôi” Úc Linh cau mày, “Cung Mạn Oánh thích dượng của tôi’
Ba người đàn ông sững sờ. Vì muốn cướp đàn ông, mà chiến tranh giữa phụ nữ với nhau mới thật đáng sợ làm sao!
Úc Linh sau khi xem xong toàn bộ tư liệu, thì nghiêm mặt bảo, ‘Cung Mạn Oánh vẫn nhìn dì An ngứa mắt, trước kia cũng không phải chưa từng gây phiền toái cho dì An, nhưng lần này có chút hơi quá rồi đó” Một kẻ bất cẩn thậm chí còn liên lụy tới tai nạn chết người nữa, không giống việc Cung Mạn Oánh làm tý nào.
Có lẽ chính Cung Mạn Oánh cũng không biết sau khi để thiên sư ra tay lại có hậu quả vậy chăng? Dù sao thì một kẻ chưa từng tiếp xúc tới chuyện phi khoa học thế này cũng chẳng cách nào tưởng tượng nổi hung hiểm trong đó tý nào, thực ra ngày đó thực sự rất khả nghi. Nghĩ một lát, Úc Linh quay đầu nhìn về Hề Từ, nói, “Hề Từ à, em nghĩ em biết thiên sư có thể triệu hồi quỷ yểm là ai rồi’
Trong nháy mắt Hề Từ hiểu rõ ý cô