Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 590




Chương 595: Không được cúi đầu

Tại nhà họ Lương lúc này. Vài người đứng đầu đang ngồi trong đại sảnh. Lương Vệ Quốc, Lương Phong Nghiêm và cả Lương Nam Phương đang trang điểm rất đậm cũng có mặt. 

Bên cạnh Lương Vệ Quốc là mấy người cao tuổi. Người nhiều tuổi nhất ngồi ở vị trí cao nhất chính là Lương Khánh Tùng của chi thứ hai. 

Lương Khánh Tùng đang nhắm mắt thưởng trà. Khuôn mặt không hề để lộ bất kỳ vẻ lo lắng nào. 

“Anh cả, anh cả đâu rồi?”, Lương Vệ Quốc đứng dậy hỏi. 

“Vệ quốc, không phải chuyện gì lớn, anh cả đang không khỏe, không cần mời tới. Chuyện này để anh quyết định là được rồi”, Lương Khánh Tùng thản nhiên nói. 

“Không phải chuyện lớn sao? Anh hai! Ở nhà xảy ra chuyện như vậy mà còn không lớn? Con bé đó sắp đánh chết người nhà họ Lương rồi! Con bất hiếu, lỗi của bố, con cháu nhà hộ Lương vô pháp vô thiên! Nhà họ Lương không thể toàn vẹn mà là chuyện nhỏ sao?”, Vệ Quốc tức giận đập bàn, trừng mắt. 

“Anh đã nói rồi, chỉ là Nam Phương động chân tay với Thu Yến thôi mà. Thu Yến chẳng phải vẫn ổn đó sao?”, Lương Khánh Tùng vuốt râu. 

“Vẫn đang cấp cứu, sống chết chưa biết thế nào”, Lương Vệ Quốc trầm giọng. 

“Ồ! Nghiêm trọng vậy cơ à. Anh không ngờ đấy. Nhưng mà Vệ Quốc này, Thu Yến là tội đồ của nhà họ Lương. Lúc đó nó đã đắc tội với người của đảo Vong Ưu, suýt nữa thì khiến chúng ta có thêm một đám kẻ địch mới. Giờ Thu Yến bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, theo lý mà nói đã không còn là người nhà này nữa. Nam Phương làm gì thì làm, có gì phải lo lắng?”, Lương Khánh Tùng đáp lại. 

“Nhưng đó là cháu dâu của em! Là vợ của Nghiêm Phong, là mẹ của Huyền Mi. Dù nó xóa nó khỏi gia phả thì huyết mạch cũng không thể nào cắt đứt được mà”, Lương Vệ Quốc đập mạnh chén trà xuống đất, tức giận quát lên. 

Choang! 

Chén trà nứt toác, phát ra tiếng kêu kinh người. Lương Nam Phương giật bắn mình. Không ngờ Lương Vệ Quốc lại bốc hỏa như vậy. 

Lương Phong Nghiêm không nói một lời nào, chỉ siết chặt nắm đấm. Lương Khánh Tùng chau mày, rõ ràng là không ngờ Lương Vệ Quyết quả quyết như thế. 

Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh lên tiếng: “Chú ba, chú đừng giận, chú tuổi đã cao, giận quá không tốt cho sức khỏe”. 

“Cậu còn lên tiếng được à? Cậu xem cậu nuôi con gái giỏi lắm rồi”, Lương Vệ Quốc chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông trung niên và chửi. 

Hóa ra đây là Lương Dự - bố của Lương Nam Phương. 

Lương Dự không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không tức giận, chỉ cười thản nhiên: “Chú ba, Nam Phương còn nhỏ, không hiểu chuyện, người lớn hà tất tính toán với con bé”. 

“Còn ít tuổi sao? Cậu xem con bé nó làm cái gì mà còn kêu nhỏ? Lớn bằng đó rồi hành động mà không biết chịu trách nhiệm à”, Lương Vệ Quốc quát lên 

“Vậy chú ba, chú định thế nào ạ?”, Lương Dự hỏi bằng vẻ bất lực. 

“Mau cút ra ngoài cho tôi, cúi đầu trước Thu Yến. Ngoài ra, nói với anh cả, bồi thường cho Thu Yến bằng cách để nó được nhập lại tịch, quay về nhà họ Lương”, Lương Vệ Quốc trầm giọng. 

Lương Dự nghe thấy vậy thì tái mặt. 

Lương Khánh Tùng nâng ly trà khẽ run rẩy, nhìn Lượng Vệ Quốc bằng vẻ tò mò: "Vệ Quốc, chuyện nào là chuyện đấy. Nam Phương làm càn, trị tội là xong, sao em lại lôi chuyện đó vào?” 

“Thu Yến khi đó chỉ khiến người của đảo Vong Ưu bị thương, cũng là do vô tình, chẳng có lỗi gì lớn cả. Khi đó cũng đã trị tội rồi, đuổi ra khỏi nhà họ Lương, chịu muôn vàn khổ cực cũng đã phải trải qua rồi. Vậy chẳng phải cũng nên kết thúc rồi sao. Lẽ nào muốn nó chết luôn ở ngoài, mọi người thấy như vậy mới phù hợp à?”, Lương Vệ Quốc tức giận. 

“Nhưng nếu người của đảo Vong Ưu biết chúng ta đưa Thu Yến về thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ có tức giận không?”, Lương Khánh Tùng đặt chén trà xuống, trầm giọng nói: “Anh không phản đối việc đón Thu Yến về nhưng phía bên đảo Vong Ưu sẽ có ý kiến đấy”. 

“Bọn họ có ý kiến gì được? Huyền Mi đã là người của đảo Vong Ưu rồi, lẽ nào người ta còn muốn Thu Yến phải chết sao? Như vậy thì Huyền Mi sẽ có thể yên tâm luyện võ được chắc?”, Lương Vệ Quốc trầm giọng. 

“Điều này…em nói có lý”, Lương Khánh Tùng trầm ngâm rồi gật đầu: “Thôi được, chuyện này anh sẽ thương lượng với anh cả”. 

“Thương lượng? Em đã đón Thu Yến về nhà rồi, không cần thương lượng gì hết. Mọi người phải đồng ý. Nếu mọi người lo lắng đến thái độ của phía đảo Vong Ưu thì em có thể cử người đi tới đó giải thích. Nếu như họ không đồng ý thì trả lại Huyền Mi rồi để cả Huyền Mi và Thu Yến rời khỏi nhà họ Lương”, Lương Vệ Quốc nói với vẻ đầy kiên quyết. 

Lương Khánh Tùng chau mày, hừ giọng: “Được, em đã nói vậy thì anh sẽ thay anh cả đồng ý chuyện này”. 

Lương Phong Nghiêm nghe thấy vậy thì vui mừng lắm: “Cảm ơn bác hai” 

Lương Vệ Quốc cũng gật đầu: “Vậy em thay mặt Thu Yến cảm ơn anh hai”. 

“Giờ em hài lòng chưa? Mọi người ra ngoài đi”, Lương Tùng Khánh không được vui cho lắm bèn đuổi mọi người ra. 

Thế nhưng Lương Vệ Quốc lại nói: “Anh hai từ từ đã”. 

“Còn chuyện gì nữa?” 

“Thu Yến đã về nhà rồi thì cũng là thím của Nam Phương. Cháu đánh thím, chuyện này lẽ nào lại không xử lý”, Lương Vệ Quốc trầm giọng. 

Lương Khánh Tùng đã rất tức rồi, nhưng ông ta biết chuyện này ông ta đuối lý, chỉ có thể đèn nén cơn giận. Ông ta quay qua Lương Dự, trầm giọng: “Lương Dự, để Nam Phương xin lỗi Thu Yến, mua ít hoa quả mang qua cho Thu Yến đi”. 

“Vâng thưa bố’", Lương Dự gật đầu 

“Hừ, đồ chết tiệt, sao ông không chết đi cho rồi”, Lương Nam Phương tức giận lắm nhưng không dám lên tiếng, chỉ thầm chửi. 

Đúng lúc này Lương Vệ Quốc lại lên tiếng: “Anh hai, ngoài Thu Yến thì em hi vọng Nam Phương có thể xin lỗi thêm một người nữa”. 

“Lâm Chính – con nuôi của Thu Yến và cả vợ của cậu ấy – Tô Nhu”, không đợi Lương Vệ Quốc lên tiếng thì Lương Phong Nghiêm đã nói trước 

“Cái gì, phải xin lỗi cả cái tên tiện nhận đó sao?”, Lương Nam Phương dựng tóc gáy, tức giận đáp: “Cháu không, có đánh chết cũng không”. 

“Cháu nói cái gì”, Lương Phong Nghiêm nổi giận. 

Lương Dự cũng đứng dậy, nhìn Lương Phong Nghiêm với vẻ vô cảm: “Nếu như là hai người này thì anh Nghiêm, xin lỗi, em không bao giờ để Nam Phương xin lỗi. Bất luận là con bé đã làm gì thì em cũng không bao giờ cho phép con bé cúi đầu trước hai người đó”.