Khi tiếng ca của con quỷ con kia phiêu đãng, chỗ đầu cầu thanh lầu hai đã không còn nhìn thấy nữa mà là một hướng đi ra khu vườn thiếu nhi vậy, cứ cư có quỷ tường vậy, không gian chung quanh vặn vẹo trống rỗng, rốt cuộc không nhìn thấy đầu nữa.
Bốp một tiếng, ánh đèn sáng trên đỉnh đầu đột nhiên tắt phụt.
Nhiệt độ không khí tự dưng giảm xuống nhanh, người ở đây có thể cảm giác được làn da bên ngoài đang bị đông lạnh, hơi run lên, hơn nữa chung quanh tối om, tiếng ca của con quỷ con kia lại cao đến quỷ dị, đưa tay ra không nhìn thấy gì cả, vô hình trung lòng người thấy sợ run lên.
Nhưng thiên sư và yêu ở đây đều đã trải qua hết, cũng không bị khủng hoảng quá, vô cùng trấn định.
Đột nhiên một luồng sáng lóe lên, thiên sư đẳng sau gần như đã chuẩn bị tốt mọi thứ để chiếu sáng bật lên, lúc này chợt sáng mới nhìn thấy trước thang lầu hai xuất hiện một cái cửa tối đen như mực, gió lạnh thổi từ đó ra, giống như chiếc mồm to của con quái thú mở lớn hướng về họ vậy.
Tiếng ca của con quỷ con cuối cùng cũng ngừng lại.
Cô bé áo đỏ ôm con quỷ búp bê đang đứng ở trước cửa vào, cười khanh khách, nói, (Đây là cửa vào mộ Tu La, sau khi tiến vào cửa này, các ngươi sẽ phải đi qua đường sinh tử, phải cẩn thận, cẩn thận đó)
Lời này giống như một cô bé đang ham chơi cùng người lớn vậy, nhưng cái loại giọng quỷ lạnh lẽo như không linh xuyên qua màng tai, khiến rất nhiều thiên sư và yêu đều thay đổi sắc mặt. Tuy nói là gặp đủ kỳ ngộ trong mộ âm phủ, nhưng cùng với kỳ ngộ thì không biết hung hiểm tới cỡ nào, cũng không phải ai cũng dễ dàng giao thiệp tới những nơi thế này.
Mộ quỷ là thuộc âm phủ, ở đây người và yêu đều thuộc những kẻ ở dương gian, người sống muốn nhập âm phủ, dĩ nhiên là vô cùng hung hiểm rồi.
Hề Từ nắm tay Úc Linh, ung dung cất bước đi vào.
Người đằng sau thấy hai người tiến vào trong miệng cửa tối đen, đột nhiên không thấy có bóng dáng nào nữa vội vã chạy theo.
Cô bé mặc đồ đỏ vẫn đứng ở lối vào không ngăn họ lại, trên mặt vẫn là nụ cười ngây thơ trong sáng, lại có vẻ âm trầm quỷ dị, đặc biệt là con quỷ búp bê kia, cái miệng đỏ sẫm ngoác ra hai bên, cứ như sắp sửa nhe răng nanh ra nhào tới cắn con người ta bất cứ lúc nào vậy.
Tất cả mọi người cảnh giác vô cùng, đại đa số thiên sư ở đây đều mang theo trong tay một số bản viết cổ ghi lại tồn tại của quỷ mộ, nhưng chưa từng có một ai chính thức tham quan quỷ mộ, chỉ suy đoán lung tung bên trong có gì. Với họ mà nói, đây là một kinh nghiệm hiếm gặp, nếu có thể bình an mà trở về từ trong quỷ mộ, dĩ nhiên có lợi rất nhiều.
Hơn nữa quỷ một tồn tại vô ích với nhân gian, nhóm thiên sư cũng phụ trách ở đây vào thời điểm mấu chốt mà chấn áp.
Lúc họ bước chân vào trong cánh cửa kia, bất giác ngo ngẩn cả người.
Dưới ánh sáng ngọn đèn chiếu ra, có thể nhìn thấy một thông đạo gấp khúc, ngang ba thước cao bốn thước, hai bên là khối thạch bích bóng loáng, thông đạo đi xuống thành bậc thang, không rõ thông về đâu. Không khí lạnh từ trong thông đạo kia bay tới, ánh sáng lướt qua có thể thấy khối thạch bích như đang ngưng đọng thành một lớp sương vậy.
Cầu thang rất dài, uốn lượn đi xuống, đã không còn nhìn thấy bón dáng nhóm Hề Từ đâu nữa.
Trong lòng mọi người đều đánh bộp một cái, nhưng họ tiến vào muộn hơn hai người Hề Từ, theo lý mà nói Hề Từ không thể đi nhanh như vậy được, chẳng lẽ là tự dưng biến mất?
Mọi người đều thấy không rõ trong mộ Tu La này nguy hiểm tới mức nào, chỉ đành bước từng bước xuống cẩn thận.
Chung quanh rất yên lặng, ngoài tiếng chân bước và tiếng hít thở ra, thì không nghe được âm thanh nào khác. Mãi cho đến khi đi được một lúc, xa xa truyền đến tiếng như tiếng khóc, ở trong mộ quỷ chẳng có luật lệ gì có vẻ vô cùng âm trầm, da gà đều nổi đầy.
Tả Dật là đội trưởng thực hiện nhiệm vụ lần này, cũng là người phụ trách nhóm thiên sư thăm mộ. Một mắt của ông ta vẫn đeo gạc che, ngẩng đầu nhìn cầu thang uốn lượn đi xuống, vuốt con mắt đeo gạc, nói nhỏ dặn dò người bên cạnh, ‘Các anh hành động tùy theo hoàn cảnh, bất kể thế nào, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất”
Mọi người gật đầu.
La Luyến nhìn xa xa, chợt nghe thấy một con yêu cạnh cô ta nói, “La lão đại, hình như không thấy Hề Triển Vương”
“Không phải hình như mà lúc họ tiến vào đã không thấy tăm hơi rồi” La Luyến sắc mặt hơi ngưng trọng, trong lòng không rõ là thất vọng hay may mắn, hạ giọng, “Xem thái độ của con quỷ tướng thủ mộ kìa, rõ ràng là có giao tình với Hề Triển Vương, chắc lúc bọn họ tiến vào thì đã có quỷ dẫn đường cho họ rồi”
Chỗ ngồi mộ Tu La này có quỷ tướng thủ mộ, chứng minh quỷ mộ đều không phải là những mộ quỷ vô chủ, biết đâu chừng chủ nhân ở đây còn có ý thức. Nếu là thế vậy thì phiền toái rồi.
Tuy không rõ mục đích Hề Triển Vương tới đây là gì, có thể để cho quỷ tướng dẫn đường cho hắn vào, còn tốt hơn nhiều so với bọn họ đang mơ hồ loạn lạc khắp nơi. Chỉ tiếc Hề Triển Vương là một kẻ không hợp nhóm, định đi sau hắn chiếm lợi, ai ngờ đâu có đơn giản thế.
Những con yêu khác nghe nói thế, trên mặt bất giác lộ ra vẻ kính nể, “Quả nhiên không hổ là Hề Triển Vương, nhìn im hơi lặng tiếng, còn khôn khéo hơn ai, chẳng trách La phách Vương ở trước mặt ngài ấy lúc nào cũng bị nghẹn uất”
“Nghe nói cơ Băng Vương cũng từng ăn mệt qua tay ngài ấy đó”
“Ai mà chẳng ăn mệt qua tay ngài ấy chứ? Đừng nhìn bộ dáng đó của ngài ấy, ngài ấy còn giảo hoạt hơn các loài yêu khác nhiều”
“may là ngài ấy còn biết chừng mực, chẳng giống La phách vương ép buộc yêu tý nào, nếu không chúng ta cũng bị dính tội rồi. Hề Triển Vương vẫn tiếp tục diu trì vẻ thanh cao vô tranh với đời như thế, đừng có góp vui là tốt rồi”
Lời này va]f ra, những con yêu khác đều yên lặng gật đầu.
La Luyến nghe thấy có vẻ khó chịu, vì sao con yêu đó lại khó nhằn như thế chứ? Nếu có thể lên làm Hề Triển Vương, vậy cũng không quá.
Cầu thang đi khúc khuỷu, đi chừng một giờ cuối cùng cũng đến đoạn cuối. Ở đó có một cánh cửa đá, hai bên trái phải cửa đá có hai bức phù điêu quỷ đầu dữ tợn, tuy Quỷ nhãn đang nhắm, nhưng ở đó lại phát ra sát khí khiến người ta có chút không chịu nổi.
Bất kể là thiên sư hay là yêu đều yên lặng thêm chút thủ đoạn bảo vệ mình vào, đề phòng ngừa sát khí gây tổn thương.
Họ cũng dám mạo hiểm mở cửa ra, Tả Dật và đám người La Luyến tiến lên xem xét cánh cửa này, nhìn một lát, Tả Dật trầm ngâm bảo, “Quỷ đầu trên cánh cửa này có vẻ là một trong loài quỷ thủ vệ vậy. La tiểu thư, cô thấy thế nào?’
La Luyến lườm ông ta một cái, “Tôi óc ngắn đâu có biết là đúng hay không đâu? Nhưng sát khí hai quỷ đầu này quá nặng, hay là nên cẩn thận chút vẫn hơn”
Thiên sư khác nghe thấy lời cô ta nói, không kìm được lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, yêu luôn là kẻ ích kỷ giả dối, cho dù có phát hiện ra gì đó, nếu không có chỗ tốt thì vốn sẽ không dễ đang kết luận. La Luyến này đại diện cho La Phách Vương ở đây, là nơi yêu có thực lực mạnh nhất, cũng là một kẻ giảo hoạt nhất.
Tả Dật trầm ngâm, quay đầu nhìn về Vân Tu Nhiên và Mễ Thiên Sư bảo, ‘Tu Nhiên, Thiên Sư, các cậu thấy sao?”
Vân Tu Nhiên cầm đèn dẫn hồn trong tay, một thân đường trang trắng, thần sắc lạnh lùng, khí chất xuất trần, khiến La Luyến kìm không được nhìn anh ta lâu chút, chợt nghe anh ta thản nhiên đáp, “Quỷ đầu mặt trên quả thật giống như kẻ thủ hộ trong quỷ môn đã ghi lại, nhưng vẫn nên thận trọng thì tốt hơn”
Giọng Mễ Thiên Sư nói ra khá nhẹ nhàng nhưng cũng không bị không khí chung quanh ảnh hưởng, “Quản nó có phải là quỷ môn không, chúng ta đều là những kẻ sống, nếu đã đến đây rồi thì nên tìm hiểu là tốt nhất”
Đáp án hai người cũng đại diện cho hai tính cách sử xự khác hẳn nhau, có thể thấy Thước gia và Vân gia là hai gia tộc nhập thế đúng quy chuẩn.
“Vừa rồi con quỷ tướng kia chẳng phải nói đó là con đường sinh tử đó sao? Khó nhất chẳng phải là đang đi thông tới đường sinh tử quỷ môn đó sao?” Lâu Tình đột nhiên xen vào, “Chú Tả, nếu tất cả đã đi tới đây, vào xem một chút đi ạ”
Tả Dật liếc mắt nhìn La Luyến một cái ý hỏi họ. La Luyến quay đầu nhìn đám yêu một chút rồi đồng ý mở cánh cửa quỷ này.
Sau khi thương lượng xong, Tả Dật và La Luyến là hai người có thực lực mạnh nhất cùng nhau đẩy cánh cửa đá này ra.
Cửa đá không những nặng hơn cánh cửa thường một nửa, hai người hợp sức mới chậm rãi đẩy nó ra chút. Lúc cánh cửa này mở ra, một hơi thở âm lạnh ập vào mặt, phía trước vẫn là một mảng tối đen, trong bóng đêm hình như có loại tiết tấu vang lên ùng ùng xoáy vào lỗ tai.
Giơ đèn pha lia về trước, chỉ thấy phía trước là một thông đạo rộng lớn vô cùng, dài chứng mười thức, cao tới trăm mét, hai bên sắp xếp phân biệt bằng tượng đá, bên trái là một tượng đá nam cực kỳ xấu xí, trên mặt dữ tợn như ác quỷ; bên phải là một tượng đá nữ xinh đẹp, xinh đẹp tựa tiên nữ. Tuy nói là tượng đá nhưng ngũ quan đó trông rất sống động, cứ như đang mở to mắt nhìn vậy.
Đèn pha đảo đi, đột nhiên nhìn thấy tượng đá cực xấu cực xinh đẹp này, trong lòng mọi người ai cũng không kìm được nhảy dựng lên, thiên sư và yêu ở đây cùng trải qua nhiều chuyện, tuy không tới mức sợ lùi lại sau, song nhìn thấy hai tượng đá cực hóa đó, cũng không kìm được hơi chột dạ.
“Thứ đó giống Tu La, Tu La là chiến quỷ thần hung mãnh, nam cực xấu mà nữ cực đẹp” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Lâu Tình quay đầu nhìn về phía bạn trai đột nhiên cất tiếng, chỉ thấy hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào hai tượng đá người trước mặt, trong mắt lóe lên tia khó hiểu, không hiểu sao, trong lòng thấy hơi hoảng hốt, kìm không được kéo anh ta.
Doãn Dục Đường quay đầu nhìn cô nàng, nghĩ tới cô ta sợ hãi, hướng sát cô nàng, chỉ cần có chuyện xảy ra đột ngột thì anh ta có thể che chở trước tiên.
Đột nhiên La Luyến mở miệng nói, “Đi mau, có thứ gì đó đang lại đây, đừng có ngừng lại” Nói xong cũng không để ý người chung quanh, chạy thẳng về phía trước, lập tức sẽ vượt qua một trong pho tượng đá đó.
Những con yêu khác dĩ nhiên cũng chạy theo cô ta.
Không để cô ta nhắc, nhóm thiên sư khác cũng cảm giác ra dị thường, đặc biệt là Mễ Thiên Sư, tinh la bàn trong tay không ngừng rung lên, rõ ràng phía trước có tai họa hiện thế, thậm chí đang tới gần. Vân Tu Nhiên cầm đèn dẫn hồn trong tay cũng vụt sáng, pháp bảo trong tay thiên sư khác cũng đồng dạng phát ra cảnh kỳ lạ.
“Đi!” Tả Dật quát một tiếng, nói lạnh lùng, “Bất kể gặp cái gì, các anh chỉ cần nhớ rõ phải đảm bảo cho mình an toàn”
Lời này hạ xuống, tiếng ùng ùng rõ ràng vang lên bên tai, không ai dám trả lời chỉ vội vàng đi theo ông ta chạy về một hướng.
Lúc mọi người cùng chạy thoát đi, phía sau bọn họ có một quỷ thi đeo mặt nạ ác quỷ cực xấu ác, cả người tỏa ra một mùi tanh tưởi, đôi vuốt đen cầm theo một chiếc búa, vừa lao tới vừa đánh về phía họ.
Quỷ thi giống như cương thi vậy, là đặc sản trong quỷ mộ, hơn nữa còn khó đối phó hơn với cương thi.
***
Nữ nhân cầm dù có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng người lung linh, phong tư yểu điệu, giống y một tiểu thư quý tộc thời kỳ dân quốc đang thong dong đi tới, ung dung cao quý, mà giọng thì lại lạnh lẽo, (Các ngươi đã tới) Cô ta mở miệng nói, giọng vang lên như chuông gió.
Úc Linh nhìn cô ta, càng cảm thấy cô ta thật ra không giống quỷ, thoạt nhìn rất xinh đẹp, quỷ khí trên người đã thu lại, đột nhiên vừa thấy còn tưởng đây là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp nữa. Đương nhiên, phụ nữ quá xinh đẹp lại đang đứng ở một nơi cầm ô trong tay, cả ác quỷ cũng tránh không kịp, có thể thấy chẳng phải là một kẻ tốt gì.
Hề Từ kéo Úc Linh đi tới, mỉm cười hỏi, “Không biết tiểu thư họ gì/”
Thần sắc nữ quỷ ngẩn ra, sau đó nghĩ đến cái gì, thần sắc lại hơi phiền muộn, (Đã rất lâu rồi chẳng ai hỏi tên ta, ta còn nhớ rõ kiếp trước lúc còn sống có tên gọi là Vi Nương)
Hề Từ gật đầu, “Tên đẹp lắm”
Phiền muộn của nữ quỷ chỉ trong nháy mắt rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhìn anh nói, (đại nhân không nên dò xét ta, ta chỉ là một kẻ thủ mộ ở mộ quỷ này thôi, có thể nói cho các ngài không nhiều. Các ngài chỉ cần vẫn đi về phía trước sẽ nhìn thấy tà hồn Úc Mẫn Mẫn ngay)
‘Tiểu thư không theo giúp nhóm chúng tôi đi sao?” Hề Từ vẫn ôn hòa hỏi như cũ. Nữ nhân vuốt ve thái dương, giọng lạnh lẽo, (Xin lỗi, ta chỉ là một quỷ thủ mộ, chắc chẳng giúp được gì đâu)
Hề Từ nghe xong, trên mặt lộ ra thần sắc tiếc nuối, nói, “Cám ơn”
Úc Linh cũng nói theo sau một tiếng cám ơn. Nữ quỷ tên Vi Nương kia không kìm được nhìn cô, khẽ gật gật đầu, cầm dù lùi sang một bên.
Úc Linh đi theo Hề Từ tiến về trước, bốn phía rất tối, chỉ có đèn pin chiếu được sáng những chỗ chân đặt đến thôi.
Sau khi bọn họ tiến vào cánh cửa quỷ mộ thì cả thế giới đã trở nên khác hẳn.
Lối vào là một thông đạo có bốn hướng được xây bằng đá, dài mười hai thước cao chừng hai thước, trên đất đều là đá lót đường, giống như cẩm thạch vậy, sáng lên quanh người, đo ước chừng nửa giờ thì thấy có một cánh cửa không rõ thông đi đâu, nữ quỷ cầm ô đã đứng ở trước một cánh cửa, như đang cố ý đợi họ vậy.
Tuy là quỷ song Úc Linh cảm giác được ý tốt của cô ta.
Trong lòng Úc Linh rối bời, vẫn không rõ lắm tại sao một con quỷ thủ mộ lại có thiện ý với họ chứ, chẳng nhẽ là vì ông ngoại ư? Rốt cuộc ông ngoại là người thế nào, sao có cảm giác bất kể là người hay quỷ đều có bộ dạng quan tâm với ông ngoại thế.
Đang trầm tư đột nhiên đã phát hiện đi đến đoạn cuối.
Bốn phía là vách tường, phía trước là một tường đá, cứ như đi vào ngõ cụt vậy.
Úc Linh đang kinh ngạc thì thấy Hề Từ chân bước không ngừng kéo cô đi lên phía trước, thậm chí còn đụng thẳng vào bức tường phía trước.
Cô suýt nữa kêu lên, lúc đụng vào bức tường đó một giây, không kìm được nhắm mắt lại.
Nhưng đi mấy bước vẫn thấy người và tường không có cảm giác va chạm nhau. Úc Linh mở to mắt, phát hiện ra họ vẫn đang đi trên một lối đi thẳng tắp, bất giác như nằm mơ.
Chẳng lẽ là quỷ đánh tường, hay là ảo giác?
Lần thứ hai gặp trở lại, Hề Từ chân vẫn bước không ngừng, đi về trước như không nhìn thấy trở lại đó, cuối cùng Úc Linh lại nhớ tới lời nữ quỷ cầm ô hồng kia nói, bảo họ vẫn đi về phía trước có thể thấy Qury Hồn của mẹ cô.
Lúc này, Hề Từ lặng lẽ nhéo tay cô, trong lòng Úc Linh đâu, cố nhịn không dám mở miệng, ra sức nắm lấy anh.
Phát hiện ra cô hiểu ý mình, Hề Từ cười khẽ, cầm kéo cô rất chặt, đi thẳng về trước.
Con đường này vô cùng dài, bộ dạng Úc Linh ở trong lòng đã đếm thầm tới một ngàn rồi, lại qua đếm mười lần nữa cuối cùng trước mắt không còn là một mảng tối đen nữa, trên bầu trời mây trắng trời xanh, có rất nhiều đom đóm nhẹ nhàng phập phồng, nhìn không thấy cuối.
Úc Linh không biết vì sao mà họ như trong lúc vô tình lại xông vào một mảng đất trời kahcs, ánh sáng lấp lánh ở đây, bầu trời đầy sao, nhìn không thấy cuối, xinh đẹp tựa mộng ảo.
Úc Linh không kìm được muốn tiến lên, Hề Từ đột nhiên kéo cô ôm chặt rồi ngay tại chỗ nhảy lên nhảy xuống mấy cái.
Cứ như là đánh vỡ ma chướng vậy, ánh sáng lấp lánh chung quanh vẫn như cũ, song dưới chân là mảnh đất Tu La.
Dưới ánh sáng lấp lánh, Úc Linh phát hiện ra lúc này họ đang đứng trên đài cao của dàn tế hoàng gia thời cổ đại, phía trước có cầu thang hàng trăm bậc kéo dài xuống, phía dưới như đang ở luyện ngục của ác quỷ Tu La vậy.
Thoạt nhìn chúng nó có bộ dạng vô cùng thống khổ, há miệng kêu thảm thiết, thân bị lột da chảy máu đầm đìa đang cố gắng hướng bậc thang trên tế đàn bò lên, đi mấy bậc lại trượt xuống, có kẻ đi được mười bậc, có kẻ đi được mấy chục bậc, nhưng không có con nào lên đến nơi, ở bậc cuối cùng như mất đi lực lượng, nhanh như chớp trược thẳng từ trên bậc thang xuống, trở về địa ngục Tu la, giãy dụa thống khổ lăn lộn tại chỗ.
Úc Linh chỉ mới xem trên sách qua cái gọi là địa ngục Tu La, không thể có sức tưởng tượng ra nổi, sao có thể nhìn thấy cảnh khủng bố đến vậy chứ, da mặt căng lên.
“Đây là địa ngục Tu La, phía dưới đều là ác quỷ Tu La” Hề Từ dịu dàng giải thích với cô, “Tu La này là loại cấp bậc tồn tại có thực lực thấp nhất trong Tu La, bọn chúng không thể nào lên được tế đàn này, đừng sợ”
Úc Linh nuốt nuốt nước bọt, giọng hơi khàn, ‘Thế những chấm màu xanh đó thì sao?”
“Là hồn phách của con người” Giọng Hề Từ vang lên từ từ, mềm nhẹ mà bay bay, “Con người sau khi chết, nếu hồn phách xông nhầm vào đây, hồn phách không thể siêu sinh, chỉ có thể bồi hồi ở chỗ này, mãi cho đến khi tiêu hao hết toàn bộ lực lượng thì chậm rãi tiêu tán.”
Úc Linh nghe thấy trong lòng vừa đâu vừa xót, “Vậy mẹ em đây…”
“Yên tâm đi, hẳn vẫn còn, hiện giờ chúng ta sẽ tìm ra bà và mang đi” Hề Từ vẫn an ủi cô dịu dàng, vẫn không vội như cũ.
Tiếp đó, anh lấy tay nải mang theo bên người bỏ lần lượt từng cái đã chuẩn bị xong trước đó, trong đó có hơn mười người cỏ, tiện tay ném về trước, mỗi một con người cỏ bay ra giữa không trung, biến lớn rồi biến thành 8 đứa trẻ nhỏ thân gầy, nhẹ nhàng đứng trên mặt đất, trên tay mỗi người cầm một thanh kiếm gỗ đào, tỏa ra bốn phía