Không biết qua bao lâu, khí tức tàn bạo của Diệp Viêm dần dần ổn định.
Lúc này, trên người hắn giống như toàn là máu sôi trào.
Mái tóc hắn bị huyết khí như lửa thổi bay, quần áo. lay động, tay chân có vết máu dữ tợn bao phủ, khí tức tàn bạo không ngừng dâng cao.
“Đây là toàn bộ sức mạnh của mày rồi sao?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn Diệp Viêm, bình tĩnh lên tiếng.
“Không đủ sao?”.
Diệp Viêm nói, bỗng cử động cánh tay.
Keng!
Một lưỡi dao máu xuất hiện trên vai hắn, giống như trăng lưỡi liềm bay lên trời, đánh thẳng về phía Lâm
Chính.
Đó là đòn tấn công hội tụ bởi long lực tinh thuần nhất.
Cắt đá chặt sắt dễ như trở bàn tay!
Đám người Thu Ngạn sợ đến mức chạy ra khỏi cổng lớn.
Nhưng Lâm Chính đối diện với đòn tấn công này lại vô cùng bình tĩnh.
Keng!
Khi nó đến gần, Lâm Chính vung tay, tay không phá tan lưỡi dao máu.
Lâm Chính được sức mạnh long tâm cường hóa, thân xác có thể gọi là vô địch.
Mỗi một tấc da thịt trên người anh giống như được vảy rồng che phủ, đao kiếm không thể đâm vào.
Ánh mắt Diệp Viêm nghiêm nghị, nhưng không hề khiếp sợ, nhảy vọt lên lao về Lâm Chính.
Thanh kiếm Bạch Cốt lại xuất hiện trong tay hắn.
“Lâm Chính, hôm nay giữa tao và mày nhất định phải có một người chết tại đây!".
Diệp Viêm gào lên, kiếm Bạch Cốt chấn động điên cuồng, kiếm khí rơi xuống như mưa.
“Mày không phải là đối thủ của tao nữa rồi!”. Lâm Chính bình tĩnh nói, vung tay lên trời. Vèo!
Một luồng long lực màu trắng nhạt hóa thành lồng khí bao trùm trên đỉnh đầu anh.
Mưa rơi lên lồng khí, nhưng không thể phá được nó.
Lâm Chính lại vung tay.
Soạt!
Lồng khí đột nhiên di động, đánh về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm kinh hãi, hai tay cầm kiếm Bạch Cốt chém từ trên xuống, đánh về phía lồng khí.
Vụt! Kiếm Bạch Cốt xuyên qua lồng khí.
Trong nháy mắt kiếm đâm xuyên, lồng khí nổ tung thành vô số mảnh vụn, nhắm về phía Diệp Viêm mà cắt.
Diệp Viêm nghiến răng, chống đỡ sự tấn công của mảnh vụn.
Đợi mảnh vụn rơi xuống đất, hắn đã đây thương tích, cơ thể không còn chỗ nào lành lặn, máu không ngừng chảy ra từ trong cơ thể, nhuộm đỏ mặt đất dưới chân.
“Đao xuất!".
Lâm Chính hô lên, vung tay.
Một luồng sáng trắng lóe qua, Thiên Sinh Đao xuất hiện ở lòng bàn tay anh.
“Long Ngâm!".
Lâm Chính lại hô lên, Thiên Sinh Đao trong tay lay động.
Gào!
Tiếng rồng kêu mãnh liệt thoát ra từ trên lưỡi đao. của Thiên Sinh Đao. Đao khí lan tràn, nhanh chóng ngưng tụ thành một con rồng màu vàng, lao về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm biến sắc, giơ kiếm Bạch Cốt ra chống đỡ.
Vù.
Con rồng đánh mạnh lên kiếm Bạch Cốt. Sức mạnh đồi dào khiến Diệp Viêm liên tục lùi về sau, cơ thể chấn động.
Xoạt!
Nhưng khi hắn vất vả chặn được con rồng đó, Lâm Chính đã đến gần.
Không hay!
Diệp Viêm ngạc nhiên, vội vàng lùi về sau, muốn kéo. dãn khoảng cách.
Nhưng... quá chậm! Xoetl
Một ánh đao lướt qua.
Diệp Viêm vừa lùi về sau cảm thấy cánh tay trái của mình trống rỗng, nhìn lại mới phát hiện cánh tay trái của mình đã bị Lâm Chính chém xuống, máu tuôn ra như suối, rải trên mặt đất.
Hoàn toàn không phải đối thủ!
Tim Diệp Viêm thắt chặt, hai mắt trừng lớn.
Lâm Chính vừa đi tới vừa nói.
Diệp Viêm theo bản năng lùi về sau.
Nhưng... phía sau hắn đã không còn đường nào nữa!