Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 553




Chương 558: Chiến thần

Đám người nhà họ Ứng mặt cắt không ra máu. Ứng Bình Trúc cảm thấy không ổn, lập tức cử người đi báo tình hình với gia chủ. Tình hình này đã vượt tầm kiểm soát thật rồi. 

Còn Ứng Hùng, Ứng Phá Lãng thì không khác gì kẻ đần. Họ lập tức rời khỏi đại đường, tạm thời né khỏi tầm mắt của Lâm Chính. 

Thế nhưng họ vừa định rời đi thì Lâm Chính đã bất chấp lao lên. Đám đông tái mặt. 

“Chặn lại”, Ứng Bình Trúc quát lớn. 

“Giết!” 

Cả đội Long Kiếm lại lao lên. Mặc dù kiếm đã gãy nhưng khí thế của họ vẫn hừng hực, vô cùng đáng sợ. 

Dù kiếm gãy một mảnh thì vẫn có thể chém sắt như thường. Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi. Anh giơ châm lên, quét về phía những thanh kiếm. 

Keng, keng. 

Phần còn lại của thanh kiếm tới chuôi đều bị gãy đẹp. Đám đông ớn lạnh. Đây là điều mà một con người có thể làm được thật sao?Đây đâu còn là châm bạc nữa mà là thần kiếm rồi… 

Lâm Chính lại vung tay lên. Cây châm mỏng và nhỏ ánh lên ánh sáng lấp lánh. Lâm Chính quét tay về phía những thành viên của đội Long Kiếm. 

“Không hay rồi. Rút thôi!” 

Đội trưởng Long Kiếm kêu lên. Các thành viên đồng loạt rút lui. Thế nhưng có những người hành động hơi chậm thì đã bị cây châm quét trúng. Lớp áo giáp trên người hắn lập tức bị vỡ vụn, một đường máu hiện ra ngay trước ngực. Hắn lập tức ngã ra đất, bất động. 

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng. 

“Đây là sức mạnh gì vậy?”, đội trưởng đội Long Kiếm sững sờ. 

“Đây không chỉ là ngoại lực mà còn là nội lực. Phá Lãng nói đúng, thần y Lâm quả nhiên là một kẽ biết y võ, hơn nữa không phải là y võ thông thường”, Ứng Bình Trúc nghiến răng. 

Đến cả đội Long Kiếm còn không thể đối phó được với Lâm Chính thì đủ để chứng tỏ anh khó nhằn tới mức nào. 

“Vậy…giờ chúng ta phải làm sao?”, đội trưởng Long Kiếm run rẩy hỏi. 

“Cố gắng cầm chân cậu ta, tôi lập tức mời gia chủ tới”, Ứng Bình Trúc trầm giọng, định rời đi. 

“Nhưng…e rằng chúng tôi không thể ngăn được người này”, một thành viên của đội Long Kiếm run rẩy nói. 

“Khốn nạn!’, Ứng Bình Trúc đập thẳng vào đầu kẻ này. Mặc dù hắn có mũ bảo vệ, nhưng cú đánh cũng không hề nhẹ. 

Thành viên này hét lên. Ứng Bình Trúc chỉ lạnh lùng nói: “Nếu mấy đứa mà không ngăn được nó thì đợi để bị đưa vào hình đường đi” 

Nghe thấy hai từ này, tất cả thành viên đội Long Kiếm đều giật mình. Bọn chúng không dám lùi lại, tất cả đều nhắm mắt liều mạng với Lâm Chính. 

“Xông lên”, đội trưởng Long Kiếm gầm lên. Lập tức lao lên đầu tiên. Lúc này hắn cũng đành phải đi đầu thôi. 

Thế nhưng Lâm Chính nào phải người thường. Một cú đấm của anh như rồng như hổ phóng ra ngay lập tức. Đội trưởng rút một con dao găm ra, đâm thẳng vào tay Lâm Chính. Khoảnh khắc con dao sắp chạm vào cú đấm thì Lâm Chính đột nhiên chộp lấy cổ tay hắn, vặn mạnh. 

“Á!” 

Hắn kêu lên đầy đau đớn, chỉ cảm thấy bàn tay mình như muốn nát ra. Hắn nghiến răng, đạp chân về phía anh. Thế nhưng Lâm Chính cũng giơ chân lên đạp mạnh vào đầu gối của hắn. 

Rắc! 

Tiếng xương gãy vang lên. Chân của đội trưởng Long Kiếm cong xuống. Rõ ràng là hắn đã bị gãy chân. 

“Cái gì?” 

“Đội trưởng”. 

Các thành viên khác thất kinh, vội vàng lao lên đỡ lấy hắn. Lâm Chính thuận thế tung nắm đấm về phía đội trưởng Long Kiếm. 

Rầm. 

Hắn bay ra sau, đập mạnh vào tường. Bức tường nứt toác. Đợi đến khi hắn đáp đất thì đã không biết trời đất gì nữa rồi. Lớp áo giáp trên người cũng vỡ ra. 

Đám đông sững sờ nhìn nhau, nổi hết da gà. Lâm Chính nhảy bật tới, hai nắm đấm vung lên giống như một chiến thần bất bại. Thành viên đội Long Kiếm đành phải tiếp chiêu. 

Thế nhưng họ đến kiếm cũng không còn thì lấy gì ra để đỡ đòn của Lâm Chính đây? Trong nháy mắt, tất cả đều bị đập tơi bời. Không gãy tay thì cũng gãy chân, ngã như ngả rạ. 

Ứng Bình Trúc thấy tình hình quá tệ, lập tức định bỏ chạy. 

“Chạy nổi không?” 

Lâm Chính thản nhiên nói, vội vàng đuổi theo. Thế nhưng anh vừa bước ra thì đã thấy vô số người của nhà họ Ứng bao vây bên ngoài đại đường. 

“Hạ gục hắn!”, Ứng Bình Trúc quát lên. 

Đám đông lập tức lao tới. Tất cả những người này hầu như đều là người từng luyện võ. Chiêu thức của chúng giống y nhau. Trong nháy mắt Lâm Chính bị ép chìm ngỉm, vô số nắm đấm như mưa dội về phía anh. 

Lâm Chính chỉ bình tĩnh phát lực. Có vẻ như Ứng Bình Trúc đã nói đúng. Cơ thể của Lâm Chính sớm đã không còn sợ những đòn tấn công bình thường của kẻ học võ nữa. 

Chưa nói tới Lạc Linh Huyết trên người anh, chỉ riêng việc ngâm mình trong dược cốc và dùng các loại thuốc thôi thì đã khiến cho sức mạnh thể xác của anh đạt tới một cảnh giới đáng sợ rồi. E rằng dù có đụng độ trực diện với một chiếc xe thì anh vẫn không hề hấn gì. 

Thế nên Lâm Chính chẳng thèm bận tâm tới đòn tấn công của đám người kia, anh chỉ đấm tới tấp ra xung quanh. 

Bụp! 

Bụp! 

Bụp 

Âm thanh nặng nề không ngừng vang lên. Kẻ gãy tay người gãy chân. Có kẻ lồng ngực lõm vào một khoảng. Cũng có người bị Lâm Chính ném vào chính giữa, cản những kẻ còn lại. 

Thế trận hỗn loạn vô cùng. Không ai có thể ngăn được Lâm Chính. Long Thủ trợn tròn mắt, sững sờ chứng kiến toàn bộ. Lúc này ông ta chỉ biết dùng hai từ để miêu tả anh. 

Chiến thần! Người này, đúng là chiến thần bất bại. 

Ứng Bình Trúc đừng bên ngoài trố mắt, nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt. Ông ta không ngậm nổi mồm. 

Đi! Phải đi thôi. Ứng Bình Trúc quay phắt người, vội vàng chạy ra cửa. Nhưng đúng lúc này, một đám người đã chạy tới. Ứng Bình Trúc giật mình, vui mừng khôn xiết: “Gia chủ, cuối cùng cũng tới rồi”. 

Người tới lần này chính là gia chủ Ứng Hoa Niên của nhà họ Ứng. Rõ ràng là ông ta đã tức tốc tới đây sau khi nhận được tin. 

“Thần y Lâm đó đầu rồi? Còn đấu với đội Long Kiếm không?”, Ứng Hoa Niên trầm giọng. 

“Gia…chủ…đội Long Kiếm đã…bị hạ gục rồi”, Ứng Bình Trúc do dự một hồi, lắp bắt nói. 

Á… 

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. 

Đám đông ngẩng lên nhìn thì thấy một người đang bay tới, ngã rầm xuống đất ngay trước mặt gia chủ Ứng Hoa Niên và bất động. 

Cả đám ớn lạnh…