Người Chồng Yêu

Chương 196




Úc Linh nghe thấy anh nói, bất giác run lên, sau đó ngồi xuống cạnh anh, ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết.

Đợi Lâm Bát lái xe đi, Hề Từ cầm tay cô bị đông lạnh nhét vào trong tay mình, nói nhẹ hẳn, “Sao nhìn em trông chẳng có chút sức sống nào thế?’

Nói xong, đôi mắt yêu xinh đẹp của anh quét đi quét lại trên mặt nhưn muốn tìm ra cái gì đó.

Hai tay Úc Linh vẫn nhét trong cái ấm nóng, trên mu bàn tay còn tay anh, móng tay ấm áp lan đến toàn thân, cả người đều thoải mái thả lỏng, giọng nói cũng lộ ra chút thong dong, “Quả thật anh nên trở về hồ Nguyệt Cốc đi, ở đó có lợi cho anh dưỡng thương”

Nói xong, cô lại nhìn anh mắt như muốn nói: Nếu không muốn dùng cách nhanh chóng là hút máu, thì chỉ có dùng cách này là cách ổn định và thong thả nhất thôi.

Tự chính anh tìm, cô cũng hết cách rồi. Hề Từ nhìn mắt cô hiểu ra, buồn bực nói, ‘Hai ngày nữa anh về, đưa Lâm Đạt về trước”

Hóa ra là vì Lâm Đạt, Úc Linh ừ một câu tỏ vẻ hiểu.

Hề Từ nhéo nhéo tay cô, hôn một cái lên má cô vẫn còn hơi lạnh, bảo, “Rốt cuộc là em có nhớ anh không/”

“Có, rất nhớ a” Úc Linh nói cực kỳ thành thật, chẳng giấu diếm gì.

Anh lập tức cao hứng hẳn lên, dùng giọng nói ngọt như mật đường bảo, “Đợi em diễn xong, muốn mừng lễ năm mới, đến lúc đó chúng ta cùng đón năm mới”

Úc Linh cười khanh khách đồng ý.

Lâm Bát lái xe phía trước vẻ mặt nhăn như khỉ, chỉ đành chọn cách nhìn không chớp, coi như không thấy cảnh hai vợ chồng ân ái ở đằng sau.

Trở lại thị trấn, Lâm Bát về trước, Hề Từ và Úc Linh phụ trách đi mua bữa chiều cho họ.

Do lo lắng có chuyện xảy ra đột ngột, nên Hề Từ kiên trì đợi cô quay phim xong mới về thành phố B, sau đó mới rời đi. Vì thế lâm Bát đơn giản cũng mang theo mỹ nam Lâm Đạt đang ngủ để lại, cùng ở lại hai ngày, ở đâu cũng giống nhau cả thôi.

Theo dự báo thời tiết khả năng có luồng khí lạnh tới, nhiệt độ ban đêm giảm xuống, còn lạnh hơn cả tối qua nữa.

Dưới thời tiết như thế, người đi lại trên đường bọc mình rất kỹ, chỉ hận không để lộ mình ra tý nào. Làn da lộ ra ngoài ít, chẳng khác gì Hề Từ bọc kỹ nên không có gì thu hút cả.

Trên đầu Hề Từ đội một cái mũ màu xanh đậm, đỉnh mũ và hai bên vành đều có lông, có thể che khuất yêu văn trên mặt anh, cũng là nguyên nhân Úc Linh chọn chiếc mũ này cho anh, chính là đáng yêu chút, nếu không biết chuyện còn tưởng lầm anh là một mỹ nữ có dáng cao gầy nữa.

Đồ ăn vặt ở thị trấn rất nhiều, đi tìm bừa cũng có thể tìm được đồ ăn ngon.

Lúc này Úc Linh cũng đi đến nơi Lâm Bát dặn, một quán vịt nướng, nghe nói cũng là quán mấy chục năm rồi, làm ăn cũng tốt lắm, có rất nhiều người xếp hàng.

Hai vợ chồng cũng theo chân người ta xếp hàng, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói với nahu mấy câu.

Hề Triển Vương vô cùng không biết xấu hổ ở trước mặt mọi người hôn cô, giúp cô chắn gió, hỏi han ân cần, ra dáng ân ái, yêu thương vợ. Cố tình anh lại có mặt đẹp, dáng người cao gầy, bộ dáng giống nữ ấy hại người chung quanh không kìm được cứ nhìn qua.

Không để ý chút ngược lại thu hút rất rất kẻ độc thân và đôi tình nhân.

Bên cạnh cũng có đôi tình nhân đang xếp hàng, cô gái đang oán giận bạn trai mình chẳng giống bạn trai người ta tốt với cô nàng, cũng không quan tâm xem cô nàng có lạnh không, lại còn để cho cô nàng đứng ở chỗ đầu gió quả thật kém văn hóa, bạn trai như thế cũng không muốn cùng nhau đón năm mới.

Vừa nói vừa ngắm yêu nam đứng trà trộn trong nhân loại bên cạnh, trong mắt đầy hâm mộ.

Bạn trai cô nàng thấy cô nàng oán giận thì đáp thế này, “Cũng chẳng biết là ai muốn ăn vịt nướng vào giữa thời tiết lạnh thế này, lôi anh ra khỏi nhà, loại thời tiết này nên ăn lẩu, ăn vịt nướng cái gì chứ?”

“Em muốn ăn vịt không thích ăn lẩu!”

“Sao em vô lý thế chứ? Nhìn bạn gái người ta kia kìa, rồi nhìn lại em xem, chẳng ra gì!”

“Em sao không phân rõ phải trái chứ? Nếu không phân rõ phải trái, hiện giờ em bỏ anh ngay, chẳng giữ lại cùng đón năm mới nữa”

“Ha, sao em lại nói thế?”

“Em cứ nói như thế đấy..”

Hai tình nhân thi nhau cãi vã. Vẻ mặt úc Linh đờ đẫn.

Kẻ khiến cho đôi tình nhân cãi nhau đang ôm lấy eo cô, vùi mặt vào gáy cô, cười rầu rĩ, bộ dạng cực kỳ thoải mái, tiếp tục chẳng coi ai ra gì cứ diễn ân ái.

Con yêu này thật thú vị quá, còn rất thích để cho người ta hâm mộ tình cảm tốt của họ, tính cách này trở nên quá kỳ lạ.

Họ vất vả xếp hành, Úc Linh mua được ba con vịt nướng, rồi mang theo đi. Tiếp đó lại đi đến quán cách đó không xa mua ban phần canh nóng hổi, rồi mua thêm khoai tây chiên thơm ngào ngạt ở nhà bên cho Hề Từ.

Đây đều là danh sách Lâm Bát giao cho cô mua.

Chỉ có tự mình đi mua mới biết, những thứ này đều là những thức ăn nổi tiếng ngon ở trấn, khách cũng rất đông, chỉ có chỗ là hơi khó tìm, nếu người bên ngoài không quen thì vốn chẳng tìm thấy nổi, cũng không ăn được những món ăn chính hiệu.

Mang theo đống thức ăn nóng hổi trở lại, Úc Linh không kìm được nói, “Lâm Bát có vẻ rất quen chỗ này hay sao đó? Sao cậu ấy biết ở những chỗ này có cái gì ăn ngon vậy nhỉ?”

Trưa nay thì có bánh nước và canh thịt dê ngon bổ, khiến Úc Linh biết Lâm Bát bảo đi mua gì đó đều là những thứ ngon nhất.

Hai tay Hề Từ đều sách đủ thứ, vô cùng tự nhiên nói, “Đêm qua lúc truy đuổi theo cương thi thì cậu ta có đi ngang qua thấy đó”

Úc Linh, “…”

Nghĩ đến tối qua toàn bộ trấn đều là cương thi, đuổi giết sạch cương thi còn không kịp, chỉ lo cảnh giác phòng cương thi đánh lén, ai hơi đâu mà để ý đến quán xá gì gì chứ? Cho dù có để ý tới thì chắc gì đã nắm rõ tình hình các quán, đâu biết chỗ nào mới có đồ ăn ngon đây?

Lâm Bát này…. Hóa ra là một kẻ tham ăn sao? Có thể ở vào cái thời điểm thế này mà tìm kiếm được đồ ăn, coi như Lâm Bát là thiên tài, tham ăn gì đó, khác hẳn hình tượng âm nhu vốn có của cậu ta quá mà.

Sau khi mang theo đống thức ăn về, một người hai yêu xử lý gọn mọi thứ, sức chiến đấu rất được.

Ăn cơm xong một đống đồ ăn ngon lành, nhóm Úc Linh và Lâm Bát chào nhau, về phòng bên nghỉ ngơi.

Lúc nghỉ tối, Úc Linh nằm trên giường, thấy con yêu bên cạnh đang nhắm hờ mắt chìm vào giấc ngủ, không kìm được hỏi luôn, “Bên tổ Dị Văn kia có tra ra gì không ạ?”

Hề Từ mở mắt nhìn cô, chạm vào ánh mắt cô, thì hỏi, “Em hỏi là hỏi người nào?”

Cô mấp máy miệng. Hề Từ kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô, nói thầm, “Bên đó vẫn đang thẩm vấn, tối qua tóm được cái kẻ có thân phận Hắc lão đại không đơn giản chút nào, từ tổ thẩm vấn của Tổ Dị Văn vẫn chưa có tin gì cả”

Úc Linh nhìn trần nhà một lúc, lại hỏi, ‘Hắc Long đường gì đó, có lai lịch gì thế ạ? Lão đại Hắc Long Đường thực sự là thiên sư bị huyền môn khai trừ sao ạ?”

“Hẳn là vậy đi” Hề Từ ngáp một cái, đem tin tức Lâm Đạt tra ra được ở bên đó nói với cô.

“Kẻ sáng tạo ra Hắc Long đường có tên là Hắc Trầm Thiên, năm đó vì thủ tục thiên sư, vụng trộm luyện tập quỷ thuật, hơn nữa còn vô cùng sùng bái loại tà thuật ác độc này, sau đó bị phát hiện nên gã đã bị huyền môn khai trừ…”

Thực ra Hắc Long đường chính là tổ chức thiên sư dân gian phản chính phủ, nói đến nguyên nhân thành lập ra nó chẳng qua là do Hắc Trầm Thiên sau khi bị huyền môn khai trừ, tức giận muốn trả thù toàn bộ thiên sư huyền môn mà thành lập ra một tổ chức thiên sư dân gian, chuyên đối nghịch với thiên sư huyền môn. Nhìn bản thân Hắc Trầm Thiên mà xem, nếu luyện quỷ thuật mà bị thiên sư phát hiện ra, chứng minh nó cũng có chỗ đứng, cũng không thể vì thế mà lật đổ chiếc thuyền đó được.

Để chứng minh mình đúng, vì vậy Hắc Trầm Thiên mới tốn nhiều tâm tư thành lập ra Hắc Long đường, lén truyền thụ cho bọn họ tu luyện pháp thuật thiên sư ở dân gian, trải qua mấy thập niên cố gắng, từ trong bóng tối phát triển đi lên, không ngờ Hắc Long đường bỗng chốc trở nên lớn mạnh đến vậy.

Vì bản thân Hắc Trầm Thiên tôn trọng luyện Quỷ thuật, để cho thiên sư trong Hắc Long đường làm việc cũng không kiêng kỵ gì hết, không quan tâm đến nhân quả báo ứng, đây cũng là phần lớn vì lợi ích trên hết.

Tuy thế lực Hắc Long đường vẫn chưa đạt tới trình độ như tổ Dị Văn, song Hắc Long đường ẩn trong tối, âm thầm dùng sức, còn tổ Dị Văn ngược lại cũng hết cách, giờ vẫn chưa đụng được tới hang ổ của Hắc Long đường.

Cứ nghe năm đó thiên sư sáng tạo ra loại quỷ thuật tà ác để trả thù sư môn riêng, sáng tạo ra thuật luyện qủy, chỉ một lần ra tay mà suýt nữa làm điên đảo toàn bộ giới thần quái Đông phương, thiên sư bởi vậy chết, khiến giới thần quái Đông Phương cũng bị tổn thất nặng nề, giới thần quái Đông Phương trong một thời gian rất dài không thể phục hồi nguyên khí, người nối nghiệp cũng không còn.

Bởi vì lúc đó thiên sư bị giết sạch, không còn sức trảm yêu trừ ma, bảo vệ trật tự nhân gian, khiến yêu ma quỷ quái hoành hành, gây chuyện khắp nơi, sinh linh đồ tháng, quãng thời gian đó có thể nói là thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử của giới Đông Phương.

Mãi cho đến rất lâu, giới thần quái Đông phương mới chậm rãi hồi phục dần, sau này nhóm thiên sư vì muốn kéo dài truyền thừa thiên sư, nhớ lỹ lần dạy dỗ đó, đã chế định ra một quy định thiên sư, nghiêm khắc trừng phạt nhóm thiên sư vi phạm, trong đó nghiêm cấm tu luyện thuật luyện quỷ tà ác, đây chính là nguyên tắc duy nhất mà tất cả các thiên sư phải tuân theo.

Hắc Trầm Thiên biết rõ song vẫn cố tình vi phạm, không rõ lấy được thuật luyện quỷ đã mất tích trong truyền thuyết từ lâu ở đâu mà còn tu luyện nó, sau khi bị người ta phát hiện ra, dựa theo quy củ, trực tiếp khai trừ gã ra khỏi huyền môn.

Hiểu được ngọn nguồn, tâm lý Úc Linh lại hơi nặng trĩu. Cô cảm thấy bên trong có vẻ không đơn giản như thế, rốt cuộc ông ngoại cô có phải là bị người của Hắc Long Đường luyện thành Quỷ Vương không, nếu là vậy, cái hộp khống chế ông ngoại đang ở đâu? Mà hiện giờ ông ngoại cô rốt cuộc đang ở đâu, có gặp chuyện gì không? Tất cả điều này vẫn không rõ ràng gì hết.

Hề Từ vỗ vỗ lưng cô, “Nếu biết Hắc Long đường luyện thuật luyện quỷ này, nói vậy bọn họ hẳn là biết rõ chuyện của ông ngoại em, anh sẽ cho người điều tra tiếp”

Chỉ cần Úc Thiên Cạnh còn ở nhân gian, một ngày nào đó sẽ tìm ra.

Úc Linh chôn sâu mặt vào lòng anh, khẽ ừ một tiếng, không nhịn được lại hỏi, “Anh nói xem, dì An và Dương…. có biết chuyện của anh ấy không?”

Tuy lời này có chút không rõ đầu đuôi, nhưng Hề Từ lại hiểu “anh ấy” trong lời cô nói là ai, cũng không đáp.

Mãi cho đến khi cảm giác được người trong lòng mình hơi bất an, anh mới bảo, “Anh không biết”

Mi mắt cô khẽ chớp, cứ như cánh bướm bị đột kích khiếp sợ run rẩy, rúc mãi đầu trong lòng anh, mãi mà vẫn chua xót bi ai.

Cuối cùng Úc Linh không hỏi gì nữa yên lặng nhắm mắt ngủ.

Cho dù trong lúc đang ngủ mơ, cả người cô vẫn căng cứng, rõ ràng có chuyện nặng trĩu trong lòng cô, nặng trĩu, nặng tựa ngàn cân, khiến cô ngủ không sâu, thỉnh thoảng cứ xoay người liên tục, phát ra âm thanh khó chịu.

Hề Từ không còn ngủ yên như cũ nữa, mà nhìn cô, rồi lại xoa xoa mi tâm nhăn nhó của cô, biết nếu bản thân cô không vượt qua nổi, thì người ngoài có nói gì cũng vô dụng thôi.

Anh có thể làm là lúc cô khó chịu, ôm và an ủi cô, ở bên cạnh cô. NHững chuyện khác thì phải để chính cô vượt qua, đây là năm đó anh không chọn ở bên cạnh cô cho đến lúc trưởng thành.

Nếu anh biết năm đó bản thân mình lại đi để ý đến một con người như thế, lúc đó nhất định sẽ chọn ở bên cạnh cô đến lớn, càng muốn quan tâm hơn đến sinh mệnh của cô là thời gian quan trọng 20 năm trước, đưa cô trở thành vị chúa tể thể hiện hết mọi hỉ nộ ái ố ra, mà không phải làm ra một số ít hành động mờ ám để giành được vị trí quan trọng trong mắt cô, vì thế hiện giờ đành phải thừa nhận những kẻ đó gây thương tổn cho cô.

Cô là một người đáng thương không được lựa chọn, đã bắt đầu từ lúc sinh ra rồi, dường như ai cũng có thể làm tổn thương cô, chưa từng để cho cô được chọn.

Anh nhắm mắt lại kiểm điểm, lặng lẽ ôm cô, dùng cách như thế khó chịu cùng cô chậm rãi vượt qua đêm dài.

***

Do tối ngủ không ngon nên sáng hôm sau thức dậy uể oải hẳn. Lúc Úc LInh đi quay phim, Hề Từ vẫn đang ngủ, cô cũng không làm phiền anh nghỉ ngơi, trời chưa sáng đã ra khỏi nhà.

Trong lúc ngồi nghỉ giữa phim trường, thừa lúc chưa diễn, Úc Linh khoác áo khoác lên, trong lòng thấy ấm áp, cứ thế vùi mình ở đó ngủ bù.

Vẻ mặt TRần MINH mINH lo lắng nhìn cô, tuy vị Đại tiểu thư này lúc trước cũng vẫn làm vậy những lúc không có việc gì thì chọn một góc yên tĩnh mà ngủ, nhưng cô nàng phát hiện ra hôm nay Đại tiểu thư dường như có vẻ rất mệt, tinh thần cũng không được tốt mấy, tận đáy mắt không giấu được sự mệt mỏi.

Cặp mắt sâu đến kia, nhìn một cái khiến lòng người ta thấy khó chịu. Lúc chiều quay phim, Úc Linh lại chọn góc yên tỉnh ngủ vùi.

Với chuyện cô ngủ, cả đoàn làm phim lúc đầu thấy hơi kinh ngạc giờ nhìn cũng đã quen, không muốn nói cô gái này gì nữa. Rõ ràng là một người mới, thừa dịp này hẳn nên học tập theo các tiền bối đi trước, cơ hội này khó gặp, thì lại thấy cô ngủ, mà ngủ còn say sưa đàng hoàng đến vậy nữa.

Nhưng nhìn thấy đạo diễn Trương rõ ràng cũng mặc cô, thì người ngoài cũng khó mà nói gì được. Thực ra trong lòng đạo diễn Trương cũng rất bất đắc dĩ.

Lúc đầu cảm thấy người mới này có tiền đồ, cả đạo diễn Chung khó tính thế cũng khẳng định, dĩ nhiên yêu người có tài, sau đó lúc quay phim thì phát hiện ra cô gái này quả thật có tài diễn thật, ngộ tính cũng vô cùng cao, chỉ cần nói một lần thì cô ấy lập tức làm vô cùng hoàn mỹ, quả thật đạo diễn thích nhất là gặp được loại diễn viên như thế.

Có lẽ chẳng có người nào là toàn vẹn cả, ông khó khăn lắm mới có tâm tư để bồi dưỡng người mới chút, nhưng ai ngờ người mới này chỉ cần không có việc gì thì chọn một góc yên tĩnh ngủ say sưa. cũng không rõ rốt cuộc là cô ấy đã làm chuyện lớn gì nữa, ngày nào cũng ngủ không đủ, thời gian nghỉ 10 phút cũng có thể ngủ được.

Thời gian nghỉ ngơi thì người ta yên lặng ngủ ở đó không gây chuyện, cũng không thể can thiệp chuyện cô ấy ngủ nghỉ làm gì. Dù sao, hiện giờ đạo diễn Trương đã mặc kệ cô, đặc biệt là hôm qua có vị chú Út bộ đội đặc thù đến nói chuyện với ông, đạo diễn Trương đã không muốn nhìn vị Đại tiểu thư này nữa.

Trần Minh Minh ngồi xổm một chỗ nhìn chung quanh, đột nhiên phát hiện ra cái vị Lâu Tình hôm qua đến thăm ban lại tới lần nữa, còn dẫn theo một vị tiên sinh đi theo cô, TRần Minh Minh lập tức hiểu ra vị đó cũng là thiên sư.

Úc Linh sau khi được Trần MInh Minh đánh thức, thì thấy Lâu Duyệt và Mễ Thiên Sư cùng tới, không cần họ nói cũng biết là vừa tra xét tung tích cương thi ở gần đó xong.

Úc Linh nói chuyện mấy câu với họ, đợi lúc họ đi, cô đột nhiên gọi Mễ Thiên sư lại hỏi, “Anh biết vị lão đại thành lập ra Hắc Long đường bao nhiêu vậy?”

Mễ Thiên Sư kinh ngạc nhìn cô.