Thời gian quay phim ở biển cũng không lâu, do vai diễn của Úc Linh không nhiều, nên cô ở hải đảo cũng có vẻ nhàn nhã.
Ánh mặt trời, bờ biển, bờ cát, mỹ nữ bikini…. Xếp thành một cảnh phong tình đặc biệt chỉ có ở mùa hề, vô cùng hấp dẫn người…
Mùa hè ở hải đảo nắng tươi sáng, người đoàn làm phim ở đây được mấy ngày đã bị ánh nắng làm đen đi.
Úc Linh thực ra không thích phơi nắng cho đen, nguyên nhân là cô thích nằm vùi một chỗ mát mẻ, đến nước cũng ít đi chơi, đoàn làm phim tới chỗ nào, thì cô cũng theo tới chỗ đó, bên người chưa bao giờ thiếu người. Nếu không tới lúc phải diễn, cô liền ngủ vùi trong phòng nghỉ, còn quá hơn cả ông bà già nữa, quả thật không giống một thanh niên tý nào.
Vai diễn của Úc Linh cũng không nhiều, vẫn là một người lặng lẽ dấu kín, khiến trợ lý như Trần Minh Minh cũng tương đối thoải mái, sau khi tới hải đảo, chỉ cần không có việc gì, Trần Minh Minh liền đi thẳng tới bãi biển gần đó chơi, hưởng thụ tắm biển, tuy vẫn bôi kém chống nắng song vẫn đen đi không ít.
Tuy phơi nắng bị đen đi, nhưng cô nàng vẫn rất khó cự tuyệt dụ hoặc ngày hè trên bãi biển.
“Chị Úc, mai chị được nghỉ rồi, chúng ta có cần thuê thuyền đi chơi không?’ Trần Minh Minh hỏi Úc Linh đang ngồi ở ghế đoàn làm phim nghỉ.
Úc Linh đang cầm trái dừa uống, nói chậm rãi, “Chị nghe nói, hàng năm vào giao mùa xuân hạ, vì một số nguyên nhân đặc biệt, vùng duyên hải đông nam sẽ phát sinh chuyện thủy quái làm loạn, dù đã có thiên sư dọn sạch một đám rồi, nhưng vẫn có ít cá lọt lưới, nếu chẳng may đụng tới, lật thuyền là chuyện nhỏ, bị thủy quái kéo vào trong biển sống chết không rõ mới sợ nhất”
Trần Minh Minh, “….”
Trần Minh Minh vừa cười vừa nói, “Chị Úc, chúng ta sẽ không xui xẻo thế chứ, chị xem mọi người có sao đâu, điều đó nói rõ thủy quái hẳn bị tiêu diệt sạch rồi”
Úc Linh lườm cô nàng một cái, “Khó nói lắm”
Trần Minh Minh bối rối, lúc trước gặp chuyện ở trấn nhỏ, cuối cùng vẫn không giật dây được Úc Linh ngồi thuyển đi chơi.
Từ lúc tận mắt thấy Tôn Đông Vân bị quỷ bám thân, thế giới quan khoa học bị đánh nát, cô đã không còn chắc chắn thế giới này không có quỷ nữa, với loại chuyện thần thần quỷ quỷ này thà rằng có thái độ tin mới được.
Bà chủ không thể ra biển chơi, Trần Minh Minh là trợ lý cũng chơi không vui lắm, đành tiếp tục ở bờ biển hưởng thụ tắm biển, nhưng lại cùng Úc Linh đi thưởng thức đại tiệc hải sản chính tông, chỉ là do ăn quá nhiều tới mức cả hai đều muốn ói ra.
Tuy đại tiệc hải sản rất ngon, nhưng ăn nhiều thì cũng không ổn.
Đoàn làm phim quay rất khẩn trương xong trong một tuần, hôm nay cả đoàn kết thúc công việc sớm hơn bình thường, vì thế mọi người bàn nhau đi chơi bờ biển.
Úc Linh thấy mọi người đều đi, nghĩ lại có nhiều người, cả Nguyễn Vi Vi cũng mở miệng gọi cô, nên không về khách sạn ngủ nữa mà cùng họ đi bờ biển thả lỏng chút.
Cả đoàn thuê khách sạn cách bờ biển không xa, lái xe đi cũng mất chừng trên dưới mười phút.
Lúc đến bờ biển, đã gần chạng vạng tối, mặt trời rơi xuống mặt biển, lấp lánh ánh sáng, hiện cả cảnh hoảng hôn trên biển đẹp mờ ảo, nhìn thích vô cùng.
Úc Linh mặc đồ thoải mái, đạp chân trên bờ cát vàng, đúng lúc này thủy triều vừa tới, nước biển lăn tăn sóng mang theo mùi gió biển từ xa thổi tới, thấy khá mát mẻ.
Sắc trời hơi tối chút, đốt lửa trại trên bờ biển, không khí càng thêm náo nhiệt.
Cả đoàn làm phim thuê sạp nướng, ở ngay tại đó không xa nướng, tự mình ra tay, cơm no áo ấm, không khí cực kỳ sôi nổi bừng bừng.
Đạo diễn Chung không chịu nổi cảnh nhiệt tình của mọi người, cũng được gọi tới, nhưng ông lại ngồi yên một chỗ vừa ăn thịt nướng vừa gọi mọi người bảo đừng có uống rượu quá nhiều, nếu không mai quay phim tinh thần không ổn, ông không muốn chửi mắng mọi người.
Ngoài chuyện quay phim ra, đạo diễn Chung cũng được coi nhưng một người thấu tình đạt lý, không nghiêm túc như thế, cả đám đông cũng quen với ông, nên vui đùa cùng ông rất vui.
Đạo diễn Chung ngồi một lúc thì thấy Úc Linh đang phụng phịu đi tới, quần áo trên người đều ẩm ướt, rõ ràng là vừa đến biển chơi, nên gọi cô tới ngồi ăn thịt nước cùng.
Trải qua chuyện núi Hoa La và trấn nhỏ, đạo diễn Chung và Úc Linh đã nảy sinh một khoảng cách hữu nghị, dần gần gũi coi cô như một vãn bối. Vì thế đạo diễn Chung cũng không dám nói năng linh tinh với Úc Linh như với người khác, phần lớn lúc nào cũng rất khoan dung với cô.
Úc Linh ngồi cạnh đạo diễn Chung, chậm rãi ăn thịt nướng.
Những người khác thấy thế, tuy ghen tị nhưng đại đa số là hiểu chuyện, loại chuyện thế này không cần ghen tị, dù sao người ta có hậu trường vững chắc, đạo diễn Chung xem trọng cô ấy cũng là bản lĩnh của cô ấy.
Chỉ riêng trong lòng Tôn Đông Vân thì hơi khó chịu, đứng dưới gốc cây dừa cách đó không xa, thần sắc âm trầm thỉnh thoảng lại nhìn đạo diễn Chung và nữ nhân ngồi cạnh ông.
Lúc Nguyễn Vi Vi bất cẩn nhìn thấy thần sắc của Tôn Đông Vân, trong lòng rục rịch, không kìm được cũng nhìn thoáng qua Úc Linh.
Trong giới giải trí đều là từ thấp đạp lên cao, cái vị diễn viên Úc Linh của công ty Cảnh An này đã bắt đầu tiến vào, với cái cách khiến người ta có cảm giác cao ngạo, chưa bao giờ chủ động đáp lời với người khác, hoặc đi lấy lòng ai, nhìn không gần gũi cũng không cao ngạo, lại cố tình khiến người ta có cảm giác không dễ gần.
Nguyễn Vi Vi tin tưởng vào trực giác của mình, vì thế cô cũng không ỷ vào bản thân mình có thân phận đi trước mà ép người mới, với cô cũng chỉ tức giận khách sáo. Sau đó chứng minh, quả nhiên Úc Linh có chút bản lĩnh, chưa nói gì đến hậu trường sau cô, chỉ riêng thái độ của đạo diễn Chung với cô thôi cũng khiến người ta phải suy nghĩ.
Trừ lần đó ra, hành động của cô cũng không tệ lắm, tuy cũng không làm nhiều người kinh diễm, song những chi tiết nhỏ cũng khiến người ta có cảm giác phi thường, vô cùng đúng đắn, có thể thấy về mặt thiên phú diễn xuất của cô cực cao, nếu cho cô thời gian, chỉ sợ thành tựu của cô ấy chẳng kém bất cứ kẻ nào ở đây cả.
Hướng Tu Vinh đi tới, phát hiện ra biểu hiện của Nguyễn Vi Vi hơi suy nghĩ, hỏi, “Sao vậy?”
Nguyễn Vi Vi nở nụ cười, nhấp một ngụm nước ngọt, nói, “Đột nhiên phát hiện trong mấy năm gần đây, giới giải trí có rất nhiều người mới khá được, người già như em đây chắc sẽ nhanh chóng bị vùi lấp chết trong cát thôi”
Hướng Vinh Tu theo bản năng nhìn thoáng qua người ngồi cạnh đạo diễn Chung, lại nhìn Tôn Đông Vân, cười cười.
Có thể đi đến địa vị như bọn họ bây giờ, phần lớn không phải là kẻ ngốc, nhìn ra được Tôn Đông Vân có địch ý mờ ám với Úc Linh, vừa nhìn lại như cố kỵ gì đó, nên mới khách sáo tức giận với cô ấy.
Đạo diễn Chung thấy cô ăn cực kỳ chậm, không kìm được hỏi, ‘Thế nào, không ăn nổi hả?”
Úc Linh yên lặng lắc đầu, ăn không rõ mùi vị cá nướng, mới nói, “Không sao ạ”
Tuy đạo diễn Chung nhìn sắc mặt rất tốt, nhưng khó là vị đại tiểu thư này ngụy trang quá giỏi, đoán đi đoán về cũng không ra, nên cũng không hỏi nhiều.
Úc Linh sau khi ăn xong thịt nướng, cuối cùng bình tĩnh trở lại, quyết định sau này không bao giờ đi bờ biển chơi nữa.
CMN chứ! Vừa rồi cô thực sự gặp thủy quỷ, tuy cuối cùng thủy quỷ chỉ có cầm chân cố kéo cô xuống nước nhưng bị cô đá một đá bay xuống biển, bóng ma tâm lý ấy vẫn rất lớn.
Thân thể thủy quỷ nửa trong suốt, gương mặt tựa như bọt nước phồng lên vậy, mí mắt căng phồng, ánh mắt đột nhiên mở lớn nhìn không rõ lắm, nhưng khí lực thì cực kỳ lớn, ẩn nấp trong nước biển, tựa như một bong bóng bồng bềnh trong biển vậy nhìn quả thật dọa chết người mất.
Úc Linh biết thể chất bản thân mình hấp dẫn yêu ma quỷ quái, nhưng không ngờ ở ngay tại bờ biển chơi cũng có thể gặp thủy quỷ, có còn cho người ta sống nữa không đây.
Vậy Hề Từ có lời cảnh cáo rất đúng sao?
Mười một giờ đêm, mọi người cuối cùng cũng mệt mỏi trở về khách sạn.
Hai tuần quay phim ở đảo đã nhanh chóng xong, tiếp đó Úc Linh lại cùng đoàn làm phim di chuyển tới thành phố điện ảnh nổi tiếng.
Cả đoàn vẫn quay phim khẩn trương như trước, đạo diễn Chung trong lúc quay phim vẫn là một đạo diễn vui giận bất thường, chỉ cần không đạt hiệu quả ông cần thì nói những câu rất khó nghe. An ủi đáng giá nhất là, đến cả ảnh đế Hướng cũng bị ông mắng, tính tình nóng nảy khiến người ta tránh xa trăm dặm, chứ đừng có nói tới người khác.
Hôm nay Úc Linh vừa quay xong đi nghỉ, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng ồn ào, thậm chí còn có từng đợt kinh hô vang lên.
Cạnh phòng là một đoàn làm phim cổ trang khác, đạo diễn họ Thường, cũng được coi là một đạo diễn nổi tiếng trong những đoàn làm phim cổ trang, giao tình khá tốt với đạo diễn Chung, vì thế lúc cả hai đoàn làm phim không có việc gì, vẫn thường xuyên mở cửa cho nhau, thỉnh thoảng, còn tới gặp đạo diễn Chung đi tán gẫu uống trà, không khí hai đoàn làm phim cũng vô cùng tốt đẹp.
Trần Minh Minh mang bát canh đậu xanh chuẩn bị đưa cho Úc Linh, ngẫm nghĩ xoay đầu nhìn về hướng bên kia, nhanh chóng nhìn đến căn nguyên xôn xao, bất giác vẻ mặt kích động đỏ bừng, không kìm được kêu lên, “Chị Úc, là nữ thần Du nha! Nữ thần Du đến thăm”
Úc Linh quay đầu nhìn lại thì chợt thấy Du Lệ đã lâu không gặp đang đi như một nữ vương vậy, đám người đi phía sau cô nàng rất đông đang đi về hướng này.
Du Lệ là nữ thần hoàn mỹ đang đi tới, khuôn mặt ở tất cả các góc 365 độ đều không có góc chết, khiến trai gái chung quanh đều bị cô nàng làm đầu óc hôn mê choáng váng.
Du Lệ đi tới trước mặt Úc Linh, cười cười với Trần Minh Minh, cười đến mức khiến nữ sinh nhỏ mặt đỏ lên, mới ngồi vào bên cạnh Úc Linh.
Dưới ánh mắt nhìn của mọi người, Du Lệ thân mật ôm lấy Úc Linh, hư tình giả ý hỏi, “Nghe nói cậu ở trong đoàn làm phim này, vì thế mình cứ tới đây thăm, không làm phiền chứ?’
Úc Linh đưa tay ra sờ cô nàng, khóe miệng cong lên, “Lời này cậu phải đi hỏi đạo diễn Chung chứ”
Du Lệ cười khanh khách, quay đầu nhìn đạo diễn Chung cách đó không xa, nói, “Đạo diễn Chung, tôi lại tới đây làm phiền ông rồi”
Đạo diễn Chung lúc ở núi Hoa La biết các cô là bạn bè, chuyện Du Lệ xuất hiện ở đây cũng không lạ, thậm chí còn có thể hiểu nguyên nhân Du Lệ tới đây thăm, thấy mọi người chung quanh vẻ mặt hưng phấn nhìn tới, biết đây là một chuyện tuyên truyền tốt miễn phí, nên không nói gì nhiều.
Du Lệ trong giới giải trí nổi tiếng còn hơn cả Hướng Tu Vinh và Nguyễn Vi Vi, chính là dựa vào khuôn mặt này.
Giới giải trí có đôi lúc cũng lạ, có ít người dù không có tý tác phẩm nào, nhưng vì sao vẫn nổi tiếng như cồn, có người còn nổi tiếng hơn cả một số diễn viên chính trong mắt khán giả. Du Lệ chỉ bằng vào khuôn mặt này, còn được công chúng duy trì mặt nạ hoàn mỹ, khiến cho mấy năm nay cô nàng bốc lên khác hẳn, nổi tiếng không ngừng.
Chỉ cần cô nàng không tự hủy tương lai, chắc vẫn tiếp tục có thể nổi tiếng hơn thế nữa.
Có nhiều người cảm thán, đó là một mặt của thế giới, không cứu vãn được.
Trước mắt bao người, Du Lệ ngồi vẫn rất hoàn mỹ, khống chế âm thanh oán giận của cô nàng, ‘Lần này hành trình ở Châu Âu thật mệt chết đi, quả thật chẳng phải người nữa, vất vả lắm cũng xong, vừa định đi quay quản cáo, chợt nhớ ra không cần làm nữa… Đúng rồi, tuần trước mình trở về thành phố B, nhớ tới cậu còn ở chỗ này đóng phim, mình nhớ đến cậu quá, nên mới tự mình sang đây thăm cậu. Aizz, chồng cậu đâu rồi?”
“Đi công tác rồi’ Úc Linh tung đáp án Vạn Kim trong đầu ra.
“Còn đi cái gì nữa thế? Anh ấy chẳng phải là một người chuyển phát nhanh đó sao?” Du Lệ buồn bực nói.
Cậu vẫn tin anh ấy chỉ là chuyển phát nhanh à?
Úc Linh không nhịn được lườm cô nàng một cái, chẳng ôm hy vọng với sự thông minh của cô nàng, “Hiện giờ anh ấy không còn làm chuyển phát nhanh nữa, mà đổi sang nghề khảo cổ rồi”
Lần này tới lượt Du Lệ ngẩn ra, thật sự coi cô là ngốc à?
Có điều Du Lệ cũng không xoắn lấy Hề Từ quá mức, mà ngược lại với thân phận Úc Linh là đại tiểu thư Giang gia, chỉ cần đối phương không phải là tra nam lừa dối tình cảm là được, Úc Linh cũng không lỗ gì, quản anh ta làm cái gì làm gì, cứ tốt với Úc Linh là được.
“Đúng rồi, lần này sao cậu lại tích cực thế? Mình còn tưởng cậu vẫn sẽ làm một trong mười tám minh tinh thôi, chỉ vui đùa chút thôi” Du Lệ uống một ngụm canh đậu xanh Trần Minh Minh đưa, tò mò hỏi.
Úc Linh mặt sầm lại, “Mình muốn kiếm tiền nuôi gia đình mà”
Du Lệ không nói gì, “Kiếm tiền cái gì? Cậu hàng năm đều được Giang thị bên đó chia hoa hồng cũng đủ cho cậu ăn chơi nhậu nhẹt cả mấy đời kìa, còn để cậu tự mình đi ra kiếm tiền sao?’
“Cậu không hiểu đâu” Úc Linh nhìn cô nàng một cái, “Đợi khi nào cậu tìm được người đàn ông của mình sẽ phát hiện ra, tự mình kiếm tiền nuôi đàn ông mới thích đó”
Du Lệ, “….”
Cô nàng hình như không hiểu nổi cái thích của đại tiểu thư này, bình thường chẳng phải là đàn ông nuôi phụ nữ mới đúng sao?
Chuyện Du Lệ tới đây thăm ban, đã gây náo loạn lớn trong thành phố điện ảnh, đặc biệt là những phóng viên đang vây quanh bên ngoài thành phố điện ảnh kia lúc Du Lệ xuất hiện cũng ồn ào muốn đào được tin tức xem cô nàng đến thăm ai ở chỗ này.
Úc Linh cũng bởi chuyện Du Lệ tới thăm, vừa giận, thậm chí trên mạng còn đặt một cái tên nóng cho cô là: Khuê mật của nữ thần Du.
Đợi Úc Linh tiếp tục đi quay phim, Du Lệ ngồi nghỉ ở trong khu nghỉ lướt mạng.
Sau khi nhìn thấy bình luận nhiệt tình trên mạng, trong lòng cô nàng đắc ý, lấy bức ảnh vừa rồi mình và Úc Linh đang mặc trang phục diễn chụp tung lên blog của mình, hơn nữa còn bỏ thêm một câu ở dưới: Cùng đại tiểu thư nhà mình ăn, uống canh đậu xanh đường, giải nhiệt rất vui, rất vui.
Trong nháy mắt lượng bình luận trên mạng tăng vọt, phía dưới còn càng ngày càng tăng, náo nhiệt không dừng được.
Du Lệ nhảy sang blog của Úc Linh nhìn, phát hiện lượng hâm mộ tăng lên mấy vạn, vô cùng vừa lòng.
Nếu Úc Linh đã muốn phát triển trong giới giải trí, Du Lệ dĩ nhiên muốn đưa chị em tốt của mình lên tận đỉnh, cô nàng đã sớm để ý đến blog của Úc Linh, tiếc là lúc đó Úc Linh vốn không quan tâm blog, cứ để mặc nó, những người khác đều cho là Du Lệ quan tâm cô là bởi người nội bộ trong công ty quan tâm lẫn nhau thôi, ngược lại cũng không mang lại tiếng tăm gì cho cô cả.
Đợi Úc Linh nổi như cồn trên blog một trận, Du Lệ mới đào ra một rãnh nhỏ, ngồi xổm ở phía dưới cùng Trần Minh Minh kêu gào cái gì mà đại tiểu thư, làm loạn cực kỳ vui vẻ, nghiễm nhiên coi mình như một fan cuồng tín với đại tiểu thư, giúp cô tuyên truyền, đến cả mình tuyên truyền cũng chưa bao giờ nhiệt tình như thế, nhìn ra phụ tá của cô nàng cũng không nói gì.
Du Lệ sau khi lôi được mấy trăm vạn fan cho Úc Linh xong thì phủi mông đi mất.
Cô nàng là một người rất bận rộn, quảng cáo tới cũng đã xếp tới tận sang năm, có thể dành thời gian ra tới thăm bạn là cực hạn rồi.
Trước khi đi ước định cùng Úc Linh, nếu Úc Linh về thành phố B, rảnh thì tới nhà cô ăn cơm chùa, rất nhớ những thứ chồng cô làm.
Úc Linh nghe bỏ ngoài tai.
Trước tết Trung Nguyên, vai diễn của Úc Linh cũng đã diễn xong, có thể rời đoàn làm phim về thành phố B.
Sau khi Úc Linh diễn xong vai, đoàn làm phim cũng hoàn thành xong tiến độ quay, đêm nay ở khách sạn gần đó tổ chức một tiệc mừng nho nhỏ, tất cả mọi người không ai được vắng.
Úc Linh về tắm rửa trước, tuy rất mệt chỉ muốn làm chuyện đầu tiên là ngủ, nhưng vẫn cố đi ra cửa để tham gia bữa tiệc mừng thành công.
Mai cô sẽ rời đoàn làm phim về thành phố B rồi, ở lại đây đợi cũng vui, vì thế với loại tiệc mừng thế này, tuy không thích nhưng vẫn không cự tuyệt.
Chạng vạng chừng sáu giờ, cô dẫn Trần Minh Minh đi vào chỗ khách sạn tổ chức tiệc mừng.
Bên trong đã được cả đoàn làm phim bao trọn, người đến không ít.
Sau khi Úc Linh vào cửa, nhìn nhìn chỗ ngồi, rồi đi tới chỗ chuyên dành các minh tinh ngồi xuống, minh tinh nữ bên kia là Tôn Đông Vân, tiếp đó là Nguyễn Vi Vi, đám người Hướng Vinh Tu, các trợ lý do các ngôi sao dẫn đến cũng không có danh tiếng gì đều tự tìm chỗ ngồi.
Người đến chúc mừng trong tiệc đêm nay đến không ít, là đạo diễn, tổng đạo diễn, tổng giám sát và mấy vị quản lý các loại, ngoài ra còn có mấy nhà đầu tư, đều được coi là những nhân vật cực kỳ quan trọng.
Tiệc mừng đều vẫn như thế, không ngoài vui chơi giải trí.
Rượu được quá ba tuần, Úc Linh cảm thấy nhàm chán, thì thấy Tôn Đông Vân đột nhiên tới mời rượu, bất giác thấy hơi ngạc nhiên.
Trên mặt Tôn Đông Vân vẫn cười rất tươi, nói ra toàn những lời có cánh, “Tiểu thư Úc, trận này có cô đi quay cùng rất vui, tôi rất mong lần sau chúng ta lại có thể tiếp tục hợp tác nữa. Ngày mai cô sẽ rời đi, chén rượu này coi như tiễn cô”
Úc Linh nhìn cô nàng một cái, ừ một tiếng, rũ mắt uống cạn chén rượu.
Tông Đông Vân lại rót thêm một chén, tiếp tục đưa cho cô, hơn nữa còn nói với mấy minh tinh bên cạnh, “Anh Hướng, chị Nguyễn, các anh chị không phải luôn rất thích Úc Linh sao? Mai cô ấy rời khỏi đoàn làm phim rồi, các anh chị không tiễn cô ấy sao?”
Hướng Vinh Tu cười bảo, “Con gái uống nhiều rượu không hay lắm” Giơ chén mình lên bắt đầu uống cạn.
Nguyễn Vi Vi cũng cười giơ chén lên với Úc Linh nhấp một ngụm.
Những người khác thấy thế, cũng sôi nổi nâng chén về phía Úc Linh, chẳng đợi cô uống đã uống một ngụm.
Sắc mặt Tôn Đông Vân cứng ngắc, nhưng lại nhanh chóng nhiệt tình rót rượu ra.
Tửu lượng Úc Linh khá được, uống mấy chén cũng vẫn mặt không đỏ, thở không yếu, nhưng Tôn Đông Vân thực ra mặt đã đỏ nhanh. Tuy mọi người không rõ cô ta có chủ ý gì, nhưng nhìn bộ dạng say rượu của cô ta, không kìm được thầm lắc đầu, cứ tưởng chúc người cho say, ai ngờ lại khiến mình say trước, thật khiến người ta không biết nói gì cho phải nữa.
Tôn Đông Vân biết mình sẽ say, cảm giác hơi choáng, cũng không dám đấu rượu nữa.
Lúc này những người khác cũng hơi say, toàn bộ ghế lô hơi loạn.
Úc Linh cảm thấy nhàm chán, lấy cớ đi toilet, đứng dậy rời khỏi ghế lô.
Thấy cô đi ra ngoài, Tôn Đông Vân cũng lập tức đứng lên, nháy mắt về phía cách đó không xa, tiếp đó thì thấy một nhà đầu tư ở cạnh phó đạo diễn đứng dậy đi ra ngoài.