Dáng dấp Giang Úc Y xem ra hơi tiều tụy, có điều tinh thần vẫn tốt, chỉ là đáy mắt sưng phù, có trang điểm che giấu, vẫn có thể nhìn ra chút dấu vết, không xinh đẹp gọn gàng như ở trong công ty, khiến người ta có cảm giác như gần đây công việc bận rộn quá không thoát ra được vậy.
Từ ngày bắt đầu đó, Úc Linh đã hơn một tháng không gặp cô nàng, giờ gặp lại bất giác thấy hơi kinh ngạc.
Úc Linh nhìn về cái bóng của cô nàng một cái, hơi cụm thành một đống, cũng không có gì nổi bật. Nhìn dáng dấp của cô nàng như thế, thật giống như chưa giải quyết xong.
Giang Úc Y đi tới trước mặt mẹ mình, tách mẹ và Giang Úc Linh ra, không để cho mẹ có cơ hội mở miệng, miễn cưỡng cười với Úc Linh, nói, ‘Thật đúng lúc quá, hôm nay chị không phải đóng phim sao?”
Vẻ mặt Úc Linh lạnh nhạt, nhìn cô nàng một cái, phảng phất như không thèm để ý những phàm nhân ngu xuẩn các cô như thế, khuôn mặt kiêu ngạo khó hiểu rời đi cùng với Trần Minh Minh.
Chỉ cần người có mắt ai cũng nhìn thấy biểu hiện cử chỉ đó khiến người ta tức giận, quả thật không thể rõ ràng hơn được nữa.
Thiệu phu nhân nhìn ra trong lòng thấy hơi khó chịu, càng không cần phải nói tới Triệu Hinh Lê lúc nào cũng coi cô là kẻ thù.
Triệu Hinh Lê tức muốn điên lên rồi, đẩy Giang Úc Y chắn trước mặt ra, “Úc Y, con đi ra cho ta, hôm nay ta ngược lại muốn xem xem Giang Vũ Thành dạy dỗ con gái đến mức nào…”
Giang Úc Y không kịp đề phòng bị đẩy ngã oạch xuống đất, giày cao gót bị vẹo sang một bên, trặc cổ chân, đau đến mức mặt trắng bệch.
“A, Úc Y, không sao chứ” Thiệu phu nhân kêu lên một tiếng.
Triệu Hinh Lê đứng hình.
Trần Minh Minh nhìn thấy mà than thở, cảm thấy có người mẹ vĩ đại kia quả thật muốn tìm đường trốn mà, đẩy người gì mà đẩy mạnh thế, chẳng nhẽ tiểu thư đó có thù oán với bà ấy sao? Đợi sau khi nghe vị tiểu thư gọi người đó là mẹ, Trần Minh Minh hơi đồng tình với Giang Úc Y.
Nghe thấy tiếng động, Úc Linh cũng quay đầu nhìn sang, thấy Triệu Hinh Lê và Thiệu phu nhân đang vây quanh Giang Úc Y ngồi bệt dưới đất, bên cạnh còn có mấy người đi đường đứng đó xem, liếc mắt nhìn, thấy chẳng có chuyện liên quan nên rời đi.
Với người phụ nữ Triệu Hinh Lê này, khi cô còn bé vô cùng chán ghét cô, hận không thể muốn cô chết đi, có điều trưởng thành dần, thấy cha cô ngược người phụ nữ này đến độ sắp bị điên rồi, cuối cùng cũng đối xử với bà ta như người xa lạ.
Triệu Hinh Lê đã từng một lần được đưa vào viện dưỡng lão tư nhân, trên danh nghĩa là trị liệu người bệnh, trên thực tế là do Giang Vũ Thành bức bách, để Triệu gia không thể không đưa bà ta đi vào đó chữa bệnh tâm thần.
Mãi cho đến tận mấy năm trước, Triệu Hinh Lê mới được ra khỏi viện dưỡng lão, cả người càng trở nên cố chấp hơn.
Hoặc là nói, bà ta bị bức ép đến mức cố chấp, loại cố chấp này bà ta sống ngày ngày càng thống khổ, rõ ràng thống khổ, nhưng vẫn không cách nào buông xuống được.
Đối với chuyện này, trong lòng Úc Linh rất rõ, vì thế với người phụ nữ này, bình thường không thấy cũng tốt, nếu mà thấy cũng như vậy thôi.
Từ lúc thư ký Lý đến xem, đại tiểu thư cô khiến người ta tức giận gần chết, còn mình thì thản nhiên rời đi, để lại đối phương ở đó tức giận đến phát rồ.
Giang Úc Y bị tổn thương gân chân, dĩ nhiên không cách nào đi lại bình thường được, Triệu Hinh Lê và Thiệu Phu nhân không cách nào khác là đưa cô nàng đi tới bệnh viện gần đó.
Trên đường đi, Thiệu phu nhân tha thiết hỏi dò vết thương ở chân Giang Úc Y, thấy cô nàng mím môi ngồi ở đó, càng ngày càng thương tiếc.
Triệu Hinh Lê ngồi một mình bên cạnh sầm mặt tức giận, đặc biệt là thấy con gái đau tới mức trắng bệch mặt, tức hận nói, “Cái con nha đầu chết tiệt kia, đứng ở đó làm gì hả? Nếu không phải mày đứng ở đó, tao sẽ đẩy mày đó sao? Chính mày đứng không vững chút…” Sau khi mắng cô nàng một trận, xoay lại nói, “Đều là con tiện nhân đó, gặp phải nó chẳng tốt lành gì, cha nó cũng là một kẻ mù, bất công đến mức không chịu nổi…”
“Mẹ!” Giang Úc Y cắt ngang lời bà ta, “Sau này đừng có nói thế nữa, cũng đừng tìm Giang Úc Linh cãi nhau, ba biết lại tức giận cho mà xem”
“Tao sợ ông ấy sao?’ Miệng Triệu Hinh lê thì nói thế, nhưng trong lòng lại rùng mình. Giang Úc Linh sao không nhìn ra bà ta đang mạnh mồm chứ.
Nếu ba cô nàng biết mà tức giận, vậy thì nhất định sẽ đẩy người đó vào chỗ chết dằn vặt, thống khổ tới cỡ nào. Cô nàng nhớ tới năm đó ba cô ép ông ngoại và cậu họ đem mẹ đi viện dưỡng lão, đó là ác mộng trong cuộc đời của cô nàng, cũng bởi vậy, vì thế sau này cô nàng mới biết được chuyện năm đó mẹ cô làm, cô vẫn không cách nào không để ý tới bà ta.
Người đàn ông Giang Vũ Thành như vậy, thật khiến người ta vừa yêu lại vừa hận, phụ nữ gặp ông, rất muốn ông là người trong lòng kia, chỉ có thể thống khổ một đời, đây là phụ nữ Triệu gia dùng một đời để chứng thực chân tướng.
Mà mẹ cô nàng thì lại cứ tự mình tìm đường chết đi chọc nam nhân này vậy.
Thiệu phu nhân thấy hai mẹ con cứng ngắc, nói điều đình, “Hinh Lê, vết thương ở chân Úc Y lần này, chắc phải cẩn thận chăm sóc, lần này phải nghỉ ngơi thật tốt, bà nhìn xem nó mệt đến vành mắt đen hết rồi kìa’
Giang Úc Y miễn cưỡng nhếch miệng, yên lặng cúi đầu.
Triệu Hinh Lê hừ một tiếng, “Nghỉ ngơi cái gì? Nghỉ nữa thì Giang thị sẽ biến thành của người khác rồi”
Thiệu phu nhân dĩ nhiên nghe ra được ý riêng khác của bà ta, không tiện nói ra.
Thực ra hiện giờ bà cũng thấy hơi hối hận, sớm biết Giang Vũ Thành có thể phát triển Giang thị đến mức quy mô như hiện giờ, lúc trước bà cũng sẽ không phản đối con trai giao du với Giang Úc Linh, hiện giờ ai mà đoán không ra được Giang Vũ Thành đặt con gái của mình lên trên hết là ai, ngoại trừ Giang Úc Linh, trong lòng người đàn ông đó coi Giang Úc Y như cỏ dại ven đường.
Vốn tưởng rằng có Thiệu gia chống đỡ, Giang Úc Y lại là con gái Giang Vũ Thành, tương lai Giang thị không thể thiếu được Giang Úc Y, đàn ông cưới vợ như thế là trợ lực không ít, vì thế lúc đó bà cũng có ý muốn Giang Úc Y làm con dâu, Nhưng ai ngờ vì chuyện này mà con trai trở nên xa lạ với bà.
Thật khó khăn lắm bà mới nghĩ thông suốt, đồng ý chuyện con trai kết hôn với Giang Úc Linh, có thể Thiệu gia vừa mở lời, Giang gia bên đó lại nghe nói Giang Úc Linh tìm được người đàn ông, đã không còn lạ gì, không thèm khát con trai bà nữa.
Giang Úc Linh không lạ gì, không thèm thì thôi, mà con trai bà thì cứ một mực chọn cô, yêu thích cô, vì cô, mấy năm nay thằng bé cũng chẳng giao du với bất kỳ phụ nữ nào, tuy bên ngoài đều đầy tin tức hoa lá liên quan đến nó, thực ra đều là những chuyện vô căn cứ, khiến bà ăn không ngon ngủ không yên.
Đến bệnh viện, bác sỹ kiểm tra cho Giang Úc Y.
Triệu Hinh Lê ngồi bên cạnh sầm mặt không nói, cũng không đợi bác sỹ bó xương cho Giang Úc Y, đã đứng lên nói một câu, “Đi rửa tay” rồi ra ngoài.
Thiệu phu nhân thấy bà ta rời đi như thế, dĩ nhiên chẳng quan tâm chút nào tới con gái bị thương, dù biết tình tình của bà ta, vẫn không kìm được thở dài, liếc mắt nhìn vẻ mặt bình thản của Giang Úc Y, trong lòng thấy hơi thương hại cô nàng.
Giang Úc Y lần này xảy ra chuyện thương tổn gân cốt, lần này trời lạnh, bị thương gân cốt một trăm ngày, trong vòng một tháng đừng mong là có thể đi lại bình thường.
Đợi sau khi băng bó chân cẩn thận, Thiệu phu nhân đi lấy thuốc về, nhưng không thấy Triệu Hinh Lê về, Thiệu phu nhân bất giác thấy hơi kỳ lạ, dùng điện thoại gọi cho Triệu Hinh Lê, gọi nhiều lần đều không thấy tiếp máy.
Trong lòng Thiệu phu nhân căng thẳng, nói với Giang Úc Y ngồi đối diện đang nghỉ, “Úc Y à, cháu ở đây nhìn một cái, ta đi tìm chút, biết đâu chừng mẹ cháu đã về nhà rồi”
Giang Úc Y gật đầu.
Sau khi Thiệu phu nhân rời đi, một mình Giang Úc Y ngồi ở đằng đó, người chung quanh đều nhìn thấy cô có vẻ cô đơn.
Cô ngồi nhàm chán đến phát ngốc, đột nhiên cảm giác được có người đứng trước mặt, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn lại, phát hiện ra đây là một nam nhân trẻ tuổi ăn mặc đường trang màu trắng, dài nhìn cực kỳ đẹp.
Giang Úc Y hơi nhíu mày, lễ phép hỏi, “Vị tiên sinh này, ngài có chuyện gì ạ?”
Đối phương nhìn cô nàng, cặp mắt đó khiến cho cô có cảm giác như không phải là nhìn mình, mà đang nhìn cái gì đó, còn chưa đợi cô nhìn cho rõ, người đàn ông đó đột nhiên vẻ mặt thay đổi, xoay người rời đi.
Giang Úc Y cau mày, cảm thấy người đàn ông này thực sự khó hiểu vô cùng.
Từ lúc người đàn ông đó rời đi, bóng đen ẩn nấp trong bóng của cô trở nên bất an động đậy, rồi nhanh chóng chìm trong yên lặng.
Người đàn ông đó rời đi – Vân Tu Nhiên đi rất nhanh qua bệnh viện, dọc theo đường đi có nhiều quỷ khí nhất, cuối cùng cũng tới nhà xác của bệnh viện, rồi dừng lại trước cửa.
Anh ta nhìn khắp chung quanh, phát hiện ra quanh đây đã được cô lập, có thể thấy gọi là quỷ đánh tường.
Vân Tu Nhiên lấy đèn dẫn hồn ra, một tay cầm sợi dây đỏ, định ra tay thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía bóng tối xuất hiện một ma nữ mặc bộ đồ đỏ môi đỏ rực.
Lúc cảm giác được quỷ khí của cô gái này, vẻ mặt anh ta hơi thay đổi chút. Đây là một con Quỷ Vương.
Sao thành phố B lại có một con Quỷ Vương trà trộn vào mà không ai phát giác ra nhỉ? Trừ phi Quỷ vương này là quỷ nô.
Sau khi rõ điều đó, Vân Tu Nhiên nói lãnh đạm, “Nếu ngươi có thể ở đây hẳn phải biết, quy định thiên sư, quỷ không thể gây tổn thương cho người vô tội, nếu không cho dù có là quỷ nô cũng nhất định phải chịu bị trừng phạt”
(Ta không giết người) Tô Loan nói dung dung thong thả, (Chỉ là dạy dỗ bà ấy một chút, đây là Hề Triển Vương giao cho)
Vân Tu Nhiên, “…”
Vân Tu Nhiên cứng đờ thu lại đèn dẫn hồn hỏi, “Giữa ngươi và Giang Úc Linh biết nhau sao?’
Tô Loan gật đầu.
Tuy Vân Tu Nhiên cảm thấy Quỷ nô không nên thương tổn người vô tội, người có thể dính đến chuyện này cùng con người hơi kỳ lạ và Hề Triển Vương anh ta thực ra không quan tâm, hơn nữa dù anh ta có muốn quan tâm cũng không phải là đối thủ của Quỷ Vương.
Sau khi biết được Tô Loan chỉ đang dạy dỗ nhân loại, cũng không tổn thương tới tính mạng và thân thể người đó, Vân Tu Nhiên rời đi ngay.
Anh ta đi về, lúc trở lại nơi phát hiện ra chỗ dị thường lúc trước, lại phát hiện ra người phụ nữ bị thương ở chân đã không còn ở đó nữa.
Trên người phụ nữ đó có một loại tà khí nhàn nhạt, rõ ràng là gần đây có tiếp xúc qua tà vật một thời gian, về lâu dài, chỉ sợ thân thể của cô ta dần sẽ yếu đi, khó mà giữ được tính mạng.
Vân Tu Nhiên đứng một chút, không thấy người phụ nữ kia, không làm gì khác hơn là xoay người rời đi.
Xuất phát từ trách nhiệm thiên sư, nhìn thấy tình hình như thế, đương nhiên phải ra tay. Có điều tà khí kia quá nhạt, bản thân cũng đã rời đi nên không cách nào phán đoán rõ đó là cái gì.
Sau khi Vân Tu Nhiên rời đi, Giang Úc Y được trợ lý giúp chạy tới bệnh viện, không yên tâm đi tìm mẹ.
***
Về đến nhà, hôm nay quần áo Úc Linh mua ở trung tâm thương mại cũng được đưa tới. Quần áo rất nhiều, sau khi được thím Lưu giúp, hầu hết đều là trang phục của thanh niên, không giống như của Giang tiên sinh, không kìm được hỏi, “Đại tiểu thư mua quần áo cho Hề tiên sinh sao ạ?”
Úc Linh ừ một tiếng, quay đầu gọi điện thoại cho Lâm Tứ, bảo anh ta tới lấy quần áo gửi về hồ Nguyệt Cốc cho con yêu nào đó.
Đoán chừng ngoài con yêu của mình mở công ty chuyển phát nhanh ra thì không có con người nào có thể đem những thứ đồ thế này gửi đến hồ Nguyệt cốc được.
Đừng xem thường những con yêu đó, yêu cũng rất biết làm ăn, từ lúc bắt đầu khởi nghiệp chuyển phát nhanh, là con yêu có đầu óc mở công ty chuyển phát nhanh, có điều đối tượng phục vụ giới hạn chỉ là yêu.
Dù sao những địa bàn của yêu đó, cũng chỉ có yêu mới có thể vào, con người vốn không thể tìm được địa điểm chưa nói, không chắc còn bị những con yêu đó chơi đùa mất nửa cái mạng như chơi.
Lâm Tứ ở đầu dây bên kia như bị ép, song vẫn bỏ lại công việc, ngoan ngoãn chạy tới.
Lâm Tứ tới đây trước, Giang Vũ Thành mới trở về.
Giang Vũ Thành nhìn thấy con gái mình đang thu dọn một đống đồ đàn ông, sao không nhìn ra là mua cho ai, nói đầy chua xót, ‘Con gái à, sao con chỉ mua cho Hề Từ thôi, còn ba ba đâu?”
Úc Linh liếc ông một cái, nói, “Cho ba tiền, ba thích gì thì cứ lấy, đều con trả hết”
Giang Vũ Thành, ‘…”
Giang Vũ Thành hầm hừ trở về phòng, đóng rèm cửa sổ lại, trong phòng trở thành một phòng quỷ như thế, gọi Úc Mẫn Mẫn trong lá bùa ra, than ngắn thở dài với bà, “Úc Linh nhà chúng ta cuối cùng cũng lớn rồi, hiện giờ đến chồng cũng có cả, anh vốn định giữ con bé lại đến ba mươi tuổi mới lấy chồng… Thôi quên đi, coi như cả đời con bé không lấy chồng, anh cũng vẫn nuôi nổi…”
Úc Mẫn Mẫn mỉm cười ngồi ở đó nghe ông nói. Giang Vũ Thành cảm thán, lúc nhìn thấy quỷ trước mặt, trái tim như mềm ra, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lâm Tứ tới đây lấy quần áo, lúc nhìn thấy một đống quần áo kia, không kìm được thầm líu lưỡi.
Tuy anh ta hơi ngốc, nhưng thực ra sinh hoạt trong xã hội loài người thời gian không ngắn, cũng hiểu chút nhãn hiệu xa xỉ trong xã hội loài người, tiểu thư Giang rất tốt với Hề Triển Vương, cam lòng mua nhiều quần áo xa xỉ vậy cho ngài ấy, còn tốt hơn anh anh ta với huynh đệ bọn họ rồi, quả nhiên nên tìm một người vợ có nhiều tiền hào phóng mới tốt.
Cũng nguyên nhân bởi vì Giang Úc Linh đã khiến Lâm Tứ cái con yêu còn chưa trưởng thành có tiêu chuẩn chọn vợ sâu sắc hơn.
Lâm Tứ mang đống quần áo đi rồi, dự định đêm nay sẽ trực tiếp gửi về hồ Nguyệt Cốc, sáng sớm mai Hề Từ có thể nhận được.
Buổi tối, một nhà “Ba” người cùng ngồi trên bàn ăn cơm.
Úc Mẫn Mẫn đã biến thành quỷ, không cần ăn cơm, có điều bà ngồi cạnh nhìn hai người ăn mà thấy thỏa mãn vô cùng.
Hiện giờ Úc Mẫn Mẫn đã biến thành quỷ nô, người thường cũng có thể nhìn thấy bà, vì không muốn dọa đến thím Lưu, Giang Vũ Thành cũng không giữ thím Lưu lại như ngày thường mà ở đây, sau khi bà nấu ăn xong thì để cho bà về luôn.
Ăn cơm tối xong, Giang Vũ Thành vô cùng có tính tự giác của chủ nhà, ngoan ngoãn đi rửa bát đĩa, không nỡ để con gái làm những việc này, miễn cho tay con bé bị thô.
Chỉ là đang rửa bát, điện thoại di động bỗng vang lên. Úc Linh lấy điện thoại của ông tới, nhấn nút nhận và bấm loa ngoài, rồi thả bên cạnh ông.
Giang Vũ Thành vừa rửa bát đĩa vừa nghe điện thoại, lẫn trong tiếng nước ào ào, lúc nghe xong bên kia báo cáo, ông kinh ngạc hỏi, “Sao nó lại chạy đến nhà xác bệnh viện vậy?”
Người bên đầu dây kia lại kể chuyện Giang Úc Y bị ngã thương chân ở trung tâm thương mại ra, rồi kể Triệu Hinh Lê và Thiệu phu nhân đưa cô đi bệnh viện.
“… Triệu nữ sĩ trên đường đi nhà vệ sinh, sau đó không ai rõ vì sao bà ấy lại tới nhà xác bệnh viện, để tìm bà ấy, nhị tiểu thư thậm chí còn cầu xin bệnh viện, để bệnh viện cho xem video giám sát, lúc này mới tìm thấy Triệu nữ sĩ ngất xỉu ở trong nhà xác, sau khi Triệu nữ sĩ tỉnh lại, thần kinh hơi bất thường, Triệu gia vừa rồi đã đưa bà ấy đến viện dưỡng lão rồi”
Giang Vũ Thành nhàn nhạt nghe, sau khi rửa bát đĩa xong, trở lại phòng khách thì thấy con gái đang ngồi ghế salon xem kịch bản, chó Husky thì nằm nhoài dưới chân cô gặm xương nhựa, thỉnh thoảng lại dùng đuôi quét qua chân cô.
Giang Vũ Thành ngồi xuống cạnh cô, bảo, “Úc Linh à, nghe nói Triệu Hinh Lê vừa mới được Triệu gia đưa đi viện dưỡng lão đó”
Úc Linh ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt hơi kinh ngạc. Nhìn thấy vẻ mặt cô không giống giả vờ, cuối cùng Giang Vũ Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Năm đó bởi ông bận bịu, làm hại con gái tuổi còn nhỏ suýt nữa mắc chứng tự bế, đây là chuyện thống khổ nhất trong đời ông ngoài chuyện Úc Mẫn Mẫn chết ra, ông không cách nào tha thứ cho bản thân.
Sau đó ông mặc kệ bận gì, chỉ cần là chuyện của Úc Linh, ông đều hỏi rất cẩn thận, đối với chuyện giáo dục con gái càng thêm thận trọng.
Chỉ là ông biến thành bộ dạng người yếm quỷ thế này đã không cách nào sửa lại được nữa, ông cũng không muốn thay đổi, nhưng với con gái, ông không hy vọng con gái nhỏ của mình chỉ có oán với hận, ông hy vọng con gái có một tuổi thơ bình thường, có sự thoải mái của thiếu niên, một đời bình an trôi chảy, vui vui vẻ vẻ là tốt rồi.
Tất cả mọi chuyện gây ra tổn thương nhau, chỉ một mình ông bắt họ phải trả là tốt nhất.
Sau khi nghe xong chuyện Triệu Hinh Lê, Úc Linh nghĩ một hồi, gọi Tô Loan ra.
Lúc Quỷ Vương xuất hiện, Quỷ Hồn Úc Mẫn Mẫn suy yếu không cách nào chống lại khí tức Quỷ Vương, có điều Tô Loan đã cố sức thu lại, lại được Úc Linh che chở, Úc Mẫn Mẫn cũng không bị áp chế lợi hại như trước đây nữa.
Tô Loan thoải mái thừa nhận chuyện Triệu Hinh Lê bị dọa phải vào viện dưỡng lão là tác phẩm của cô, bảo, (Hề tiên sinh giao phó rồi, gặp phải người như thế, không cần khách sáo) Chỉ một câu nói khiến Úc Linh hơi yên lặng.
Giang Vũ Thành như tìm được tri âm, vỗ đùi bẹp một cái nói, “Đúng, vốn là nên như thế, người phụ nữ đó là thứ đồ đáng ghét, đã sớm nên biến mất rồi, lần này cuối cùng Hề Từ cũng có dáng vẻ đàn ông chút”
Hề Từ lớn lên trong quá mức tuấn tú, lại có dáng vẻ như học sinh mới ra ngoài xã hội, tuy Giang Vũ Thành biết đó chỉ là bề ngoài, có thể nhìn thấy quá nhiều, vẫn cảm thấy bị đè nén. Chuyện lần này đúng là để ông đánh giá cao Hề Từ chút, cảm thấy con rể này của mình có vẻ cũng được.
Úc Linh bị cha mình nói cho không biết nói gì nữa.
Nếu như nói, trên thế giới này người hận Triệu Hinh Lê nhất là ai, chẳng phải là Giang Vũ Thành thì còn ai nữa, nếu không giết người phạm pháp, ông lại còn phải chăm sóc con gái nữa, chắc sẽ trực tiếp ghìm chết bà ta cho rồi.
Loại hận này, từ năm Triệu Hinh Lê đắc ý xuất hiện ở trước mặt Úc Mẫn Mẫn đó, bảo bà ta bắt đầu mang thai con trai ông, vẫn kéo dài cho đến hiện giờ. Nếu không phải Triệu Hinh Lê dùng cách cực đoan này, ông và Mẫn Mẫn vốn không phải bị tách ra, nói cho cùng, người phụ nữ đó thực sự mới là kẻ bị bệnh thần kinh, vì thỏa mãn ảo tưởng bản thân, xưa nay chẳng hề kiêng kỵ chuyện mình đã tạo thành thương tổn lớn với ông thế nào.
Giang Vũ Thành rất thích ngược những kẻ đó, dùng thủ đoạn mềm dẻo cắt thịt, cắt từng mảnh từng mảnh, để bọn họ sống không bằng chết, ông cũng không phải là nguyên nhân chân chính làm Triệu Hinh Lê điên, nếu điên rồi, sao có thể cảm nhận được thống khổ ông phải chịu năm đó chứ?
Hôm sau lúc Úc Linh dậy thì nhận được điện thoại của Hề Từ. Bên đó con yêu dùng một giọng nói ngọt ngào như mật đường nói, “Quần áo em gởi anh đã nhận được rồi, anh rất rất thích! Úc Linh, em đối với anh thật tốt, anh nhớ em, hay là, hiện giờ anh đi tìm em nhé”
Úc Linh, “…”