Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 397




Chương 402: Cấp cứu

Lâm Chính đang chợp mắt mở mắt ra, liếc nhìn Lương Hồng Anh đang khom lưng ở bên ngoài xe, nói: “Chỉ như vậy?”. 

Anh còn muốn thế nào? 

Lương Hồng Anh gần như muốn hét lên. 

Nhưng cô ta vẫn nhịn xuống, siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng nói tiếp: “Thần y Lâm, chỉ cần anh đồng ý chữa trị cho ông nội tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được, nếu không thì… tôi sẽ quỳ trước mặt anh… được không?”. 

Nói xong, Lương Hồng Anh định quỳ xuống. 

“Cô chủ!”. 

Tài xế vô cùng kinh hãi. 

Xem ra Lương Hồng Anh đã không tiếc bất cứ giá nào nữa. 

Người phụ nữ có lòng tự tôn cực mạnh như cô ta lại quỳ trước mặt người khác? 

Đúng là chuyện lạ! 

Nhưng nghĩ lại cũng phải, so với tính mạng của ông nội mình, tôn nghiêm tính là gì? 

Cuối cùng, Lâm Chính cũng không đến nỗi so đo với phụ nữ. 

“Quỳ thì thôi khỏi”. 

Lâm Chính mở cửa xe, ngăn cô ta lại. 

Lương Hồng Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Anh đồng ý rồi sao?”. 

Lâm Chính xem đồng hồ, bình tĩnh nói: “Trong vòng nửa tiếng đưa tôi về đó, không thì đưa tôi về Giang Thành luôn đi, tôi chọn một vòng hoa trong tiệm gửi tới cho ông nội cô”. 

“Trong vòng mười phút tôi sẽ đưa anh về tới!”. 

Lương Hồng Anh sốt sắng, chạy đi mở cửa Ferrari. 

Lâm Chính nhanh chóng ngồi vào trong xe. 

“Người anh em, cậu còn đi Giang Thành nữa không?”, tài xế thò đầu ra, hét lên. 

“Không cần đi nữa, cảm ơn”. 

Lâm Chính xua tay, ngồi xe rời đi. 

“Chậc chậc chậc, hóa ra là được phú bà bao nuôi. Tên nhóc đó còn không đẹp trai bằng mình, sao phú bà lại nhắm trúng cậu ta chứ?”, tài xế chậc lưỡi, căm phẫn nói. 

Lương Hồng Anh đạp chân ga xe Ferrari đến hết cỡ, xe chạy như bay trên đường giống như ánh lửa màu đỏ. 

Nhiều tài xế bị tốc độ của nó dọa sợ, thò đầu ra mắng chửi. 

Lâm Chính cũng ngồi thấp thỏm trong xe. 

Đi thế này mà xảy ra tai nạn còn không tan xương nát thịt hay sao? 

Cũng may Lương Hồng Anh can đảm, nhưng bằng lái của cô ta hơn phân nửa là sẽ bị thu hồi. 

Chẳng mấy chốc, Ferrari đã chở Lâm Chính về biệt thự. 

“Anh Lâm!”, Lương Sinh vui mừng không thôi, vội vàng mở cửa xe cho Lâm Chính. 

Lâm Chính đi thẳng vào trong cửa lớn. 

Soạt! 

Cửa được mở ra. 

Đám người Lita, George vẫn đang cấp cứu cho ông lão. 

Lúc này, ông lão đã rơi vào hôn mê, tình trạng vô cùng tệ. 

Nhìn cửa được mở ra, mấy người họ đều sững sờ. 

“Cô Lương, sao tên lừa đảo này lại tới đây nữa?”, George ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Chính, sau đó hạ giọng: “Bây giờ tình hình phẫu thuật rất tệ, cô hãy bảo anh ta rời khỏi đây ngay. Nếu không, xảy ra tình huống gì nữa, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu”. 

“Anh George, người này đến đây để giúp đỡ”, Lương Sinh vội nói. 

“Giúp đỡ? Các người có ý gì? Không tin vào Hiệp hội Y tế chúng tôi sao?”, George càng thêm tức giận. 

“Đúng vậy, Phó hội trưởng Anna nói chúng tôi đi mời thần y Lâm giúp đỡ, sao các người lại mời người này đến đây?", Lita cũng không khỏi cất tiếng hỏi. 

Cô ta luôn xem thường bác sĩ Đông y, kể cả người mà Phó hội trưởng Anna nhắc tới. 

Lương Hồng Anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Các vị, thật ra… thật ra anh ta chính là thần y Lâm!”. 

Cô ta vừa dứt lời, mấy người của Hiệp hội Y tế đều sửng sốt. 

Mấy đôi mắt xanh biếc nhìn sang Lương Hồng Anh, sau đó lại liếc sang Lâm Chính, ai cũng không tin nổi những gì mình nghe thấy… 

“Anh ta… Anh ta chính là thần y Lâm? Thầy của Phó hội trưởng Anna?”, Lita không nhịn được nữa, kêu lên. 

Cô ta cứ ngỡ thần y Lâm, thầy của Phó hội trưởng Anna, có thế nào cũng là người bảy tám mươi tuổi mới phải, dù sao nghề bác sĩ này tuổi tác quyết định kinh nghiệm. 

Nhưng người trước mắt… cùng lắm cũng mới ngoài hai mươi… 

Một người trẻ tuổi như vậy thật sự là thần y Lâm sao? 

Mọi người đều không tin. 

“Đùa gì vậy?”, George bật cười. 

“Cô Lương, cô chắc chắn mình không nhầm lẫn chứ?”, Lita vội vàng hỏi Lương Hồng Anh. 

“Trừ khi là Phó hội trưởng Anna nhầm lẫn, hoặc cô nghe lầm rồi”, Lương Hồng Anh lại thở dài. 

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa! Tình trạng của người bệnh rất tệ, các vị có thể nhường chỗ trước không?”, Lâm Chính lấy túi châm ra, vừa chuẩn bị trước cho điều trị vừa nói. 

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì mới phải. 

George lại nổi giận, quát lên: “Anh chính là một kẻ lừa đảo! Tôi không cho phép anh làm loạn ở đây, mau cút đi!”. 

Lâm Chính thở dài. 

Xem ra thành kiến về Đông y của những người này rất sâu nặng. 

Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi vào một số nọ. 

“Thầy Lâm, có chuyện gì tôi có thể giúp thầy không?”, đầu kia điện thoại vẫn là giọng nói kích động của Anna. 

“Tôi gặp chút rắc rối, là người của Hiệp hội Y tế các cô, cô giúp tôi giải thích chút đi”, Lâm Chính nhét điện thoại vào tay George, sau đó đi về phía giường bệnh. 

George ngạc nhiên nhìn điện thoại, lại nghe thấy trong điện thoại không ngừng có giọng nói vang lên. 

“Thầy Lâm? Thầy Lâm?”. 

Giọng nói này? 

“Cô là… Phó hội trưởng Anna?”, George sững sờ. 

“George?”, Anna ở bên kia điện thoại cũng sửng sốt, người thông minh như cô ta lập tức đoán ra điều gì, vội hỏi: “Vừa rồi Lita đã gọi điện thoại cho tôi, có phải mọi người đang làm khó thầy Lâm không?”. 

“Anh ta… Anh ta thật sự là thầy của cô sao?”, George cảm giác đầu óc mình sắp nổ tung. 

Chẳng phải trước nay Phó hội trưởng Anna luôn coi thường Đông y sao? Sao lại như vậy? 

“Geogre, tôi cần anh cho tôi một câu trả lời hài lòng!”. 

Anna nghiêm túc nói. 

Mặc dù điện thoại không mở loa ngoài, nhưng trong phòng yên tĩnh, giọng nói đó vẫn vô cùng vang vọng. 

Nghe thấy giọng nói đó, người của Hiệp hội Y tế đều im lặng. 

Lúc này, Lâm Chính cũng bắt đầu châm cứu. 

Vẻ mặt anh vô cùng chăm chú, châm bạc hạ xuống, gần như dốc hết toàn bộ tinh lực của anh. 

Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Mau gọi người đi bốc chút thuốc, tông lư tử, đương quy, địa long, đại hoàng, đảng sâm, đinh công đằng… mỗi thứ ba gam, ngoài ra, có sâm tuyết không?”. 

“Có… Có! Có sâm tuyết!”, Lương Sinh hoàn hồn, vội vàng gật đầu. 

“Có bao nhiêu năm? Sâm tuyết hai trăm năm trở lên có tìm được không?”, Lâm Chính hỏi. 

“Hai trăm năm trở lên?”, Lương Sinh chần chừ. 

Sâm tuyết trên thị trường hở ra là mấy trăm năm, nhưng thực tế cùng lắm cũng chỉ mấy chục năm. Thứ Lâm Chính muốn là sâm tuyết hai trăm năm thực thụ, trong thời gian ngắn đào đâu ra? 

Lương Hồng Anh ở bên cạnh lại nói: “Có thể tìm được!”. 

“Được, vậy đi chuẩn bị nhanh lên!”. 


Anna đột nhiên hét qua điện thoại. 

Bọn họ mới ý thức được điện thoại vẫn chưa cúp máy. 

“Vâng, Phó hội trưởng Anna!”. 

George giật mình, vội vàng đáp lại…