Hội trưởng Đại hội vốn xuất thân là người trên đảo Thiên Khiếu, vậy nên ông ta chắc chắn hiểu về nơi này hơn Lâm Chính.
Vì vậy, nếu vẫn để trận pháp trên đảo, chắc chắn không thể dụ Hội trưởng tới đây.
"Lâm thần y có địa điểm nào tốt hơn không?"
Đảo chủ hỏi anh.
Lâm Chính trầm ngâm một lát, khàn giọng nói: "Chúng ta đã tốn công sức dàn dựng như vậy, nhưng chỉ e dụ được Hội trưởng không dễ dàng. Chỉ cần có dù chỉ một sơ hở thì tất cả sẽ công cốc. Hơn nữa đối phương vô cùng cẩn trọng, cho nên nếu chọn một địa điểm bình thường sẽ không có tác dụng".
"Ò?"
Đảo chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy phải chọn một mảnh đất nhiều phước lành sao?"
"Phải"
"Sau đó phải chọn một món thần vật để dụ hắn sao?"
"Không cần rắc rối như vậy, ông ta cũng sẽ không dễ dàng bị lừa".
"Vậy Lâm thần y có cao kiến gì?"
"Rất đơn giản".
Lâm Chính dừng lại một lúc rồi nói: "Chỉ cần trực tiếp đặt trận pháp trên núi Thánh Huyền".
"Cái gì?"
Mọi người đều bị sốc.
Núi Thánh Huyền là nơi ở của Hội trưởng.
Bố trí đại trận ở núi Thánh Huyền? Đây chẳng phải đặt bom vào nhà người khác sao?
Hội trưởng có phải kẻ ngốc không mà lại để Lâm Chính làm như vậy?
"Ý tưởng của Lâm thần y thật táo bạo, nhưng muốn thực hiện chỉ sợ còn khó hơn lên trời".
Đảo chủ hạ giọng nói.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại tỏ ra bình tĩnh: "Chính vì địa điểm này quá hoang đường nên mới có thể khiến ông ta buông lỏng cảnh giác. Ông ta chắc chắn không thể ngờ chúng ta lại bày trận pháp ở nơi nguy hiểm và nhạy cảm như vậy. Hơn nữa linh lực trên núi Thánh Huyền nồng đặc hơn xa những nơi khác, như vậy trận pháp sẽ phát huy được công hiệu tối đa, cũng dễ dàng che giấu được khí tức của đại trận".
Đảo chủ cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Lâm thần y, kế hoạch này tuy thông minh nhưng rủi ro quá lớn. Làm sao chúng ta có thể bố trí đại trận ở nơi có nhiều thế lực trông chừng cẩn mật như vậy? Nếu bị phát hiện, tổn thất là không thể tưởng tượng được".
Lâm Chính trầm ngâm một lát, nói: "Cho nên, tôi cần một ngoại lực câu giờ giúp tôi".
Đảo chủ hai mắt nheo lại: "Cậu muốn chúng tôi tấn công núi Thánh Huyền sao?"
"Nếu có thể".
Đảo chủ không nói nữa, suy nghĩ một lúc rồi quay người bước ra ngoài.
Tiên Chính Nhất và những người khác cũng lần lượt bước tới, dường như họ đang thảo luận.
Trong khi đảo chủ đang thảo luận sôi nổi với Tiên Chính Nhất và những người khác, Lâm Chính bình tĩnh đứng một bên quan sát.
Thực ra anh đã có ý tưởng này từ lâu rồi.
Hiện tại, cuộc chiến với Đại hội đã chính thức bắt đầu, nếu đảo Thiên Khiếu tham gia, sức chiến đấu của phe Lâm Chính sẽ tăng lên đáng kể.
Một lúc sau, đảo chủ quay lại và trịnh trọng nói với Lâm Chính: "Lâm thần y, việc tấn công núi Thánh Huyền không phải là chuyện nhỏ. Việc này sẽ gây ra tình trạng hỗn loạn rất lớn. Chúng tôi phải thận trọng. Tuy nhiên, nếu bắt buộc phải làm vậy thì chúng tôi cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ".
Đảo chủ trầm giọng nói rồi quay người rời đi.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, sau đó quay người tiếp tục tháo dỡ những bộ phận còn lại của đại trận thượng cổ.
Việc này tiếp tục cho đến ba ngày sau, khi tất cả các bộ phận của đại trận thượng cổ đã được tháo dỡ hoàn toàn.
Nhìn những manh vo trên mặt đat, trai tim Lâm Chính không khỏi thắt lại.