“Vâng, Chủ tịch Lâm!”
Mã Hải nghe thấy tiếng hét lớn này, toàn thân run lên, lập tức chạy xuống thu xếp,
Gia Cát Xuyên cau mày, cảm thấy có chuyện vượt ngoài dự đoán của mình.
“Sức mạnh của dư luận thực sự vượt qua tất cả, tuy người của Đại hội bảo vệ trật tự vô hình, nhưng nếu lư luận áp đảo kiềm chế thì không thể tùy tiện công kích cậu”
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói: "Phương pháp của cậu thực sự rất tốt, nhưng nếu làm như vậy, cậu sẽ hoàn toàn chọc tức Đại hội!"
“Đã là kẻ thù sinh tử, còn sợ chọc tức đối phương sao? Tệ lảm thì ít nhất cá chết lưới rách thôi, không thể cứ để tôi bị động bị đánh, mất mạng một cách vô ích như vậy phải không?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Gia Cát Xuyên không nói gì, anh ta cụp mắt xuống, trong mắt có tia sáng kỳ lạ.
Rất nhanh, Mã Hải bước vào.
“Chủ tịch Lâm, đã thu xếp xong, buổi họp báo dự kiến diễn ra lúc 3 giờ chiều ở sân vận động Giang Thành, tôi đã phái người liên hệ với tất cả các cơ quan truyền thông trong và ngoài nước, mời họ đến Giang Thành trước buổi chiều”.
Mã Hải nói.
“Rất tốt, ngoài ra, không chỉ là truyền thông tin tức, lập tức mời đoàn đội hoạt động bắt đầu công bố tin tức lên mạng!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Công bố tin tức gì?"
Mã Hải ngơ ngác hỏi.
“Mọi thứ về Đại hội!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Và cả việc Đại hội chèn ép tôi và Dương Hoa!"
"Thần y Lâm!”
Gia Cát Xuyên đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn châm châm anh.
“Gia Cát tiên sinh, tôi chỉ đang cố gắng tự cứu mình mà thôi!"
Lâm Chính trầm giọng nói
Gia Cát Xuyên há miệng thở dốc, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhằm mắt lại.
“Cậu đang đùa với lửa..."
“Tôi không quan tâm nữa”
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi, đi theo tôi đến một nơi!"
“Đi đâu?”
“Anh không cần hỏi nhiều”.
Lâm Chính nói.
Anh không thể rời xa Gia Cát Xuyên.
Anh tin rằng bây giờ toàn bộ trụ sở Dương Hoa đã bị bao vây bởi tai mắt của Đại hội.
Những người của Đại hội lan tràn khắp nơi, thậm chí Lâm Chính còn nghỉ ngờ trong số nhân viên nội bộ của Dương Hoa cũng có người của Đại hội.
Nếu để Gia Cát Xuyên ở lại một mình, có lẽ chỉ rong chốc lát anh ta sẽ bị đưa về Đại hội
Chỉ có Lâm Chính tự canh chừng mới có thể giữ anh ta ở bên cạnh.
Gia Cát Xuyên không có phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Lâm Chính xuống lầu, lên xe chạy về phía xa.
Chẳng bao lâu, Lâm Chính dừng lại trước một khu chung cư.
Anh đi xuống xe, châm một điếu thuốc rồi nhìn xung quanh.
“Nơi này là nơi nào?”
Gia Cát Xuyên hỏi.
“Anh không cần phải hỏi nhiều”.
Lâm Chính vừa nói, đột nhiên thân thể lóe lên và lao về phía đám người cách đó không xa.
Một người đàn ông bất ngờ bị Lâm Chính tóm lấy, sau đó Lâm Chính lôi người đàn ông này lên xe.
Gia Cát Xuyên sửng sốt.
Thấy người đàn ông lên xe nhưng vẫn bất động, anh ta mới phát hiện có một cây kim châm đâm vào người đối phương.
Tuy nhiên, Lâm Chính vẫn không dừng lại, anh lại lao về phía xa, bắt người ra khỏi đám đông.
Quá trình này lặp đi lặp lại mấy lần, xe của Lâm Chính đã nhét bốn năm người, ngay cả Gia Cát Xuyên cũng không ngồi được.
“Xuống xe đi”.
Lâm Chính nói.
“Cậu xử lý hết tai mắt của Đại hội, chẳng lẽ cậu có hành động gì sao?”
Gia Cát Xuyên cau mày.
Lâm Chính nói với Từ Thiên.
“Vâng, cậu Lâm."
Từ Thiên gật đầu, lập tức lên xe, lái chiếc xe chở những người này rời đi.
Lâm Chính thì kéo Gia Cát Xuyên bước nhanh vào trong khu chung cư...