Nghe Tô Loan nói vậy, Giang Vũ Thành sững sờ một chút.
Từ sau khi trải qua chuyện ở Mạc trang kia, ông biết rằng thế giới này có yêu có quỷ có thiên sư, nhưng lại không ngờ rằng đến cả ma cũng có, yêu ma quỷ quái bốn từ này dù nói liền nhau, có thể với đại đa số người ở nước Z có ấn tượng nhiều nhất vẫn là quỷ với yêu, còn đối với loại sinh vật ma này thì lại không có khái niệm gì cả.
Dù sao ở Đông Phương từ xa xưa đã truyền lại một thần thoại cổ xưa có những chuyện kỳ quái trong đó, phần nhiều đều là yêu và quỷ gây ra, còn ma thì lại rất ít.
Giang Vũ Thành không kìm được nhìn về con ma vật ở góc tường đang thoi thóp khi bị Úc Linh và Nhị Hắc liên kết đánh.
Hóa ra thế giới này nguy hiểm đến thế …
Năng lực chịu đựng của Giang Vũ Thành dù tốt cũng bất giác không kìm nổi xúc động. Có điều, Giang Vũ Thành lại thấy tò mò, hỏi, “Úc Linh, vị tiểu thư này là ai thế?”
Úc Linh nhìn ba cô một lúc, phát hiện ra ông ấy rất bình tĩnh với sự tồn tại của Tô Loan, nhìn Tô Loan lúc này cũng gây cho người ta có cảm giác là một con quỷ, nhưng hình như ông ấy cũng chẳng kinh ngạc quá, loại năng lực tiếp nhận này, quả nhiên là quá mạnh. Mà ba cô lại còn là một kẻ ngốc to gan nữa.
“Cô ấy gọi là Tô Loan, là một Quỷ Vương” Úc Linh sau khi giải thích xong thì lại đứng nhìn ba ba đang bên cạnh Quỷ Hồn.
Phát hiện ra mẹ cô vẫn bộ dạng phiêu diêu mờ ảo như cũ, chắc do Tô Loan đã cố hết sức thu hết lại khí tức Quỷ Vương của mình, nên cũng không ảnh hưởng lắm tới bà, để cho bà hiện giờ dù là nửa cái bóng trong suốt cũng ổn định rất nhiều.
Trong phòng nguyên nhân tự dưng có thêm một Quỷ Vương nên không khí có vẻ lạnh lẽo hơn, trên người Úc Linh đã khoác thêm một áo khoác vẫn có cảm giác không được ấm lắm. Có điều loại ốm yếu ấy cũng khiến cô nhanh quên, vì cô nhớ tới chuyện trước khi thức tỉnh, rõ ràng lúc đó hắn Tô Loan đã tỉnh rồi.
Giang Vũ Thành nghe nói là Qury Vương, bất giác thấy kinh hãi, không rõ tại sao trong nhà lại có một Quỷ Vương, có điều nhìn dáng vẻ bình tĩnh của con gái, đoán chắc là biết nhau, bất giác hỏi nhỏ, “Mẹ con sao rồi? Không có thương tổn gì với bà ấy chứ?”
Nghe nói đạo hạnh của quỷ càng cao thì càng gây áp lực lớn đối với một số quỷ mới.
Giang Vũ Thành không hy vọng con Quỷ Vương không rõ nguồn gốc này xuất hiện áp chế vợ của ông.
“Không ạ, mẹ hiện giờ vẫn rất tốt”
Chỉ cần Mẫn Mẫn không sao thì chuyện gì cũng thương lượng được hết.
Giang Vũ Thành an tâm, lại chuyển sự chú ý đến trên người đám ma vật đang náo loạn ngoài kia.
LÚc này Tô Loan lại đưa tay lần hai bóp chết một con ma vật đang cố bò qua cửa sổ, ném thẳng nó từ trên cửa sổ xuống tiểu khu.
Thi thể ma chủng này chẳng khác yêu vật lắm, chết rồi thì nhanh chóng biến thành một đống máu, cuối cùng biến mất trong không khí, cũng không để lại nhiều dấu vết, khiến người thường không dễ nhận ra.
Nhị Hắc thấy thế, túm con ma vật đang thoi thóp trong góc tường đẩy ra sân thượng, để Tô Loan lại ném nó đi, miễn để ở trong phòng khiến nó khó chịu.
Bất kể là quỷ hay ma, khí tức của chúng vẫn khiến Nhị Hắc cảm thấy rất khó chịu.
Tiếng cào cửa bên ngoài vẫn kịch liệt thế, cứ như muốn cào cho đến khi cái cửa chống trộm tự động thủng, may mà lúc trước khi lắp đặt cũng chọn lắp đặt loại tốt nhất nên hiện giờ có chút tác dụng.
“Úc Linh, ma Belle là thứ gì vậy?” Giang Vũ Thành hỏi.
Úc Linh ngây ra đáp, “Ba à, con cũng không biết”
Giang Vũ Thành lại đi hỏi Tô Loan, “Tô tiểu thư, con ma Bella này đến từ đâu thế? Tên nghe sao thật quái vậy”
Tô Loan nhân cơ hội quay đầu nhìn hai cha con họ một chút, Úc Linh bị cặp mắt đỏ như máu kia nhìn, sống lực theo thói quen lạnh toát, Giang Vũ Thành nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh, cứ nhưng không phải ông đang đối mặt với một con Quỷ Vương hung tàn, mà như một khách hàng công ty vậy, nhìn coi vẻ rất hài hòa bình thản.
Úc Linh không biết đánh giá ba cô to gan lớn mật thế nào nữa.
(Ma vật Bella là một loại Ma tộc tương đối thấp, có trí khôn nhất định, tính cách giảo hoạt, bình thường đều trà trộn trong nhân loại, chuyên môn lấy tâm tình âm u tiêu cực các loại của con người làm thức ăn, đương nhiên chúng cũng ăn thịt….) Tô Loan giải thích một chút về Ma tộc, nói tiếp (Tiết Trung nguyên lần này, có rất nhiều thiên sư tập trung ở thành phố S bên đó, những Ma tộc ở phương Tây nhận được tin, phái mấy con ma vật Bella tới quấy rối, muốn gây rối chuyện thành phố S bên đó). Úc Linh nghe vậy sững sờ.
Giang Vũ Thành cũng hơi kinh ngạc, hỏi, “Chuyện như vậy sao cô biết?”
Tô Loan cũng không muốn trả lời vấn đề này song vẫn nói, (Ta nghe thấy), cô đưa tay ra, móng tay đỏ như máu trong nháy mắt dài ra mấy chục centimet, nhìn trông cực kỳ khủng bố âm y, đâm chất một ma vật cực kỳ máu tanh tàn bạo, nói tiếp, (Mấy ngày trước, thành phố B có mấy thiên sư phát hiện ra) trong nháy mắt, hai cha con Giang Vũ Thành đều nghe ra ý Tô Loan nói bên ngoài.
Chuyện đêm nay, tổ Dị Văn thiên sư đã sớm nhận được tin, nên đêm nay mới có thể ở đây giết những ma vật này.
Giang Vũ Thành đột nhiên hơi phẫn nộ, cảm thấy những thiên sư đó cũng không làm hết trách nhiệm, lại để cho những loại phi nhân loại này tới quấy nhiễu sinh hoạt của người phàm, nếu không có Qủy Vương Tô Loan ở đây thì chỉ e đêm nay những con ma vật đáng sợ này sẽ phá được cửa mà xông vào, đến lúc đó hai cha con họ không chết cũng nhất định bị thương.
Tuy phẫn nộ, nhưng giang Vũ Thành vẫn vô cùng bình tĩnh, hỏi, “Tình hình bên ngoài thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?”
(Các người không được đi ra ngoài) Tô Loan đáp.
Bất kể có nguy hiểm hay không, hai cha con họ tốt nhất cũng đừng có ra ngoài.
Úc Linh cũng không nghĩ đi ra ngoài, cô nghe thấy âm thành bên ngoài, lại nghe nói có mấy thiên sư ở bên dưới đang đối phó với ma vật gì đó, lập tức kéo ba cô ngồi đợi ở phòng khác, Úc Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh, vẻ mặt hơi bất an.
Bên ngoài cửa chống trộm ngăn, móng vuốt những ma vật đó không thể phá thủng, ở sân thượng có Tô Loan bảo vệ, đúng là không sao.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, chỉ tháp một tiếng, nửa đêm đã tới, tiết trung nguyên đã đến.
Úc Linh ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy ở giữa không trung, mở ra một con đường, có vô số Quỷ Hồn từ khắp các gia đình bay ra, tiến vào lối đi bên trong.
Úc Mẫn Mẫn nhìn lối đi đó, gần như khắc chế không được bản năng. Đó là nơi mà người chết rồi hồn quay về đó, bản năng muốn đi vào cõi âm Luân Hồi đi đầu thai.
Sau khi cánh cửa Quỷ mở ra, âm khí dương gian càng nặng, với quỷ mà nói có sức hấp dẫn không gì sánh được.
“Mẹ, người đừng đi” Úc Linh cầm đôi khóa ngọc, bảo, “Hồn phách của mẹ vẫn chưa dưỡng được, không cách nào đi đầu thai được, nếu mà đi vào, chẳng có chỗ tốt nào với người đâu” Như loại ba hồn bảy vía đã từng tan tành như mẹ cô này lại sắp xếp thành Quỷ Hồn, nếu không được dưỡng, lúc tiến vào cõi âm không cách nào đi đầu thai được, lại còn muốn đợi hồn phách được tu luyện ngưng tụ từ đầu, mới có thể đi vào đài Luân Hồi được.
Tuy dương gian không biết chuyện cõi âm, nhưng có ít tông môn thiên sư đều biết cõi âm và dương gian như nhau, cũng là một nơi tuyệt đối công bằng.
Sau khi Quỷ Hồn bị thương tiến vào, thì chắc chắn không được chỗ tốt nào.
Úc Mẫn Mẫn gật đầu, lưu luyến nhìn hai cha con, lại lần nữa tiến vào bên trong linh giá dưỡng trường sinh.
Nửa đêm qua đi, tất cả Quỷ Hồn đều trở về âm phủ, dương gian chỉ còn dư lại ít cô hồn dã quỷ lảng vảng không nguồn gốc, bản lĩnh những cô hồn dã quỷ này không lớn, có con quỷ đạo hạnh cảm giác được không khí thay đổi đã sớm trốn đi, để tránh rơi vào trong tay thiên sư, hoặc bị hãm vào giao tranh giữa thiên sư và ma vật thành vật hy sinh.
Tô Loan giết không rõ bao nhiêu ma vật, cuối cùng những m vật đó cũng bị dọa khiếp sợ không dám quay lại, cả tiếng cào cửa bên ngoài cũng dần biến mất.
NHưng Tô Loan vẫn không thả lỏng, cô đứng một chút, đột nhiên quay đầu nhìn vào hai cha con trong phòng khách, nói, (Con ma Bella đang chạy về hướng này, các ngươi cẩn thận). Nói xong Tô Loan xuyên tường ra.
Úc Linh và Giang Vũ Thành đều cảnh giác, Giang Vũ Thành lập tức cầm gậy bóng chầy lên, bảo, “Con gái đừng sợ, ba ba sẽ bảo vệ con”
Nhị Hắc cũng gầm gừ, như đang phụ họa với ba ba Giang.
“Đừng nghịch” Úc Linh vô cùng bình tĩnh, ‘Ba ba cứ tự bảo vệ mình cho tốt là được, Nhị Hắc sẽ bảo vệ ba ba”
Nói xong, cô chạy về phòng, cầm kiếm bạc nhỏ dài mà Hề Từ để lại trong tay, lại trở lại phòng khách lần nữa.
Úc Linh đi tới sân thượng, nhìn xuyên qua một cửa sổ bị thủng ra ngoài.
Dưới bầu trời đen đặc, chung quanh có ít lá bùa lửa đang nhảy nhót, cô nhìn thấy Tô Loan mặc quần áo đỏ như máu đang phiêu giữa không trung, đối diện với cô ấy là một con quái vật to lớn màu đen, nhìn một đống đen sì, lại có bốn chân, sau mông có một cái đuôi rất to và dài.
Tô Loan đứng trước mặt nó nhìn có vẻ rất nhỏ bé.
Trên tay Tô Loan cầm một dải dây màu đỏ, dây thừng nhìn có vẻ nhẹ nhàng, những mỗi lần Tô Loan vung ra thì dây thừng đó lại quất mạnh lên người con quái vật to kia, con quái vật kia đau đến mức gầm rống giận dữ.
Chunh quanh một quỷ một ma có rất nhiều quỷ.
Giang Vũ Thành chen tới, lộ ra những bùa lửa bồn bềnh, cũng nhìn rõ tình hình giữa không trung, bất giác trợn mắt, giật mình nói, “Úc Linh, những thứ đó đều là quỷ sao?”
“Đúng, là quỷ nô của thiên sư”
Nhìn thấy nhiều quỷ nô như thế, Úc Linh cũng không thấy lạ, dù sao tuy thiên sư am hiểu bắt quỷ thu yêu hàng ma nhưng bọn họ vẫn là thân thể người phàm, không thể bay lên được, những lúc thế này thì cần mượn quỷ nô hỗ trợ.
Có điều tuy không bay lên được, nhưng thủ đoạn của thiên sư cũng không thể khinh thường được.
:Lúc này ngoài cửa có một trận tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Vũ Thành theo phản xạ định cầm vũ khí lên, tiếp đó lại nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh vui tương vang lên, “Úc Linh, cô có ở nhà không?”
Là tiếng của Lâu Duyệt.
Để Nhị Hắc lại sân thượng, hai cha con đi ra mở cửa.
Ngoài cửa đúng là Lâu Duyệt mặc quần áo dân tộc cổ dài, lưng đeo kiếm gỗ đào.
Sau khi Lâu Duyệt nhìn thấy Úc Linh mở cửa cũng không biết là nên thở dài hay đồng tình với cô, hỏi ngay, “Các cô không sao chứ?”
Úc Linh nói chậm rãi, “Không sao” mà hỏi ngược lại cô nàng, ‘Jees hoạch các cô định ra lần này tốt chứ?”
Lâu Duyệt đỏ bừng mặt, cố giải thích, ‘Trước đó chúng tôi nhận được tin, chỉ là không rõ con ma Bella kia sẽ xuất hiện ở chỗ nào, không cách nào khác chỉ bảo thiên sư toàn quốc để ý cho. May mà thành phố B này cũng chỉ có một con, có điều tôi không ngờ được con ma này lại chọn tiểu khu cô ở…”
Úc Linh như có vẻ đã quen với xui xẻo của mình rồi, với chuyện một con ma dẫn theo một đám ma vật đến quấy nhiễu Đông phương, rồi một mực chọn chính tiểu khu mình ở, thực ra cũng chẳng thấy có gì lạ, mà vô cùng tỉnh táo nói, ‘Lúc nào mới có thể giải quyết xong chuyện này?”
Lâu Duyệt ho khan một tiếng, “Cô yên tâm, bộ đội cứu viện của chúng tôi đã tới, con ma này đã bị chúng tôi khóa chặt, không trốn được đâu”
Nếu không nhìn thấy Quỷ Vương tô Loan xuất hiện, cô nàng vẫn không để ý tới hóa ra Giang Úc Linh ở đây, bất giác cũng hiểu rõ tại sao con ma Bella lại chọn tới đây gây chuyện, đoán chắc là do bị cô ấy thu hút. Chắc bản thân con ma đó cũng không để ý tới điểm ấy, chỉ theo bản năng lựa chọn nơi này thôi.
Úc Linh quay đầy nhìn ra ngoài sân thượng, liếc mắt nhìn một quỷ một ma giữa không trung đang đấu, may là chọn giữa không trung, không phải kiến trúc gần con người đều rất nguy hiểm.
Lâu Duyệt nói mấy câu rồi an ủi, ‘Chúng tôi đã phái thiên sư đi vây quét những ma vật kia rồi, các người đừng lo nữa”
“Lâu tiểu thư” Giang Vũ Thành nói không khách sáo, ‘Cũng không phải chúng tôi lo lắng hay không, mà lúc trước nếu không sớm chuẩn bị, nhà chúng tôi đã bị đám ma vật cào thủng phá vào rồi, à, quả thật đã có một con ma vật đi vào, may mà con gái của ta phản ứng nhanh, chúng tôi mới không bị thương”
Mặt Lâu Duyệt lại đỏ thêm, tuy chuyện như thế không phải là lỗi của thiên sư, dù sao thiên sư cũng không phải vạn năng, vốn không cách nào làm mà không có sơ hở. Có thể dưới con mắt của vị tổng giám đốc Giang thị này, thì để cho cô có một loại cảm giác sai là sai.
Vội hỏi, ‘Giang tiên sinh, chuyện này là sơ sót của chúng tôi, rất có lỗi với…”
Giang Vũ Thành cũng chẳng muốn tính toán với cô nàng, nói luôn, “Chỉ mong các cô mau chóng giải quyết con ma kia…” Sau đó lại nguyền rủa một câu, thế giới này thật đúng là nguy hiểm thật.
Lâu Duyệt cuối cùng ngại ngùng không nói gì nữa, dặn mấy câu rồi vội vã rời đi.
Giang Vũ Thành đóng cửa lại nói với con gái, “Úc Linh, thế giới này thực sự quá nguy hiểm, hay là chuyển về sống cùng với ba ba đi”
Úc Linh không nói, chạy tới sân thượng kiểm tra tình hình. Con ma đó đã bị Tô Loan túm chặt, dây thừng bó chặt nó như khúc bánh chưng.
Tô Loan tốt xấu gì cũng là Quỷ Vương, cấp bậc Quỷ Vương là cao đẳng hơn hẳn cấp bậc thấp là Ma tộc, vì thế áp chế nó dễ như ăn cháo. Nếu không phải con ma này muốn xông tới thì Tô Loan cũng sẽ không ra tay.
Thấy cảnh này, bất kể là cha con họ Giang hay là nhóm thiên sư dưới lầu đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lâu Duyệt trở lại, Tỉnh Nguyên Khải bận rộn chạy tới nói vui vẻ, “Chị Lâu, con Quỷ Vương kia lợi hại thật, cô ấy đã chế phục được con ma Bella rồi, đến lúc đó chúng ta có thể ném con ma vật này cho giáo đình Tây Phương, đập mạnh vào mặt họ, xem cái bọn người nước ngoài ấy còn nói gì được nữa. Đúng rồi, con Quỷ Vương này là quỷ nô của thiên sư nào thế ạ?”
Tỉnh Nguyên KHải vừa ao ước, Quỷ Vương nha, tồn tại lợi hại như thế, cả đời này anh ta không nuôi nổi.
Lâu Duyệt ngừng lại, lắc đầu bảo, “Cô ấy không phải là quỷ nô của thiên sư”
Tỉnh Nguyên Khải còn định hỏi thêm thì đã bị Lâu Duyệt cử đi chỗ khác.
Một thiên sư đi vây quét quỷ vật cũng lục tục trở về, nhìn xa xa giữa không trung có một quỷ một ma, người và ma giao chiến như thế hiếm có vô cùng, trong lòng mỗi thiên sư đều thầm cổ vũ cho Quỷ Vương.
So với Quỷ Vương bản thổ – hơn nữa là quỷ nô do con người nuôi dưỡng, thì bọn họ càng thấy đám ma quấy rối lén tới Đông Phương đáng ghét hơn, thừa dịp tiết Trung nguyên cửa quỷ mở, thiên sư bọn họ đang tối tăm mặt mày thì lại chạy đến quấy rối, không rõ có âm mưu gì không nữa?
“Những ma vật này thật quá đáng ghét, cả cái tên cũng kỳ lạ như thế” Một thiên sư vừa thu lá bùa lại vừa nói.
Một thiên sư khác ở cạnh lại cười nhạo bảo, ‘Tên ma đều lấy tên những người nước ngoài đặt cho cả, tất nhiên là quèn đè người nước ngoài rồi”
“Lây tên người nước ngoài vừa khó đọc lại chẳng êm tai tý nào” Tỉnh Nguyên Khải nói đầy ai oán.
“Những người nước ngoài đó còn chê người Phương Đông chúng ta đặt tên khó đọc, còn bảo đám yêu phương Đông chúng ta chẳng cách nào lý giải nổi nữa kìa”
“Đây có là gì, yêu Phương đông chúng ta đấu không lại, nhưng vẫn tốt hơn ma Phương Tây bọn họ nhiều…”
Một đám thiên vừa tán chuyện vừa làm việc, bầu không khí đang rất hưng phấn.
Sau khi miễn cướng bố trí trận Hàng Ma xong, thì thấy giữa bầu trời, Quỷ Vương đã chế phục xong con ma kia, tiếp đó ném thẳng nó xuống.
Trận Hàng Ma phạm vi bao phủ rộng vô cùng, ngay lúc con ma kia bị Quỷ Vương ném xuống, trận Hàng Ma phát ra tia sáng, buộc chặt con ma kia lại, mấy thiên sư vung hai tay lên chủ trì trận Hàng Ma, tia sáng trận Hàng Ma sáng lóe lên, toàn bộ tiểu khi sáng choang như ban ngày, sáng chói đến mức người ta không mở nổi mắt.
Mãi sau khi từng tia sáng lui dần, ở ngay trung tâm trận Hàng Ma xuất hiện một bàn tay ma lớn, rít gào định trốn, đã bị một thiên sư dùng túi càn khôn nhốt ma bỏ vào.
Cuối cùng đã giải quyết xong con ma này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Duyệt, con ma này xử lý nó thế nào?” Một thiên sư hỏi.
“Đương nhiên là nộp lên tổ chức rồi, đến lúc đó vung nó ra trước mặt nhưng người nước ngoài giáo đình Phương Tây kia, để xem họ nói gì” Tình Nguyên Khải hầm hừ kêu lên.
Tỉnh Nguyên KHải vẫn còn nhớ mấy tháng trước chuyện ma vật ở Đông Bắc làm loạn, lúc đó người giáo đình Phương tây cũng tới, còn chết không thừa nhận chuyện này có liên quan đến ma phương tây, cho là bọn họ tổ Dị Văn Phương Đông nói xấu phương Tây họ, rồi cãi cọ một hồi với nhau, giờ nghĩ lại sắc mặt đạo mạo của những người nước ngoài đó, vẫn khiến anh ta thấy tức giận đến chết.
“Tỉnh đệ đệ, đừng loạn nữa” Người thiên sư đó ghìm cổ anh ta lại, chuyện nếu đơn giản thế, đêm nay bọn họ cũng không phải bận rộn mãi đến giờ.
Lâu Duyệt trầm mặt bảo, “Chuyện này còn phải điều tra, tôi…”
Chưa nói xong, thì đã thấy Tỉnh Khoáng Đạt túm chặt một người tới, trầm giọng nói, ‘Những tên kia trốn mất rồi, chỉ bắt được có một tên”
“Chú Mười Sáu, anh ta là ai thế ạ?” Tỉnh Nguyên Khải tò mò hỏi.
Tỉnh Khoáng Đạt không để ý tới anh ta, nói tiếp, “Lần này ma Bella lẻn quá cảnh thành công, giấu được tra xét của thiên sư, chỉ e đằng sau còn có giúp đỡ, chuyện này cần phải tra cho ra mới được”
Lâu Duyệt gật đầu, “Khoáng ĐẠt, chuyện này trước hết giao cho ông đi”
Nói xong, lại đưa túi nhốt ma Bella tới, bảo ông ta mang về tổ chức.
Sau khi Tỉnh Khoáng Đạt nhận, liền dẫn theo một đám thiên sư áp người rời đi trước.
Lâu Duyệt và mấy thiên sư khác ở lại thu dọn hiện trường, tuy chiến trường ở giữa không trung, có điều tiểu khu này vẫn bị phá hỏng không ít hoa cỏ, cần phải thu dọn một trận.
Tỉnh Nguyên Khải theo Lâu Duyệt chỉ huy đám quỷ nô xử lý hiện trường, đột nhiên cảm giác được một luồng quỷ khí mạnh mẽ âm u đáng sợ, bất giác sợ hết hồn, quay đầu nhìn quỷ cách đó không xa, giật mình chỉ vào nó, “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Má ơi, con quỷ này chẳng phải là Quỷ Vương mấy ngày trước ở khách sạn gần thành phố điện ảnh, suýt nữa dọa một diễn viên sợ đó sao?
Lẽ nào ở giữa không trung chế phục con ma Bella kia cũng là nó sao? Ôi mẹ ơi, hiện giờ nó tới đây làm gì? Chẳng nhẽ còn nhớ anh ta sao?”
Tô Loan không để ý đến anh ta, nhìn Lâu Duyệt hỏi, (Chuyện lần này, Hề tiên sinh hy vọng người tổ Dị Văn có câu trả lời rõ). Lâu Duyệt cứng ngắc mặt gật đầu, cô nàng biết có thể được Quỷ Vương ra tay giúp đỡ không đơn giản như thế, nói hơi bất đắc dĩ, “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng điều tra cho rõ”
Tô Loan lạnh lẽo nhìn họ một chút, rồi từ từ xoay người ẩn mình vào trong bóng tối.
Mãi cho đến khi không còn cảm giác được khí tức Quỷ Vương nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, cả những quỷ nô kia bị quỷ khí Quỷ Vương áp chế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tỉnh Nguyên Khải thở phào nhẹ nhõm, xoa chút mồ hôi lạnh trên đầu. Đối mặt với một con Quỷ Vương thực sự như bị một quả núi áp xuống vậy.