Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5055: "Chạy đâu cho thoát?".




"Hử?".

Trấn Ngục Võ Thần nhíu mày, dường như có chút khó tin.

Tiếu Thiên ở bên kia cũng trố mắt ra.

Đây là đại thế của Trấn Ngục Võ Thần đấy!

Cho dù là ông ta cũng không chống lại được luồng đại thế này, vậy mà Lâm Chính có thể coi như nó không tồn tại!

Sao lại như vậy được?

"Lẽ nào cậu ta đã có thực lực Võ Thần?".

Sắc mặt Tiếu Thiên Võ Thần trở nên trắng bệch.



Đám bà tổ Huyết Đao đang quan sát trận chiến trước đại sảnh cũng vô cùng kích động.

"Lâm đại nhân có thực lực mạnh như vậy sao? Thật không thể tin được!".

Bà tổ Huyết Đao kinh ngạc kêu lên.

"Bà nội, Lâm đại nhân có thể thắng được Trấn Ngục Võ Thần không?".

Mị Mộng ở bên cạnh vội hỏi.

Nhưng bà tổ Huyết Đao lại há miệng, sau đó lắc đầu: "E là... khó lắm..."



Sắc mặt Mị Mộng cứng đờ.

"Nhóc con, bà biết cháu đang nghĩ gì, nhưng nói thật là tỷ lệ Lâm đại nhân đánh bại Trấn Ngục Võ Thần không lớn. Chắc hẳn Trấn Ngục Võ Thần đã có đột phá mới, thực lực của ông ta hiện giờ có khả năng là mạnh nhất trong số thất đại Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất, hoặc là đã bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Tóm lại, Võ Thần bình thường cũng không phải là đối thủ của ông ta, chỉ e ông ta đối phó với hai đến ba Võ Thần trong trạng thái tốt nhất cũng không có áp lực gì".

Bà tổ Huyết Đao khàn giọng nói.

Mị Mộng nghe thấy thế, sắc mặt tỏ vẻ kinh hãi và tuyệt vọng.

Đối phó được hai đến ba Võ Thần trong trạng thái tốt nhất?

Trên đời này còn ai là đối thủ của ông ta chứ?

"Vậy chẳng phải... Lâm đại nhân chắc chắn sẽ thua sao?".

Mị Mộng thì thào.

"Yên tâm đi, chắc hẳn Lâm đại nhân đã có tính toán".

Bà tổ Huyết Đao khàn giọng nói: "Cho dù cậu ấy không thắng được Trấn Ngục Võ Thần thì bỏ chạy cũng không phải chuyện khó".

"Bỏ chạy?".

Mị Mộng sửng sốt rồi lâm vào trầm tư.

"Chủ tịch nhìn kìa, cậu Lâm và Trấn Ngục Võ Thần đã đánh nhau rồi".

Trước cửa sổ sát đất ở tầng thượng, Đặng Mão vội nói.

"Hử?".

Mộ Dung Tùng lập tức ghé lại gần cửa sổ sát đất, lông mày hơi nhíu lại.

"Tên này..."

"Lúc trước khi những người này đến đòi xác, cậu Lâm và Trấn Ngục Võ Thần đã xảy ra mâu thuẫn, chắc là ông ta ôm hận trong lòng, lần này đến để tính sổ".

"Tôi vẫn nhớ cậu ta từng đỡ được một kích của Trấn Ngục Võ Thần, bây giờ nghĩ lại, cũng không biết một kích lúc đó Trấn Ngục Võ Thần đã dùng hết sức hay chưa".

Mộ Dung Tùng bình thản nói.

"Chủ tịch, chúng ta không có hành động gì sao?".

Đặng Mão vội hỏi.

Bây giờ Trấn Ngục Võ Thần đang bị Lâm Chính thu hút, là cơ hội rất tốt để đánh lén.

Nhưng Mộ Dung Tùng lại rơi vào trầm tư, không biết đã qua bao lâu mới lắc đầu: "Cố thủ!".

"Chủ tịch..."

"Sao? Ông đang nghi ngờ quyết sách của tôi à?".

Mộ Dung Tùng nhíu mày.

Đặng Mão ngẩn người, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

Bên ngoài tòa nhà.

"Có chút thú vị".



Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười, sau đó giơ tay lên, cách không chộp về phía Lâm Chính.



"Ầm!".



Mặt đất lại xuất hiện mấy sợi xích bằng nham thạch, lao tới trói Lâm Chính lại.



Nhưng dường như Lâm Chính đã phát giác ra từ trước, tung người nhảy lên giữa không trung.



"Chạy đâu cho thoát?".



Trấn Ngục Võ Thần lại giơ tay lên.



Ầm!



Xích sắt lao tới như giao long, đan xen quấn lấy Lâm Chính.



Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, bất ngờ rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra, chém mạnh vào sợi xích bên dưới.



Keng!



Tà khí đáng sợ như răng nanh ác ma lao vọt ra, đánh mạnh vào từng sợi xích.



Những sợi xích lập tức bị đánh ra, mặt đất nứt toác.



“Cái gì?”.



Tiếu Thiên Võ Thần lại bị chấn động sâu sắc...