Người Chồng Yêu Tinh

Chương 100




Chương 100

Edit: Dương tỷ

Nắng hè vào ngày hè rất chói chang, tuy thỉnh thoảng có gió núi thổi tới nhưng nhiệt độ không khí vẫn nóng bức như cũ.

Trong phòng cũng bật điều hòa, góc phòng có đặt một bồn hoa xanh tươi, trên bàn để hoa quả ướp lạnh và ít nước trái cây, khiến cho nắng hề chói chang cũng thấy cảm giác mát mẻ mấy phần.

Úc Linh cầm một ly nước dưa hấu uống chậm rãi, Giang Vũ Thành và thư ký Lý ngồi bên, Nhị Hắc đang ăn cục xương Hề Từ ném cho, vốn quên mất nó phải là đại ca chó rụt rè.

Mễ Thiên Sư không kìm được đưa tay ra xoa xoa đầu nó, nhưng chỉ ngắn ngủn trong chừng nửa giờ đã nhận ra con chó này thông minh không bình thường, thậm chí còn có thể nghe và hiểu rất nhiều, lại nhìn nhìn Hề Từ, thì biết ngay con này sắp mở trí óc thành yêu, nếu không sao Hề Từ lại dám dẫn nó đi theo.

Đợi Hề Từ và Mễ Thiên Sư ăn uống xong cơm trưa, thư ký Lý gọi nhân viên phcuj vụ tới dọn bàn ăn đi, lau sạch mặt bàn, rồi đặt mâm hoa quả lên.

Mễ Thiên Sư uống hết một ly nước dưa hấu, cả người thoải mái, nói với Úc Linh, "Phục vụ nông trang nhạc gia này cũng tạm được, thức ăn cũng tạm, hoa quả ở vườn sinh thái mùi vị cũng khá, chắc là đắt lắm đi?" Nếu là anh ta thì chắc sẽ tiếc đến đây hưởng thụ bởi vì chỉ có kẻ có tiền mới tiêu dao như thế được.

Úc Linh uống nước dưa hấu, "Có khỏe không, thiên sư các anh không phải cũng có mấy người ở đây nữa sao? Đang ở mấy phòng cách đó không xa đó"

Mễ Thiên Sư đưa mắt nhìn Giang Vũ Thành và thư ký Lý, thấy cô không cố kỵ hai người thì biết hai người này là kẻ cảm kích, thì không giấu nữa bảo, "Nhiệm vụ của chúng tôi là phải về báo cáo"

Úc Linh gật đầu nói thẳng, "Mễ Thiên Sư, nơi này sao lại thế? Anh cũng giống ba vị thiên sư kia, tới tiếp nhận nhiệm vụ sao?"

"Đúng vậy, hôm qua tôi nhận được điện thoại của tổ trưởng gọi tới, đã đuổi thẳng tôi đến đây, ai ngờ trên đường xảy ra chút phiền phức, hết cách nên đành bảo Hề Từ tới giúp chút"

Nói đến đây, Mễ Thiên Sư hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói là gặp phiền toái gì, chỉ nhìn họ nghiêm túc nói, "Nói thật với mọi người, mười năm trước tổ Dị Văn có phái người đến đây nhìn chằm chằm vẫn không tra rõ tình hình gì, vì thế chúng tôi có thể khẳng định nơi này dị thường. Mọi người cũng thấy đó, khung cảnh ở đây rất đẹp, cũng không có xuất hiện sự kiện kỳ lạ nào, vì thế chúng tôi cũng không thể làm gì được"

Giang Vũ Thành và thư ký Lý không giống như Úc Linh tự mình tham dự nhiệm vụ thiên sư, vì thế họ cũng không nói gì thêm chỉ ngồi nghe một chỗ.

Giang Vũ Thành thì yên tâm, ông quan tâm đến Úc Mẫn Mẫn nên rất muốn hiểu gấp về chuyện này. Còn thư ký Lý thì không, mặt anh ta nghiêm đáng sợ, trong lòng sợ hãi, rất muốn đứng dậy đi ra ngoài, nhưng mà nhìn thoáng qua ông chủ đành khổ sở ép xuống.

Dù gì thì anh ta cũng một thuyền giặc với ông chủ, muốn rời khỏi thuyền không dễ.

Úc Linh gật đầu đồng ý lời Mễ Thiên Sư, nếu không phải tối qua gặp hai con quỷ tướng kia, nhìn một nông trang bình an thanh bình như thế không có cảm giác một tia âm khí nào, quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi ở đây còn giấu thứ gì đó nguy hiểm.

Nhóm Thiên sư làm việc theo nhóm đông khác hẳn với người thường, mặc kệ là tổ dị Văn hay nhóm thiên sư dĩ nhiên có cách dò xét ra chuyện này, bắt đầu từ mười năm trước, đã nhận ra sự dị thường rơ đây, tiếc là nhóm thiên sư do tổ Dị Văn phái đi vẫn không tra ra được cái gì, mãi cho tới gần đây mới thấy có điểm nổi cộm nên vừa rồi mới phái người tới đây.

"Ở đây quả thật có giấu một ngôi mộ quỷ" Thần sắc Mễ Thiên Sư hơi nặng nề, "Gần đây chúng tôi mới xác định được sự tồn tại của thứ này, ngôi mộ quỷ này cũng không gây ra ảnh hưởng gì với vùng đất này, là bởi chỗ này có một pho tượng cổ phật trấn giữ"

"Cổ phật sao?" Úc Linh tò mò hỏi, "Tôi đã xem qua tư liệu nơi này rồi, cũng không thấy có cổ phật gì cả, mà trên núi cũng không có có bất cứ chùa chiền nào"

Thư ký Lý đỡ mắt kính, gật đầu phụ họa với Úc Linh, lúc ăn cơm trưa, anh ta nhận được tài liệu chuyển phát đến, cũng hiểu biết chút ít về nông trang này.

Mễ Thiên Sư cười cười, "Cổ phậ này chôn ở dưới đất, vốn không xuất thế, các người làm sao có thể nhìn thấy được?"

Bởi có một pho tượng cổ không rõ là ai đặt ở trấn này trấn giữ, nên cho dù ở đây có giấu một ngôi mộ quỷ hung dữ thì cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của sinh linh trên mặt đất. Cũng bất kể cái gì, ngôi mộ quỷ này không rõ tồn tại thuộc tính gì, người tổ Dị Văn không dám khinh thường, nên phái người tới xem xét, nếu cần thiết thì có thể phong ấn nó hoàn toàn hoặc hủy nó mới ổn.

Từ trước đến nay âm dương xa cách, cứ như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ gặp nhau vậy, nếu có một ngày, con đường dương gian và âm phủ không còn là hai đường thẳng song song nữa, mà bắt đầu lần lượt thay đổi thì toàn bộ thế giới đã biến thành đống hỗn độn rồi.

Quỷ mộ vốn phải là thứ gì đó ở âm phủ, nhưng tự dưng nó lại xuất hiện ở dương gian đột ngột, nếu có một ngày, cổ phật kia mất đi phật tính, khiến cho ngôi mộ quỷ này không có gì ngăn cản được nữa thì tất cả sinh linh trên mảnh đất này không biết sẽ gặp nguy hiểm thế nào, điều đó chẳng ai tưởng tượng ra nổi.

Vì thế, đây cũng là nguyên nhân mà tổ Dị Văn không thể không phái người đến đây nhìn chằm chằm.

Cuối cùng đám người Giang Vũ Thành cũng hiểu được quỷ mộ là thứ gì, bất giác cũng hiểu ra vì sao mà mấy thiên sư lại coi trọng đến thế, tâm tình hơi rối loạn trầm trọng.

Sao tự dưng họ lại như chúa cứu thế xông vào giải cứu chúng sinh chứ? Thư ký Lý nghĩ rối rắm, quả nhiên là anh ta cần phải từ chức đi?

Sau đó anh ta lại nghe thấy ông chủ bốc đồng của mình nói, "Bất kể thế nào, ta nhất định phải tìm được tàn hồn của Mẫn Mẫn! Cho dù là quỷ mộ ta cũng phải đi"

Nếu con người sau khi mất không phải đã ngừng hẳn mà là bắt đầu một cái khác, ông cũng không thể chết giá sau khi cô ấy mất đi, mà ngay cả luân hồi cũng không. Không có hồn phách đầy đủ, cho dù còn lại mấy tàn hồn mà bị đưa vào âm phủ cũng không thể đi đầu thai được, tàn hồn còn thừa lại sẽ dần tiêu tán trong trời đất, hóa thành hư vô.

Giang Vũ Thành chỉ cần nghĩ thế thì tim như bị đao cắt. Thư ký Lý nhìn ông một cái, bất giác trầm mặc, đỡ lấy kinh mắt tiếp tục làm bức tường câm.

Mễ Thiên Sư nhìn về phía Giang Vũ Thành, vị này chính là tổng tài của tập đoàn Giang thị đi, là máy bay chiến đấu giàu có, trong tay chỉ vung chút tiền thôi cũng đủ để người thưởng nằm hưởng thụ, cũng không bỏ qua vị nào.

Mặc mùi này cũng phải nể, vì thế Mễ Thiên Sư bảo, "Giang tiên sinh xin yên tâm, tôi và Giang tiểu thư, Hề Từ là bạn bè, nhất định sẽ hết sức giúp đỡ"

Giang Vũ Thành ừ một câu, đột nhiên nói, "Nông trang gia này vào hai mươi năm trước lão tổng đầu tư xây tập đoàn, khắp nơi đều là rừng núi. Sau khi nó xây thành, tôi mới được mời tới đây, sau đó lại dẫn Mẫn Mẫn cô ấy..... Tôi cảm thấy ông chủ đứng phía sau hẳn là còn có hạng mục cá nhân cần thúc đẩy việc xây nông trang, có lẽ các anh ở ngành đặc thù có thể tra chút việc này là được"

Mễ Thiên Sư sững sờ, không kìm được nhìn về phía người đàn ông đối diện, ông nhún mình rất thấp trong bộ quần áo hàng hiệu, không giấu được khí chất cao quý bên trong, hai chân vắt chéo, tuy vẻ mặt âm trầm, nhưng vẫn là một nam nhân đầy mị lực.

Người đàn ông tay một tay thúc đẩy Giang thị lớn mạnh, năng lực dĩ nhiên khỏi phải nói, thấy rõ nội lực rất sâu. Ông đề cập tới vấn đề này cũng vậy là có căn cứ, Mễ Thiên Sư cũng không hoài nghi phán đoán của ông, nói với ông, "chuyện này tôi sẽ thông tin với tổ chức, cảm ơn Giang tổng đã nhắc nhở"

Giang Vũ Thành khẽ gật đầu, vẫn câu nói đó, ông không thể đối phó với quỷ thần được, chẳng lẽ không đối phó được với con người sao? Vất vả nhiều năm như thế, vì vào thời điểm ta cần tiền cần tài do họ mang tới, có tiền có thể bắt quỷ xay cối, con người cũng thế, nếu không ông đã sớm ép Giang thị từ lâu rồi, sao còn bán mạng cho Giang thị nhiều năm như vậy chứ?

Tuy Giang thị cũng mang đến nhiều đau khổ cho ông, thậm chí vì nó mà ông bị hủy đi hơn nửa đời người, nhưng ông biết rất rõ ở tại thế giới này, mọi người là thực tế, không có tiền thì không có thân phận, không làm được gì cả, vì Úc Linh, ông dù gì cũng phải để lại cho con bé vài thứ. Vì thế mấy năm nay ông nắm giữ Giang thị, đẩy Giang thị phát triển lớn mạnh, đem Giang thị biến thành nỗi lo lắng của ông.

Mễ Thiên Sư cảm ơn sự nhắc nhở của Giang Vũ Thành, rồi lại hàn huyên với họ một lúc, rồi đứng dậy rời đi. Anh ta muốn đi tìm nhóm Tả Dật bọn họ.

Giang Vũ Thành thấy không còn chuyện gì, cũng tương tự đứng dậy rời đi, nói với Úc Linh, "Con cứ ngủ trưa trước đi, chiều chúng ta đi chèo thuyền"

Vẫn còn nhớ tới việc này đó à? Úc Linh thấy chuyện này có cũng được mà không có cũng không sao khẽ gật đầu.

Sau khi Giang Vũ Thành và thư ký Lý rời đi, Úc Linh lập tức bám lấy Hề Từ, nhìn anh, hỏi, "Anh không sao chứ?"

Hề Từ cười nhìn cô, vẫn cười ôn hòa dịu dàng như cũ, "Có thể có chuyện gì sao? Nhưng thực ra em hôm nay dậy có hơi sớm chút, vẫn nên đi ngủ trưa trước đi" Nói xong, kéo cô đứng dậy về phòng.

Úc Linh dựa vào cánh tay ấm ấp của anh, rất muốn có ý cùng anh nghỉ ngơi.

Cả hai thay quần áo, sau khi rửa mặt thì nằm trên giường, bức màn ở sau khiến toàn bộ ánh sáng trong phòng trở nên tối om.

"Ngôi mộ quỷ đó, có phải rất nguy hiểm không/" Theo Mễ Thiên Sư nói thì ngôi mộ quỷ này rõ ràng là thuộc về sự tồn tại ở âm phủ, trong lòng Úc Linh vẫn thấy khó quá, "Anh nói đi, ngôi mộ quỷ vật này sao sự dưng lại đột phá vách ngăn giữa hai giới âm dương, chạy đến dương gian là sao?"

Lúc trước tuy Mễ Thiên Sư nói ra là tổ Dị Văn rất coi trọng ngôi mộ quỷ này, nhưng Úc Linh thấy anh ta vẫn còn giấu điều gì đó, lcus ấy có mặt nhóm ba ba, cô không nói tới, để tránh phá hỏng quy củ. Đương nhiên lại không cố kỵ chuyện này với Hề Từ, trên thế giới này, có thể khiến cô làm việc thoải mái, không cần cố kỵ ai khác ngoại trừ ba ba ra thì chỉ có Hề Từ thôi.

"Có hai nguyên nhân, một là giữa đất trời xuất hiện một cơ hội nào đó, khiến giới tuyến Âm Dương bị rối loạn mơ hồ; Một là bị người ta triệu hồi mạnh mẽ đến dương gian. Em còn nhớ rõ quỷ yểm bám lên người Cát Tân chứ? Đây cũng là triệu hồi mạnh từ âm phủ đến đó" Hề Từ giải thích, "Tuy giới tuyến âm dương khó phá vỡ, nhưng không thể không phá được, có thể mượn pháp khí hoặc thuật pháp linh tinh gì đó, giống như phong thủy bảo giám chính là một thứ tồn tại có thể phá vỡ âm dương đó"

Úc Linh giờ có thể hiểu ra, cảm thấy ngôi mộ quỷ này xuất hiện quả nhiên bất thường, có thể là do bị triệu hồi đến.

Nhớ tới chuyện ba ba nhắc tới, trong lòng cô càng bất an, hạ giọng, "Hề Từ, ông ngoại vẫn chưa có tin tức, có thể người đứng sau màn này đem luyện ông ngoại thành Qury Vương là một người không?"

"chắc vậy đi" Hề Từ vỗ vỗ cô, không muốn hao tâm phí phức do thể chất cô đặc thù, qhao phí tâm sức quá mức càng hại, càng khiến sinh mệnh lực của cô thêm xoi mòn, "Em yên tâm đi, anh sẽ tra ra chuyện này"

Úc Linh vùi vào lòng anh, ra sức hít thở hơi thở của anh trên người, bất giác thấy yên tâm.

Thực ra sau khi ông ngoại biến thành Quỷ Vương, lòng cô đã không được yên bình, hơn nữa cô tự dưng bị yêu cổ quấn thân, lại thêm hồn phách mẹ bị phân liệt, chỉ cảm thấy như đằng sau có một người đang để mắt tới một nhà họ, cho dù người đã chết cũng không sống yên ổn.

Có lẽ, nếu không có Hề Từ biết đâu có một ngày cô từng bước rập khuôn theo chân ông ngoại, chết thế nào cũng không biết, thậm chí sau khi chết cũng chẳng có kết quả tốt.

Cảm giác cô bất an, Hề Từ vỗ nhẹ lưng cô, mãi cho đến khi cô ngủ mất, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh trước đây chưa từng tiếp xúc với con người, thực ra là không thấy hứng thú với thế giới loài người, vì thế nên vẫn hơi xa lạ với thế giới loài người, cũng bởi thế nên hiện giờ muốn tra ra chuyện này bất giác thấy hơi bó tay chân.

May không phải toàn bộ yêu và anh, chỉ có một số ít loài yêu xen lẫn trong thế giới loài người vẫn có thể dùng được, nhưng chuyện này rất phức tạp, người đứng đằng sau ẩn quá kỹ, cả tổ Dị Văn đều không tra ra, bọn họ muốn tra cũng cần chút thời gian.

Nghĩ đến đây, Hề Từ bất giác thở dài.

Ngủ một mạch hết trưa mới dậy, ba cô lại dẫn theo thư ký Lý tới đây tìm họ chèo thuyền.

Tiếp đó úc Linh phát hiện ra thành viên chèo thuyền hơi nhiều chút, ngoài bọn họ bốn người một chó ra thì người tổ Dị Văn cũng tới đây.

"Tôi biết cô" Lâu Tình đứng cạnh cô, cùng cô nhìn cả mặt hồ rộng lớn, rồi lại nhìn cô cười ngọt ngào, "Sáng nay Lâu Duyệt có gọi điện thoại tới, chị ấy có nói đã gặp cô vài lần"

Úc Linh ừ một câu, thần sắc lãnh đạm.

Lâu Tình mân mê miệng, cô nàng ở trong Lâu gia cũng là một cô gái được chiều, ai ai cũng thương yêu cô, hơn nữ thiên sư dương thịnh âm suy, luốn có vẻ hay nhường nhịn với nữ thiên sư, nên cô nàng chưa từng bao giờ thấy cô đơn một mình. Song đây là con gái của tổng tài tập đoàn Giang thị, cô nàng cũng không dám đắc tội cô ấy.

"Lúc trước chúng tôi có nhận ra Hề Từ tiên sinh, nhưng lúc đó vẫn chưa biết rõ mọi người, vì Hề Từ có chút...." Lâu Tình cố gắng chọn từ, "Chẳng ở chung tốt lắm"

"Ở chung không tốt mấy sao?" Úc Linh quay đầu nhìn cô nàng, nhìn cô nàng từ trên xuống dưới đánh giá, sau đó xoay người đi thẳng.

Lâu Tình bị cô nhìn kinh ngạc, cảm thấy vị đại tiểu thư hào môn này có vấn đề, không nói câu nào đã quay đầu chạy mất, khiến người khác chẳng biết nói gì cho đúng nữa.

Cô nàng cố nghiêm mặt nhìn hành lang quanh hồ một lượt, thấy Doãn Dục Đường đang dựa lan can xem cá, đặt mông ngồi cạnh anh ta.

Doãn Dục Đường xoay mặt nhìn cô nàng cười nói, "Sao thế?"

Bộ dạng Doãn Dục Đường rất được, là một nam nhân đẹp trai, mặt mày vóc dáng nhu hòa toát ra một luồng anh khí, giống như tranh vẽ, có không ít người đi đường ngang qua đều không kìm được mà liếc nhìn anh ta, trong đó có cả trai lẫn gái.

Lâu Tình thuật lại lời của Giang Úc Linh lúc trước, sau đó nói đầy oán giận, "Em thật chẳng thích cái vị đại tiểu thư con nhà hào môn đó lắm đâu, thật chẳng hiểu sao mà tự dưng cô ấy lại giận chứ?"

Doãn Dục Đường buồn cười bảo, 'Đó là bởi vì em nói Hề Triển Vương ở chung không tốt lắm, cô ấy dĩ nhiên mất hứng rồi" Thấy cô nàng kinh ngạc nhìn mình, Doãn Dục Đường nói bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ em không phát hiện ra, vị Giang tiểu thư và Hề Triển Vương là đôi tình nhân đó sao?"

Phụ nữ là động vật bất chấp lý lẽ nhất, yêu ai thì sẽ bao che như bao che con của mình vậy.

Lâu Tình mở to hai mắt nhìn, "Không thể nào..."

Đó là loài yêu mà, yêu sao lại ở cùng một chỗ với người chứ? Đó là không hợp pháp tắc tự nhiên.