Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 40




Chương 40: Cổ đông duy nhất

Tô Nhu không thể hiểu nổi câu nói của Lâm Chính có nghĩa là gì. 

Hơn nữa trong tình hình như thế này, Lâm Chính có thể làm gì? 

Đánh bọn họ nằm sấp sao? 

Sao mà được kia chứ? Nghĩ rằng mình đi đóng phim sao? Anh cũng không có thực lực này đâu! 

Nếu đã không thể đánh cho bọn họ nằm bẹp đất thì Lâm Chính phải ứng phó với nguy cơ này như thế nào? 

Cô cố gắng hít thở, muốn khiến bản thân mình bình tĩnh lại. 

Nhưng rất khó. 

Vào lúc này, Lâm Chính bước lên trước, anh nói một cách hờ hững: “Chắc hẳn những người tham gia vào dự án này đều có quan hệ với cổ đông của nhà đầu tư dự án khu Thanh Sơn nhỉ?” 

“Ha, cái đồ nhà quê như cậu mà còn biết đến dự án của chúng tôi sao?” 

“Sợ rằng cậu không biết dự án của chúng tôi lớn đến mức nào đâu nhỉ?” 

“Đồ ngu ngốc, cậu hỏi cái này làm chi? Sao hả? Cậu cũng muốn đầu tư à?” 

“Cậu đầu tư một trăm tệ sao? Hay là hai trăm tệ đây?” 

“Ha ha, thôi bỏ đi! Nghe nói cái thằng vô dụng này còn không có tiền trả tiền xe, đến một trăm tệ còn không có nổi…” 

“Ha ha ha ha… 

“Đồ vô dụng!” 

“Đồ ngu!” 

Khách khứa xung quanh đều phá ra cười lớn. 

Đến những nhân viên và người phục vụ đều không khỏi mím môi cười. 

Trong xã hội hiện nay, chỉ cần chịu khó làm việc thì sẽ không bị chết đói, hạng người đầy đủ tứ chi nhưng lại sống dựa dẫm vào một người phụ nữ thì có bị mỉa mai cũng đáng đời. 

Lâm Chính trở thành trò cười cho mọi người. 

Sắc mặt Tô Nhu sa sầm, cô kéo cánh tay của anh muốn rời khỏi nơi này nhưng lại không kéo anh đi được. 

“Đương nhiên không chỉ là cổ đông, cũng có bạn của nhà họ Mã tôi nữa, Lâm Chính, mỗi một người ở nơi này đều không phải là người mà hạng như cậu có thể tiếp xúc được đâu, loại người như cậu đấy, đến tư cách đứng ở đây cũng không có nữa kìa! Cậu nên nhận thức rõ địa vị của mình, đến nhà họ Tô còn xem thường loại vô dụng như cậu! Cậu lấy gì để tranh đấu với Mã Phong tôi? Cậu có cái gì?” 

Mã Phong híp mắt mà nói, bây giờ anh ta chẳng e dè gì cả. 

Nhưng Lâm Chính lại nói một cách thản nhiên: “Dựa vào việc tôi là cổ đông lớn nhất trong dự án khu Thanh Sơn, dựa vào việc bây giờ tôi có thể đá hết các người ra ngoài!” 

Anh vừa nói dứt lời, bầu không khí ở nơi này trở nên tĩnh lặng. 

Rồi sau đó… 

“Ha ha ha ha ha!” 

Tiếng cười lớn vang vọng khắp đại sảnh. 

Tất cả mọi khách khứa đều phá ra cười sằng sặc. 

Ôm bụng mà cười. 

Cười đến chảy cả nước mắt. 

Cười đến nỗi lăn lộn trên mặt đất! 

Không có ai có thể giữ vững sự bình tĩnh vào lúc này. 

Có lẽ đây là trò đùa êm tai nhất mà bọn họ từng nghe trong cuộc đời này. 

“Cậu nói cái gì? Cậu là cổ đông lớn nhất của dự án này sao? Ha ha ha…Mắc cười chết mất!” 

“Nếu như cậu là cổ đông lớn nhất của dự án này thì tôi chính là người sáng lập ra dự án này đấy!” 

“Cậu đừng đùa với tôi nữa!” 

“Cậu Mã, sao cậu lại mời thằng điên này vào đây?” 

“Mau đuổi nó ra ngoài đi!” 

“Tô Nhu, có phải đầu óc chồng cô có vấn đề không?” 

“Thằng ngốc như thế mà cô còn giữ nó lại làm gì?” 

“Không chọn cậu Mã của bọn tôi mà lại chọn cái thằng rác rưởi này? Tô Nhu, tôi thấy đầu óc cô cũng có vấn đề lắm đấy”. 

“Ha ha ha ha…” 

Tiếng cười mỉa mai và tiếng trào phúng vang lên không dứt như pháo nổ, ánh mắt của ai nấy đều đong đầy ý cười và sự khinh miệt. 

Gương mặt Tô Nhu hết sức lạnh lùng, cơ thể cô hơi run rẩy. 

Cô cảm thấy mình giống như một gã hề, nhưng lại không tài nào phản bác nổi. 

Còn Lâm Chính, gương mặt anh vẫn bình tĩnh như thường. 

Thậm chí anh còn ngồi xuống ghế, uống một hớp rượu vang như xung quanh không có ai hết vậy, rồi sau đó anh đút tay vào túi lục lọi một hồi, lấy ra vài tờ giấy gấp chung với nhau, trải lên trên mặt bàn. 

Tiếng cười của mọi người xung quanh bắt đầu nhỏ dần. 

“Đây là gì thế?” 

Có người không khỏi cất tiếng hỏi. 

“Hủy bỏ hợp đồng”, Lâm Chính lại uống thêm một ngụm rượu: “Các người chỉ cần ký tên vào bản hợp đồng này mà thôi, công trình dự án khu Thanh Sơn không còn liên quan gì đến các người nữa”. 

Nghe thấy thế, rất nhiều người lại phá ra cười lớn. 

Bọn họ đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt như mình một thằng ngốc. 

“Làm trò cả buổi trời, cái thằng này đúng là đồ ngu thật”, một người đàn ông mặc vest lắc đầu, hắn ta cười cười rồi nói. 

“Cậu Mã, đừng phí thời gian với hạng người như vậy nữa, đuổi cổ nó đi đi!”, người một đàn ông trung niên mập mạp khác lên tiếng. 

Lần này đến Tô Nhu cũng thắc mắc. 

Cô nhìn Lâm Chính, ánh mắt đong đầy vẻ ngờ vực. 

“Bà nội ơi, không phải anh ta bị đả kích dữ dội quá nên điên luôn rồi đấy chứ?”, Tô Mỹ Tâm sấn lại gần, cô ta dè dặt nói chuyện với bà cụ Tô. 

“Có điên cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, hết ngày hôm nay, Tiểu Nhu sẽ là người của nhà họ Mã, không liên quan gì đến Lâm Chính nữa, hôm nay Lâm Chính phải cút ra khỏi nhà họ Tô!”, bà cụ Tô hừ hừ. 

“Ha ha, bà nói phải lắm”. 

“Kể từ ngày hôm nay, Mã Phong chính là em rể của cháu”. 

“Không ngờ một trong bốn câu chủ hàng đầu ở Giang thành lại là em rể của cháu, wow…nghĩ thôi đã cảm thấy phấn khởi rồi”. 

“Nhà họ Tô chúng ta sắp được sống sung sướng rồi, ha ha…” 

Họ hàng của nhà họ Tô vừa kích động lại vừa trông ngóng. 

Bọn họ cho rằng bọn họ đã bám lên được cái cây lớn như nhà họ Mã. 

Một tương lai phất lên như diều gặp gió đang vẫy tay với bọn họ rồi. 

Cậu Mã cũng nghe thấy tiếng xầm xì của nhà họ Tô. 

Khóe miệng anh ta nhếch lên, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường, cười thầm trong bụng: 

“Đám ngu ngốc này, tôi đây chỉ muốn đùa bỡn Tô Nhu mà thôi, không ngờ lại nghĩ rằng tôi sẽ cưới Tô Nhu? Ha ha, một người phụ nữ từng ly hôn làm sao có thể trở thành vợ của tôi được? Môn không đăng hộ không đối!” 

Đương nhiên anh ta sẽ không nói suy nghĩ của mình ra, dù gì người phụ nữ ấy còn chưa lọt vào tay kia mà. 

Làm sao Lâm Chính có hợp đồng như thế này được? Không có gì nghi ngờ nữa, chắc chắn bản hợp đồng này là giả. 

Mọi người đều nghĩ như thế. 

“Rồi rồi rồi, tôi ký tên tôi ký tên đây!” 

Một người đàn ông đầu hói cười ha hả rồi đi đến, ông ta hết sức phối hợp với Lâm Chính, cầm cây bút ở bên cạnh lên, ký tên của mình rồi nói mỉa: “Tổng giám đốc Lâm hài lòng rồi chứ?”