Người Chồng Yêu

Chương 137




Đây là một cánh tay vô cùng đẹp. Dưới ánh sáng tối mờ, vẫn có thể nhìn ra làn da trắng nõn, khớp xương thanh tú, nhẵn như ngọc, Úc Linh nhận ra trong lòng giật thột.

Cô nhìn chằm chằm cánh tay đó đang tóm lấy thứ đồ vật màu đen, ngồi ướt lạnh trên cỏ, từ từ quay đầu nhìn về phía người vừa xuất hiện, còn chưa kịp nhìn rõ, cánh tay vô cùng đẹp kia đã dùng sức kéo đồ vật màu đen tới, những thứ liên quan đến bóng đen giương nanh múa vuốt kia cũng bị lôi ra, rồi tiếp đó cánh tay ấy bóp nát thứ đồ vật chết tiệt đó.

Một tiếng nổ ầm mạnh vang lên, thanh âm ấy như không khí bị ép chặt trong một túi ni lon cho đầy vậy, rồi sau đó bị người ta đạp một đạp cuối cùng nổ tung.

Cũng không coi là kinh thiên động địa như vẫn có cảm giác đồ vật nào đó bị bóp nát.

Cái tay kia buông ra, phảng phất như có thứ gì đó như sương khói tản ra từ trong lòng bàn tay.

Độ sáng trên màn diện thoại trên bãi cỏ đúng lúc tắt.

Hành động này phảng phất như cuối cùng cũng khiến đồ vật trong bóng tối tức giận, gió mạnh thổi vù vù tới, cứ như những thứ đều bị gió cắt hết ra vậy.

”Tô Loan”. Một giọng nói thanh thoát vang lên.

Theo âm thanh đó, Úc Linh cảm giác không khí bỗng trở nên lạnh lẽo muôn phần, rồi ngay lập tức bên hông được một cánh tay đầy quen thuộc kéo đến ôm. Người đó một tay vừa nhanh chóng ôm cô cấp tốc lùi lại sau, vừa tách với thứ đồ vật trong bóng tối vẩy tới, chỉ nghe thấy một tiếng chát vang lên, như có món đồ nào đó bị bóp nát vậy.

Chung quanh tối quá, Úc Linh nhìn thấy không rõ lắm, có điều nhớ tới Trần Minh Minh ngã xuống, gọi một câu, ”Minh Minh”

”Em…ở…..đây… ” Trần Minh Minh cất giọng run run truyền tới, như hai hàm răng va nhau lập cập vậy, trong bóng đêm nghe cực kỳ quỷ dị.

Quỷ Vương Tô Loan xuất hiện từ giữa không trung, trong tay cầm một dây thừng đỏ, cất bước đi, vung tay lên, rồi buộc chặt được một đám đồ vật đen kia, kéo mạnh nó về một hướng.

Vật đó phát hiện ở đây có Quỷ Vương, không dám đối đầu, định trốn ngay giữa rừng, thân thể to lớn hành động phát sinh ra âm thanh huyên náo, đám thực vật ở xa xa đổ rạp rào rào, chợt nghe có tiếng quỷ khóc sói tru truyền tới, lát sau thì không còn âm thanh nào nữa.

Giữa núi rừng lần thứ hai khôi phục yên tĩnh.

Úc Linh đưa tay ôm cánh tay trên người mình, kêu lên một câu, ”Hề Từ ?”

”Ừm”

Là giọng của Hề Từ.

”Sao anh lại ở đây ?” Cô giật mình hỏi, ”Lẽ nào mộ Tu La đã giải quyết xong rồi ?”

”Chưa”. Hề Từ vẫn ôm cô như cũ, nhấc nhấc eo cô lên, vừa vặn áp chặt cô vào trong lồng ngực anh, một tay vuốt quần áo ẩm thấp trên người cô, hờ hững đáp, ”Anh để Nhạc Chính Tước lo, ghé thăm em một chút”

”Nhạc Chính Tước ?”

Cô nói như vẹt lặp lại lời anh, kinh ngạc bởi anh xuất hiện quá đột ngột, cho đến hiện giờ đầu óc vẫn còn hỗn độn.

Hề Từ không nói gì nữa, bật một chiếc đèn pin nhỏ kín đáo đưa cho cô.

Úc Linh một tay cầm đèn pin, một tay khoác lên vai anh, phát hiện ra mình vẫn còn được anh ôm. Sức anh vô cùng lớn, khiến nửa người của cô như dính sát lên anh vậy, thân thể bay lên, hai chân không chạm đất, cảm giác như một đứa trẻ được anh ôm vào trong lòng vậy.

Ánh mắt Hề Từ vẫn dò xét chung quanh, Úc Linh cho là chung quanh vẫn còn thứ gì đó, không dám phiền anh, lia đèn pin một vòng, rốt cuộc nhìn thấy cách đó không xa Trần Minh Minh đang ngồi ở bụi cỏ run rẩy, lập tức bảo Hề Từ thả mình xuống, chạy tới nhìn cô nàng.

Dưới ánh sáng đèn pin, trên mặt Trần Minh Minh tươi cười hồng hào không còn nữa mà tái nhợt lẫn xanh đen, nhìn như một bệnh nhân bị bệnh giai đoạn cuối vậy, Úc Linh giật mình hỏi, “Minh Minh, em sao thế ?”

Trần Minh Minh vẫn ở đó, vừa run lập cập vừa nói “Không….không rõ…vì sao….đột nhiên… lạnh quá….khó chịu quá… ”

Úc Linh sờ tay cô nàng, phát hiện ra tay cô nàng lạnh đến mức như chẳng có nhiệt độ tý nào, lại như một cái xác vậy, cũng hơi hoảng sợ, không kìm được kêu lên, ”Hề Từ, Minh Minh sao vậy ”

Hề Từ nhặt di động của cô rơi ở bụi cỏ đi tới, liếc mắt nhìn Trần Minh Minh, bảo, ”Âm khí vào người, uống ít nước trừ tà, nghỉ ngơi hai ngày là hết”

Úc Linh nhớ tới thứ đồ vật truy đuổi bọn họ lúc trước, quật lên người quả thật có một luồng âm khí rót vào người, khiến người ta khó chịu vô cùng. Nhưng lúc đó con mắt Tu la baoe vệ cô, nên cô cũng không có cảm giác nào cả, còn TRần Minh Minh thì thảm hơn.

Úc Linh cởi áo trên người mình xuống khoác cho Trần Minh Minh, xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo của cô nàng an ủi, ”Đợi Lâu Duyệt về lấy nước trừ tà uống là hết thôi”. Sau đó nhìn về Hề Từ hỏi, ”Vừa nãy là thứ gì thế ?”

”Quỷ đằng, vật U Minh”

Hề Từ đáp đơn giản, thấy trên người cô chỉ mặc áo cộc tay, liền cởi áo khoác trên người mình ra khoác cho cô, giọng ôn hòa, ”Đừng lo, Tô Loan đuổi theo rồi”

Úc Linh chậm nửa nhịp mới nhớ ra ”Tô Loan” là ai.

Chẳng phải là con Quỷ Vương lúc trước ở Quỷ mộ trong ba cỗ quan tài bị Hề Từ thu phục đó sao ? Bởi vì cô không muốn dưỡng quỷ, vì thế mới quyết định chuyển cho Mễ Thiên Sư, sao Hề Từ lại dẫn tới nhỉ ?

Hề Từ bình tĩnh nhìn cô, nói thản nhiên, ‘ Không đưa”

”Tại sao ?”

Hề Từ không nói câu nào.

Úc Linh không nhịn được nhìn anh, trong lòng hơi khó hiểu, sao cứ cảm giác con yêu này hơi kỳ lạ nhỉ ? Lâu vậy không thấy anh, anh tự dưng lại xuất hiện ở chỗ này, cô tất nhiên cao hứng rồi, có điều, anh giống như không muốn nói cái gì, bầu không khí bất giác trở nên hơi khác lạ. Mặc dù trong lòng Úc Linh vẫn muốn hỏi thêm chút Quỷ Đằng là món đồ gì, nhưng trong hoàn cảnh thế này, lại không hỏi nữa.

Cảm giác Trần Minh Minh lạnh đến rợn người, Úc Linh hơi bận tâm với cô nàng, ôm cô nàng sưởi ấm, nói với Hề Từ, ”Đúng rồi, Hề Từ, bên đó còn có một người bị một con quỷ bám thân nữa”

Hề Từ ừ một câu, nhưng vẫn không nhúc nhích mà cứ đứng canh ở đó.

Úc Linh thấy rõ anh vẫn sợ chung quanh còn có thứ nguy hiểm gì nữa, vì thế mới không đi, mà ngược lại không nói gì.

Chắc chừng khoảng mười phút, Úc Linh cảm giác được nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ngẩng đầu lên nhìn thấy ở giữa không trung có một phụ nữ mặc bộ quần áo dài màu đỏ vô cùng đặc sắc từ giữa núi rừng đi đến, nhìn như đi tản bộ, nhưng tốc độ thì cực nhanh, lát sau đã đi tới trước mặt.

Nếu không nhìn mặt cô, thì chỉ cảm thấy như một người bình thường. Úc Linh cầm đèn pin trong tay, chiếu đèn pin vào mặt cô nàng, là Quỷ Vương Tô Loan.

Tô Loan vô cùng lễ phép gật đầu với cô, cũng không để ý cái đèn phát sáng kia, dùng một giọng lạnh lẽo của quỷ nói với Hề Từ, (Đại nhân, là Quỷ Đằng U Minh, để nó chạy thoát rồi) Hề Từ thấy thế không nói gì, bảo với cô nàng, ”Bên kia có một người bị quỷ bám thân, cô đi xem xem”

Tô Loan nghe lời mà đi, rồi nhanh chóng trở về, giọng càng lạnh sắc nói với họ, (Không thấy ),nguyên nhân không thấy, nếu không phải Tôn Đông Vân tự mình tỉnh lại đi mất thì chính là con quỷ bám trên người cô ta mang theo thân thể cô ta chạy rồi, xem tình hình lúc đó, hẳn là do con quỷ bám thân kia điều khiển cơ thể của cô ta đi, không rõ chạy đâu rồi.

Hề Từ nghe xong, cũng không đi tìm mà để Tô Loan ôm lấy Trần Minh Minh, anh ôm Úc Linh, ba người một quỷ rời khỏi chỗ này.

”Em tự mình có thể đi được”. Úc Linh nhỏ giọng nói, cô lúc trước nhiều nhất chỉ bị trầy chút da thôi, không sao hết.

”Ngoan nào, trên đường trơn trượt, đừng nghịch nữa”. Giọng Hề Từ trầm thấp, ấm áp phà bên tai cô.

Úc Linh không kìm được rụt đầu, rồi ngẩng đầu.

Lúc trở lại nơi đoàn làm phim nghỉ ngơi, thì thấy ở đó còn có ba chiếc xe dừng, đạo diễn Chung và hai vệ sĩ ông mời đứng trước xe.

Xa xa thấy cô người lại gần, đạo diễn Chung lúc đầu kinh ngạc, tiếp đó nhìn thấy rõ là Hề Từ ôm người đi tới, sau khi cao hứng thì lại thở phào nhẹ nhóm.

Chỉ là lúc họ đến gần, nhìn thấy rõ người phụ nữ mặc quần áo dài đỏ đi sau Hề Từ, nhiệt độ chung quanh giảm xuống đột ngột, khiến trong lòng ông cũng thấy giật mình, ánh mắt bất chợt nghi ngờ, trong lúc đắn đo không rõ người ôm Trần Minh Minh kia có bộ mặt âm u là người hay quỷ nữa.

Xem ra thì thật giống quỷ…

Đạo diễn Chung lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nói, ”Các người không gặp chuyện gì là tốt rồi, Hề tiên sinh đến lúc nào thế?”

Hề Từ xuất hiện, với đạo diễn Chung mà nói không thể nghi ngờ là vui mừng lớn. Chắc là do Hề Từ nhiều lần cứu, Hề Từ trong lòng ông, còn đáng tin cậy hơn cả thiên sư nữa.

Hề Từ lạnh nhạt nói một câu, ”Vừa tới” Khom người ôm Úc Linh đặt lên ghế nghỉ ngơi.

Thái độ đạo diễn Chung cũng không để ý lắm, không kìm được lại nhìn người phụ nữ mặc quần áo dài màu đỏ, thấy cô thả TRần Minh Minh xuống, sau đó như ma trơi, lùi vào nơi không có ánh đèn chiếu tới, cả người phảng phất như biến mất, đến cả không khí cũng ấm dần lên, bất giác thở phào một hơi.

Có điều chỉ là một con quỷ thôi, nghe nói thiên sư nuôi quỷ nô rất quen, Hề Từ chỉ nuôi quỷ nô không sao, chẳng có gì ngạc nhiên cả.

Đạo diễn Chung bảo vệ sĩ lấy một bình pha gừng đường đỏ rót cho hai cô gái, hỏi, ”Úc Linh, cô có thấy Tôn Đông Vân không ? Vừa rồi kiểm tra lại quân số, không thấy hai người các cô và Tôn Đông Vân đâu. Đúng rồi, còn có cả hai trợ lý nam của cô nữa”

Úc Linh sau khi uống hết ly nước gừng đường đỏ hết nửa, đem nửa còn lại cho Hề Từ, nhìn anh uống một hơi hết mới nói, ”Lúc đó cô ấy bị quỷ bám thân, nhân lúc hỗn loạn lôi tôi đi, sau đó thì bị Minh Minh đánh ngất… ”

Khi nghe xong cô kể lại, đạo diễn Chung dù trải qua nhiều chuyện vẫn không kìm được mà thấy kinh ngạc.

”Vậy Tôn Đông Vân đó không sao chứ ?”

”Tôi không rõ nữa, loại chuyện này phải hỏi Lâu Duyệt mới được”. Úc Linh nói thành thực, người bị quỷ bám thân sau khi mất tích cuối cùng có kết cục gì thì phải hỏi những thiên sư có kinh nghiệm mới được, cô cũng không biết nói thế nào nữa.

Đạo diễn Chung nghe vậy thở dài, chuyện lúc trước xảy ra, những người khác không rõ chuyện gì xảy ra, cứ tưởng một số ít động vật trên núi đột nhiên chạy xuống mà thôi, dù sao lúc ấy đèn tắt, chung quanh tối om, cảm giác có một số ít động vật nhỏ chạy qua, cũng thấy khá phù hợp.

Trong lòng ông biết chuyện này bất thường, nhưng không chỉ có hai ma vật kia làm loạn. Sau đó lại phát hiện ra Úc Linh cùng đám Tôn Đông Vân biến mất, không rõ nói tình hình với mọi người, đành phải bảo là chắc các cô bất cẩn thất lạc, trước tiên bố trí cho họ về trước, còn tự mình đứng đợi ở đây, phải nhiều vệ sĩ đi tìm kiếm chung quanh, nhưng đợi nửa tiếng mới chỉ thấy có nhóm Úc Linh trở về.

Lâu Duyệt đi cả một ngày cũng vẫn chưa thấy về.

Hề Từ cầm cốc nước gừng đường uống, nhân cơ hội lại bón cho Úc Linh uống, thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, bất giác cười bảo, ”Anh không cần uống mấy thứ này”

Úc Linh hoài nghi nhìn anh, âm thầm cân nhắc, chẳng nhẽ yêu thực sự không cần uống thứ gì đó sao ?

Lại đợi chừng nửa tiếng nữa, thì thấy một đám người đang đi về hướng này, nhìn kỹ phát hiện ra là Lâu Duyệt dẫn theo mấy vệ sĩ về, trong đó có hai vệ sĩ kia của Úc Linh.

Lúc hai vệ sĩ kia nhìn thấy Úc Linh, vẻ mặt đầy áy náy, dù gì bọn họ vẫn là người đến bảo vệ, cố chủ gặp chuyện bất trắc, bọn họ lúc đầu cũng đi theo, nhưng sau đó lại phát hiện ra đi theo cũng biến mất, tiếp đó cứ đi loanh quanh một chỗ, như gặp quỷ đánh tường vậy, không cách nào đi đi ra nổi, vô cùng tà môn.

Không những chỉ có họ, mà mấy vệ sĩ đạo diễn Chung phái đi tìm người kia cũng giống y chang, nếu không phải Lâu Duyệt xuống núi, không chừng họ còn loanh quanh mãi ở đó đến tận lúc trời sáng mất.

Lúc nhìn thấy Hề Từ ở đó, Lâu Duyệt cũng vô cùng giật mình, cô nàng biết chuyện mộ Tu La ở Mạc Trang thành phố S đó, có liên quan trọng đại đến mộ Tu La, cũng là một chi sát phủ đệ trấn áp ác quỷ ở âm phủ, cũng muốn đuổi về âm phủ lần nữa, cho dù đã tụ tập đủ các cao thủ nhân gian, cũng không thể trong thời gian ngắn làm xong, nghe nói ở đó còn có nhóm mấy vị lão thái gia vẫn còn đang thương lượng cách làm.

Là một đại yêu, năng lực Hề Từ không cần xem xét, anh hẳn nên ở bên đó mới đúng…

Có điều ngẫm lại tính cách loài yêu, anh biết bên này gặp nguy hiểm, sẽ chạy tới tìm vợ anh thì thôi, chỉ là không rõ lúc anh đi rồi, mộ Tu La bên đó sẽ do ai chống đỡ ở vị trí của anh nữa.

”Họ gặp phải quỷ đánh tường” Lâu Duyệt giải thích với họ ”Tình hình trong núi không ổn lắm, quỷ nhiều vô kể, đại đa số đều có đạo hạnh, người thường không thể thâm nhập được, nếu không sẽ gặp phải quỷ đánh tường ngay,  bị nhốt mười ngày nửa tháng cũng chưa biết chừng, rồi cũng sẽ bị quỷ hại tới tính mạng”

Nhưng hộ vệ kia nghe nói thế, trên mặt đầy kinh hãi.

Những cận vệ được đạo diễn Chung thuê  mơ hồ biết một ít tình hình, chỉ là đây là lần đầu nghe nói tới nơi gặp quỷ rõ như thế, bất giác thấy hơi sợ hãi.

Tiếp đó Lâu Duyệt kiểm tra tình hình của Trần Minh Minh, bảo người ta rót cho một chén nước lọc tới, ngón tay xuất hiện một lá bùa, loáng cái đốt cháy lên, tiếp đó bỏ lá bùa đốt thành tro vào trong ly nước lắc lắc, rồi bóp hàm Trần Minh Minh đã cứng ngắc rót vào.

Trần Minh Minh cả người lạnh cứng, đã không nói được câu nào, nuốt cũng hơi khó khăn.

Có điều sau khi rót hết chén nước trừ tà xong, sắc xanh trên mặt cô nàng cũng đỡ hơn rất nhiều, tuy vẫn tái nhợt, chí ít cũng không còn kiểu cảm giác như bệnh giai đoạn cuối nữa.

Người chung quanh vô cùng kinh ngạc, kể cả đạo diễn Chung cũng có cảm giác được mở mang tầm mắt.

Có thể nói, chuyện đêm nay, cũng khiến những người này có thể có cảm giác mở ra một thế giới mới, cả đời cũng khó gặp một lần.

Lâu Duyệt sau khi biết vị Tôn Đông Vân bị quỷ bám thân, trầm ngâm một lát nói thản nhiên, ”Hiện tình hình trong núi không ổn lắm, âm khí rất nặng, muốn đi vào tìm Tôn tiểu thư là không thể, tốt nhất phải rời khỏi đây trước. Tôi đợi một lúc rồi liên lạc với tổ Dị Văn, phái ít thiên sư đến đây”

Đạo diễn Chung nghe thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói đầy cảm kích, ”Vậy làm phiền Lâu tiểu thư rồi”

Quân số đã đông đủ, tất cả mọi người lên xe chuẩn bị xuống núi.

Lúc trở lại khách sạn, Trần Minh Minh đã khôi phục gần như bình thường, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt ra thì cảm giác như bình thường trở lại. Lần này cô nàng bị quỷ gây thương tích, âm khí nhập thể, xem như bị tổn thương nguyên khí, hai ngày nữa tinh thần cũng sẽ khá uể oải, chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt mới không sao.

Tuy Trần Minh Minh trải qua chuyện lần này nhưng vẫn không bị dọa sợ, nếu không có nhiều người lắm, cô nàng đều muốn hỏi cho rõ.

Sau khi trở lại khách sạn, đêm đã quá khuya, trong đoàn làm phim không ai ngủ nổi, đạo diễn Chung sau khi thấy họ bình an trở lại, cuối cùng cũng thở phào, chỉ chỉ là không nhìn thấy Tôn Đông Vân, đạo diễn Chung cũng không thể không giải thích chút, bảo Tôn Đông Vân bị mất tích ở trong núi, đã báo cho người ta đi tìm rồi vvvv.

Trần Minh Minh theo nhóm Úc Linh lên lầu, nhìn Hề Từ chút, nói khề khà, ‘Đêm nay chị Tả ở cùng với em đi ạ”

Nói rồi, lại nhìn Lâu Duyệt chớp chớp mắt.

Đây là lần đầu tiên cô nàng gặp Hề Từ, không thể không nói, vẻ ngoài của Hề Từ quá mức hoàn mỹ, như một khối ngọc đẹp, trong suốt trong vắt, gây cho người ta có ấn tượng đầu tiên là quá tốt, khiến cô nàng nhìn mà hơi ngây ngốc, cảm giác những tiểu thịt tươi gì đó trong giới giải trí đều chẳng so được với anh. Càng không cần phải nói chuyện xảy ra ở trên núi, người này rõ ràng không hề giống biểu hiện bên ngoài nhã nhặn vô hại, thậm chí khả năng rất lợi hại.

Trần Minh Minh đã tự động xếp Hề Từ vào phía bên thiên sư kia, cho rằng anh cũng là một loại dị sĩ giống thiên sư …, đột nhiên lại cảm thấy vị đại tiểu thư quả nhiên tinh mắt, tìm đàn ông cũng tìm được loại người phi thường thế này, sau này gặp phải chuyện gì nguy hiểm như thế cũng không cần mời vệ sĩ đến nữa mà đã có người bảo vệ rồi.

Lâu Duyệt nghe nói thế, thoáng nhìn qua Úc Linh, không kìm được gật đầu bảo, ”Đây là đương nhiên, tôi chưa bao giờ muốn cùng ngủ với cô ấy cả, tướng ngủ của cô ấy quá kém, vốn không thể ngủ nổi với cô ấy được”

Trần Minh Minh nghe vậy, xem ra vị thiên sư tiểu thư này cũng quá vất vả, trong lòng thấy kích thích gật đầu lia lịa.

Sau khi hai người đạt được thành ý, đi phòng TRần Minh Minh bên cạnh ngủ.

Vẻ mặt Úc Linh thẫn thờ nhìn hai cô nàng rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía Hề Từ.

Hề Từ nheo mắt nhìn cô, dưới ánh đèn vàng, bộ dáng anh vô cùng tuấn tú lịch sự tao nhã, lại lộ ra như một dòng suối trong vắt mát lành.