Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3592: ông có sợ tôi không




“Ba phút sao?”

Ba phút phải đưa Tô Nhu và Tân Bách Tùng tới đây thật sự là điều không thể mà. Dù hai người có tức tốc di chuyển thì cũng không kịp.

Phải làm sao? Đám đông tái mặt, lộ vẻ sợ hãi.

Chu Huyền Long tức run, ông ta cảm thấy uất hận vô cùng. Ông ta vốn tưởng rằng dồn toàn bộ sức mạnh của đội quân Long Huyền thì có thể đối kháng được với Tử Long Thiên. Thế nhưng sự xuất hiện của người đàn ông mặc áo choàng đã đập tan suy nghĩ đó của ông ta.

Đây là một kẻ còn mạnh hơn Tử Long Thiên gấp nhiều lần Có kẻ này thì quân đoàn Long Huyền đúng là trò cười. Cả Giang Thành cũng không làm gì được ông ta mất.

“Tướng Lâm giao Giang Thành cho tôi bảo vệ, phía trên cử tôi tới trấn áp nơi này vậy mà tôi bất tài. Tôi còn mặt mũi nào đi gặp tướng Lâm nữa đây. Rồi tôi còn mặt mũi nào giải thích với cấp trên nữa đây. Tôi thật đáng chết”.

Chu Huyền Long khóc dở mếu dở. Ông ta phẫn nộ gầm lên: “Cùng tôi xông lên cứu bọn họ, dù có chết cũng. không tiếc”.

“Vâng”, các chiến sĩ khác cũng không do dự, họ gầm lên.

“Đúng là đám điếc không sợ súng. Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho các người được toại nguyện”.

Người đàn ông mặc áo choàng cười lạnh lùng. Ông †a lao lên như điện xẹt, sức mạnh vôi đối không ai có thể cản được”.

Súng đạn căn bản không có tác dụng gì với ông ta. Sợ rằng đến cơ hội chạm vào ông ta cũng không có. Tốc độ của ông ta nhanh tới mức không thể bắt kịp. Thật quá đáng sợ.

Pằng păằng...Người đàn ông mặc áo choàng tấn công nhanh như điện xẹt. Đám đông không kịp phản ứng. Ông ta lao qua lạo lại khiến hàng chục người bay. bật ra, đập mạnh xuống đất.

Tất cả ngực bọn họ đều bị hõm xuống. Xương ngực bị gãy, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, bọn họ đạp đất, nôn ra máu, cơ thể run rẩy, sau đó co giật và tắt thở.

“Hả?”, Chu Huyền Long với hai mặt đỏ như máu tức giận lao lên. Ông ta đấm mạnh về phía người đàn ông.

Thế nhưng tốc độ phản ứng của đối phương cực nhanh. Ông ta né đòn của Chu Huyền Long một cách vô cùng dễ dàng. Rõ ràng Chu Huyền Long không phải là đối thủ của ông ta.

Cứ thế hàng trăm hiệp, đối phương vẫn không hề hấn gì, thậm chí là Chu Huyền Long còn chẳng chạm nổi một cọng lông của ông ta.

Ngược lại Chu Huyền Long vì tức giận mà hao tổn  sức lực. Ông ta thở hổn hển, đứng cũng không vững.

“Đây chính là đội trưởng của đoàn quân Long Huyền sao? Đúng là phế vật! Thủ đoạn như vậy mà cũng đám đối đầu với tôi à. Đúng là không biết tự lượng sức mình”.

Người đàn ông mặc áo choàng cười lạnh, đưa tay ra giáng xuống Chu Huyền Long. Chu Huyền Long tái mặt, vội vàng đưa tay lên đỡ đòn.

'Thế nhưng đối phương nhanh như điện xẹt. Trong nháy mắt đã tung ra ba chưởng đánh. Mỗi chưởng đều đánh trúng ngực của Chu Huyền Long.

Phụt! Phụt! Chu Huyền Long bật lùi về sau, miệng nôn ra máu liên tục. Sau ba chưởng thì ông ta không thể đứng thẳng người được nữa, cứ thể quỳ phụp xuống.

“Quân đoàn trưởng”.

“Chu quân đoàn trưởng”

Đám đông thất sắc, vội vàng lao tới đỡ Chu Huyền Long. Người đàn ông mặc áo choàng đưa tay lên chộp lấy Chu Huyền Long từ trong khoảng không.

Cơ thể ông ta giống như bị khí lưu buộc chặt, bay về phía người đàn ông mặc áo choàng.

“Á”

“Thả ông ấy ra”. 


Người đàn ông mặc áo choàng mỉm cười sau đó phát lực định xử lý Chu Huyền Long.

Đám đông rất muốn lao lên cứu ông ấy. Thế nhưng họ làm gì được người đàn ông kia chứ?

Khi Chu Huyền Long sắp bị xử lý thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian.

“Vậy sao? Không ai có thể khiến ông sợ cơ à...Vậy ông...có sợ tôi không?”