“Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải nghe vậy thì bật khóc, nếu không phải Tử Long Thiên giữ chặt tay ông ta, e là ông ta đã quỳ xuống.
Những người khác cũng rất cảm động, nhưng trong lòng càng cảm thấy kỳ quặc.
Không để Mã Hải chết, giao vật đó ra thì chẳng phải mọi người sẽ cùng chết?
Từ lúc nào mà Chủ tịch Lâm lại trở nên không lý trí như vậy?
“Vậy là cậu định dùng Tịnh Thế Bạch Liên đổi lấy mạng của Mã Hải?”, Tử Long Thiên nheo mắt hỏi.
Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên, suy nghĩ chốc lát, bình thản nói: “Thứ này có thể đưa cho ông, nhưng các ông phải bảo đảm Mã Hải sẽ bình yên vô sự về đến chỗ tôi!".
“Chủ tịch Lâm!".
“Thần y Lâm, không được!”.
“Thần y Lâm, cậu làm vậy là giao mạng của người dân Giang Thành vào tay bọn họ! Không được!”.
Mọi người khuyên nhủ.
Chu Huyền Long đang bị thương nặng cũng tiến lên, sốt sắng nói.
Lâm Chính không quan tâm, chỉ nhìn chằm chäm Tử Long Thiên và người mặc áo choàng, dường như đang đợi câu trả lời của bọn họ.
Nhìn đến đây, Chu Huyền Long vô cùng thất vọng. Ông ta không hiểu rốt cuộc Lâm Chính định làm gì. Mọi người ai cũng bàng hoàng bất lực.
Phải làm sao đây?
Giang Thành nguy rồi.
“Ha ha ha, tôi đã nói thần y Lâm là người có tình mà! Đã vậy chúng ta một tay giao người, một tay giao vật! 'Thế nào?”, người mặc áo choàng cười ha hả, lớn tiếng nói.
“Không thành vấn đề!", Lâm Chính gật đầu.
Chu Huyền Long còn muốn khuyên, nhưng lại bị Thần Hỏa Tôn Giả ngăn lại.
“Ông yên tâm, tôi đã hứa thì nhất định sẽ tuân thủ lời hứa! Cũng không cần phiền phức như vậy, tôi có thể đưa thứ này cho các ông trước!”.
Nói xong, Lâm Chính ném Tịnh Thế Bạch Liên cho. Tử Long Thiên.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người suýt thì ngất đi...